Cầm ly rượu máu của Hàn Phi lên, phóng viên một hơi uống cạn. Dường như chỉ có cồn mới có thể giúp y tê liệt cơn đau, khiến y tạm thời quên đi con bọ kia trong đầu.
"Anh đã từng điều tra về viện phúc lợi do Vĩnh Sinh Pharmaceutical xây dựng à?"
Ánh mắt Hàn Phi phát sinh thay đổi, hắn chỉ vào mặt mình: "Anh có gặp đứa trẻ nào có nhân cách hệ chữa trị không?"
"Kí ức có liên quan đến những đứa trẻ đó tôi đều quên hết rồi, nếu như cậu thực sự muốn biết, có thể đi tìm những người đã nhét con bọ kia vào đầu tôi." Phóng viên tiện tay ném cái ly rượu của Hàn Phi ra: "Được rồi, để tôi xem lối đi mà cậu nói đến đi."
"Không thành vấn đề."
Hàn Phi lui về sau hai bước, ngón tay di chuyển trên bảng thuộc tính.
"Chiêu hồn!"
Máu bắn tung tóe đột nhiên xé toạc bảng thuộc tính ra, mùi máu tanh nồng nặc như gió bão đã ấp ủ từ lâu, chớp mắt đã nhấn chìm căn phòng nhỏ.
Vốn đang nằm nghiêng trên giường, trên khuôn mặt của phóng viên lộ ra vẻ mặt khó tin. Y dùng cánh tay chống đỡ cơ thể, hai mắt dán vào phía trước thân thể Hàn Phi.
Không nhìn thấy quỷ môn của bảng thuộc tính bị nứt ra, nhưng y có thể cảm nhận được khí tức khủng khiếp dồi dào không dứt đang truyền ra từ một nơi nào đó trong căn phòng. Mùi máu tanh đó không hề thuộc về tòa nhà chọc trời.
"Hoàng Doanh!"
Chỉ hai từ đơn giản, lại khiến cho gió bão trên biển máu càng trở nên hung hãn hơn. Ngoài ra con quái vật bị Hàn Phi gọi ra dường như cũng cảm nhận được gì đó, bóng máu đang điên cuồng di chuyển trong tòa nhà.
Mặt quỷ nổi trên biển máu bắt đầu la hét, dưới sự cưỡng ép sai khiến của ý thức Hàn Phi, bọn chúng hết con này đến con khác đâm vào biển máu.
Rung lắc chuông dẫn hồn, cái tên Hoàng Doanh bị một mặt quỷ cắn chặt, kéo ra khỏi biển máu.
Năm ngón tay tóm chặt lấy cạnh quỷ môn, những giọt máu lăn xuống theo chiếc áo khoác ngoài màu trắng. Phía sau Hoàng Doanh có ác mộng biến hóa méo mó đang không ngừng theo sát, từng bước đi ra từ quỷ môn.
Đôi con ngươi đen ngòm đang chìm đắm trong cơn ác mộng dần trở lại bình thường, sau khi nhìn thấy Hàn Phi, biểu cảm trên mặt Hoàng Doanh từ từ dịu lại: "Cần anh làm gì?"
Hoàng Doanh chưa bao giờ hỏi Hàn Phi gặp phải rắc rối gì, chỉ cần anh có thể làm được, thì mọi thứ đều không thành vấn đề.
“Anh sắp đạt level 40 rồi à?” Hàn Phi không ngờ Hoàng Doanh thăng cấp nhanh như vậy. Hiện tại anh ấy đã càng ngày càng có khí chất của một người chơi số một rồi.
"Anh đã chọn ra ba cái thích hợp nhất cho mình từ hơn một chục nghề nghiệp ẩn, đã hoàn thành ba lần chuyển nghề, chắc là có thể giúp em được một chút." Hoàng Doanh trước đó chỉ là có tiếng không có miếng, tâm thái vẫn như những người chơi bình thường khác. Nhưng từ sau khi được Cánh Bướm kéo vào giấc mộng, để nó biến thành người mẹ giết chết vô số lần, thì Hoàng Doanh đã thực sự thay đổi.
Không cần Hàn Phi mở lời, Hoàng Doanh đã mở ô vật phẩm ra, trưng bày các vật phẩm và đạo cụ quý hiếm mà anh thu thập được: "Những thứ này đều là chuẩn bị cho em, vẫn luôn không có cơ hội để đưa cho em được."
