"Một trong những đứa trẻ bị bắt cóc trong cô nhi viện màu máu?"
Sau khi nghe xong nhắc nhở của hệ thống, mắt Hàn Phi dần dần mở to. Hắn vốn chỉ muốn mượn năng lực của hệ thống để giám định một chút, không ngờ lại gặp được một con "cá lớn" như vậy.
Hắn đã từng nghe qua về một chuyện từ chỗ thầy của Lệ Tuyết, chủ nhân vườn hoa đã từng nhắc đến những đứa trẻ trong cô nhi viện màu máu, nguyên văn là -- Ba mươi đứa trẻ trong cô nhi viện đều đã chết hết chưa, không có ai phát hiện bất thường chứ.
Sự xuất hiện của quỷ tai sợ hãi lần nữa chứng minh chủ nhân vườn hoa có liên quan đến những đứa trẻ trong cô nhi viện màu máu. Nói không chừng kí ức đau khổ nhất của tiếng cười điên cuồng "đêm màu máu" chính là âm mưu mà chủ nhân vườn hoa vạch ra.
"Quý Chánh, quỷ tai và cấm kị như đứa trẻ này trong tòa nhà có nhiều không? Nếu như tôi đến gặp bọn họ, xác suất sống sót là bao nhiêu?"
Suy nghĩ của Hàn Phi rất đơn giản, nếu như quỷ tai và cấm kị là thứ mà thần linh ghét nhất, vậy thì hắn sẽ đi tiếp xúc nhiều hơn, mọi người cùng nghĩ cách phá hủy căn cơ tín ngưỡng của thần linh.
"Cậu đang nói cái mà người sống có thể nghĩ ra được sao? Chủ động đi gặp cấm kị và quỷ tai?" Quý Chánh liên tục lắc đầu, vị cảnh sát đêm không sợ trời không sợ đất đã tê liệt với mọi thứ này cũng cảm thấy lá gan của Hàn Phi quá lớn.
“Không được sao?”
“Chính bởi vì tất cả những người đã từng gặp bọn họ đều đã chết, nên bọn họ mới được gọi là cấm kỵ." Quý Chánh bất lực giang hai tay ra, y vốn còn lo lắng Hàn Phi sẽ từ chối tiếp nhận cậu bé, bây giờ mới thấy lo lắng này hoàn toàn là không cần thiết.
"Tôi hiểu rồi, xem ra mọi người đều đã hiểu lầm bọn họ, cái gọi là cấm kỵ chẳng qua chỉ là sự sợ hãi của cư dân đối với những điều chưa biết, mới đi gọi bọn họ như vậy." Hàn Phi càng thêm kiên định với suy nghĩ của mình.
"Tùy cậu nghĩ thế nào thì nghĩ." Đưa hai tay ra sau đầu, Quý Chánh ôm lấy đầu mình, y sải bước đi về phía thang máy.
"Cũng không phải là tôi dội gáo nước lạnh cho cậu, sở dĩ chúng ta làm loạn như thế nào trong tòa nhà cũng đều không sao, đó là bởi vì ngụy thần vẫn còn đang ngủ say. Một khi y tỉnh dậy, tất cả mọi ngọn lửa kháng cự trong tòa nhà đều sẽ bị dập tắt ngay lập tức."
“Chính anh còn gọi y là ngụy thần rồi, còn lo lắng nhiều như vậy làm gì?” Giết chết Cánh Bướm trong tòa nhà chết chóc, Hàn Phi cảm thấy chủ nhân vườn hoa hẳn là cũng giống như Cánh Bướm, không ngừng thử các cách để ảnh hưởng đến hiện thực. Mà khi y can thiệp vào hiện thực, bản thể trong thế giới tầng sâu có thể sẽ rơi vào ngủ đông.
"Xung đột và đối kháng còn kịch liệt hơn mình tưởng tượng, những con quỷ trong thế giới tầng sâu này đã bị đè nén quá lâu rồi, vì để dung hợp thế giới tầng sâu với hiện thực bọn chúng cũng hao tổn tâm huyết."
Đứng đằng sau ba tổ chức tội phạm lớn của Tân Hỗ đều có bóng dáng của chủ nhân vườn hoa, chính bởi vì sự tồn tại của không thể nhắc đến này, đám điên biến thái ngoài phòng kén mới có thể đối kháng với cảnh sát Tân Hỗ lâu như vậy.
Đi thang máy trở lại tầng 15, Hàn Phi dẫn mọi người đến gặp những nạn nhân của vụ án quỷ bài ở tầng 15.
