Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi (Dịch Full)

Chương 731 - Chương 731: Thành Phố Thuộc Về Hàn Phi

Chương 731: Thành phố thuộc về Hàn Phi Chương 731: Thành phố thuộc về Hàn Phi

Việc gia nhập của tiếng cười điên cuồng đã đưa chiến trường công viên vui chơi đến giai đoạn cuối cùng, thế giới ký ức điện thờ này không thể chịu được mấy người quản lý, tiếng cười điên cuồng, và Mộng đồng thời cùng ra tay.

Là tiêu điểm của mọi chuyện, tình hình của Hàn Phi lúc này cũng không khả quan, sau khi kế hoạch của Mộng bị phá hoại, nó thẹn quá hoá giận, muốn kéo tất cả mọi người chôn cùng. Chất độc ẩn chứa trong thi thể của quỷ thế hệ đầu nhanh chóng lan ra, Mộng coi cỗ thi thể này làm vật trung gian, đang phát tán khắp thành phố một loại chất độc nào đó nhắm vào thế giới ký ức điện thờ.

Quản lý Người và quản lý Tôi cũng nhận thấy sự bất thường của Mộng, Mộng mà bọn họ đang đối mặt bây giờ, căn bản không phải là Mộng trong kí ức một lòng muốn được tái sinh nữa, mà là một gã ác độc và đáng sợ hơn.

Quỷ thế hệ đầu được chôn dưới công viên vui chơi, vô số mạch máu trên cơ thể nó được kết nối với nơi đây, thứ đầu tiên bị ảnh hưởng bởi những chất độc đó là cũng là công viên.

Trái đất nứt toác chảy ra máu bẩn, cho dù là kiến trúc, hay là người sống, mọi thứ trong thế giới ký ức điện thờ chỉ cần chạm vào máu bẩn sẽ biến thành tro tàn, chấp niệm và ký ức chống đỡ cho sự tồn tại của bọn họ hóa thành lửa đen, ngay lập tức đốt cháy bọn họ.

Năng lực này đã vượt quá giới hạn của hận ý, chỉ không thể nhắc đến mới có thể gây ra thiệt hại lớn như vậy cho thế giới ký ức điện thờ.

"Giết chết nó! Đây là cơ hội tốt nhất để giết nó hoàn toàn!" Độc mà Mộng giấu trong thi thể có vấn đề!

Giữa hai vị quản lý công viên xảy ra bất đồng, quản lý Người muốn nhân cơ hội này tiêu diệt quỷ thế hệ đầu, phong ấn lối đi, còn quản lý Tôi cảm thấy buộc phải ngăn Mộng lại.

Khi cả hai còn đang do dự, tiếng cười điên cuồng từ trong vô số ý chí điên cuồng đi ra đến trước mặt quỷ thế hệ đầu, anh ta không có chút sợ hãi nào với nó, trên người phiêu tán một thứ điên cuồng không thể tả nổi.

"Đây là công viên vui chơi của tôi, bọn họ đã chuẩn bị biến tôi thành quỷ thế hệ đầu mới, bọn họ ngày đêm tiêm nhiễm tuyệt vọng vào cơ thể tôi, để tôi nhìn thấy và trải qua mọi nỗi đau trên thế giới; thậm chí bọn họ còn để tôi có được hạnh phúc ngắn ngủi, sau khi nếm trải được hương vị của hạnh phúc xong, lại đập tan tất cả những điều tốt đẹp đó ngay trước mắt; để hoàn thành mục tiêu của mình.

Cuối cùng, bọn họ thậm chí khiến tôi tự tay giết chết tất cả mọi người, muốn tôi mãi mãi bị bao quanh bởi sự tự trách và đau đớn..."

Tiếng cười cuồng loạn xen lẫn tiếng la hét của trẻ con, nếu chú ý lắng nghe, còn có thể phát hiện bài hát đồng dao trong tiếng la hét. Đó là một bài hát vô cùng tàn nhẫn, đan xen máu tanh và tội ác.

Thực lực của tiếng cười điên cuồng không có cách nào dùng phương thức của quỷ để phân chia, anh ta không phải là hận ý, cũng không phải là oán niệm, anh ta là một thứ tồn tại dị dạng đặc biệt.

Anh ta có thể mạnh hơn một chút so với Hàn Phi khi vừa vào thế giới ký ức điện thờ, nhưng nếu anh ta có đủ thời gian để truyền bá sự điên cuồng khắp thành phố, thì nhất định sẽ gây ra đại họa.

