Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi (Dịch Full)

Chương 708 - Chương 708: Trong Sâu Thẳm Của Tuyệt Vọng, Thiện Ý Cũng Chưa Từng Rời Đi

Chương 708: Trong sâu thẳm của tuyệt vọng, thiện ý cũng chưa từng rời đi Chương 708: Trong sâu thẳm của tuyệt vọng, thiện ý cũng chưa từng rời đi

Bầu trời 10 giờ sáng vẫn là một mảng tối đen, người dân toàn thành phố đều đang đợi mặt trời mọc lên, nhưng mở mắt ra lại không nhìn thấy bất kì ánh sáng nào.

Thế giới tầng sâu tựa như đại dương sâu thẳm, lặng lẽ nhấn chìm toàn thành phố, quỷ quái lộng hành, sự kiện linh dị xảy ra thường xuyên, ngày càng có nhiều người trong tim bắt đầu méo mó, cái ác mà bọn họ bị đạo đức và pháp luật trói buộc giải phóng ra ngoài, trở nên còn đáng sợ hơn cả quỷ quái.

"Toàn bộ tuyệt vọng của nhân gian đều tích tụ tại thế giới tầng sâu, khi thế giới tầng sâu và hiện thực dung hợp, thứ đáng sợ nhất không phải là quỷ quái, mà là những tuyệt vọng bị bỏ rơi lại chiếm cứ lấy trái tim con người."

Cảnh tượng điên cuồng tanh máu mỗi một phút đều đang diễn ra trong thành phố, giới hạn làm người ta không ngừng bị đâm thủng, rất nhiều người sống sót lúc này mới ý thức được, hóa ra khoảng cách của mọi người với cái ác lại gần đến như vậy.

Sau khi tạm thời nghỉ ngơi một chút, Hàn Phi mang theo bộ phận người chơi và Diêm Lạc lại ngồi xe tiến vào thành phố.

Chỉ trong thời gian hai ngày ngắn ngủi, đường phố đã hoàn toàn thay đổi hình dạng, trật tự cũ đã bị phá vỡ, trật tự mới đến nguyên lý cơ bản cũng không có, tất cả mọi người đều bị tuyệt vọng bao phủ, nhìn vào chỉ thấy hỗn loạn vô tận.

"Cuối cùng thế giới tầng sâu có bao nhiêu quỷ?"

Ngồi trong xe taxi, Hàn Phi vẫn luôn suy nghĩ về vấn đề này, trong quá trình hắn đến đích đến, chỉ cần nhìn thấy quỷ quái là sẽ ra tay, một là vì để tăng thêm điểm tích lũy cho Lý Quả Nhi, hai là để nâng cao thực lực cho mẹ của Tiểu Vưu.

Ban đầu hắn cho rằng chỉ cần mình kiên trì thì sớm muộn gì cả thành phố cũng có thể được quét sạch, nhưng dần dần hắn nhận ra mình đã quá ngây thơ rồi, rất nhiều tòa nhà sau khi được quét sạch một lượt xong, rất nhanh lại có quỷ quái mới xuất hiện.

“Xem ra vẫn phải giải quyết vấn đề từ gốc rễ mới được.” Hàn Phi biết Phó Sinh muốn dùng thế giới kí ức trong điện thờ này để thuyết phục hắn, để hắn hiểu được tính cần thiết của việc phá hủy hoàn toàn thế giới tầng sâu, trên thực tế hắn cũng vẫn đang suy nghĩ, hắn luôn cảm thấy vẫn còn con đường khác có thể lựa chọn.

Ngang qua thành phố, phía sau xe tang của Hàn Phi lại xuất hiện một đoàn xe dài. Tất cả những người sống sót vẫn còn giữ được nhân tính, Hàn Phi đều sẽ giúp một tay, kĩ năng trông không có tác dụng gì mấy —— Chạm vào bí mật ẩn sâu tận linh hồn, lại phát huy hiệu quả cực lớn trong thành phố hỗn loạn này, tất cả những người sống sót chỉ cần sau khi Hàn Phi bắt tay xong, ngay cả hình dạng linh hồn của bọn họ cũng đều bị hắn nhìn thấu.