"Tầng 6 tạm thời không thể đến nữa, kế tiếp chúng ta sẽ đến các tầng khác, mọi người có đề xuất gì hay không?” Không biết nhiều về tòa nhà chọc trời nên Hàn Phi muốn hỏi ý kiến của mọi người.
Khi nghe tin tầng 6 bị phá hủy, trong lòng những người sống sót ở tầng 15 cảm thấy có chút không thoải mái, bọn họ đã thất vọng quá nhiều lần rồi nên rất lo lắng lần này sẽ giống như lần trước.
“Chị ơi… chị đẹp quá.” Hai nhóm người đều không dám lại gần nhau, trong một vùng im lặng, Bẩn Bẩn đột nhiên lên tiếng. Không biết nó đã chạy đến bên cạnh Lý Nhu từ lúc nào, nó dùng giọng nói vô cùng non nớt khen ngợi cô ấy.
Xét về ngoại hình, Lý Nhu kém xa so với chị Hồng, nhưng Bẩn Bẩn lại có vẻ "đặc biệt yêu thích" cô ấy.
Lần đầu tiên được người khác khen ngợi, Lý Nhu nửa dị quỷ nhất thời cũng không biết nên trả lời như thế nào, trong lòng hơi sững sờ một chút.
"Thật ngại quá, đứa trẻ này thường ngày không phải như vậy đâu." Trương Hiểu Vĩ muốn bế Bẩn Bẩn quay trở lại, nhưng thằng bé lại chỉ vào Lý Nhu và lặp lại: "Chị sở hữu một linh hồn màu trắng, dòng máu màu đen và cảm xúc đầy màu sắc, chị giống như người đi ra từ trong tranh vậy."
"Bẩn Bẩn, cháu có thể nhìn ra bất thường trong linh hồn của chị ấy à?" Hàn Phi cũng cảm thấy hơi kì lạ. Hắn hồi tưởng lại, khi mình gặp Bẩn Bẩn lần đầu tiên, đối phương một mình chạy vào trong sâu của nhà mồ, đứa trẻ này dường như không sợ dị quỷ.
Dường như phát hiện ra không giấu giếm được nữa, bố của Bẩn Bẩn lúc này mới lên tiếng: "Đứa trẻ này của tôi rất đặc biệt, những dị quỷ giết người không chớp mắt thường không để ý đến sự tồn tại của nó, vì vậy đôi lúc đến nhà mồ tìm đồ, chúng tôi đều sẽ dẫn nó theo."
Năng lực này của Bẩn Bẩn vô cùng hữu dụng trong tòa nhà chọc trời, số lượng nhà mồ trong tòa nhà không ngừng tăng thêm, bên trong rất nhiều nhà mồ còn ẩn chứa lượng lớn những thứ đồ tốt, chỉ cần có Bẩn Bẩn dẫn đường, thăm dò nhà mồ không còn là vấn đề nữa.
"Tôi có thể hiểu tại sao anh không nói với tôi, không sao cả." Hàn Phi đếm số lượng người, sau đó nhìn sang Quý Chánh và Chó Béo của sòng bạc: "Hai người chắc hẳn đã đi qua rất nhiều tầng lầu rồi, nếu như chúng ta một chiếm giữ một tầng trong đó, hai người cho rằng lựa chọn tầng nào tương đối tốt."
Nhìn dã tâm bùng cháy trong đáy mắt Hàn Phi, Chó Béo không dám lên tiếng, Quý Chánh thì lại không quan tâm nói: "Tất cả các tầng lầu đều như nhau cả, nếu như cậu chỉ đơn thuần là để trốn tránh tín đồ, vậy thì tôi đề xuất cậu lựa chọn tầng 25."
"Tại sao lại đến đó." Hàn Phi nhớ nhiệm vụ trong vụ án quỷ bài cũng yêu cầu đến tầng 25.
“Tầng 25 có một cấm kỵ, tất cả cư dân tin vào ngụy thần ắt sẽ phải chết.” Khóe miệng của Quý Chánh treo một nụ cười buồn bã: “Tín đồ không dám vào tầng 25, vì vậy nơi đó cũng trở thành nơi vui chơi của cảnh sát đêm, tử dịch, và đủ các thể loại điên cuồng biến thái."
“Khụ khụ, hay là chúng ta đổi sang một tầng khác?” Lý Thạch Tùng hơi sợ hãi một chút, ông phải nghĩ đến sự an toàn của tất cả mọi người.
