Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi (Dịch Full)

Chương 787 - Chương 787: Người Sưu Tầm Tội Ác

Chương 787: Người sưu tầm tội ác Chương 787: Người sưu tầm tội ác

Bây giờ trên người Hàn Phi có hai chiếc thẻ thang máy, một là thẻ thang máy số 11 của đầu bếp, còn một cái bị hư hỏng nặng, con số bên trên chỉ có thể nhìn rõ một con số "9".

"Ngõ Đỏ tầng sáu xuất hiện quỷ tai, chuyện chúng ta giết người phóng hỏa nếu như bại lộ vừa hay có thể đẩy hết cho nó. Đây cũng coi như là lợi dụng tai họa hợp lý." Thay trang phục ướt đẫm máu ra, Hàn Phi dẫn theo hai cư dân đặc biệt đến phòng thang máy tầng sáu.

Trước đây nơi này có thành viên thang gỉ trông coi, là một trong những nơi sầm uất và nguy hiểm nhất trong tầng. Chỉ cần đèn báo thang máy bật sáng là tất cả mọi người đều sẽ trở nên căng thẳng, bởi vì không ai biết khi cửa thang máy được mở ra thứ gì sẽ đến.

Nhưng hiện tại phòng thang máy tầng sáu trống không, đèn thang máy đều tắt hết, những cánh cửa thang máy cũng đóng chặt.

"Người lao công bảo chúng ta lên tầng mười, lát nữa hãy lấy quỷ tai làm cái cớ để giao tiếp với người lao công thang gỉ ở tầng mười nhé." Hàn Phi cầm tấm thẻ thang máy cũ nát thử mấy lần, thang máy cũng không có phản ứng. Tim hắn lại càng ngày càng đập nhanh hơn, quái vật chạy ra từ cửa sau đã gần hắn hơn rồi.

“Chúng ta sẽ lên tầng mười cầu viện binh à?” Chó Béo có ấn tượng rất kém với người lao công thang gỉ: “Những tên đó đều là những con chuột mù quáng vì lợi nhuận, bọn họ căn bản sẽ không liều mạng giúp đỡ đâu.”

"Tôi không định nhờ bọn họ giúp, tôi muốn chiếm lấy tầng mười." Hiện tại Hàn Phi vẫn không biết làm thế nào để rời khỏi tòa nhà chọc trời. Một mình hắn sức lực có hạn, rất khó để tìm đường rời đi, vì vậy hắn cần nhiều người cùng hợp lực với mình hơn: "Rất nhanh trong tòa nhà lớn này sẽ sớm có một lực lượng, thiết lập nên quy tắc mới."

Nghe thấy lời nói đầy tham vọng của Hàn Phi, chị Hồng bớt lo lắng hơn một chút: "Tuy rằng tôi chưa từng gặp thần linh, nhưng từ trong miệng những tín đồ sùng đạo kia cũng có thể đoán được, người thực sự thiết lập ra các quy tắc chính là thần linh, chúng ta chỉ là những con bọ lớn giãy giụa trong lòng bàn tay của y thôi."

"Bọ thì làm sao? Cô đã từng thấy trùng độc có thể cắn chết người chưa?" Đè nén sự bất an trong lòng, Hàn Phi cầm thẻ thang máy lấy được từ đầu bếp, đi vào thang máy số 11.

Trước khi quẹt thẻ, cửa thang máy gỉ sét mở ra từng chút một. Bên trong thang máy rất sạch sẽ, như thể có quái vật chuyên liếm rác và vết máu vậy.

Hình thể của Chó Béo quá lớn, Hàn Phi để gã ở lại bên ngoài, những người khác đi theo hắn vào bên trong thang máy.

Khi cánh cửa thang máy chậm rãi đóng lại, một cảm giác vô cùng ngột ngạt ập đến, như thể cả người bị nhét vào trong miệng cá, trượt xuống dọc theo đường ruột, từng dây thần kinh trong cơ thể đều đang chống cự lại.

Các con số trên màn hình hiển thị bên trong thang máy thay đổi rất nhanh, Hàn Phi không dám thả lỏng một chút nào. Nhưng khi người ta càng sợ hãi chuyện gì, thì chuyện đó sẽ càng xảy ra.

