Nghe thấy giọng nói của Hàn Phi, sắc mặt của tù trốn trại thay đổi, trong mắt hiện lên sự nghi ngờ và khó hiểu.
Nhưng chỉ là một cái quay người, tất cả các biểu cảm của anh ta lại khôi phục bình thường.
Hai người không nói gì thêm, Hàn Phi đã đi tới giữa hành lang trước một bước, không đứng chung với những người khác, cùng giữ một khoảng cách nhất định với người vợ. “Nước sẽ không lên đến tầng hai được ngay, cháu hãy đi theo ta.” Ông chủ khách sạn biết rằng mình sắp chết, nên ra hiệu cho người phục vụ đỡ ông trở về phòng.
"Có chuyện gì mà không thể nói ở đây, cứ phải nói sau lưng chúng tôi? Chẳng lẽ chỗ các ông là khách sạn ma à? Từ đầu đến cuối đều là các ông tự biên tự diễn?" Trong ánh mắt của ảo thuật gia không có bất kì sự tội nghiệp và đồng cảm nào, anh ta thấy sức khỏe ông lão càng ngày càng kém, phong thái dần dần trở nên thoải mái hơn, như thể trong số tất cả những người có mặt anh ta chỉ sợ ông lão.
"Tôi lớn tuổi rồi, không còn nhiều thời gian nữa, muốn nói với người nhà một vài điều." Ông lão giục người phục vụ đi theo ông vào phòng, nhưng tiếng cười điên cuồng lại tình cờ đang đứng ở cửa phòng của ông chủ, anh ta dường như không định tránh đường.
"Vết thương trên cổ của ông rất nghiêm trọng, cần phải cấp cứu, tình cờ tôi đã từng đóng vai bác sĩ, có học qua một số kiến thức sơ cấp cứu ngoại khoa." Tiếng cười điên cuồng dựa vào khung cửa: "Tôi có thể cứu ông."
“Không cần.” So với ảo thuật gia và tù trốn trại, ông lão càng kiêng kị tiếng cười điên cuồng hơn, chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú tươi cười kia, trong lòng không khỏi hừ lạnh một tiếng.
“Còn có chuyện gì quan trọng hơn tính mạng của mình à?” Tiếng cười điên cuồng vẫn không chịu tránh đường: “Trong khách sạn hẳn là có túi cấp cứu, tìm thêm một ít vải sạch đến, để tôi giúp ông cầm máu trước."
"Ông vẫn luôn đề phòng chúng tôi, là lo lắng hung thủ hay sao? Hay là trong phòng của ông có giấu bí mật không thể cho người khác biết?" Ảo thuật gia cũng đi tới, anh ta nhìn vài bức vẽ treo trên tường: "Theo thông tin hung thủ nhét vào sau não của người chết, tất cả mọi người trong khách sạn đều là du khách, nhưng ông lại tự gọi mình là chủ khách sạn, điều này rất kì lạ."
“Ít nhất có thể chứng minh tôi không phải là hung thủ.” Thương thế của ông chủ khách sạn không thể kéo dài thêm nữa, máu chảy dài trên cổ, trông vô cùng kinh khủng.
"Có thể ông chỉ là du khách bước vào khách sạn đầu tiên, ông coi nơi này thành nhà của mình, ông nói rằng mình là chủ khách sạn này, thực ra ông chính là một tên trộm! Nói không chừng hung thủ giết chủ nhân của khách sạn chính là ông!” Giọng của ảo thuật gia không lớn, nhưng những gì anh ta nói không khỏi khiến người khác phải suy nghĩ nhiều hơn.
Trong khách sạn mang tên có chữ Tâm này, mỗi một du khách đều có một thân phận bề ngoài, cũng như một thân phận thực sự.
Bề ngoài, viên cảnh sát là một cảnh sát duy trì trật tự và công lý, nhưng sau khi gặp nguy hiểm, anh ta nghĩ đến việc giết tất cả mọi người để cứu lấy mạng sống của mình, trên thực tế có thể anh ta mới là tù trốn trại. Tiếng cười điên cuồng càng không cần nói nhiều, thoạt nhìn thì anh ta cởi mở hơn ai hết, nhưng sau khi thực sự hiểu rõ thì sẽ biết sự cởi mở đó đáng sợ đến như thế nào.
