Tấm biển ở cửa trên tầng sáu có khắc hai chữ Ngõ Đỏ, người phụ nữ trung niên trong căn nhà này tình cờ lại được gọi là chị Hồng. Mặc dù Hàn Phi không nhìn ra điểm gì đặc biệt trên người đối phương, nhưng hắn luôn cảm thấy chị Hồng này chắc chắn là không đơn giản.
Sau khi giải cứu được Tiểu Trúc, mức độ thân thiện của chị Hồng cũng tăng thêm hai điểm. Đối với Hàn Phi, người vừa vào một bản đồ xa lạ, hai điểm thân thiện này vô cùng quan trọng.
"Cách hai người ăn mặc vừa nhìn là biết người ở các tầng khác, tôi khuyên hai người nên thoa thứ này lên quần áo để che bớt khí tức trên cơ thể." Chị Hồng từ trong ngăn kéo lấy ra một chiếc hộp. Trong đó có một thứ hồ dán màu nâu đỏ, nhìn từ xa thì giống một hỗn hợp thịt và máu, nhìn gần mới phát hiện nó giống như một loại nấm mốc đặc biệt.
Ông lão vẫn không quá tin tưởng chị Hồng, nhưng Hàn Phi thì không có nghĩ nhiều như vậy, hắn thử bôi qua nó trên áo khoác.
"Dường như vừa nhìn thấy chúng tôi cô đã phát hiện ra chúng tôi đến từ các tầng khác rồi? Chúng tôi có sự khác biệt lớn đến như vậy với cư dân của Ngõ Đõ à?" Sau khi bôi xong, Hàn Phi đưa chiếc hộp cho ông lão.
“Người ở Ngõ Đỏ trong mắt có một loại tê dại, nhưng cậu thì khác.” Chị Hồng và Tiểu Trúc cùng nhau bước vào nhà vệ sinh chất đầy rác. Bọn họ cũng không đóng cửa mà mở vòi nước gỉ sét ra, dùng nước màu vàng nâu trong ống nước rửa cơ thể cho Tiểu Trúc.
Nước lạnh lẽo ngả vàng hôi hám lướt qua da thịt, khiến Tiểu Trúc không thể ngừng run rẩy. Tất cả nỗi sợ hãi mà cô vừa gặp phải lúc nãy hiện lên toàn bộ trong đầu.
Cắn chặt tay mình, Tiểu Trúc suy sụp rồi, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, nhưng lại không dám khóc thành tiếng.
“Tự mình rửa đi, tuyệt đối không được để lại bất kì mùi nào. Nếu như bị mấy tên đó truy ra, thì không ai giữ được cô đâu.” Chị Hồng vặn vòi nước to nhất, sau đó đi chân trần ra khỏi nhà vệ sinh, ngồi lại bên cạnh giường: "Đêm nay hai người cứ ở trong nhà này, tuyệt đối không được đi đâu. Ngoài ra phải chú ý đừng tắt ngọn đèn ở cửa, cho dù bên ngoài có chuyện gì xảy ra cũng không được mở cửa."
"Người đàn ông trong quán ăn dường như là một kẻ giết người, người như vậy chắc hẳn là không có bạn bè nào chứ? Ai lại đặc biệt đến tìm gã ta?" Hàn Phi đang từ từ tìm kiếm một chủ đề, hắn bật công tắc diễn xuất bậc thầy trong đầu lên.
“Tôi không biết tầng khác các cậu như thế nào, nhưng Ngõ Đỏ có quy tắc riêng của mình.” Châm một điếu thuốc, chị Hồng chỉ mặc chiếc áo rộng size lớn. Cô ta không hề né tránh Hàn Phi và ông lão. Chân trái vắt lên chân phải, cô ta nhìn chằm chằm vào mặt của Hàn Phi: "Năng lực của cậu có phải có liên quan đến mê hoặc không, tôi dường như bị cậu hấp dẫn rồi, không nhịn được mà trả lời câu hỏi của cậu."
"Chúng tôi quả thực đến từ các tầng khác, không biết nhiều về các tầng bên dưới, cô có thể cho tôi biết sơ bộ về những người và những nơi cần chú ý được không?" Hàn Phi lấy ra mấy đồng tiền xương: "Thứ này cô muốn bao nhiêu có bấy nhiêu. Hơn nữa tôi còn có thể trả cho cô những thứ mà tiền không thể mua được, ví dụ như tự do, tham vọng, an toàn tuyệt đối."