Mộng, Người, Tôi, tiếng cười điên cuồng, bốn "quỷ quái" có thể huy động sức mạnh của tâm linh, không có chút dè dặt, quỷ thế hệ đầu với tư cách là cốt lõi của điện thờ cũng bắt đầu phản kháng dưới sự điều khiển của Hàn Phi, hắn không có cách nào có thể xóa bỏ ảnh hưởng của quản lý Tôi và Mộng, nhưng cũng có cách riêng của mình.

Đau đầu thì chữa đầu, đau chân thì chữa chân, Hàn Phi để cho tất cả tuyệt vọng chứa đựng trong thi thể nổ tung, chất độc lan truyền đến gan, thì cắt bỏ gan, lan đến đùi, thì chặt đùi.

Trong sự giằng co của năm thế lực, bầu trời đã cạn kiệt huyết lệ, màn đêm cũng bị chọc thủng, nhưng không giống như trước đây là, lối đi trên ngực của quỷ thế hệ đầu không hề bị phá hủy.

Độc của Mộng khuếch tán khắp thành phố, sương đen vô biên tràn ra khỏi lối đi, thế giới tầng sâu không những không bị phong ấn, mà ngược lại còn tiến thêm một bước dung hợp với hiện thực.

Lần này Hàn Phi không xuất hiện với tư cách là chúa cứu thế, bởi vì sự lựa chọn của hắn, thế giới ký ức điện thờ này mới trở thành bộ dạng như bây giờ.

“Đây chính là tương lai mà cậu muốn thấy à!” Ở sâu trong mê cung công viên vui chơi, có một người thanh niên hấp hối đang nằm trên đống phế tích, mặt nạ mặt cười trên mặt anh ta đã bị vỡ nát, lộ ra khuôn mặt bê bết máu.

F nhìn thành phố sụp đổ, trên gương mặt in hằn đủ loại cảm xúc vô cùng phức tạp. "Bây giờ cậu đã biết tại sao tôi chọn mở mặt chính của hộp đen rồi chứ?"

Từ trong miệng anh ta phát ra một tiếng thở dài, anh ta hét về phía quỷ thế hệ đầu: "Đóng lối đi lại đi, Hàn Phi! Trên thế giới này nhìn thì tưởng như có muôn vàn lựa chọn, nhưng thật ra không có lựa chọn nào cả, con đường mà cậu muốn đi là đường cụt!"

Cho đến khi Mộng không còn che giấu sức mạnh của mình, reo rắc độc ra khắp thành phố thì Phó Sinh mới xuất hiện, với tư cách là chủ nhân của điện thờ kí ức này, thứ mà ông ấy muốn Hàn Phi nhìn thấy, hắn đều đã thấy, tiếp theo phải xem lựa chọn của hắn rồi.

"Mộng vẫn chưa chết, nó vẫn luôn nhắm vào cậu, nếu như lúc này là cậu đang điều khiển quỷ thế hệ đầu, vậy thì độc mà Mộng nhắm vào sẽ ngay lập tức xâm nhập vào các mảnh ký ức của cậu đấy."

Hàn Phi rất thông minh, sau khi hắn nhìn thấy những kế hoạch khác nhau của Mộng, đã lập tức hiểu ra.

Có thể trở thành tồn tại không thể nhắc đến, làm sao có thể đơn giản như vậy? Phó Sinh biết Mộng sẽ làm gì, Mộng cũng biết rõ Phó Sinh sẽ đối phó với nó như thế nào, hai bên đều có âm mưu, va chạm trực diện, đã lợi dụng những biến cố tinh tế để trò chơi của hai tồn tại không thể nhắc đến đại diện cho hai con đường khác nhau, Hàn Phi trong 99 lần tử vong, lựa chọn mặt chính, nhưng sự lựa chọn đó chỉ để làm đệm cho lần cuối cùng này.

"Nếu như đã đến mức này, tôi nhất định phải xem thành phố sẽ như thế nào sau khi thế giới tầng sâu và hiện thực hợp nhất."

Không để ý đến F nữa, ý thức chính của Hàn Phi đã đưa ra quyết định cuối cùng, hắn buông bỏ mọi trói buộc, tập trung toàn bộ sức mạnh có thể huy động vào trong thi thể, xé nát mạch máu xung quanh lối đi, dùng máu của quỷ thế hệ đầu tưới vào lối đi đó.