Ông chủ khách sạn, ảo thuật gia, kể cả Hàn Phi, mọi người đều như vậy.
Con người chỉ thể hiện ra những khía cạnh mà họ muốn người khác nhìn thấy, còn bóng tối và phiền muộn sâu thẳm hơn thì chôn chặt trong trái tim, chỉ đến lúc đối mặt với cái chết, bản chất mới bộc lộ.
"Trong số chúng ta có hai người có khả năng đều là hung thủ giết người, trước khi bỏ phiếu xong, không ai được lén lút rời khỏi tầm mắt của mọi người." Ảo thuật gia không biết sau lưng ông chủ khách sạn muốn nói gì với người phục vụ, ông chủ cũng không thể nào nói cho mọi người biết là ông ta chuẩn bị nói những gì, vì vậy cách tốt nhất lúc này là để mọi người không ai nghe được, để bí mật thối rữa trong tim ông ta, hay nói chính xác hơn là thối rữa trong thi thể của ông ta.
Gió thổi tạt vào kính cửa sổ, trần khách sạn nứt ra một khe rộng bằng ngón tay, nước mưa đen kịt tràn vào nhà.
Tầng 1 của khách sạn đã tích nước, nước mưa đen ngòm sền sệt, đục ngầu chẳng khác gì cuộc đời của một số du khách, ngột ngạt khiến người ta không thở nổi.
Khách sạn ở trung tâm mê cung đang chao đảo trong cơn bão, có thể sập bất cứ lúc nào, căn nhà này dường như có một ý nghĩa đặc biệt đối với cả công viên vui chơi, sự sụp đổ của nó cũng sẽ đánh dấu sự kết thúc của một điều gì đó.
“Tiếp tục bỏ phiếu đi.” Người phục vụ rất ít khi nói đã mở miệng, dường như là vì để ông chủ khách sạn yên tâm.
“Không vấn đề, nhưng trước khi bỏ phiếu, tôi muốn nói một chuyện.” Biên kịch trung niên dựa vào tường lối đi, ngồi trên mặt đất, chỉ vào vết thương trên ngực mình: “Tôi mơ hồ nhìn thấy người muốn giết tôi."
Hung thủ bị nhìn thấy, ngay khi nói điều này, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào anh ta. "Là ai?"
"Khuôn mặt của anh ta khá đặc biệt, không giống với mấy người chúng ta, tôi cần bọn họ cởi bỏ tất cả mặt nạ xuống mới có thể phán đoán." Biên kịch trung niên chỉ vào Hàn Phi và người phục vụ đang đeo mặt nạ trong nhà.
Tiêu điểm ban đầu trên người ông chủ khách sạn bị dịch chuyển sang Hàn Phi và người phục vụ.
“Người này là người cuối cùng đi vào, anh ta luôn đeo mặt nạ, quả thực rất đáng ngờ.” Ông chủ khách sạn muốn nhắm vào Hàn Phi, những người khác thì không hề quan tâm là ai bị nhắm đến, miễn là người bị nhắm vào không phải mình là được.
“Phải bỏ mặt nạ ra à?” Giọng nói khàn khàn của Hàn Phi từ dưới mặt nạ truyền ra: “Khuôn mặt của tôi bị người ta làm biến dạng, tôi sợ sẽ làm người khác sợ, vì vậy mới luôn đeo mặt nạ.”
"Tôi nhớ đường nét trên khuôn mặt của hung thủ, chỉ cần để tôi nhìn thấy, tôi nhất định sẽ nhận ra anh ta." Biên kịch và tiếng cười điên cuồng, tù trốn trại đứng cùng với nhau, ba người bọn họ dường như đã trở thành một nhóm. "Đường nét khuôn mặt? Vậy người mà anh nhìn thấy chắc chắn không phải là tôi." Hai tay Hàn Phi sờ lên mép mặt nạ, khi hai tay hắn chậm rãi dùng lực, máu chảy dọc xuống cằm. Khi hắn mở mặt nạ ra, mấy người trong phòng cảm thấy ớn lạnh sống lưng.
Bên dưới chiếc mặt nạ mặt cười là một khuôn mặt máu thịt mơ hồ, hắn không có ngũ quan, má mọc vào với mặt nạ, căn bản không thể nhìn thấy đường nét nào cả. “Hung thủ không phải là tôi.” Hàn Phi cầm mặt nạ của mình, mặt nạ đó một mặt là trắng tinh, một mặt hoàn toàn thấm đẫm máu.