“Anh Hoàng, anh thực sự đã giúp em một chuyện lớn rồi.” Nếu là ở những nơi khác, những thứ Hoàng Doanh mang đến sẽ không hữu dụng lắm. Nhưng ở tòa nhà chọc trời này, một miếng thịt không bị nhiễm nấm mốc cũng có thể đổi lấy rất nhiều thứ.
“Có thể giúp được em là tốt rồi.” Vừa lấy đồ trong ô vật phẩm ra, Hoàng Doanh cũng nhìn về phía phóng viên bên cạnh: “Anh ta là ai?”
“Một người anh hùng lưu lạc.” Hàn Phi có thể cảm nhận được bóng máu đang tiến tới rất nhanh, ác quỷ trườn ra khỏi biển máu dường như cũng rất hứng thú với Hoàng Doanh: “Anh Hoàng, em phải lập tức đưa anh đi ngay, ở đây quá nguy hiểm."
Đặt những vật dụng do Hoàng Doanh mang đến vào ô vật phẩm của mình, Hàn Phi lập tức sử dụng hồi hồn để đưa anh trở về.
Sau khi Hoàng Doanh rời đi, dường như bóng máu đã mất đi mục tiêu rõ ràng, tốc độ di chuyển về phía Hàn Phi hiển nhiên đã chậm lại.
“Chắc là anh cũng nhìn thấy rồi.” Hàn Phi đặt một chai rượu của thế giới tầng cạn trước mặt phóng viên: “Tôi có thể đưa anh về nhà.”
"Nhà..." Phóng viên không biết đã bao lâu không nghe thấy từ này rồi. Y nhìn về phía quỷ môn xuất hiện, đồng tử bắt đầu chuyển động dữ dội. Những tội danh màu đỏ như máu lần lượt nổi lên trên cổ y, giống như một cái mỏ hàn nóng đỏ vậy.
Có điều bây giờ phóng viên không cảm thấy đau đớn, y cầm lấy chai rượu lên, uống một ngụm.
Cổ họng nóng như lửa đốt, trong mắt y vẫn toàn là tia máu, nhưng tro tàn ở sâu trong ánh mắt lại nhen nhóm lên một chút ánh sáng.
"Chỉ cần cậu có thể đưa tôi rời khỏi tòa nhà chọc trời này, để tôi gặp con tôi một chút, tận mắt nhìn thấy nó vẫn còn sống! Vậy thì mọi thứ tôi có đều có thể cho cậu! Bao gồm cả linh hồn, tôn nghiêm và tự do của tôi!"
Loạng choạng đứng lên, mái tóc rối bù bẩn thỉu của phóng viên xõa sượi trên mặt. Trong cơ thể trông có vẻ gầy yếu của y có ẩn chứa một sức mạnh đáng sợ. Những tội danh màu đỏ như máu kia giống như trùng độc, cho y sức mạnh và thiên phú đặc biệt, cũng tra tấn ý chí của y mọi lúc.
“Chốt kèo.” Hàn Phi nắm lấy bàn tay phóng viên đang duỗi ra.
"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Bạn đã phát hiện cảnh sát đêm -- Quý Chánh!"
"Quý Chánh (cảnh sát đêm cấp độ cấm): Căn cứ vào mức độ nguy hiểm, cảnh sát đêm được chia thành bốn cấp độ: nguy, cấm, tai, đêm."
"Chú ý! Bọn họ đã từng là những người kiên định nhất về chính nghĩa, nhưng hiện tại đã trở thành những người kinh khủng nhất trong tòa nhà! Nhất định phải cẩn thận với bọn họ! Ngay cả cảnh sát đêm yếu nhất cũng cực kỳ nguy hiểm!"
Trong nhắc nhở của hệ thống không có thông tin về năng lực của Quý Chánh, cũng có khả năng là do y vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng Hàn Phi.
"Tôi đến tìm anh vẫn còn một lý do khác, sâu trong hành lang tầng sáu có một con quỷ tai ẩn nấp. Một người lao công thang gỉ còn sót lại đã bảo tôi đến tìm anh." Hàn Phi chuẩn bị bắt tay vào nhiệm vụ rank E độ khó cao kia.