Khi con số chuyển thành 9, thang máy đang đi lên lại đột ngột dừng lại.

Vài giây trước, cửa thang máy còn đang lạch cạch tự mở ra, bên ngoài là hành lang tối đen không có bất kì ngọn đèn nào.

“Tầng 9 không có ai ấn thang máy, sao nó lại chạy tới đây?” Ông lão và Hàn Phi cùng nhau trốn ở phía sau Lý Nhu, không ai dám manh động.

"Tôi nhớ rằng tầng này rất đặc biệt, vừa không có tổ chức nào tương tự như Ngõ Đỏ, cũng không có sòng bạc, nên cũng coi như là một tầng tương đối an toàn." Ánh đèn bên trong thang máy chiếu ra bên ngoài, chị Hồng dùng tốc độ nhanh nhất nhấn nút đóng cửa. Khi cửa thang máy sắp đóng lại, cô ta lấy ra một chiếc gương lớn để trang điểm lại từ trong túi xách lớn mang theo bên mình.

Chờ giây cuối cùng trước khi thang máy đóng lại, cô ta đá chiếc gương lớn ra ngoài.

Hàn Phi cũng lập tức hiểu được chị Hồng muốn làm gì, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào mặt gương.

Thông qua chiếc gương, Hàn Phi và chị Hồng nhìn thấy một cảnh tượng rất kinh khủng. Ở ngay bên cạnh thang máy của bọn họ, có một quái nhân với khóe miệng và khóe mắt đều bị xé rách!

Người đó cả khuôn mặt như sắp rơi xuống, nhưng gã vẫn cười lớn không phát ra tiếng, vô cùng đáng sợ.

Thang máy tiếp tục đi lên, chị Hồng lau mồ hôi lạnh trên trán: "Vừa rồi mọi người có nhìn thấy không? Có một dị quỷ đứng ngay bên ngoài thang máy đấy!"

“Nó chính là dị quỷ à?” Nếu như không phải lượng máu quá thấp, thật ra Hàn Phi rất muốn chạm vào đối phương, như vậy hệ thống mới có thể xác định thông tin cơ bản của đối phương được.

“Người bình thường nếu mặt và bụng bị khoét ra như vậy thì đã sớm chết rồi!” Chị Hồng nghĩ lại vẫn còn thấy sợ: “Thang máy tầng 9 không phải là do người lao công thang gỉ trông coi hay sao? Sao ở cửa lại có một tên dị quỷ? Chẳng lẽ là do thần linh đã ngủ say quá lâu, đủ các thứ khủng khiếp bên trong tòa nhà đều bắt đầu xuất hiện rồi à?"

“Đây cũng là tin tốt cho chúng ta.” Hàn Phi vô thức gật gật đầu.

“Từ miệng cậu tôi chưa bao giờ nghe thấy tin xấu.” Ông lão rất cảm khái. Gặp phải vấn đề luôn dùng thái độ lạc quan và tích cực để đối mặt cũng không sai, nhưng gặp phải dị quỷ và biến thái mà vẫn dùng thái độ này để đối mặt, đúng là chói sáng đến mức có chút đau tim.

Thang máy cũ nát số 11 cuối cùng cũng dừng lại. Cửa thang máy gỉ sét mở ra hai bên, ánh đèn mờ ảo chiếu vào mặt mấy người.

"Tầng này khá yên tĩnh đấy."

Tầng 10 và tầng 9 chỉ cách nhau một tầng, nhưng chúng dường như là hai nơi hoàn toàn khác nhau. Tầng 9 âm trầm tĩnh mịch, còn tầng 10 dưới mỗi hành lang đều được lắp đặt đèn, còn có thể nghe thấy tiếng rao bán, tiếng cãi cã và tiếng bước chân.

Có thể cãi nhau chứng tỏ là có trật tự và quy tắc nhất định, ở Ngõ Đỏ căn bản không có cãi vã, nếu có tranh chấp thì sẽ phân sinh tử.