“Hàn Phi, chúng ta mỗi lần đều làm chuyện như này có phải là quá phô trương không?” Tiểu Giả nhìn về phía đội ngũ phía sau: “Chúng ta bây giờ giống như ngoại tộc trong đêm tối, những quỷ quái kia cũng không ngốc, bọn chúng có khi nào sẽ liên thủ bao vây tấn công chúng ta không?"

"Tôi cũng có lo lắng tương tự, vì vậy chúng ta cần nhanh chóng tìm càng nhiều công dân đặc biệt càng tốt, để bọn họ đứng về phía ta, trở thành trợ lực cho chúng ta."

Di chuyển rất nhanh, mười một giờ trưa, taxi của Hàn Phi lái đến bệnh viện tư nhân Nhân Ái trong thành phố.

……

“Mọi người có nghe thấy âm thanh trong nước không?” Y tá Tiểu Hà ló đầu ra khỏi gầm bàn, sắc mặt cô tái nhợt, giọng nói rất trầm.

“Đừng nói chuyện, thứ đó có thể còn chưa đi.” Giọng một người đàn ông phát ra từ trong tủ quần áo, anh ta đang cực kỳ lo lắng, cơ thể dường như đang run lên khi nói.

Tiểu Hà co người lại phía sau, cô liếc nhìn thùng nước trong văn phòng, có một cái đầu người nổi lên trong thùng nước được chuyển đến từ nhà máy.

Miệng của thùng nước rất nhỏ, cô không thể hiểu nổi làm thế nào mà nhét được cái đầu lâu vào, càng không thể hiểu được tại sao cái đầu lại có vẻ còn đang nói chuyện.

Cỏ nước đen xì mọc trên chỗ gãy ở cổ của đầu lâu, trong tai và lỗ mũi mơ hồ có những con bọ bị nhiễm độc hồn bò ra bò vào.

Đầu lâu từ từ chuyển động trong thùng nước một nửa trong suốt, khi nó quay đến bên cạnh Tiểu Hà, đôi mắt đang nhắm chặt bỗng nhiên mở ra!

Đôi mắt sưng vù trắng dã nhìn thẳng vào Tiểu Hà, cái đầu lâu ẩn trong nước há miệng hướng về phía cô, nó đang nói gì đó với cô, nhưng lúc này cô đã sớm bị dọa sợ, co cả người lại dưới gầm bàn.

Thân thể gầy gò run rẩy, Tiểu Hà nằm bò trên mặt đất, ép mình không nhìn những thứ kinh khủng kia.

Cô và bốn đồng nghiệp trong khoa đã bị mắc kẹt ở đây hai ngày, tối hôm qua có một đồng nghiệp muốn ra ngoài kiểm tra tình hình, nhưng sau khi anh ta ra ngoài đã không bao giờ quay lại nữa.

Mọi thứ đều đang phát triển theo chiều hướng tồi tệ hơn, tinh thần của Tiểu Hà cũng sắp đạt đến cực hạn rồi, cô bắt đầu nhìn thấy đủ loại ảo giác, đôi khi cô không thể phân biệt được mình có phải là bị trúng tà rồi không, hay là thật sự tinh thần có gì đó không ổn.

“Tiểu Hà, cô không sao chứ?” Ngoài cửa truyền đến một giọng nói già nua, nghe xong giọng nói này, Tiểu Hà cố gắng che miệng và mũi, không dám có bất kì đáp lại nào.

"Bệnh nhân ở phòng bệnh số 1 bị thương nặng cần được cấp cứu, mọi người có thể qua đó giúp được không? Ruột của anh ấy đã bị xổ ra, khắp nơi đều là máu..."

Không cần biết ông lão cầu cứu thế nào, Tiểu Hà vẫn giả vờ như không nghe thấy, thật ra cô đã rất quen thuộc với giọng nói này.

Ông lão nhiệt tình là một bệnh nhân ở phòng bệnh số 2, bình thường rất vui vẻ, cũng rất ít nói, nhưng ông đã mất cách đây ba ngày rồi, thi thể thậm chí vẫn còn đang trong bệnh viện, chưa kịp mang đi.