"Vậy thì lên tầng 35, tầng đó cũng bị coi thành nơi đổ rác, khắp nơi đều là nhà mồ và quái vật ô nhiễm. Có điều, ở tầng đó vẫn có khu vực an toàn, chỉ cần có đủ tiền, ít nhất sự an toàn có thể được bảo đảm.” Quý Chánh có vẻ rất muốn lên tầng 25, chắc là y lo lắng đứa nhỏ quỷ tai sẽ bị những tín đồ khác phát hiện.
"Hai chúng ta có thể sống sót ở tầng 25, nhưng e rằng bọn họ thì không thể." Hàn Phi nghiêm túc suy nghĩ một chút. Nếu muốn có được sự tự do căn bản nhất, buộc phải thoát khỏi sự quấy nhiễu của tín đồ, vì vậy tầng 25 là thích hợp nhất.
"Cậu có thể đón bọn họ đến tầng 24 trước, tôi quen biết với một tiểu thương mù, anh ta có thể giúp cậu tạm thời thu nhận đám phế nhân bị ô nhiễm này."
Quý Chánh nói không chút lưu tính, y vẫn chưa biết dao tái sinh của Hàn Phi có thể giúp mọi người chữa trị: "Chờ sau khi chúng ta thiết lập được một khu vực an toàn trên tầng 25, rồi sẽ đón bọn họ lên trên, chỉ cách có một tầng, đi cầu thang bộ là được."
“Được, cứ quyết định như vậy đi." Tầng 15 bị bóng máu quét qua một lượt, Hàn Phi hy vọng tạo ra một hiện tượng giả tất cả các cư dân đều đã bị giết chết, những nạn nhân được hắn giấu đi này nói không chừng tương lai có thể giúp được hắn.
Mọi người chia nhau ra đi vào thang máy, sử dụng hai thẻ thang máy, mất đúng nửa tiếng mới đưa được tất cả mọi người an toàn đến tầng 24.
Tầng 24 ở ngay bên cạnh tầng 25 nguy hiểm nhất, được dùng làm khu vực đệm, tầng này không có cư dân cố định, chỉ có một số tiểu thương không cần mạng và những "kẻ điên" chuẩn bị đi vào tầng 25.
Sau khi bỏ ra một số lượng lớn tiền xương, Hàn Phi đã sắp xếp xong cho những người sống sót trong vụ án quỷ bài. Còn hắn, Quý Chánh, Lý Nhu và Mặc tiên sinh chuẩn bị cùng nhau lên tầng 25.
"Khi lên đến tầng trên, cố gắng đừng gây chuyện, đi tìm những căn nhà có khắc chữ mệnh trên cửa trước. Nếu như thật sự không còn cách nào khác xảy ra xung đột với ai đó, nhất định phải tốc chiến tốc thắng, càng kéo dài thì sẽ càng có nhiều quái vật vây đến." Đứng ở cửa thang máy, Quý Chánh dắt tay quỷ tai, y vô cùng trịnh trọng nói: "Tôi nói trước với mọi người một tiếng, nếu như trong số mọi người có ai gặp nguy hiểm, tôi có thể giúp trong khả năng của mình. Một khi tôi cho rằng không thể thay đổi được tình thế, vậy thì tôi sẽ quyết đoán vứt tất cả lại. Tôi hy vọng mọi người cũng làm như vậy, cố gắng hết mức có thể sống sót, đừng để tình cảm vô dụng trói buộc."
"Còn có chuyện gì cần chú ý nữa không?"
"Tầng 25 là một trong những tầng đáng sợ nhất ở dưới tầng 50, hy vọng chúng ta đều có thể sống sót tìm được khu an toàn." Hơi hé miệng, Quý Chánh lại nói thêm một câu: "Nếu như thực sự có khu an toàn…"
Đi vào thang máy, khi mấy người lựa chọn tầng 25, các con số trên màn hình thang máy chuyển sang màu đỏ, trên thẻ thang máy đặc biệt cũng xuất hiện một vết nứt, như thể thần linh không hề muốn bất cứ ai đi vào tầng 25.
Quen thuộc chờ đợi, ngay lúc cửa thang máy mở ra, Quý Chánh lấy máy ảnh ra chụp ở cửa: "Tôi nhìn thấy ba sợi dây vận mệnh bị cắt đứt, còn có một tia sáng máu cách đó năm mét bên trái! Nó biết mình đã bị phát hiện nên đang tránh ra xa.”
"Ba giây sau, Quý Chánh dắt theo quỷ tai chạy về phía hành lang bên phải thang máy: "Đi theo tôi."
