Chín mươi chín cách chết khác nhau tái hiện lại trên người Hàn Phi, hắn chịu đựng thứ đau đớn, mở to đôi mắt đỏ ngầu, xem kĩ những kí ức tử vong tanh máu tàn nhẫn đó.
Bên trong cô nhi viện màu máu trong tâm trí, Hàn Phi và tiếng cười điên cuồng đã hoàn thành giao dịch điên rồ nhất.
Phó Sinh muốn dùng thể xác của hắn để hoàn thành tái sinh, Mộng cũng muốn lấy đi cơ thể của hắn, vì để không phải trao cơ thể này cho người khác, hắn và tiếng cười điên cuồng đi đến quyết định, liên thủ nuốt chửng bọn họ!
Cho dù đó là Phó Sinh, hay tàn niệm của Mộng, thậm chí là công viên vui chơi và toàn bộ thành phố, bọn họ đều không chuẩn bị bỏ qua.
Điện thờ này đại diện cho lịch sử đau thương của quá khứ, Phó Sinh muốn cho Hàn Phi thấy rõ cái giá phải trả của sự dung hợp giữa thế giới tầng sâu và hiện thực thông qua điện thờ ký ức này, nhưng sau khi hắn và tiếng cười điên cuồng xem xong lại chỉ muốn lật đổ mọi thứ, sửa chữa bi kịch từ tận gốc rễ.
Ý thức của Hàn Phi đã chui vào chỗ sâu nhất của đại dương ký ức, hắn và tiếng cười điên cuồng bị ngăn cách bởi cánh cửa cô nhi viện màu máu, có thể nói là hai người hoàn toàn khác nhau, nhưng không thể phủ nhận rằng, bọn họ đều từng sống trong cơ thể này, có sự đồng cảm với những trải nghiệm của nhau.
Phó Sinh hẳn là không nghĩ tới Hàn Phi lại quyết đoán thả tiếng cười điên cuồng ra, ông ấy đã đánh giá quá cao sự hiểu biết của mình về hắn, đánh giá thấp cười điên cuồng của hắn.
Sự xuất hiện của Mộng và tiếng cười điên cuồng, cũng đã phá vỡ hoàn toàn bố cục của Phó Sinh, tương lai rõ ràng trở nên hỗn loạn, giống như một bể nước đục ngầu này, mọi người có thể nhìn thấy những bức ảnh nổi trên mặt nước, nhưng lại không thể nhìn thấy dưới mặt nước chôn vùi bao nhiêu thi thể và tuyệt vọng.
Bức ảnh trên trái tim chậm rãi rơi xuống, ký ức tử vong trong tâm trí Hàn Phi cũng bắt đầu tiêu tan, hắn biết mình đã hoàn thành một giao dịch nào đó với tiếng cười điên cuồng, nhưng hắn đã quên mất nội dung cốt lõi của giao dịch, phần kí ức đó đã bị tiếng cười điên cuồng mang đi.
“Nếu như thành công đánh bại Mộng và Phó Sinh, đến cuối cùng mình vẫn cần phải đối mặt với anh ta.” Tiếng cười điên cuồng là kẻ trợ giúp đáng sợ, cũng là kẻ thù đáng sợ nhất, nhưng Hàn Phi không bận tâm quá nhiều về những điều này, đã trả một cái giá nhất định, nhận được đền đáp tương ứng, đây mới là giao dịch.
Hết ảnh này đến ảnh khác rơi xuống người Hàn Phi, hắn nhớ tới tất cả người thay thế mình đã chôn vùi lúc trước, thế giới ký ức điện thờ đến bước này, tình thế đã hoàn toàn trở nên rõ ràng, hắn cũng phải bắt đầu chuẩn bị cho trận chiến cuối cùng rồi.