“Nó đã trở thành quỷ tai rồi sao?” Trên mặt Quý Chánh nở một nụ cười tàn nhẫn: “Trước đây người lao công thang gỉ đã nhờ tôi đi giết đứa trẻ trước đó, nhưng điều bọn họ không biết là, đứa trẻ đó chính là một trong những đứa trẻ đã bị hại chết bên trong viện phúc lợi của Vĩnh Sinh Pharmaceutical. Tôi cũng không biết tại sao cậu ấy lại xuất hiện ở tầng sáu, còn trở thành một đoạn nnguyền rủa tràn đầy oán hận."
"Anh biết quỷ tai à?"
"Nào chỉ là biết." Quý Chánh vuốt ve chiếc máy ảnh của mình: "Sau khi tôi nhận thù lao của người lao công thang gỉ, không những không giết đứa trẻ đó, còn dạy cậu ấy làm thế nào để trở nên mạnh mẽ hơn. Đứa trẻ đó là tôi dùng tội ác và hận thù của mình nuôi dưỡng lớn lên từng ngày. Bây giờ chắc là cậu ấy không thể tự kiểm soát mình được nữa, thù hận sắp trở thành một thảm họa rồi!
Dáng vẻ hiện tại của Quý Chánh quả thực đã hoàn toàn khác trước. Cán cân thiện ác trong lòng y đã bị phá hủy, chỉ còn lại một bản thân thương tích đầy mình.
"Đứa trẻ đó có biết rằng cuối cùng mình sẽ biến thành một con quái vật không?"
"Tôi đã từng cho cậu ấy lựa chọn, đó là rời khỏi thế giới này mà không có đau khổ, hay là mãi mãi đau khổ sống ở đây, sau đó gieo rắc nỗi đau của mình cho những tên tội phạm thích tạo ra nỗi đau kia."
Quý Chánh đứng dậy đẩy cửa buồng tửu quán ra, ánh đèn mờ ảo bên ngoài chiếu vào khuôn mặt có phần dữ tợn của y: "Cuối cùng cậu ấy đã đưa ra lựa chọn giống như tôi."
Nhìn thấy Quý Chánh bước ra khỏi phòng, đại sảnh bỗng trở nên yên tĩnh. Bọn họ kinh hãi nhìn Quý Chánh, rồi lại ngạc nhiên nhìn sang Hàn Phi.
“Lấy mắt trả mắt, lấy răng trả răng, tòa nhà này đối xử với chúng ta như thế nào, chúng ta sẽ báo đáp nó như thế ấy.” Gật gật đầu, Hàn Phi chạm vào quỷ văn: “Như vậy rất công bằng, không phải sao?”
“Sao một nhà tội phạm như cậu lại giống cảnh sát đêm thế?” Nụ cười của Quý Chánh ngày càng lộ rõ. Y và Hàn Phi vai kề vai cùng nhau bước ra khỏi tửu quán, những cư dân đặc biệt khác thì đi theo phía sau bọn họ.
Mấy người đi về phía thang máy, nhưng còn chưa đến nơi, thì từ một tầng nào đó ở phía dưới phát ra một tiếng hét vô cùng chói tai.
Linh hồn của Hàn Phi như bị kim đâm vậy, cơn đau dữ dội ập đến. Cẩn thận cảm nhận, hắn phát hiện mối liên hệ giữa mình và bóng máu quỷ đột nhiên mạnh mẽ hơn.
Hình như đang xảy ra xung đột với thứ gì đó trong hành lang, bóng máu đó toàn lực ra tay, sử dụng một năng lực đặc biệt nào đó chưa biết.
"Cũng can đảm thật đấy, dám đi ngoài hành lang sau mười hai giờ đêm."
Tiếng thì thào của chị Hồng bị Hàn Phi nghe thấy: "Hành lang sau mười hai giờ đêm rất nguy hiểm hay sao?"
“Trong hành lang có tồn tại cấm kỵ.” Quý Chánh cầm máy ảnh chụp về hướng phát ra âm thanh: “Có điều người bình thường gặp phải cấm kỵ cũng sẽ không gây ra ồn ào như vậy, trừ phi cấm kỵ gặp phải cấm kỵ.”
Y nhìn về phía cái máy ảnh một chút, rồi thúc giục Hàn Phi: "Đi thôi, chúng ta đến tầng sáu trước, tôi sẽ mang quỷ tai đó đi."
"Mọi người cầm lấy thẻ thang máy đến tầng sáu, bây giờ tôi phải đi đến chỗ khác."
Hàn Phi tóm lấy nhà sưu tầm: "Anh là người đứng đầu của lao công thang gỉ tầng mười, chắc là trong tay vẫn còn thẻ thang máy khác đúng không?"
