Có nhiều chuyện còn chưa xảy ra trong thời gian thực thì đã có rất nhiều điềm báo, người đời thường gọi nó là sự tình cờ của vận mệnh.
Hàn Phi lật lại kịch bản của《Hoa Song Sinh》một lượt, hai anh em trong vở kịch cũng đều do hắn thủ vai. Một người đóng hai vai, vừa là dũng sĩ theo đuổi công lý, vừa là kẻ phản diện tạo ra thảm họa.
"Trong phim, luôn là chính nghĩa chiến thắng tà ác, nhưng trong hiện thực chỉ có người còn sống sót đến cuối cùng mới là chính nghĩa."
Lặng lẽ gấp kịch bản lại, Hàn Phi ném vào trong ngăn kéo bàn máy tính: "Huynh đệ tương tàn sẽ không tái diễn lại trên người anh, anh phải viết lại đoạn kết."
Vào phòng bếp, Hàn Phi nấu cho mình một bữa ăn. Một lát sau, trong phòng đã tràn ngập mùi thịt.
Vừa ăn vừa lướt điện thoại, chỉ trong một ngày ngắn ngủi, trên mạng đã xảy ra mấy chuyện lớn.
Đêm qua, một số lượng lớn công nhân bị sa thải trong thành phố thông minh đã ngồi trước cổng Deep Space Technology. Nguyên nhân là do robot thế hệ thứ bảy của Deep Space Technology mới phát triển đã thay thế hoàn toàn công việc của bọn họ, các nhà máy lớn theo đuổi hiệu suất đã loại bỏ tất cả các công nhân ở tầng lớp dưới cùng.
Sự việc này vốn dĩ cũng không ầm ĩ đến như vậy, nhưng một tên điên đến từ vùng ngoại ô đã trà trộn vào đám đông đang ngồi, phát động tấn công vào một nhân viên cấp cao của Deep Space Technology khi trời sắp tối.
Vẫn là đêm qua, cuộc điều tra về Deep Space Technology và Vĩnh Sinh Pharmaceutical chính thức khởi động. Nhiều bên đã làm việc cùng nhau để buộc Deep Space Technology cung cấp các dữ liệu khác nhau về AI.
Những lỗ hổng trong game《Cuộc sống hoàn hảo》đến nay vẫn chưa được giải quyết triệt để. Số lượng thợ săn hộp đen trong game đã tăng lên gấp đôi nhưng đa số người chơi vẫn coi đó như một trò chơi thông thường.
Sau khi đọc xong những tin tức đó, ánh mắt Hàn Phi đột nhiên dừng ở một nơi. Phải đọc đi đọc lại mấy lần, hắn mới chắc chắn rằng mình không nhìn nhầm.
"Vụ bắt cóc kỳ lạ ở thành phố thông minh mới! Để cứu ông chủ, nhà phân tích tài chính thất nghiệp đã xuất hiện trong thành phố thông minh cùng với tội phạm bị truy nã cấp A!"
Có một linh cảm chẳng lành không thể giải thích được, Hàn Phi bấm vào bài báo, phía trên còn có một bức ảnh làm mờ khuôn mặt của Thẩm Lạc.
"Có chuyện gì xảy ra với tên này vậy?"
Theo bài báo, ông chủ của Thẩm Lạc do gây quỹ bất hợp pháp nên bị hạn chế trong thành phố thông minh. Anh ta muốn thuê một luật sư để giảm án cho ông chủ, kết quả ai mà biết luật sư đó là tội phạm truy nã cấp A mạo danh.
Tình hình hiện tại là Thẩm Lạc và luật sư đã biến mất, ông chủ của Thẩm Lạc có thể phải đối mặt với những tội danh mới như xuất cảnh trái phép, hỗ trợ giết người, làm giả chứng cứ...
"Đám biến thái ở lớp học tối chủ nhật ngày càng táo bạo rồi." Ban đầu Tân Hỗ chỉ là hoạt động ngầm, nhưng giờ đây đối phương đã thể hiện hẳn ra ngoài.
