"Máu?"
Kền Kền nhìn ngón tay của mình, cảm giác dính dính tanh tanh này anh ta vô cùng quen thuộc. Chỉ là anh ta không thể nào hiểu được, tại sao mặt gương lại rỉ ra máu tươi?
Yết hầu chuyển động, Kền Kền đờ đẫn ngẩng đầu lên. Bên dưới nhà xưởng khổng lồ dưới lòng đất dường như bị một loại lực lượng nào đó bao trùm, đỉnh đầu như đang treo cả một vùng biển, ngột ngạt đến cực điểm.
"Trước đây chưa từng xảy ra chuyện như này, mặt gương này bị sao vậy?"
Nội tâm cảm thấy sợ hãi bất an, nhưng nghi thức vẫn phải được tiếp tục. Kền Kền khẽ đẩy đẩy chiếc mặt nạ của mình, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa mặt gương và Hàn Phi.
Hàn Phi mặc áo mưa và Hàn Phi trong chiếc gương rõ ràng là cùng một người, nhưng lại toát ra hai luồng khí tức khác nhau. Nghi thức còn chưa chính thức bắt đầu đã xuất hiện vấn đề rồi.
Lùi lại phía sau một bước, Kền Kền nghĩ tới chuyện mà Quạ Đen đã giao cho mình. Anh ta cắn răng nhắc nhở Hàn Phi, bảo hắn giơ tay ra chạm vào mặt gương.
"Nếu muốn trở thành một thành viên cốt cán của chúng tôi, buộc phải trải qua cuộc khảo nghiệm này."
"Bây giờ tử đằng đã nở, cậu sẽ là đóa hoa đẹp nhất. Chờ sau khi Tân Hỗ trở thành biển hoa, cậu sẽ tái sinh ở một thế giới mới."
"Để tôi đưa cậu qua cầu."
Những lời mà Kền Kền nói ra dường như là tín hiệu để kích hoạt tấm gương. Mỗi khi anh ta nói ra một từ, mặt gương tưởng như bình thường sẽ phát sinh một số thay đổi. Tử ý nồng đậm đang từ từ xuất hiện trong gương, những giọt máu tự nhiên rơi xuống từ trên bề mặt gương.
Sau khi anh ta nói xong mấy chữ "Để tôi đưa cậu qua cầu", Hàn Phi trong gương ngẩng đầu lên. Nó dường như muốn nắm lấy tay hắn, không để hắn rời đi.
Tử ý ngưng tụ, Kền Kền dán mắt vào mặt gương. Tiếp theo sẽ là thời khắc nguy hiểm nhất, chiếc gương đặc biệt này sẽ phản chiếu ra tất cả những người đã từng bị Hàn Phi giết. Nếu như Hàn Phi trong gương có thể hợp nhất với tất cả những người đã chết oan, vậy thì hắn sẽ được thăng cấp trở thành viên cốt cán mới một cách suôn sẻ.
Kền Kền căng thẳng đến mức không dám nói. Anh ta nhìn chằm chằm vào mặt gương. Trong bóng tối sâu thẳm đó, đột nhiên vang lên nụ cười hồn nhiên của một đứa trẻ.
"Bụp!"
Trên gương in một dấu tay nhỏ, mặt gương xuất hiện một cậu bé chỉ có mấy tuổi. Cậu mặc bộ quần áo của cô nhi viện, đứng trong gương tò mò nhìn ra ngoài.
“Xuất hiện rồi!” Lông mày của Kền Kền nhảy dựng lên: “Người đầu tiên anh ta giết là một đứa trẻ...”
Cậu bé dường như không biết mình đã chết, đi đi lại lại trong chiếc gương, cho đến khi đứa trẻ thứ hai, thứ ba, thứ tư….
Kền Kền nhìn chằm chằm vào gương, anh ta không thể thở nổi nữa. Theo quan điểm của mình, anh ta là một tên hoàn toàn biến thái rồi. Nhưng khi nhìn thấy ba mươi đứa trẻ chen chúc trong gương, nhìn những khuôn mặt ngây thơ đó, anh ta cảm thấy thực sự sợ hãi.