Biên kịch nhìn chằm chằm khuôn mặt biến dạng của Hàn Phi, xem xét kỹ lưỡng một hồi, dường như anh ta đang tham gia vào một cuộc đấu tranh tư tưởng gay gắt, một lúc lâu sau mới lắc đầu: “Hung thủ quả thực không phải là cậu ấy, hẳn là một người khác."
Vì để cởi mặt nạ, Hàn Phi khiến vết thương lại rách ra, sau khi nhìn thấy tình trạng thê thảm của hắn, người phục vụ dường như không có lý do gì để không tháo mặt nạ.
Do dự một chút, người phục vụ cũng tháo mặt nạ ra, người đó chính là người trà trộn vào trong những người chơi, chiếm hết tài nguyên của Hàn Phi, có cùng cấp độ và năng lực với hắn, tự gọi mình là người chơi --- F.
Những người khác nhìn thấy không hề có biểu hiện gì bất thường, hiện trường chỉ có ánh mắt của người vợ thay đổi: “Phó Sinh F tránh tầm mắt của vợ Phó Nghĩa, biểu hiện của anh ta như một người xa lạ.”
"Đúng rồi, tôi nhìn thấy rất rõ! Hung thủ chính là cậu ta!" Biên kịch đưa tay chỉ ra, sắc mặt tái nhợt, nhưng giọng điệu rất chắc chắn.
"Không thể nào! Cậu ấy ở bên cạnh tôi suốt, anh đang vu khống cậu ấy!" Ông chủ khách sạn chính mình đang hấp hối, nhưng vẫn bảo vệ người phục vụ. “Tôi nhìn thấy vô cùng rõ ràng, chính là cậu ta!” Biên kịch trung niên một mực khẳng định.
"Xem ra giống như những gì tôi suy đoán, ông chủ khách sạn và người phục vụ chính là hung thủ, bọn họ đã giết chủ nhân thực sự của khách sạn, chính hai tên trộm đã bày ra trò chơi này." Ảo thuật gia hùng hổ hăm doạ: "Hai người đừng giả vờ vô tội nữa, nói cho chúng tôi biết có cách nào để thoát khỏi đây không?"
Ngoại trừ người phụ nữ trung niên, những người khác đều đã nhất trí, chuẩn bị để ông chủ khách sạn cùng người nhà ông ta ra ngoài trước. Trong suốt quá trình, Hàn Phi không nói gì, hắn cầm mặt nạ, quay đầu liếc nhìn người vợ một cái.
Nếu như ông chủ khách sạn chết, người vợ sẽ bỏ phiếu cho Phó Sinh hay là mình?
Vết máu đã đông lại vỡ ra, Hàn Phi có chút mệt mỏi, hắn ngồi ở cửa hành lang nhìn nước dâng lên nhanh chóng.
"Người phục vụ không có lý do gì để giết biên kịch, khoảng cách giữa bọn họ rất xa, ở giữa còn có viên cảnh sát. Hung thủ nếu như không phải là người phục vụ, tại sao biên kịch lại vu khống anh ta? Khả năng lớn nhất là, mảnh kính vỡ đó thực ra là tiếng cười điên cuồng hoặc biên kịch tự đâm vào ngực, họ muốn tấn công ai đó bằng cách này."
Hàn Phi hồi tưởng lại giọng điệu của biên kịch, hắn cảm thấy mục đích thực sự của tiếng cười điên cuồng và biên kịch là nhắm vào hắn, nhưng biên kịch đã làm không đúng ý của tiếng cười điên cuồng, mới dẫn đến mục tiêu tập trung vào F, người cũng đeo mặt nạ.
"Khi chiếc đèn chùm rơi xuống, cậu ấy đến quầy giúp mọi người tìm đèn, căn bản không có thời gian gây án, hung thủ phải là người khác! Mọi người đừng có bị lừa gạt nữa!" Ông chủ khách sạn muốn nói rõ, nhưng không ai quan tâm đến những gì ông ta nói, phải có người chết mới có thể hòa hoãn mạng sống cho những người khác, bọn họ cần phải tìm ra một lý do đường đường chính chính để giết người.