Hàn Phi đã không chết vô ích chín mươi chín lần trước đó, hắn đã chạy khắp thành phố, hoàn thành tất cả các nhiệm vụ điện thờ có thể được kích hoạt, mở khóa tất cả các đường nhánh, rất nhiều bí mật của thành phố này đã bị chôn giấu trong ký ức tử vong của hắn.
Nỗi đau đớn của cái chết bi thảm hành hạ từng dây thần kinh, trong cơn tuyệt vọng không thể chịu đựng được, cơ thể Hàn Phi chìm xuống đáy bể.
Từng cỗ thi thể khiếm khuyết không hoàn chỉnh xếp chồng lên nhau một cách ngổn ngang, mà ở trung tâm của đống thi thể có một điện thờ nho nhỏ được người ta xây dựng.
Điện thờ màu đen không biết dùng vật liệu gì tạo thành, trên điện thờ đó không có bất cứ thứ gì che chắn, cổng thần rộng mở, tất cả những sợi dây mảnh trên mắt cá chân của các thi thể đều kéo dài từ trong cổng thần ra.
Chịu đựng cảm giác đau nhói trong mắt, Hàn Phi liếc nhìn vào bên trong điện thờ một cái.
Bên trong điện thờ nhỏ đó là một đứa trẻ sơ sinh sinh non, cơ thể chưa phát triển hoàn thiện, việc sinh non đã cướp đi cơ hội trải nghiệm thế giới tuyệt vời này của nó.
Nằm trong điện thờ, đứa bé như thể vẫn còn trong bụng mẹ, cơ thể lơ lửng lên xuống, ngón tay miễn cưỡng nhìn ra đang nắm những sợi dây mảnh kéo dài từ những thi thể, trên cổ nó vẫn còn treo một cái bảng kim loại nho nhỏ, bên trên có viết một cái tên — Hàn Phi.
Trong một lần bị bố nuôi giết chết, Hàn Phi đã phát hiện ra bí mật về người bố nuôi bác sĩ Hàn của mình, nguyên nhân khiến đối phương trở thành kẻ sát nhân, bước ngoặt chính là bắt đầu từ đứa bé sinh non này.
Đứa trẻ trong điện thờ là máu thịt của chính cặp vợ chồng bác sĩ Hàn, đứa trẻ đó không giữ được, bác sĩ Hàn tính cách vốn đã cố chấp càng trở nên cực đoan hơn, cuối cùng dưới sự dụ dỗ của Mộng, ông ta hoàn toàn trở thành một con ác quỷ.
Khi Hàn Phi nhìn đứa bé, mi mắt của đứa trẻ đã chết nhiều năm trước khẽ chớp chớp, vô cùng đột ngột mở mắt ra.
Nó trườn về phía cổng thần, kéo sợi dây mỏng trói tất cả thi thể, trên khuôn mặt kinh khủng ấy, làn da từ từ vặn vẹo, nở ra một nụ cười. "Cậu vẫn tìm được nơi này rồi, lặp lại nhiều lần như vậy, cậu vẫn là bộ dạng mà tôi muốn nhìn thấy." Giọng nói xa lạ lọt vào tai Hàn Phi, tốc độ bò của đứa bé nhìn rất chậm, nhưng trong nháy mắt nó đã xuất hiện ngay bên cạnh đầu của hắn.
Trên cổ đứa trẻ sơ sinh đã chết có treo một cái biển có tên Hàn Phi, trong làn da bị rạch ra trên ngực bị người ta cẩn thận khâu vào một bức ảnh. "Xem ra cậu đã đưa ra lựa chọn, không đi theo con đường mà Phó Sinh đã sắp đặt cho mình, để thế giới tầng sâu nhấn chìm mọi thứ! Tôi sẽ giúp cậu, tôi sẽ để thể xác này của cậu phát huy tác dụng thực sự." Đứa trẻ sơ sinh nằm bò trên ngực Hàn Phi, ngón tay sắc bén của nó xuyên qua xương sườn hắn, bức ảnh cuối cùng cũng chạm vào cơ thể hắn.