Lần đầu tiên đến tầng 25, tầng này cho Hàn Phi cảm giác rất bình thường, chỉ là đèn trong tòa nhà lúc sáng lúc tối, có vẻ như điện áp rất không ổn định.
"Góc rẽ tiếp theo có ẩn chứa sát ý! Đi phía bên kia!" Năng lực của Quý Chánh cực kỳ lợi hại, y có thể kiểm tra vận mệnh thông qua máy ảnh, thậm chí có thể dự đoán được chuyện gì sẽ xảy ra trong vài giây tới.
Dưới sự dẫn dắt của y, Hàn Phi thuận lợi rời khỏi thang máy, không xảy ra xung đột với bất kỳ ai.
"Băng qua hành lang dài này! Nhanh lên! Có thứ gì đó đang đuổi theo chúng ta từ phía sau! Có lẽ nó sẽ xuất hiện ở góc rẽ sau 5 giây nữa!"
Dùng hết sức lực để chạy, mấy người lo lắng nhìn cánh cửa trên tường hai bên, những cánh cửa này cũng đều rất bình thường, căn bản không có chữ mệnh gì đó mà Quý Chánh nói.
Bị kẻ địch chưa biết truy đuổi, Quý Chánh vô cùng hạn chế trong thời gian vài giây, giúp mọi người tránh kẻ địch.
Cứ như vậy chạy được vài phút, thì sự cố bất ngờ xảy ra.
Khi đi qua một căn nhà có dán biểu tượng hoạt hình, quỷ tai đột nhiên dừng chân lại, đứa trẻ mặc áo khoác của viện phúc lợi đưa tay vào căn nhà.
Không có bất kì dấu hiệu nào, cánh cửa vốn đang đóng chặt đột nhiên bị mở ra, một cánh tay nhỏ gầy khô từ bên trong nhà thò ra, tóm chặt lấy quỷ tai.
Quỷ tai chỉ cho Quý Chánh chạm vào, lần này nó không hề mất kiểm soát. Nó nhìn chằm chằm những vết kim dày đặc trên cánh tay kia, như thể đột nhiên nhìn thấy mình của trước đây.
"Hỏng rồi."
Chỉ dừng lại có hai giây đã gây ra phản ứng dây chuyền, quỷ chặn đường và quái vật đuổi theo phía sau đồng thời đến gần, chặn đám người Hàn Phi trong con ngõ. "Tốc chiến tốc thắng! Tuyệt đối đừng kéo dài!" Quý Chánh vô cùng lo lắng hét lên.
Hàn Phi ban đầu vẫn còn chưa hiểu, với thực lực của mấy người bọn họ đối phó với quỷ quái bình thường là không thành vấn đề, nhưng chỉ sau vài giây sắc mặt hắn đã thay đổi.
Khi quái vật đến gần, ánh đèn trên đầu bọn họ cũng tắt.
Hành lang dài rơi vào bóng tối với lúc trước là hai dáng vẻ hoàn toàn khác nhau, lớp da tường mở ra ngoài, mặt đất như lớp da người bị rạch ra, máu bẩn, thối rữa và những con bọ không biết tên là gì cùng nhau tuôn ra.
"Toàn bộ tầng 15 đều bị cấm kỵ bao trùm! Ánh đèn chính là cấm kỵ đang cùng ngụy thần tranh giành quyền kiểm soát tầng này! Khi mùi máu tanh lan tràn, cấm kỵ sẽ tới." Quý Chánh phải bảo vệ quỷ tai, tránh cho đứa trẻ này lại mất kiểm soát một lần nữa, nhưng đứa trẻ lại bị cánh tay trong căn nhà kéo đi.
Căn bản không nghĩ ngợi gì nhiều, Quý Chánh lao vào theo, người phóng viên nội tâm đã từng vô cùng chính nghĩa này thường ngày trông có vẻ rất lạnh lùng, nhưng thời khắc mấu chốt vẫn đưa ra quyết định hấp tấp.
Mặc tiên sinh ở gần nhất cũng nhanh chóng đến gần, nhưng sau khi hai người bọn họ đi vào, bức tường kia giống như tảng thịt biết tự mình cử động vậy, nó đóng cánh cửa lại với tốc độ nhanh nhất.
"Địa hình còn có thể tùy ý thay đổi?"
Hàn Phi rút dao tái sinh ra chém vào chỗ cánh cửa, máu tươi bắn tung tóe, nhưng bên dưới máu thịt lại không có cánh cửa. Cùng lúc đó, tiếng cười rợn người vang lên sau lưng hắn, một con dao phẫu thuật sắc bén cắt rách cơ thể của quỷ mèo.