Nhìn ánh mắt của mọi người, ông chủ khách sạn tuyệt vọng rồi, sau khi ông ta chết, người tiếp theo hẳn sẽ đến lượt người phục vụ.
“Được rồi, nếu như mấy người không tin” Ông lão nắm lấy cánh tay của người phục vụ, nhỏ giọng nói vài câu bên tai anh ta, sắc mặt người phục vụ hơi thay đổi một chút, dường như là hoàn toàn không nghĩ tới còn có chuyện như vậy.
Khi người phục vụ vẫn còn đang chấn kinh, ông chủ khách sạn cố gắng bắt đầu dùng máu viết tên người phục vụ, ông vừa viết, vừa nhìn những du khách khác: "Bí mật về sự lựa chọn này bây giờ chỉ có cậu ấy và tôi biết, bỏ phiếu đi, nếu như sau khi tôi chết, cậu ấy không sống đến cuối cùng, tất cả các người sẽ phải chôn cùng!"
"Uy hiếp? Diễn tốt đấy chứ?" Hầu hết mọi người đều không tin lời ông chủ khách sạn nói, chỉ có Hàn Phi và tiếng cười điên cuồng cứ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của người phục vụ, muốn nhìn ra gì đó.
"Trong tay mấy người có thể để cho người khác đường sống, nhưng đừng biến đường sống này thành một cái thòng lọng quấn vào chính cổ mình." Ông chủ khách sạn bỏ phiếu của mình vào hộp đen, ông tranh thủ lúc mình vẫn còn tỉnh táo, nhanh chóng bình chọn, giúp người phục vụ kéo dài thêm vài vòng nữa.
Mưa đen đã nhấn chìm tầng 1 của khách sạn, vòng thứ 3 kết thúc rất nhanh, sau khi viên cảnh sát chết, tù trốn trại tìm được tiếng cười điên cuồng, anh ta quyết định đưa lá phiếu của mình cho biên kịch theo đề xuất trước đó của tiếng cười điên cuồng, để cả ba người họ đều được sống. Vì không có người chết nên trận mưa đen càng lớn hơn, các vết nứt trên mái nhà ngày càng lan rộng, rất nhiều nước mưa từ trên cao chảy thẳng vào nhà, nước ở tầng 1 của khách sạn đang sâu hơn.
“Tiếp tục bỏ phiếu.” Ông chủ khách sạn cố gắng bỏ phiếu, cánh tay càng lúc càng run rẩy kịch liệt, vết thương trên cổ chảy nhiều máu đến mức thở không ra hơi.
Thời gian cho vòng bình chọn thứ 4 bị ảo thuật gia và biên kịch cố tình kéo dài, ánh mắt bọn họ nhìn ông chủ khách sạn không giống như đang nhìn một người, mà giống như đang nhìn một tế phẩm. Người phục vụ vội vã cầm máu cho ông chủ khách sạn nhưng vô ích, ông lão vốn dĩ đã có bệnh rồi.
Vòng bỏ phiếu thứ tư đã kết thúc, không có ai chết trong khách sạn, lúc này nước đen ngòm đã dâng lên cầu thang, những chiếc ghế sô pha họ ngồi trong hành lang cũng bị thấm nước đen ngòm, thi thể nằm trên bàn ăn cũng từ từ trôi nổi, cánh tay của nó bị cuốn ra, như thể đang đứng trong địa ngục dang rộng vòng tay, chờ đợi những người khác đi cùng với nó.
Cơn mưa xối xả đang hoành hành, phá hủy khách sạn, tòa nhà đang lắc lư, có thể sẽ sụp đổ trong một giây tới.
“Tiếp tục!” Ông chủ khách sạn như thể hồi quang phản chiếu, sau khi viết tên người phục vụ bỏ vào hộp đen, ông ta lảo đảo dựa vào tường đi về phía ảo thuật gia. Dưới sự chú ý của mọi người, ông ta nắm lấy áo của ảo thuật gia, nói nhỏ vài câu.
“Mọi người đừng hiểu lầm, ông ấy không nói gì với tôi cả.” Ảo thuật gia giải thích cho những người xung quanh, nhưng không ai tin những gì anh ta nói. Sau khi ông lão nói những lời đó, dường như vì thể chất suy kiệt nên ông không còn khả năng trở về chỗ nữa.