Ký ức về cái chết thứ chín mươi chín hiện lên trong tâm trí, Hàn Phi dừng lại trước một cánh cửa làm bằng xương của Phó Sinh, trên cánh cửa đó thấm đẫm máu linh hồn của tất cả mọi người.
Khi cuối cùng chuẩn bị bước vào cửa, hắn đã do dự.
Hắn ôm hộp đen trong tay, cuối cùng vẫn không lựa chọn mở mặt chính của hộp ra, cảnh tượng này cũng bị tròng mắt khổng lồ trên tường mê cung nhìn thấy, tròng mắt vẽ đầy hoa văn cánh bướm hài lòng chớp chớp mắt.
"Nếu như cậu đã chọn một mặt khác của hộp đen, vậy thì tôi sẽ giúp cậu trở thành một con người hoàn toàn mới, để cậu thoát khỏi nguyền rủa của Phó Sinh, trở thành sự kinh khủng không thể nhắc đến của thế giới tầng sâu!"
Cũng chính giây phút do dự này, cánh cửa được xây bằng xương của Phó Sinh đã sụp đổ, Hàn Phi cùng mọi bí mật bị chôn vùi trong mê cung của công viên vui chơi.
Sau khi nhìn thấy ký ức này trong đầu, Hàn Phi đã hiểu ra một điểm chủ chốt nhất —— Tại sao Mộng lại dẫn dắt để mình trở nên hoàn chỉnh.
Con đường mà Phó Sinh chọn là mở mặt chính của hộp đen, Mộng muốn mở mặt sau của chiếc hộp, vào giây phút cuối cùng của lần lựa chọn trước, Hàn Phi đã không mở mặt chính ra, theo Mộng, nếu như hắn đã không chọn mặt chính, vậy nhất định sẽ nghe theo nó, muốn mở mặt sau của hộp đen.
Nhưng tình hình thực tế chỉ có Hàn Phi và người quản lý tòa nhà tiền nhiệm Phó Sinh biết, con đường mà hắn lựa chọn là mở mặt chính và mặt sau của chiếc hộp cùng một lúc!
Đây là con đường chưa ai từng đi, lừa được cả không thể nhắc đến như Mộng.
"Mộng lợi dụng bố nuôi để thu thập kí ức tử vong của mình, đây chính là nghi thức thứ bảy của nó, nó sẽ không tốt đến mức mà giúp mình nhớ lại quá khứ, nó làm như vậy là vì chính mình! Mộng từng bước dẫn dắt mình để trở nên hoàn chỉnh, bảy nghi thức trước của nó đã khác với trong kí ức của Phó Sinh, tàn niệm của Mộng đã thay đổi quá khứ, bảy nghi thức trước đó của nó đều là để mở đường cho nghi thức thứ tám! Mục tiêu thực sự của nó là mình, nó muốn tàn niệm được tái sinh trên thể mình! Còn mình cũng đang diễn kịch phối hợp với nó, từng bước tê liệt nó, thậm chí bỏ cuộc khi sắp tiếp nhận con đường của Phó Sinh, tất cả mọi thứ là để lừa gạt nó!"
Nhìn đứa trẻ sơ sinh trên ngực đang chờ tái sinh, Hàn Phi đã hiểu rõ mọi chuyện, để hoàn thành kế hoạch cuối cùng, hắn đến Mộng cũng lợi dụng!
Lần tái sinh này, hắn dùng cái giá nhỏ nhất, hoàn thành chuyện mà trước đây chưa làm được.