Yên lặng nhìn Hàn Phi, một lúc lâu sau chị Hồng dập tắt khói thuốc lá máu: "Hình như cậu thực sự rất đặc biệt, chẳng lẽ cậu là đến từ những tầng từ 50 trở lên?"
"Tôi đến từ đâu không quan trọng, quan trọng là tôi có thể giúp cô làm những chuyện mà trước đây cô không thể làm được. Tôi có thể dùng danh nghĩa Đại Nghiệt để đảm bảo với cô, tuyệt đối sẽ không làm chuyện tổn hại cô đâu."
“Đại Nghiệt là ai?” Một tia nghi ngờ lóe lên trong mắt chị Hồng.
Hàn Phi kéo cúc áo trên cổ, lộ ra quỷ văn đáng sợ trên người: "Nó là thần linh mà tôi tin tưởng, là Đại Nghiệt, cũng là vật tổ."
Chị Hồng dùng đầu ngón tay chạm nhẹ vào quỷ văn, khí tức tai họa mà Đại Nghiệt phát ra khiến ngón tay cô chảy máu.
Đầu lưỡi liếm vết máu trên đầu ngón tay, chị Hồng không hề kinh hãi trước sự hung hãn của Đại Nghiệt, ngược lại càng hứng thú với Hàn Phi: "Tôi chỉ biết khu vực phía dưới tầng 50, nơi đây là một vùng đất hỗn loạn của tội lỗi, bị đủ các thế lực và quái vật chiếm đóng. Ngõ Đỏ, sòng bạc, thang gỉ, nhà mồ, tín đồ, cảnh sát đêm, nhà tội phạm, tiểu thương mù, dị quỷ, tử dịch, độc tài, cấm kỵ, đồ ăn thịt, tất cả các loại tội phạm ẩn náu trong đó, kẻ sát nhân, kẻ tâm lý biến thái, kẻ điên cuồng, bất cứ ai mà cậu nhìn thấy đều có thể che giấu một khuôn mặt khác."
Đoạn này của chị Hồng có hàm lượng thông tin rất lớn, Hàn Phi cũng phải nhẩm đi nhẩm lại hai lần mới nhớ được: "Tất cả mọi người đều là kẻ thù sao?"
"Phần lớn trong số bọn họ đều bị ác ý chiếm giữ hoàn toàn, Ngõ Đỏ ép buộc nạn nhân phải bán cơ thể của mình; mọi thứ trong sòng bạc đều có thể trở thành vật đánh cược, bao gồm cả sinh mệnh và linh hồn; lao công của thang gỉ phụ trách việc dọn dẹp thi thể, bọn họ sử dụng thẻ đi thang máy để bóc lột những tội nhân sống ở đây; trong nhà mà không có người bình thường, toàn bộ đều là những con quái vật nửa sống nửa chết; tín đồ của thần linh thường ngày trông có vẻ rất tốt bụng, nhưng bọn họ vì nghi thức của thần linh mà ngay cả người của mình cũng đều sẽ tàn nhẫn hiến tế...."
Thông qua chị Hồng, Hàn Phi dần dần hiểu về nơi méo mó điên cuồng đến cực điểm này.
Cảnh sát đêm là những kẻ săn tiền thưởng đóng giả cảnh sát; dị quỷ là sản phẩm của dị biến, mạnh mẽ đáng sợ; tử dịch chưa ai từng nhìn thấy, nghe nói những người gặp phải đều đã chết; độc tài thì là đại diện cho những người quản lý từ tầng 50 trở xuống, bọn họ định ra quy tắc, hoàn hoàn toàn khác với những người dưới đáy đang đấu tranh sinh tồn, còn biết cách làm thế nào để lên tầng cao hơn; hàm nghĩa của đồ ăn thịt thì chị Hồng không nói nhiều, cô ta chỉ nói với Hàn Phi, một khi trở thành đồ ăn thịt, thì sẽ phải chịu đau khổ sống không bằng chết; cuối cùng cũng là cấm kỵ mà chị Hồng không rõ lắm, hậu quả của việc kích hoạt cấm kỵ là vô cùng nghiêm trọng, nếu như nói gặp phải tử dịch thì sẽ chỉ có một người chết, vậy thì cấm kỵ có thể giết chết tất cả.