"Tiểu Hà? Nếu cô có ở đây hãy kêu một tiếng? Bệnh nhân đó sắp không qua khỏi rồi, các con của anh ấy cứ khóc suốt, chúng ta không thể để mặc như vậy." Bắt đầu từ tối qua, ông lão không ngừng chạy đến gõ cửa, hy vọng Tiểu Hà có thể cùng ông đi cứu người. Điều khiến Tiểu Hà khó hiểu nhất là, trong văn phòng có bốn người đồng nghiệp đang ẩn nấp, nhưng ông lão luôn chỉ gọi tên mình, đặc biệt đáng sợ.

Tiếng gõ cửa một lúc lâu mới ngưng, ông lão lang thang ở ngoài cửa hồi lâu, nhưng cuối cùng vẫn không vào, mà lặng lẽ rời đi.

“Đi chưa?” Tiểu Hà nằm liệt trên mặt đất, cô đột nhiên rất muốn khóc, thế giới tuyệt vọng đến mức ngạt thở, không có nơi nào là an toàn, nơi nào cũng đều là địa ngục.

"Đã trưa rồi, sao trời còn chưa sáng? Vào lúc này ngày hôm qua, đám quỷ quái kia còn tạm thời rời đi để chúng ta có cơ hội hít thở." Giọng một người phụ nữ trung niên phát ra từ nơi sâu nhất của văn phòng, Tiểu Hà leo ra khỏi bàn liếc nhìn qua đó một cái, nơi phát ra tiếng nói không có ai, đối phương rất biết cách ẩn nấp.

“Chị Khánh?” Cô thận trọng gọi về phía đó.

“Sao vậy? Tiểu Hà?” Nghe thấy câu trả lời của chị Khánh, Tiểu Hà lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng rất nhanh chóng cô lại căng thẳng, trầm giọng nói: “Y tá thực tập mới đến từ nửa đêm qua đến giờ sao không còn thấy nói gì nữa? Cô ấy vẫn ổn chứ?"

“Cô ấy trốn trong tủ cùng với tôi, vẫn còn đang ngủ.” Giọng bác sĩ Vương từ trong tủ quần áo truyền ra, cũng chính lời nói của anh đã khơi dậy sự nghi ngờ của Tiểu Hà.

Tủ quần áo không lớn, chen chúc hai người vào cũng có chút miễn cưỡng, một người làm sao có thể ngủ ngon cả đêm trong hoàn cảnh khó chịu như vậy?

"Bác sĩ Vương, hay là anh đánh thức cô ấy dậy? Tôi muốn hỏi cô ấy một số chuyện."

Sau khi Tiểu Hà nói câu này xong, giọng nói của bác sĩ Vương trong tủ cũng biến mất, cả văn phòng trở nên vô cùng yên tĩnh.

"Bác sĩ Vương? Chị Khánh?"

Tim đập thình thịch, Tiểu Hà nhìn tủ quần áo cách đó không xa, trong lòng bao trùm một nỗi sợ hãi không thể giải thích được.

Hai ngày nay cô đều giao tiếp bằng giọng nói với bác sĩ Vương và chị Khánh, bắt đầu từ tối hôm qua, cô chưa nhìn thấy mặt của đối phương.

Từ từ đến gần tủ quần áo, Tiểu Hà run rẩy đưa tay lên, cô nắm lấy cửa tủ, hít một hơi thật sâu rồi mở ra từng chút một.

Trái tim như nhảy lên cổ họng, con ngươi của Tiểu Hà không ngừng co lại, cô dùng hết sức kéo cánh tủ ra.

Trong tủ quần áo có treo vài chiếc áo khoác trắng mới, ngoại trừ những chiếc áo khoác này ra, không thể nhìn thấy thứ gì khác.

"Người đâu? Giọng nói rõ ràng là phát ra từ đây mà!"

Mồ hôi lạnh toát ra ngay lập tức, trong lòng Tiểu Hà vô cùng sợ hãi, nếu như giọng nói đó không phải là của đồng nghiệp, vậy thì cả đêm qua mình đã nói chuyện với thứ gì?

"Mình đã ở cả một đêm trong cùng một căn phòng với quỷ!"

Da gà nổi lên, trong lúc Tiểu Hà đang bối rối thì phòng làm việc lại vang lên một giọng nói quen thuộc.