"Cảm ơn vì tấm bản đồ mê cung đã in sâu trong tâm trí tao, cảm ơn vì đã giúp tao thức tỉnh Đại Nghiệt, cảm ơn vì đã giúp tao tìm lại thiện ý của Phó Sinh, cảm ơn vì đã giúp tao gặp được một con quỷ khác có nhân cách hệ chữa trị..." Ý chí của Hàn Phi nói xuyên thấu cơn đau do cái chết gây ra, năm ngón tay hắn khép lại, nắm chặt con dao đồ tể: "Để cảm ơn, tao sẽ tự tay giết chết mày! Giống như trước đây giết chết cánh bướm vậy, chém nát đầu của mày, khiến mày không thể siêu sinh!"
Đứa trẻ sơ sinh nhận ra có điều gì đó không ổn, nhưng khi nó muốn né tránh thì đã quá muộn rồi.
"Tái sinh!"
Vô số bàn tay và Hàn Phi cùng nắm lấy cán dao, lưỡi dao được cấu thành từ nhân tính chém về phía đứa trẻ sơ sinh và điện thờ phía sau.
Một nhát chém xuống, cả đứa bé đã chết và điện thờ đều bị tái sinh chẻ ra!
Một tia tàn niệm ẩn chứa trong cơ thể đứa bé đã chết có thế nào cũng không thể hiểu nổi, tại sao Hàn Phi không lựa chọn mở mặt chính của chiếc hộp như Phó Sinh, cũng cự tuyệt mở mặt sau của hộp đen cùng với nó, ngoài hai con đường này ra, nó không thể nghĩ ra còn lựa chọn nào khác.
Ánh sáng dao chói lọi quét sạch tất cả ô uế, những tấm ảnh dán trên người Hàn Phi từ từ rơi xuống.
Ký ức tử vong không ngừng xuất hiện dung hợp với Hàn Phi, để tìm ra con đường thực sự có thể đảo ngược vận mệnh của mình trong điện thờ này, hắn đã dùng chính mạng sống của mình để thử, chín mươi chín lần chết mới đổi được cơ hội cuối cùng này.
Tái sinh lần thứ một trăm, hắn tránh né tất cả những sai lầm mắc phải trước đây, hợp nhất tất cả các lực lượng có thể chiến đấu.
Để kẻ thù lớn nhất "Mộng" phối hợp, không ngừng làm suy yếu ảnh hưởng của Phó Sinh, để tiếng cười điên cuồng níu chân những người quản lý khác, sau đó dùng thời gian nhanh nhất để lấy lại tất cả ký ức, giành lại thế chủ động một lần nữa.
Nước bắn tung tóe xung quanh, Hàn Phi bơi ra khỏi mặt nước, ánh mắt hắn đã hoàn toàn khác với lúc trước.
Chín mươi chín lần tử vong không chỉ mang lại cho hắn đau đớn, mà còn tôi luyện ý chí của hắn đến mức người thường không thể tưởng tượng được.
Từng bức ảnh lần lượt rơi xuống, Hàn Phi từ trong bể nước leo lên, khí tức toát ra từ trên người hắn khiến tất cả mọi người đều không dám tới gần, lúc này hắn còn đáng sợ hơn cả oán niệm.
“Thời gian mà tôi đã hẹn với tiếng cười điên cuồng vẫn còn một chút.” Hàn Phi nhìn sang Trương đội và A Trùng: “Mọi người đi triệu tập tất cả các người chơi và công dân đặc biệt, nói rằng tôi chuẩn bị thành lập một tổ chức công dân tự cứu hộ, muốn tập hợp tất cả lực lượng, dọn sạch toàn bộ tà ác trong thành phố!"
“Dọn dẹp toàn thành phố?” A Trùng chắc chắn mình không nghe nhầm: “Chúng ta có khả năng này à?”
"Có khả năng này hay không không quan trọng, điều quan trọng là khi mặt trời không thể mọc lại nữa, cần có một ánh sáng mới xuất hiện, để mang lại cho mọi người niềm tin và hy vọng."
Hàn Phi cầm dao đồ tể bước ra khỏi đây, những người khác cũng vô thức đi theo phía sau hắn.