"Ba mươi đứa trẻ mồ côi? Đây mới chỉ là bắt đầu thôi à?"
Tử ý trong gương vẫn đang tụ lại! Cơn mưa xối xả bên ngoài nhà xưởng dường như muốn làm lật mái nhà, đập thẳng xuống đất. Kền Kền cảm thấy như mình đang bị kéo vào một cơn bão.
Các ngón tay không kiểm soát được mà run rẩy, nhưng nghi thức vẫn phải tiếp tục.
Thông thường mà nói, Kền Kền phải đợi cho đến khi tất cả các nạn nhân xuất hiện hết, rồi mới bắt đầu bước tiếp theo. Nhưng anh ta không thể đợi được, mặt gương bằng cả một bức tường đã đầy người!
Lồng ngực phập phồng, Kền Kền chịu đựng sự bất an, thay mặt chiếc gương hỏi Hàn Phi: "Muốn sang bên kia cầu, cậu được định sẵn sẽ mất đi một số thứ, cậu thật sự đã sẵn sàng chưa? Cậu có nguyện ý mất đi hạnh phúc, không bao giờ mỉm cười nữa không?"
Tiếng sấm rền vang, như kêu ngay bên tai. Hàn Phi đang đứng trước gương im lặng không lên tiếng, hắn chỉ khẽ gật đầu.
Khoảnh khắc hắn đồng ý, trên khuôn mặt của ba mươi đứa trẻ bị giết trong gương đều mất đi nụ cười ngây thơ. Trong ánh mắt bọn chúng tràn đầy vẻ tê dại và tuyệt vọng. Những đôi tay nhỏ bé vỗ lên gương, như thể đang hỏi Hàn Phi tại sao lại đưa ra lựa chọn như vậy!
Kền kền ngoảnh mặt không dám nhìn, lúc này chỉ muốn nhanh chóng kết thúc, sau đó rời khỏi đây: "Cậu có nguyện ý bị cuồng nộ chi phối, nhận được phước lành của thần linh không?"
Hàn Phi lại gật đầu lần nữa. Trong góc gương bắt đầu xuất hiện những vết nứt nhỏ, một cái giếng cổ xuất hiện bên trong gương. Trong giếng tràn ngập dục vọng có một cái cây treo đầy đầu người, bên dưới gốc cây giấu một điện thờ khắc cán cân linh hồn.
"Đây là cái gì? Rút cuộc cậu ta đã giết ai vậy?" Hướng đi của sự việc đã chệch khỏi nhận thức của Kền Kền, nhưng điều khiến anh ta còn kinh hãi hơn nữa vẫn còn ở phía sau.
"Cậu có nguyện ý ôm lấy cái chết, theo đuổi cái chết, lây lan cái chết không?"
Kền Kền tiếp tục hỏi theo nghi thức. Không chờ Hàn Phi trả lời, ba mươi đứa trẻ bị giết trong gương bắt đầu xuất hiện dị biến.
Từ trong linh hồn thuần khiết nhất của bọn chúng mọc ra những con quái vật, mỗi một con đều toát ra oán hận khiến người ta kinh ngạc!
Ngoài những đứa trẻ đó ra, ngày càng có nhiều thứ căn bản không thể hiểu được xuất hiện. Trên khuôn mặt của giáo viên có ba cái miệng, trong tim của tên điên có kén, đồ tể có một khuôn mặt lợn...
Mặt gương không thể dung nạp được những thứ này. Người và linh hồn mà Hàn Phi đã giết quá nhiều, nhiều đến mức vượt xa giới hạn chịu đựng của chiếc gương.
Các vết nứt lan rộng từ góc tới trung tâm, Hàn Phi đứng ở chính giữa tấm gương giống như một vòng xoáy chết chóc!
Tất cả những linh hồn bị Hàn Phi giết đều lao về phía hắn. Hắn ở trong gương cứ đứng nguyên tại chỗ, để mặc cho bọn chúng cắn xé.