"Theo như người trồng hoa nói, không thể nhắc đến của khu vực mưa đen xuất thân ở khu phố cổ Tân Hỗ. Kết hợp với tấm gương trong câu lạc bộ giết người và thế giới tầng sâu, hoàn toàn có lý do để nghi ngờ ba tổ chức tội phạm lớn trong các vùng ngoại ô bên ngoài chính là do không thể nhắc đến tạo ra."
Hàn Phi đã có thu hoạch lớn trong thế giới tầng sâu: "Cánh Bướm với tư cách là hận ý hàng đầu, có thể bị cảnh sát liệt vào danh sách siêu tội phạm là rất bình thường. Không thể nhắc đến kia cũng nắm được phương pháp ra vào thế giới tầng sâu, thân phận trong hiện thực cũng có thể là tội phạm siêu cấp.”
Cánh Bướm không bao giờ giết người bằng chính tay của mình, chỉ dùng ảo giác để ép nạn nhân tự sát. Nhưng không thể nhắc đến trong khu vực mưa đen lại hoàn toàn không có sự kiêng dè này, hai tay nhuốm đầy máu, dường như đã đắm chìm trong việc giết chóc từ cách đây rất lâu.
"Người trồng hoa từng nói rằng trước đây có một cảnh sát truy đuổi Cánh Bướm đã vô tình đi vào 'vườn hoa', nhìn thấy không thể nhắc đến đó, cần phải tìm được người cảnh sát đó để hỏi."
Với thực lực hiện tại của Hàn Phi, cho dù là có kết hợp cùng với tất cả những người hàng xóm, cũng không phải là đối thủ không thể nhắc đến đó. Nếu muốn chống lại y, buộc phải đồng thời cùng tiến hành ở cả thế giới hiện thực và thế giới tầng sâu, khai thác tối đa lực lượng cảnh sát.
Buổi sáng tám giờ, sau khi tắm rửa xong, Hàn Phi gọi điện thoại cho Lệ Tuyết: "Lệ Tuyết, em muốn hỏi chị mấy chuyện."
"Lại có người mất tích rồi sao? Em muốn chị giúp em điều tra ai hả?" Lệ Tuyết đã rất quen thuộc rồi, trước đây cô còn từng bí mật giúp Hàn Phi điều tra. Nhưng từ sau khi cảnh sát phát hiện những người mà Hàn Phi muốn điều tra đều có vấn đề rất lớn, lãnh đạo của Lệ Tuyết cũng không quá can thiệp nữa, khi thẩm tra cũng là nhắm một mắt mở một mắt.
"Chị đã đọc được tin Thẩm Lạc mất tích chưa? Tên đó có liên quan đến tổ chức tội phạm ở ngoại ô, các chị tốt hơn hết là nhanh chóng tìm được anh ta."
"Yên tâm, chúng tôi còn lo lắng hơn em nhiều, đội Lý trong đêm đã qua đó để tra soát rồi." Trong giọng nói của Lệ Tuyết mang theo chút mệt mỏi: "Còn có chuyện gì nữa không?"
"Hầu hết những người tội phạm đều có mục đích phạm tội nhất định, chẳng hạn như vấn đề tình cảm, xung đột lợi ích, giao dịch tiền bạc, nhưng ba tổ chức tội phạm ở ngoại ô chỉ là vì để giết người. Bọn chúng là một tội ác thuần túy, nếu muốn tiêu diệt bọn chúng hoàn toàn, thì phải phá hủy những nơi sinh sôi tội lỗi."
"Ý em là gì?"
"Chủ nhân thực sự của ba tổ chức tội phạm đó coi Tân Hỗ như vườn hoa của riêng mình, mỗi một linh hồn tà ác đều được xem là một bông hoa bị nhiễm độc tố, chỉ khi giết chết cá nhân thì mọi vấn đề mới có thể được giải quyết." Hàn Phi nói với Lệ Tuyết tin tức của mình.