Cơ thể khổng lồ của quỷ thế hệ đầu bắt đầu co lại, tuyệt vọng và những cảm xúc tiêu cực đã tích tụ ở thế giới trong vô số năm trở thành tế phẩm dùng để hiến tế, ngọn lửa màu đen tuôn ra khắp xung quanh lối đi, giống như hung thần đang nhảy múa điên cuồng.

Quản lý Người và quản lý Tôi bị tiếng cười điên cuồng ngăn lại, Hàn Phi quấy động vận mệnh, hoàn toàn mở ra lối đi tại trái tim của quỷ thế hệ đầu.

Sương đen lập tức lan tràn khắp thành phố, che mất bầu trời, bao trùm mặt đất, Hàn Phi được vô số người coi là hy vọng, không hề dẫn mọi người nhìn thấy mặt trời ló dạng, mà lại kéo tất cả sinh linh của thành phố vào đêm tối vĩnh viễn.

"Haizzz…"

Sương đen ở sâu trong lối đi dần dần mờ, Hàn Phi nhìn vào bên trong, phía bên kia lối đi không phải là thế giới tầng sâu, mà là một điện thờ cũ nát, bên trong điện thờ thờ phụng một pho tượng thần không mặt.

"Vốn dĩ trên tượng thần này sẽ in khuôn mặt của ông."

Trong thành phố sụp đổ có những ánh sáng máu bay về phía tượng thần, bao gồm bác sĩ đầu tiên mà Hàn Phi gặp, viện trưởng cô nhi viện, thợ hàng mã, v.v... tất cả ý thức rải rác trong thành phố của Phó Sinh đều quay trở lại, F đeo mặt nạ cũng từ từ biến mất.

Trên tượng thần không mặt dần dần xuất hiện ngũ quan của Phó Sinh, thần trong công viên vui chơi cuối cùng cũng xuất hiện. Cuối lối đi không phải là thế giới tầng sâu, Phó Sinh chỉ là giấu điện thờ ở đó.

Mọi thứ trong thế giới ký ức điện thờ đều được xây dựng dựa trên những ký ức của Phó Sinh khi còn sống, vận mệnh bị thay đổi, lối đi bị mở ra, thế giới tầng sâu và hiện thực dung hợp hoàn toàn, một chuyện như vậy chưa bao giờ xảy ra, Phó Sinh cũng tuyệt đối không bao giờ cho phép một chuyện như vậy xảy ra.

"Cậu thực sự rất cố chấp, rõ ràng có thể có được mọi thứ, nhưng lại lựa chọn con đường khó khăn nhất." Giọng Phó Sinh phát ra từ trong tượng thần, trong hai mắt ông tràn đầy thăng trầm, nhìn bất cứ sự vật nào trong thành phố cũng đều thương xót, đây mới là dáng vẻ thực sự của ông ấy.

"Vốn dĩ ông có thể tái sinh trên cơ thể của tôi, nhưng lại không lựa chọn làm như vậy. Thực ra chính ông cũng muốn thử những lựa chọn khác, xem xem những con đường khác có thể đi được hay không?" Ý thức chính của Hàn Phi ẩn trong tâm trí của quỷ thế hệ đầu, ý thức của hắn sắp hợp nhất làm một với nó rồi, một khi hợp nhất xong, hắn sẽ không còn là chính mình nữa.

Phó Sinh trong tượng thần không phủ nhận, ông chỉ nhìn chằm chằm vào ý thức chính của Hàn Phi.

Trời long đất lở, thành phố sụp đổ, tất cả mọi thứ bị phá hủy, Phó Sinh muốn dùng những điều này để nói với Hàn Phi hậu quả của việc lựa chọn mặt sau của hộp đen.

Khi Hàn Phi đang đối mặt với Phó Sinh, ở phía xa lác đác truyền đến những tiếng hét. "Nguồn gốc của tai họa chính là công viên vui chơi! Không thể để anh ấy chịu đựng một mình! Chúng ta cùng nhau! Hàn Phi!"

"Mẹ của Tiểu Vưu nói rằng bọn họ đang ở đây! Gọi tất cả mọi người đến đây!" "Sợ gì! Xông lên!"

"Đến chết ta còn không sợ, lẽ nào lại sợ đám quỷ quái các ngươi?"