Mấy câu hỏi đầu tiên Hàn Phi đã vượt qua một cách suôn sẻ. Kền Kền nhìn thấy cũng kinh hồn bạt vía. Vì để nhanh chóng kết thúc, anh ta không đợi toàn bộ những linh hồn kia dung hợp với Hàn Phi mà hỏi luôn câu cuối cùng.
"Cậu có sẵn sàng chấp nhận và trở thành chính mình thật sự không?"
Trước đây Chuột Lang cũng hỏi Bố Khai Tâm những câu hỏi này. Đây chính là quá trình của nghi thức, nhìn thấy cái chết, hòa vào cái chết, lây lan cái chết, cuối cùng là trở thành cái chết.
Kền Kền không hề hỏi sai bất cứ câu nào. Nhưng ngay khi anh ta hỏi ra câu cuối cùng, tất cả tạp âm trong tầng hầm của nhà xưởng đều biến mất.
Tiếng khóc đột ngột dừng lại, tiếng gầm đột nhiên tan biến, oán hận và tử ý bị dồn vào trong góc. Hàn Phi ở ngoài gương đứng cúi đầu bất động; Hàn Phi ở trong gương khẽ run rẩy, bên dưới mặt nạ phát ra tiếng cười của một người.
Ban đầu vẫn là tiếng cười bình thường, nhưng tiến hành cùng với nghi thức thì tiếng cười đó càng ngày càng cuồng loạn, cuối cùng biến thành tiếng cười không kiểm soát được!
Thứ vẫn luôn ẩn giấu trong tâm trí của Hàn Phi, đã bị đánh thức bởi nghi thức của câu lạc bộ giết người! Ba mươi đứa trẻ đã chết ra sức đập vào mặt gương muốn rời đi. Tất cả linh hồn bị Hàn Phi giết chết không ngừng va chạm vào tử ý, mặt gương càng ngày càng có nhiều vết nứt.
Tiếng cười điên cuồng vang lên giữa sấm sét và mưa xối xả, Hàn Phi đang đứng trong gương từ từ tháo mặt nạ xuống, nhìn chằm chằm vào Hàn Phi ngoài gương, nắm lấy cánh tay của hắn, dùng giọng biến thái đến cực điểm để hỏi.
"Anh có nguyện ý trở thành tôi không?"
Những vết nứt nhỏ ngay lập tức bao phủ khắp bề mặt gương, chiếc gương chiếm cả bức tường ngay lập tức phát nổ!
Trong những mảnh vỡ bay tứ tung có vô số bóng dáng của Hàn Phi, tiếng cười điên cuồng không ngừng vang vọng trong nhà xưởng dưới tầng hầm.
"Không thể nào, chiếc gương của nhà máy gương Thọ Hỉ này là chiếc gương tồn tại lâu nhất trong câu lạc bộ giết người, cũng là chiếc gương có nhiều thành viên cốt cán thăng cấp thành công nhất. Chiếc gương này lớn nhất, đặc biệt nhất, làm sao nó có thể nứt được?!” Kền Kền liên tục lùi lại, anh ta là thành viên cấp cao của câu lạc bộ giết người, tuy còn trẻ nhưng đã đi theo Quạ Đen rất lâu, biết được rất nhiều bí mật. Có điều cũng chính vì biết, nên mới càng cảm thấy khó tin hơn.
“Cái thứ trong đầu của mình bắt đầu xuất hiện trong hiện thực rồi sao?” Hàn Phi đứng trên nền nhà toàn mảnh vỡ, chậm rãi ngẩng đầu lên, hắn nhớ lại toàn bộ quá trình nghi thức.
Mỗi bước đều giống như những gì Bố Khai Tâm đã trải qua lúc trước, nhưng bước nào cũng khác với anh ta.
“Như này là thăng cấp thất bại à?” Hàn Phi quay đầu nhìn về phía Kền Kền, từng bước đi đến trước mặt đối phương: “Vừa rồi anh đã nhìn thấy mặt của tôi rồi, phải không?”