"Chúng tôi vốn tưởng rằng có thể giấu cô thêm một lúc..." Giọng nói của bác sĩ Vương và chị Khánh truyền vào tai, lúc này lại nghe thấy bọn họ nói chuyện, có cảm giác rợn cả người.

Tiểu Hà vội vàng quay lại, cô nhìn thấy bác sĩ Vương và chị Khánh bị đâm thủng ngực khuôn mặt âm u nhìn mình, trên mặt bọn họ mọc ra những thi ban, nụ cười khiến người ta rùng mình.

Điều khiến Tiểu Hà kinh hãi hơn cả là cô y tá thực tập trốn cùng bác sĩ Vương đang đứng bên cạnh họ, cơ thể đầy vết thương, cổ bị cắn đứt lìa, không nói được lời nào.

"Mọi người... đã chết rồi?"

"Tiếp theo, đến phiên cô rồi!"

Ba linh hồn méo mó lao về phía Tiểu Hà, nhưng lúc này cửa phòng làm việc bị đánh bật ra, bệnh nhân ở phòng bệnh số 2 lao vào phòng, nắm lấy cổ tay cô rồi chạy ra ngoài.

“Chú Anh?” Tiểu Hà cảm nhận được sự mát lạnh trên cổ tay, bàn tay của ông lão giống như một cục nước đá vậy.

"Tôi bắt đầu từ tối hôm qua đã nhắc nhở cô rồi, nhưng cô cứ không nghe, trong bệnh viện tư nhân này cũng chỉ có cô là đứa trẻ tốt, mấy tên bác sĩ có tâm hồn thối nát kia đã bị báo ứng rồi." Ông lão chạy rất nhanh, hoàn toàn không giống một bệnh nhân nặng.

“Cảm ơn chú đã cứu cháu, tối hôm qua cháu thực sự đã rất sợ hãi.” Tiểu Hà không ngờ rằng ông lão đã khuất lại đến cứu cô, trong lòng cô vừa cảm thấy sợ hãi, lại vừa cảm thấy áy náy, khi cô đang chuẩn bị cảm ơn ông lão, đột nhiên lại nhận ra không đúng lắm.

Ông lão không có dẫn mình chạy ra bên ngoài bệnh viện, ngược lại là xông vào lối đi an toàn lao thẳng xuống tầng hầm!

"Hướng đó... hình như là nhà xác!"

Tiểu Hà muốn thoát khỏi tay ông lão, nhưng cô cảm thấy ông lão càng ngày càng siết chặt hơn, hơi lạnh xuyên thấu qua da thịt, trực tiếp xâm nhập vào tận xương tủy.

"Chú Anh, chúng ta đi đâu vậy?"

"Đến nơi rồi cô sẽ biết, trong bệnh viện này không có chỗ nào an toàn, cô cứ trốn ở trên giường của tôi trước." Ông lão nói mà không hề quay đầu nhìn lại.

Nhiệt độ xung quanh càng ngày càng thấp, Tiểu Hà càng ngày càng sợ, cánh cửa mà cô rất ít khi tới gần nằm ở cuối hành lang.

“Nhớ kĩ, tuyệt đối không được phát ra âm thanh, cứ coi mình như xác chết.” Đẩy nhẹ cánh cửa sắt ra, ông lão nắm lấy tay Tiểu Hà bước vào trong.

Bệnh viện tư nhân này có nhà xác và kho xác lớn nhất thành phố, cách đây rất lâu đã có tin đồn rằng bệnh viện này âm thầm bán nội tạng của người sống, bán máu số lượng lớn,... có điều vì nhiều lý do khác nhau, bệnh viện này không hề bị đóng cửa, chỉ là hành vi đã khiêm tốn hơn rất nhiều.

"Nào, giường của tôi ở đây."

Nhìn những chiếc bàn kim loại được phủ bằng vải trắng, nỗi sợ hãi trong mắt Tiểu Hà như muốn trào ra, cô biết rất rõ những đường viền dưới tấm vải trắng đại diện cho điều gì. Lúc này cô bị ông lão tóm lấy cũng không thể chống cự nên chỉ có thể đi theo vào.

Khi sắp đến khu vực trung tâm, ông lão vén tấm vải trắng của một chiếc "giường trống" lên: "Nằm xuống đi, sau khi tôi đắp tấm vải trắng lên cho cô xong, cô hãy nhắm mắt ngủ một giấc thật ngon, đừng mở mắt, đừng động đậy."