“Hai chúng ta có chút mâu thuẫn với tín đồ trong tòa nhà, lát nữa sẽ cần cô đi trước dẫn đường.” Hàn Phi và ông lão thay trang phục của cư dân trong tòa nhà, che mặt lại.

Chị Hồng làm việc rất đáng tin cậy, chỉ mất vài phút cô ta đã giúp Hàn Phi tìm được người lao công thang gỉ ở tầng 10.

"Cậu là Bạch Trà? Tôi không quan tâm Ngõ Đỏ các cậu xảy ra chuyện gì, nếu muốn chúng tôi giúp đỡ thì phải xem thành ý của các cậu ra sao." Một người đàn ông gầy yếu lấm la lấm lét nhìn Hàn Phi, gã cảm thấy hắn đã làm hỏng chuyện tốt của gã.

"Tầng 6 xuất hiện quỷ tai, tất cả mọi người đều chết cả rồi."

“Chuyện đó thì có liên quan gì đến tôi?” Người đàn ông gầy yếu thổi vào lòng bàn tay trống trơn của mình, như thể nơi đó mắt thường không nhìn thấy một hạt bụi.

“Đưa tôi đi gặp lão đại của thang gỉ tầng 10 các anh, chỗ này đều là của anh.” Hàn Phi tùy tiện ném một cái túi chứa tiền xương ra, người đàn ông gầy yếu vừa nhìn, trên mặt đã lập tức nở ra nụ cười.

"Bây giờ tôi sẽ đưa cậu đi, có điều tôi phải nhắc trước là tính khí người đó rất không tốt đấy." Người đàn ông gầy yếu rất vui vẻ, gã ta biết cái Hàn Phi cho chính là tiền mua mạng, người trước mà gã nhận tiền đến giờ xương cốt đã thành bụi rồi.

Bước ra khỏi hành lang náo nhiệt, quả thực tầng 10 nhiều người hơn các tầng khác, trong đó có một phần nhỏ là từ các tầng khác chuyển đến. Điều này cũng cho thấy người quản lý ở tầng 10 rất có năng lực.

Đẩy cánh cửa bí mật ở góc tường ra, rất nhanh Hàn Phi đã nhìn thấy một mặt khác của tầng 10. Tại nơi ánh đèn không chiếu tới, có rất nhiều thi thể chất thành đống bừa bãi, tất cả thịt trên cơ thể bọn chúng đều đã bị lột sạch, mọi thứ có thể lợi dụng được đều đã bị cướp hết.

“Thật sự là nơi tham lam, ích kỷ, tự tư tự lợi đến cực điểm.” Thiện cảm của Hàn Phi đối với tầng 10 không còn sót lại chút nào.

“Đúng vậy, những người không ích kỷ đến tầng 10 sẽ có thể cung cấp máu thịt cho những kẻ ích kỷ. Chúng ta cũng sẽ cho bọn họ chút tôn trọng, chẳng hạn như cung phụng tên của bọn họ, rồi sau đó mới yên tâm hút máu ăn tủy của bọn họ." Trên mặt người đàn ông gầy yếu hiện lên một sự châm chọc: "Vậy cậu muốn làm một người ích kỉ? Hay là muốn làm một người không ích kỉ?"

"Tôi muốn trở thành một người công bằng."

“Trên đời này làm gì có công bằng?” Người đàn ông gầy yếu khinh bỉ lời nói của Hàn Phi.

“Có chứ, chẳng hạn như ai rồi cũng sẽ chết.” Hàn Phi cũng nở nụ cười, bên trong tòa nhà chọc trời này hội tụ những phần bẩn thỉu nhất trong nhân tính, hắn đã biết phải làm thế nào rồi.

“Cậu là một diễn viên hài à? Thật là biết cách kể chuyện cười.” Người đàn ông gầy yếu mở cánh cửa trước mặt ra, ánh đèn dìu dịu chiếu dưới gạch lát sàn, phía sau bọn họ là một căn nhà hào hoa sạch sẽ.

Đây là lần đầu tiên Hàn Phi nhìn thấy một căn nhà như vậy ở dưới tầng 50 của tòa nhà chọc trời.

"Trương Thử, tại sao anh lại có thể không lễ phép với khách như vậy?"