"Chúng tôi cũng đang tìm kiếm 'đại não'. Nói đi cũng phải nói lại, tại sao em lại biết rõ về ba tổ chức tội phạm đó vậy? Sắp tới Tân Hỗ rất có khả năng sẽ đại loạn, em đừng có chạy lung tung đấy." Lệ Tuyết vừa nghe liền biết Hàn Phi nhất định lại tự mình đi điều tra rồi: "Vụ án lần này không như lúc trước, vô cùng nguy hiểm!"
“Chính bởi vì nguy hiểm, có rất nhiều người vô tội có thể bị liên lụy, cho nên em mới càng phải làm hết sức của mình, để chấm dứt tất cả những chuyện này.” Hàn Phi quay lại chủ đề: “Cánh Bướm bay lượn trong vườn hoa, trong đội cảnh sát các chị đã từng có một người vô tình nhìn thấy chủ nhân của vườn hoa khi đang truy tìm Cánh Bướm. Em cần chị giúp em tìm ra người cảnh sát đó."
“Trong đội cảnh sát có người đã từng thấy kẻ chủ mưu đứng sau ba tổ chức tội phạm?” Giọng Lệ Tuyết đầy nghi vấn: “Không thể nào, những người điều tra vụ án Cánh Bướm trước đây đều là cảnh sát hình sự ưu tú, nếu như bọn họ phát hiện bất thường nhất định sẽ báo cáo lên trên, tuyệt đối sẽ không giấu diếm thông tin quan trọng như vậy."
"Cụ thể đã xảy ra chuyện gì, em cũng không rõ lắm. Em đã nói hết tất cả những gì mình biết cho chị rồi, chị hãy cố gắng tìm ra người cảnh sát đó."
"Được, chị hiểu rồi."
Cúp điện thoại, Hàn Phi chuẩn bị đến nhà Kim Tuấn một chuyến. Cái tên Kền Kền trong câu lạc bộ giết người vẫn chưa xử lý.
Thông báo trước cho Kim Tuấn một tiếng, Hàn Phi đã mua hai bữa sáng mang qua.
Trước đây đều là các tay paparazzi cố tình túc trực bên ngoài nhà của các minh tinh. Nhưng khi đến Hàn Phi thì lại hoàn toàn ngược lại, hắn tránh tất cả các camera giám sát, sau đó lẻn vào nhà Kim Tuấn.
“Cái tên sát nhân biến thái kia không gây phiền phức cho anh đấy chứ?” Hàn Phi vừa mở miệng chào hỏi, nghe thì có vẻ bình thường, nhưng nghĩ kỹ lại, cứ cảm thấy có gì đó không đúng.
“Vẫn còn đang ở trong máy chơi game, cũng không dám để anh ta ra ngoài.” Kim Tuấn cầm dao làm bếp đứng ở phòng khách, anh ta cũng đã được rèn luyện qua trong cư xá Hạnh Phúc, dũng khí vượt xa người thường.
“Làm tốt lắm.” Hàn Phi đích thân mở máy chơi game lôi Kền Kền ra ngoài.
Kền Kền bị đánh gãy xương tay vốn đã vô cùng thê thảm rồi, lại liên tiếp bị ba điện thờ ở thế giới tầng sâu tàn phá. Điều tuyệt vọng nhất là ngay cả ký ức cũng đã bị sửa đổi, chỉ nhớ rằng bất luận thế nào đi chăng nữa cũng đều không được phản bội Hàn Phi.
Sự tra tấn về tinh thần và thể xác đã đẩy Kền Kền đến cực hạn, nằm trên mặt đất, anh ta nói ra những ám hiệu mà chỉ Hàn Phi mới có thể hiểu được.
“Đừng hét nữa, tôi biết anh muốn làm người trở lại, nhưng những người vô tội bị anh giết chết sẽ không cho anh cơ hội này đâu.” Hàn Phi ngồi xổm trước mặt Kền Kền: “Nếu muốn giảm bớt đau khổ, hãy làm theo lời hướng dẫn của kí ức."
"Quạ Đen sẽ không tin tưởng bất cứ ai, rất khó để tôi có thể dẫn anh ta đến trước mặt cậu."