"Có thì có, nhưng tôi không thể tùy tiện cho người khác dùng..."
“Đừng nói nhảm nữa.” Hàn Phi nhìn sang Quý Chánh: “Nếu như quỷ tai có thể khống chế được bản thân, tôi sẵn sàng tiếp nhận cậu ấy. Tầng sáu là địa bàn của tôi, anh có thể thử đủ thứ ở đó.”
“Cậu vội vàng bỏ đi vì cấm kỵ ở hành lang phải không?” Quý Chánh nghịch máy ảnh: “Tôi quả thực đã nhìn thấy cậu và cấm kỵ có mối liên hệ với nhau bởi sợi dây vận mệnh.”
“Việc không thể chậm trễ, lập tức hành động đi!” Hàn Phi đã đánh giá thấp năng lực của Quý Chánh, có điều chuyện này đối với hắn là chuyện tốt.
Tóm chặt nhà sưu tầm, Hàn Phi buộc đối phương phải sử dụng thẻ thang máy, hai người cùng nhau vào thang máy số 9.
“Động tác nhanh lên!” Trong lòng Hàn Phi bồn chồn, hắn đã có thể cảm giác được bóng máu đang nhanh chóng tiếp cận mình, cấm kỵ trên hành lang dường như đã làm nó bị thương.
"Chúng ta phải đến tầng nào?"
“Càng lên cao càng tốt!” Đóng cửa thang máy, hắn nhìn thấy nhà sưu tầm ấn nút dẫn đến tầng 25: “Không thể lên tầng cao hơn được hay sao?”
"Đi thang máy cũng là một chuyện rất nguy hiểm, tầng càng cao càng dễ gặp bất ngờ, tầng 25 là giới hạn tôi có thể đi rồi."
Nhà sưu tầm rất muốn khóc, đã quá lâu gã không cảm thấy bất lực như thế này rồi.
“Tôi tạm tin tưởng anh một lần.” Liếc nhìn những con số đang dần thay đổi trên màn hình thang máy, sắc mặt của Hàn Phi u ám. Khoảng cách giữa hắn và bóng máu ngày càng gần rồi.
Tên đó dường như cũng đã vào thang máy, đang nắm lấy sợi dây chuyền bên dưới, leo lên một cách điên cuồng.
"Lần thứ ba chiêu hồn của mình đã kích thích nó rồi. Rồi sau đó bị thương trong cuộc chiến với cấm kỵ ở hành lang, bây giờ chắc nó đang ở giai đoạn điên cuồng nhất, mình không thể để nó bắt kịp vào lúc này được."
Bấm vào bảng thuộc tính, nút thoát của Hàn Phi vẫn chưa sáng lên, có điều tính toán thời gian một chút, chắc là cũng sắp rồi.
Niềm vui và nỗi buồn của con người không ai hiểu được, Hàn Phi lo lắng đến đổ mồ hôi, còn nhà sưu tầm thì nhìn chằm chằm vào những con số luôn thay đổi rồi thở ra một hơi lạnh. Khu vực cấm ở các tầng trên nhiều vô cùng, không thể tùy ý đi được.
Tầng 11 và 13. . .
Khi dừng ở tầng 15, thì bên dưới đáy buồng thang máy xuất hiện một ít máu.
Trong khoảng thời gian rất ngắn, vết máu lan ra diện rộng, vết máu như suối nguồn chảy ra từ dưới thang máy vậy!
“Chuyện gì thế?” Vẻ mặt của nhà sưu tầm kinh hãi, gã đi thang máy nhiều lần như vậy mà chưa bao giờ gặp phải tình huống này.
“Tầng 15 có chỗ nào nguy hiểm không?” Hàn Phi điên cuồng ấn nút mở cửa thang máy.
“Tôi rất ít khi đến tầng 15.” Nhà sưu tầm sững sờ trong phút chốc, cửa thang máy mở ra hai bên, Hàn Phi đã chạy vội ra ngoài: “Cậu đi đâu vậy?”
"Chạy!"
Hàn Phi trả lời lưu loát gãy gọn. Đại khái sau khoảng vài giây, còn đang đứng trong thang máy, nhà sưu tầm cảm thấy cả thế giới đều đã biến thành màu đỏ như máu.
Gã ngẩng đầu nhìn lên, có một bóng máu đỏ tươi bao phủ buồng thang máy. Trong sóng máu mơ hồ có một khuôn mặt người rất giống Hàn Phi.