“Không, không có!” Kền Kền không còn một chút cảm giác biến thái nào. Lúc này anh ta trở nên vô cùng bình thường, hai tay xua xua một cách điên cuồng, trực tiếp nằm bò trên mặt đất: “Lúc nãy có nhiều người ở bên ngoài, tôi hơi lỗ mãng, hay là bây giờ tôi sẽ quỳ gối với cậu?"
“Tôi hỏi anh rút cuộc có nhìn thấy mặt tôi không?” Hàn Phi chậm rãi di chuyển cơ thể, bàn tay của hắn từ dưới áo mưa vươn ra, bóp lấy cổ Kền Kền.
Xét về thể hình, Kền Kền với Hàn Phi tương đương nhau, nhưng hắn lại mang đến cho anh ta một cảm giác không thể chống lại được. Dường như có ba mươi linh hồn đang khóc ở phía sau hắn vậy.
“Không nhìn thấy!” Mặt nạ của Kền Kền rơi xuống đất, lộ ra khuôn mặt cũng khá thanh tú: “Đừng giết tôi, cho tôi một cơ hội đi!"
"Cơ hội?" Năm ngón tay của Hàn Phi từ từ buông lỏng: "Anh gia nhập câu lạc bộ giết người bao lâu rồi? Có biết những thành viên cốt cán kia không?"
"Bốn năm, tôi là một trong những người gia nhập đợt sớm nhất! Tôi rất thân với Quạ Đen, anh ta còn lén lút bảo tôi gọi anh ta là đại ca nữa."
“Bốn năm trước đã có câu lạc bộ giết người rồi sao?” Hàn Phi ra hiệu cho Kền Kền đeo lại mặt nạ lên: “Tôi có thể không thể giết anh, nhưng anh phải phối hợp làm một số chuyện cho tôi.”
“Cậu bảo tôi làm gì cũng được.” Trong đáy mắt của Kền Kền lóe lên một tia ác độc sâu xa: “Để tôi tiễn cậu ra ngoài nhé?”
“Anh đi cùng với tôi.” Hàn Phi tóm chặt hai cánh tay Kền Kền, dùng sức bẻ người về phía sau.
Tiếng hét đột nhiên vang lên, Kền Kền đau đến mức ngồi trên mặt đất lần nữa: "Không phải cậu nói không giết tôi hay sao? Tôi thật sự không nhìn thấy cậu trông như thế nào! Hãy tha cho tôi!"
“Tôi bảo anh đi cùng với tôi, nên chỉ cần giữ lại chân cho anh là được rồi, còn nói nhảm nữa tôi sẽ xé rách miệng anh ra đấy.” Hàn Phi dẫm lên những mảnh vỡ của gương, cảnh tượng toàn nạn nhân trong gương vừa rồi lại lần nữa xuất hiện trong lòng Kền Kền. Anh ta ngay lập tức ngậm miệng lại.
Hai chân hơi run rẩy, thành viên cấp cao của câu lạc bộ giết người Kền Kền lần đầu tiên lại sợ hãi như vậy.
Thang máy cơ khí cũ nát chuyển động lên trên. Cua Xanh và Người Lùn đã sớm canh giữ tại cửa thang máy, bọn họ cũng nghe thấy âm thanh từ dưới lòng đất của nhà xưởng phát ra, vô cùng tò mò.
“Thăng cấp thành công chưa?” Người Lùn nhìn Hàn Phi: “Tôi chưa nhận được thông báo từ thành viên cốt cán, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Hàn Phi không trả lời câu hỏi của Người Lùn mà chỉ thản nhiên hỏi lại một câu: "Hai người cũng là thành viên cao cấp của câu lạc bộ giết người đúng không? Trên tay hai người có dính bao nhiêu món nợ máu rồi?"
"Tôi đã giết tất cả những người coi thường tôi, nhưng sau đó tôi đã không thể dừng tay lại được, thứ này rất dễ gây nghiện! Vì vậy, tôi bắt đầu đi giết những người đồng cảm với tôi!" Người Lùn vô cùng gầy yếu nhưng lại chọn mặt nạ lão hổ dũng mãnh, khi anh ta cười rất khó nghe.