“Phòng hộ cũng khá chặt chẽ đấy.” Một người đàn ông lưng gù nghiêm trọng đang đứng giữa đường, ông ta mặc áo khoác trắng “màu đen tuyền”, lưỡi chẻ làm đôi như con rắn, trên mặt có một cái bớt lớn: "Bạn của cậu hình như đã bỏ rơi cậu rồi, thật là đáng thương, hay là cậu đừng phản kháng nữa, ngoan ngoãn cùng tôi trở về đi."
"Cùng ông trở về cũng được, nhưng trước tiên ông phải nói cho tôi biết, ông là cái gì?" Hàn Phi dùng khóe mắt liếc nhìn về phía sau một cái. Phía bên kia hành lang có một người đàn ông dị dạng hai tay dài như hai cái chân bò ra, cơ thể của ông ta có thể dung nhập làm một cùng với bức tường, xuất quỷ nhập thần, rất khó đề phòng.
"Tôi là một kẻ ăn bám rất lớn tuổi rồi, không có việc làm, có điều tôi có một sở thích rất đặc biệt." Con ngươi của người đàn ông lưng gù lồi ra ngoài, ông ta vô cùng phấn khích nhìn chằm chằm Hàn Phi: "Tôi thích giết những thứ biết cử động, bọn họ càng đau đớn giãy giụa, tôi sẽ càng vui vẻ."
Người đàn ông dùng chiếc lưỡi dị dạng của mình liếm khóe miệng: "Tôi đến bây giờ cũng sẽ không bao giờ quên được biểu cảm của bố mẹ nuôi tôi khi đó, bọn họ vất vả nuôi tôi đến lớn, căn bản không biết cuối cùng mình sẽ biến thành như thế! Bọn họ không ngừng lăng mạ, cầu xin, la hét, hahahaha! Thật là hưng phấn."
Người đàn ông lưng gù đột nhiên lao về phía trước, tốc độ càng lúc càng nhanh. Vừa chạy như điên, trong miệng ông ta vừa lẩm bẩm cái gì đó.
Cửu mệnh muốn ngăn lại, nhưng cơ thể của người đàn ông lưng gù chuyển động như rắn vậy. Hàn Phi chỉ nhìn thấy bóng đen xẹt qua, người đàn ông lưng gù đó vậy mà lại thay đổi vị trí với cái bóng của hắn.
Dao nhọn đâm về phía sau lưng, Hàn Phi hoàn toàn không ngờ được đối phương có năng lực này.
Tim như muốn nhảy lên khỏi lồng ngực, Hàn Phi chỉ cần bị chạm vào một chút thôi, thì sẽ chết ngay.
Hắn dùng hết sức ngã về phía trước, người giấy màu máu trong lòng lại chủ động đón lưỡi dao nhọn, cánh tay nhuốm máu giơ lên của nó tóm về hướng mũi dao.
Trên mũi dao nhọn có oán khí và nguyền rủa bao bọc đâm vào cơ thể người giấy, rạch rách áo khoác của Hàn Phi.
Lăn về phía trước, cơ thể của Hàn Phi ướt sũng mồ hôi lạnh, sau khi ngã lăn ra đất hắn lập tức lấy tim lợn đã cắt sẵn ra ăn.
Cái chết cận kề, Hàn Phi suýt chút nữa đã chết trong tay tên biến thái không biết tên này.
"Được, được lắm."
Trái tim điên cuồng đập thình thịch, sự kích thích cận kề cái chết khiến hai mắt Hàn Phi đỏ ngầu. Bởi vì chỉ còn một giọt máu nên làm bất kì nhiệm vụ nào hắn đều phải vô cùng cẩn thận, nhưng chuyện gặp phải vừa rồi đã khiến hắn thay đổi chủ ý.
"Cậu là đang khen tôi đấy sao?" Ánh mắt của người đàn ông lưng gù càng trở nên kinh tởm hơn.
"Tôi không phải đang biểu dương ông, tôi chỉ muốn nói cho ông biết một triết lý nhân sinh." Năm ngón tay của Hàn Phi nắm chặt dao tái sinh.
"Đừng bao giờ dùng sở thích của mình, để thách thức chuyên môn của người khác!"
Từ trong quỷ văn bò ra, Đại Nghiệt dữ tợn đâm xuyên qua hai hành lang dài gần đó, một người một quỷ lao như điên về phía người đàn ông lưng gù.