Điều khiến Hàn Phi cảm thấy kì lạ là, người phục vụ cùng chiến tuyến với ông lão lần này không đến dìu ông lão, mà cầm bút đang do dự một lúc mới viết tên. "Có vấn đề."
Kết thúc vòng bỏ phiếu thứ năm, Hàn Phi linh tính có chuyện không hay nên đã đến gần người vợ trước. Quỷ dị là, chỉ cần hắn di chuyển, ông lão sống dở chết dở cũng khó khăn cử động cơ thể theo. "Ông ấy muốn làm gì?"
Ông lão bệnh nặng bị cắt rách cổ không có chút nào giả bộ, nhưng Hàn Phi lại đột nhiên nghĩ tới sự do dự khi người phục vụ viết tên lúc nãy. Khoảnh khắc do dự đó đã bị hắn bắt được.
Trong đầu hắn nảy ra một suy đoán.
"Có khi nào ông lão biết mình sẽ chết nên cố ý không để người phục vụ viết tên của mình? Ông ta muốn lợi dụng thời gian mấy giây sương đen phun ra từ trong cơ thể, để giết một người nào đó trong nhà!" Cũng ngay khi Hàn Phi nghĩ đến điều này, da của ông lão sắp chết nứt ra, sương mù từ mũi và miệng của ông ta phun ra, lao về phía hắn như một con quái vật!
"Mục tiêu của ông ta là mình?"
Ông lão dường như biết người vợ là mẹ của Phó Sinh, chỉ có giết Hàn Phi thì người vợ mới không do dự, toàn tâm toàn ý giúp đỡ cậu ấy. Trong thâm tâm ông ta biết rằng mình ắt sẽ chết, nhưng ông ta sẽ dùng chính cái chết của mình để đổi lấy một con đường sống cho Phó Sinh.
Màn sương đen nuốt chửng tất cả mọi thứ, bị chạm vào thì sẽ không thể nào thoát khỏi.
Trước sự tấn công bất ngờ của ông lão, Hàn Phi cũng may đã có sự chuẩn bị trước, hắn rút lui về sau với tốc độ nhanh hơn.
Thời gian ông lão giãy giụa trong sương đen rõ ràng lâu hơn viên cảnh sát, ông ta phát hiện không thể giết chết Hàn Phi, liền lập tức lao về phía cô bé không nói được.
Đối với Phó Sinh, giải pháp tốt nhất là giết chết Hàn Phi, để hai mẹ con nhận ra nhau; thứ hai là giết chết cô bé, để buộc ảo thuật gia hợp tác với mình. Màn sương đen gặm nhấm trái tim, phổi và da thịt, ông lão hiền lành tốt bụng giờ như một ác quỷ hung dữ, đôi tay bị làn sương đen ăn mòn tóm về phía cô bé.
Đứa trẻ sợ hãi cố gắng né tránh một cách tuyệt vọng, nhưng cô bé vốn dĩ đang đứng trên mép lan can. "Mày chết đi, mới có nhiều người có thể sống hơn, cậu ấy là sự lựa chọn thích hợp nhất" Bàn tay trong sương đen chạm vào cô bé, nhưng trong khoảnh khắc tiếp theo, chuyện không ai ngờ tới đã xảy ra.
Hàn Phi vốn đã tránh được, lại chủ động chạy tới, khi cô bé sắp bị sương đen của ông lão che mất, hắn chấp nhận rủi ro bị sương đen nuốt chửng, kéo cô bé sang một bên. Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, ông lão đã hoàn toàn bị sương đen nhấn chìm, ông lão gầm lên một tiếng không cam chịu rồi biến mất vào trong hộp đen.
Hàn Phi sợ hãi ôm lấy cô bé, hắn vô thức kiểm tra cánh tay mà cô bé chạm vào sương đen, mà tất cả chuyện này biên kịch trung niên đều để ý quan sát. Rất nhiều người coi cô bé như một chiếc chìa khóa, chỉ có một người quản lý tòa nhà trẻ tuổi đối đãi với cô bé như một đứa trẻ thực sự.
Nhìn chằm chằm vào khuôn mặt máu thịt mơ hồ, biên kịch trung niên đã có phán đoán của riêng mình.
Cô bé có khuôn mặt giống Tiểu Bát, là người bạn sớm nhất của hắn, hắn sẽ không ngồi yên nhìn đứa trẻ bị giết trước mặt mình.