So với Người Lùn, Cua Xanh khôn ngoan hơn, anh ta chỉ nhàn nhạt nói: “Tôi thích ăn nội tạng, nội tạng tươi."
“Xem ra câu lạc bộ giết người của các anh quả thực không phải thứ tốt đẹp gì.” Hàn Phi đi tới trước mặt Cua Xanh và Người Lùn: “Đối mặt với các người, nếu tôi nương tay một chút thì chính là bất kính với những người đã khuất rồi.”
Chưa kịp nói xong, Hàn Phi đã đá thẳng một chân vào ngực Cua Xanh. Hắn không đợi Người Lùn đi lấy thứ gì, lại tung một cước đạp ra ngoài.
Tiếng máy móc gầm rú che lấp tiếng la hét. Kền Kền nhìn Hàn Phi đang sửa sang người bạn đồng hành của mình, mồ hôi lạnh bất giác chảy xuống. Người đàn ông đó giống như một bạo quân thích vô thường, sẽ giết chóc mà không cần bất kì lý do nào.
Nghĩ đến vô số thi thể xuất hiện trong gương, Kền Kền cảm thấy ớn lạnh quét qua cơ thể. Chính mình đã khiêu khích con quái vật đáng sợ nhất!
Quay đầu nhìn cơn mưa xối xả ngoài cửa sổ, Kền Kền cảm thấy tất cả những hạt mưa to bằng hạt đậu rơi vào trái tim khiến hắn run rẩy.
"Làm sao đây? Tiếp theo cậu ta sẽ đưa mình đi đâu? Cậu ta nhất định sẽ không tha cho mình! Phải tìm cơ hội chạy trốn, cho dù đi đầu thú cũng được."
Trời vẫn mưa rất lớn, trong lòng anh ta rất sợ hãi.
Sau khi Cua Xanh và Người Lùn hoàn toàn mất đi năng lực hành động, Hàn Phi dừng lại một chút phía trước máy xay thịt, khiến cho đám ba người sợ hãi đến mức không dám thở mạnh.
“Đi thôi, tôi sẽ đưa anh đến một nơi.” Hàn Phi dẫn Kền Kền rời khỏi nhà máy gương Thọ Hỉ. Hắn lái chiếc mô tô thuê lao về phía nhà Kim Tuấn.
Hắn đang chuẩn bị tìm cách kéo Kền Kền vào thế giới tầng sâu. Sau đó thực hiện phẫu thuật thẩm mỹ kí ức cho đối phương, để anh ta tạm thời trở thành người trợ giúp cho mình. Kền Kền chỉ là bước đầu tiên, mục tiêu thực sự của Hàn Phi chính là Quạ Đen.
......
11:30 tối, có tiếng động bất thường trong một tòa nhà bỏ hoang ở ngoại ô phía bắc Tân Hỗ. Cánh cửa lớn được khóa năm lớp nặng nề đẩy ra, người đàn ông đeo mặt nạ chuột lang ném điện thoại di động được mã hóa lên trên chiếc bàn dài.
"Kền Kền, Cua Xanh, Lão Hổ, cả ba thành viên cấp cao của câu lạc bộ đều biến mất trong nhà máy gương Thọ Hỉ! Quạ Đen, anh quá bất cẩn rồi."
Người đàn ông đeo mặt nạ quạ đen ở bên kia bàn dài gác hai chân lên bàn: "Vậy thì sao?"
"Chiếc gương ở tầng hầm của nhà máy gương Thọ Hỉ đã bị đánh vỡ, nghi thức thăng cấp không thành công, nhưng cũng không thất bại."
“Vỡ rồi?” Quạ Đen từ trên ghế đứng lên, kinh ngạc nhìn Chuột Lang: “Làm sao có thể?”
“Chiếc gương đó dường như đã bị dồn căng phát nổ.” Chuột Lang nói một cách chắc chắn: “Là bị những vong hồn mà cậu ta giết dồn căng đến phát nổ đấy.”