Trong suốt quá trình, ông lão không ngừng nắm chặt tay Tiểu Hà, không biết là để ngăn cô chạy thoát hay vì khí tức trên cơ thể Tiểu Hà sẽ bị những thứ khác cảm nhận được sau khi ông thả tay ra.

“Cô nhớ kỹ, không được tháo tấm biển này ra bất cứ lúc nào.” Sau khi ông lão phủ một tấm vải trắng lên người Tiểu Hà, lại tháo tấm biển buộc trên bàn chân trái của mình ra, buộc nó vào mắt cá chân của cô.

"Chú Anh..."

"Trong bệnh viện bây giờ toàn là quỷ, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, chờ khi tôi tìm được cách rời đi, tôi sẽ đưa cô ra ngoài." Ông lão nói xong thì rời đi, lặng lẽ như chưa từng xuất hiện vậy.

Tiểu Hà nằm dưới tấm vải trắng cũng không dám nhúc nhích, đầu óc cô bắt đầu suy nghĩ lung tung, cô cũng không chắc chắn chú Anh rút cuộc là tốt hay xấu nữa.

"Bình thường mình đối xử với bệnh nhân như bố mẹ ruột vậy, bọn họ khi còn sống cũng hiếm khi làm khó mình, đặt mình trong hoàn cảnh người khác..." Tiểu Hà đang tự an ủi bản thân, cô đột nhiên cảm thấy có thứ gì đó đang ở bên cạnh kéo mép tấm vải trắng.

Quay đầu lại nhìn, một thi thể nội tạng đã bị khoét rỗng, chỉ còn lại phần thân đang nằm ngửa trên mặt đất, tứ chi nó chống ngược xuống đất, trườn về phía trước với cái bụng rạn nứt như một sinh vật chưa xác định nào đó.

"Đây là quái vật gì?"

Phần bụng của thi thể bị rạch ở giữa, giống như đôi cánh của một con bướm bằng xương bằng thịt, rõ ràng là có hình dạng của một con người, nhưng khi di chuyển lại quỷ dị như con bọ bò ra từ trong nhộng người.

Âm thanh sột sà sột soạt truyền đến, Tiểu Hà nín thở cho đến khi con quái vật rời đi mới dám quay đầu lại, có một cậu nhóc béo khoảng tám chín tuổi thò đầu ra khỏi tấm vải trắng bên cạnh Tiểu Hà, trên mặt cười híp mắt.

"Tể Tể?"

Cậu bé giường bên cạnh có biệt danh là Tể Tể, mắc căn bệnh ung thư xương ác tính, đã qua đời cách đây 3 ngày.

Cậu nhóc béo nháy mắt với Tiểu Hà, cánh tay còn lại duy nhất đặt lên đôi môi ngả đen, như muốn ra hiệu cho Tiểu Hà đừng lên tiếng.

Tiểu Hà đã sớm bị dọa sợ ngây ngốc, cố gắng chống lại nỗi sợ hãi của mình, nhưng đúng vào lúc này, cô cảm thấy có thứ gì đó đang nằm bò bên cạnh mình.

Nước xác chết nhớp nháp hôi thối nhỏ giọt trên tấm vải trắng, con quái vật với tứ chi đảo ngược chống đất đang ngoẹo cổ, chúi đầu mình vào bên dưới tấm vải trắng.

Ngàn cân treo sợi tóc, tấm vải trắng trên chiếc "giường" nào đó phía xa đột nhiên tự rơi xuống, một bà lão ăn mặc đẹp, nhân hậu đang nằm trên tấm kim loại lạnh lẽo.

Con quái vật nằm bên cạnh Tiểu Hà như bị kích thích, nó lao về phía bà lão như điên, dùng cái "miệng" nứt ra trên bụng cắn vào bà lão, sau đó nhanh chóng bò về phía sâu của kho xác.

"Dì Trương?"

Bà lão bị quái vật mang đi cũng đã chết cách đây ba ngày, trước khi lâm chung vẫn luôn là cô trông nom đối phương.

"Dì là vì cứu mình?"

Bình Luận (0)
Comment