“Nếu như chuyện này rất đơn giản, còn cần anh làm sao?” Hàn Phi ném một phần bữa sáng đến trước mặt Kền Kền: “Ăn xong hãy đi đi, tối hôm qua tôi đã cố ý để lại một đôi chân còn nguyên vẹn cho anh rồi.”
Đứng bên cạnh chứng kiến mọi chuyện, Kim Tuấn hơi tò mò một chút: "Hàn Phi, Quạ Đen kia cũng là tội phạm bị truy nã à? Cậu tìm anh ta làm gì vậy?"
"Quạ Đen chỉ là bắt đầu thôi, tôi sẽ bắt hết những người bệnh nặng nhất, sau đó dùng phương thức của mình chữa trị một lượt cho bọn họ." Hàn Phi không hề chỉ là nói cho vui mà thôi, hắn thật sự chuẩn bị làm như vậy.
Kền Kền của trước đây giết người phóng hỏa, tâm lý biến thái. Kền Kền của hiện tại đã được Hàn Phi giáo dục, mặc dù trông có vẻ bệnh nặng hơn, nhưng ít nhất đã biết sợ hãi.
"Tất cả đều là vì tìm ra chủ nhân của vườn hoa, sau đó xử lý nó."
Sau khi buông tha cho Kền Kền đã bị sửa đổi kí ức đi, Hàn Phi lại trò chuyện với Kim Tuấn một lúc nữa. Hắn cần tìm người mà mình có thể tin tưởng để giúp mình hoàn thành kế hoạch cải tạo "kẻ sát nhân biến thái".
Kim Tuấn cũng đã từng ở trong thế giới tầng sâu, biết rằng thế giới tầng sâu không đơn giản như tưởng tượng, rất hợp tác dọn ra một "phòng điều trị", đặc biệt được sử dụng để phục vụ "bệnh nhân".
Sau khi giải quyết xong công việc bên này, Hàn Phi nhận được điện thoại của Lệ Tuyết. Hắn nhấn nút trả lời, nhưng từ bên kia lại phát ra giọng nói của người thầy cô ấy: "Nghe nói cậu đang tìm người cảnh sát đã từng thấy chủ nhân của vườn hoa?" Giọng nói của ông lão có chút thăng trầm, cơ thể cũng đã ngày một xấu đi.
“Lệ Tuyết đã nói với ông hết rồi?” Hàn Phi không hề phủ nhận, nếu như có thể nhận được sự giúp đỡ của thầy giáo Lệ Tuyết thì mọi chuyện sẽ suôn sẻ hơn.
“Ừ.” Ông lão im lặng hồi lâu: “Người cảnh sát đã nhìn thấy chủ nhân của vườn hoa chính là tôi.”
"Ông?!" Hàn Phi ra hiệu Kim Tuấn đừng nói gì, rồi cầm điện thoại di động vào trong phòng đóng cửa lại: "Có thể nói cho cháu biết hai người đã gặp nhau như thế nào không? Chủ nhân vườn hoa trông như thế nào?"
"Kí ức của tôi về ngày hôm đó dường như đã bị người ta xóa đi vậy. Dù có hồi tưởng thế nào đi nữa, thì trong cuộc đời của tôi cũng vẫn thiếu mất một ngày." Giọng nói của ông lão rất bình tĩnh, nhưng Hàn Phi có thể nghe thấy sự tức giận đang đè nén sâu sắc: "Tôi đã dùng mười năm để hồi tưởng, phối hợp với các bác sĩ chuyên môn vô số lần, đến cuối cùng trong đầu chỉ mơ hồ nhớ được ba câu."
"Câu thứ nhất: Anh là tác phẩm thứ ba của tôi, tôi sẽ để hạt giống hoàn mỹ chính nghĩa nhất trong thành phố nở ra bông hoa xấu xa độc ác nhất."
"Câu thứ hai: Tất cả ba mươi đứa trẻ trong cô nhi viện đều đã chết rồi sao? Không có ai phát hiện ra bất thường đấy chứ?"
“Câu thứ ba: Cánh Bướm, giúp anh vào mộng."