"Trong số những thế lực và quái vật nói trên, miễn cưỡng có hai kẻ có thể được coi là vừa chính vừa tà. Một là tiểu thương mù mà cậu gặp ban nãy, bọn họ có phương thức giao tiếp nội bộ riêng, chịu trách nhiệm cung cấp hàng hóa giữa các tầng khác nhau. Tôi nghe mọi người nói rằng tiểu thương mù dường như đều đến từ những khu vực trên tầng 50. Mỗi tiểu thương mù đều biết rất nhiều chuyện, bọn họ cũng chưa bao giờ làm tổn thương ai."
“Bên cạnh tiểu thương mù, một tồn tại tương đối đặc biệt khác là nhà tội phạm."
Nói đến đây, chị Hồng bắt đầu nhìn Hàn Phi: "Bọn họ không phải là tội phạm, bọn họ đề cao công lý và sự công bằng, không tiếc nguy hiểm của bản thân để bắt được hung thủ. Tất cả các phẩm chất tốt đẹp của con người đều có thể được tìm thấy trên người bọn họ, nhưng cuối cùng kết cục của bọn họ rất bi thả. Có người sa ngã trở thành tội phạm mà bọn họ từng căm ghét nhất, còn có người thì trở thành đồ ăn thịt. Có điều nói ra cũng thật kì lạ, cứ cách một thời gian bên trong tòa nhà sẽ lại có nhà tội phạm xuất hiện. Bọn họ dường như là đồ chơi do thần linh đặc biệt chế tạo ra, thần muốn tận mắt nhìn thấy người có ý thức công lý mạnh nhất, từng bước đi tới hủy diệt."
“Cụ thể nhà tội phạm có những đặc điểm riêng gì?” Hàn Phi cảm thấy chị Hồng dường như đã nhầm mình là một nhà tội phạm.
“Sau khi bọn họ giết chết một ác đồ, có thể nhận được một loại năng lực và kí ức của đối phương, sau đó gáng tội danh của đối phương.” Chị Hồng đứng dậy nhìn quỷ văn trên người Hàn Phi: “Càng là nhà tội phạm lợi hại, tội danh xăm trên người anh ta sẽ càng nhiều."
Hàn Phi nhớ tới việc sau khi Đại Nghiệt ăn thịt Chu Ngũ, cái tên Chu Ngũ đã trực tiếp khắc lên trên người của nó. Hơn nữa, sau khi Đại Nghiệt có được tên của Chu Ngũ, khí tức của nó có vẻ mạnh hơn, cho nên xem ra nó đã có năng lực như nhà tội phạm.
Giả sử chị Hồng không nói dối, vậy thì rất có khả năng Đại Nghiệt sẽ trở thành một tội phạm đặc biệt nhất, đáng sợ nhất, không có giới hạn nhất bên trong tòa nhà chọc trời này.
Chuyển động não bộ, Hàn Phi mím môi của mình.
Cái được gọi là nhà tội phạm rất giống một người sống được không thể nhắc đến đưa vào từ hiện thực. Y đưa người lương thiện và tốt bụng nhất giam vào trong tòa nhà chọc trời, nhìn đối phương dần chìm xuống trên mảnh đất tội lỗi này. Điều này dường như có thể mang lại cho y một loại khoái lạc khác biệt.
Hàn Phi đột nhiên lại nghĩ tới một chuyện, người thầy của Lệ Tuyết đã từng nghe thấy chủ nhân vườn nói, không thể nhắc đến bí ẩn kia dường như đang chuẩn bị chế tạo giáo viên của Lệ Tuyết thành tác phẩm của mình.
Người thầy của Lệ Tuyết không bao giờ cúi đầu trước tội ác, chiến đấu chống lại Cánh Bướm đầy mưu mô trong hơn mười năm, từ chối mọi cám dỗ, ý chí mạnh mẽ như một tảng đá. Người như vậy không phải là ứng cử viên hoàn hảo cho vị trí nhà tội phạm hay sao?
Trong lòng cảm thấy có chút không ổn, lúc này Hàn Phi đến tự bảo vệ mình còn khó. Hắn dự định chờ sau khi thoát game sẽ tìm cách thông báo cho thầy của Lệ Tuyết.
“Cậu đang nghĩ gì vậy?” Bàn tay có chút lạnh giá vươn về phía Hàn Phi, chị Hồng muốn chạm vào quỷ văn trên người của hắn lần nữa.
"Thần linh mà cậu tín ngưỡng tên là Đại Nghiệt, thế tên cậu là gì? Tội nghiệt à?"
Hàn Phi cau mày đứng lên, bố lại phải theo họ con mình là sao?
Vì để tránh tên thật bị người ta nguyền rủa, hắn hơi do dự, rồi nói: “Tôi họ Bạch, tên là Bạch Trà.”