Rèm cửa được vén lên, một người đàn ông ăn mặc chỉnh tề bước ra từ bên trong, trên tay gã đang ôm hộp sọ bị vỡ của một đứa trẻ.

"Xin chào, người lao công bị quỷ tai giết chết, lúc lâm chung đã nhờ tôi đến tầng 10 tìm cảnh sát đêm có camera. Vị cảnh sát đêm đó chắc là chìa khóa để giết chết quỷ tai." Vì để hoàn thành nhiệm vụ, Hàn Phi chủ động đưa tay về phía đối phương. Nhưng đối phương đến nhìn cũng không thèm nhìn, gã vẫn luôn ngắm nhìn cái đầu lâu của đứa trẻ.

Sử dụng năng lực thưởng thức nghệ thuật, Hàn Phi phát hiện kích thước của hộp sọ có vẻ không phù hợp với tuổi của xương. Giống như đầu của một đứa trẻ từ nhỏ bị nhốt bên trong một chiếc hộp sắt, cơ thể không ngừng lớn lên, nhưng đầu lại không phát triển bình thường.

“Hộp sọ của anh quả thực rất hiếm có, nhưng thứ mượn sự giúp đỡ của lực lượng để làm ra căn bản không thể gọi là tác phẩm nghệ thuật. Trong mắt những người từ tầng 50 trở lên thì chỉ là một món đồ chơi rẻ tiền mà thôi.” Hàn Phi liếc nhìn qua, sau đó hắn đưa ra đánh giá của mình.

Nghe thấy bộ sưu tập của mình bị nói như vậy, người đàn ông lập tức quay đầu lại, trong mắt hiện lên vẻ không thích.

"Cậu ghét sưu tầm phải không? Nếu như cậu có thể giúp tôi..."

Đến gần người đàn ông, Hàn Phi nói nhỏ: "Tôi có thể giúp anh lấy được bảo vật từ tầng 50 trở lên, còn là tác phẩm ẩn chứa thần tính nữa."

“Tác phẩm ẩn chứa thần tính?” Đôi mắt của người đàn ông mở to, gã để những người khác ở bên ngoài, còn mình thì dẫn Hàn Phi vào bên trong nhà.

Đằng sau bức màn có bày đủ loại đồ sưu tầm tanh máu tàn nhẫn, nhưng người đàn ông lại vô cùng tự hào khoe với Hàn Phi: "Những thứ này đều là do tôi tự mình sưu tầm, nhưng đáng tiếc ở tầng 10 có quá ít người hiểu tôi. Cậu có thể nhìn ra cái đầu lâu kia có vấn đề, chắc là cũng rất thích sưu tầm phải không?"

"Có người sưu tầm quần áo của nạn nhân, có người sưu tầm nội tạng và đầu lâu, còn tôi thì thích sưu tầm tội ác, tôi muốn biến tất cả những tên tội phạm đó làm thành tiêu bản, liệt kê ra các tội trạng của bọn chúng." Nụ cười trên mặt Hàn Phi rất dịu dàng, ai nhìn thấy cũng đều cảm thấy hắn là một thư sinh nho nhã: "Vừa rồi ở bên ngoài tôi đã có chút không lễ phép, bây giờ trong phòng chỉ có hai chúng ta, anh nói nếu như tôi giết anh, bọn chúng có báo thù giúp anh không?"

Còn chưa kịp phản ứng lại, người đàn ông đã nhìn thấy một con quái vật to lớn bò ra từ quỷ văn phía trước Hàn Phi. Cái miệng toàn độc hồn mở ra ngay trước mặt gã!

"Anh có biết không? Thi thể bị ngâm trong độc hồn sau khi bị thiêu thành tro, tro của anh sẽ hiện ra một loại sắc màu từ đen đến tỏa sáng, đây là một món đồ sưu tầm rất quý giá đấy." Hàn Phi nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang không ngừng lắc đầu, trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười: "Là một nhà sưu tầm, tôi nghĩ chắc là không ai có thể chống lại sự cám dỗ của tro cốt này đúng không?"

Bình Luận (0)
Comment