"Những kẻ điên này vẫn còn muốn chặn đường, tôi nói cho các người biết, nếu như người bình thường mà điên lên, sẽ còn kinh khủng hơn những kẻ biến thái này đấy.” Mặt đất bên rìa của công viên vui chơi đang rung động, những chiếc xe lao nhanh qua, những đoàn xe dày đặc chạy trên mặt đất nứt nẻ, những người không đếm xuể đổ xô về phía nguồn gốc của thảm họa, bọn họ đi ngược chiều về trước, cùng với những quỷ hồn tốt bụng nhất, mang theo sự dịu dàng độc nhất trong trái tim, phát ra tiếng gầm của chính mình về phía ngày tận thế!

Không có đường chạy thoát, chỉ có thể chống cự, mặt trời nếu như đã không thể mọc lên, vậy thì chúng ta sẽ là ngọn lửa cháy rực soi sáng màn đêm!

“Thời gian sẽ chứng minh ai mới là đúng.” Hàn Phi và Phó Sinh đều nhìn thấy đám đông đang lao về phía rìa công viên vui chơi, người và quỷ quái cùng hóa thành ánh sáng, lao về ngày tận thế: “Con đường mà ông lựa chọn không thể đi qua, tại sao không thử con đường khác?”

Ý thức chính của Hàn Phi điều khiển quỷ thế hệ đầu, tóm về hướng điện thờ cuối lối đi, chỉ cần hắn có thể trở thành chủ nhân mới của điện thờ, mọi chuyện sẽ kết thúc.

Người có cùng ý nghĩ với Hàn Phi, còn có Mộng.

Đối phương đã tìm hết cả thế giới ký ức đều không thể tìm thấy điện thờ, cuối cùng phát hiện điện thờ lại được giấu ngay dưới mắt của mình, Mộng hết lần này đến lần khác bị tổn hại đã cuồng nộ, nó đem hết tất cả độc trong cơ thể quỷ thế hệ đầu tập trung hết về phía điện thờ.

Mắt thấy điện thờ sắp bị Mộng vấy bẩn, Phó Sinh lại không vội vàng chút nào, ánh mắt của ông vẫn nhìn về phía Hàn Phi như cũ, như thể đang cân nhắc những tính toán cuối cùng. "Sau khi tôi sở hữu hộp đen, level 20 mới lần đầu tiên ra khỏi cư xá Hạnh Phúc, vậy mà cậu level 21 đã thông qua tất cả những khảo nghiệm mà tôi dành cho cậu." Phó Sinh trong tượng thần nhìn Hàn Phi: "Có thể cậu thực sự phù hợp với tượng thần này hơn tôi.” Màu sắc của tượng thần từ từ mờ đi, ngũ quan của Phó Sinh cũng bắt đầu trở nên mơ hồ: “Mọi thứ cậu trải qua bây giờ có thể vẫn còn một chút thiện ý và hy vọng, nhưng tiếp theo cậu sẽ phải một mình đối mặt với nhân tính méo mó nhất, ác ý sâu thẳm nhất, cùng với rất nhiều thứ còn đáng sợ hơn cả quỷ.”

"Bất luận đối mặt với điều gì, tôi cũng sẽ không lùi bước, bởi vì bất kể trong hiện thực, hay là trong thế giới tầng sâu, vẫn còn có rất nhiều người đặt cược hy vọng cuối cùng lên tôi."

Nghe được câu trả lời của Hàn Phi, biểu cảm trên mặt Phó Sinh hơi dịu lại, ánh mắt cuối cùng rời khỏi hắn, mang theo một tia lưu luyến nhìn thành phố bị phá hủy.

"Có lẽ cậu thực sự có thể đi xa hơn tôi, cũng chúc cậu lựa chọn được con đường đúng đắn." Khuôn mặt trên tượng thần ngày càng mơ hồ, chủ nhân của điện thờ Phó Sinh dường như cũng đã đưa ra quyết định cuối cùng: "Hãy sống thật tốt, chờ sau khi điện thờ này bị phá hủy, cậu có lẽ sẽ là người duy nhất trên thế giới biết rằng tôi đã từng tồn tại."

Cánh tay của tượng thần từ từ nâng lên, Hàn Phi người có ý thức chính và quỷ thế hệ đầu hợp nhất, đang bị một lực lượng nào đó kéo về phía điện thờ.

Bình Luận (0)
Comment