Lời nói của cậu bé số 2 thoạt nghe thì không có gì, nhưng khi Hàn Phi nghĩ kĩ lại, ý thức của hắn bắt đầu hơi run rẩy: "Vị thần duy nhất có thể dốc hết sức giúp đỡ mình, có tên là chính mình?"
Câu nói này của số 2 có thể là đang nói về mình, cũng có thể là nói với Hàn Phi, còn có thể là nói với tiếng cười điên cuồng. (Điểm xuất phát đầu tiên)
Hàn Phi và tiếng cười điên cuồng là hai bông hoa song sinh nở cùng nhau, bất kể bọn họ đã trải qua điều gì, điểm này mãi mãi sẽ không bao giờ thay đổi. Vì thế đối với bọn họ mà nói, tin tưởng và dựa vào nhau là sự lựa chọn tốt nhất.
“Tiếp tục đọc đi.” Hai tay cậu bé đặt lên trên đùi, dựa vào lưng ghế, không ai biết trong đầu nó đang nghĩ những gì.
Ý thức khôi phục bình thường, Hàn Phi ngồi xổm bên cạnh xe lăn của cậu bé số 2, trên mặt lộ ra vẻ khó tin. Hắn luôn cảm thấy câu nói vừa rồi của cậu bé là đang dẫn dắt hắn. Phải biết rằng đại não của cậu bé được chia làm vô số phần, cất giấu ở tầng 25 biến thành cấm kỵ chỉ là một đoạn ký ức của số 2 mà thôi.
"Cũng đều là mảnh vụn ký ức, vậy mà ấn tượng đầu tiên của Phó Sinh đối với mình thì lại không hấp dẫn lắm." Hàn Phi nhỏ giọng lẩm bẩm: "Cũng đúng, dù sao thì ở level 20 có lẽ ông ấy còn chưa ra khỏi tân thủ thôn.”
"Anh vừa mới nói cái gì vậy?”
""Không có gì, anh chỉ vừa nhớ tới một ông lão, ông ấy tên là Phó Sinh." Hàn Phi tùy tiện đáp.
“Hoàn toàn không có ấn tượng gì cả.” Cậu bé lắc đầu.
"Không phải chứ, ông ấy chính là người phụ trách thời kì đầu của Vĩnh Sinh Pharmaceutical đấy, tất cả cô nhi tham gia thử nghiệm hẳn là đều có liên quan đến ông ấy." Hàn Phi rất muốn làm rõ các mốc thời gian, nhưng tiếng cười điên cuồng không nói với hắn, những người khác thì đều đã quên mất sự tồn tại của Phó Sinh rồi.
"Người lựa chọn những đứa trẻ tiến hành thử nghiệm thời kì đầu, quả thực là một ông lão hiền từ, nhưng ông ấy đã biến mất ngay sau khi thử nghiệm bắt đầu không bao lâu, không bao giờ xuất hiện nữa. Sau đó người phụ trách thử nghiệm tên là Phó Thiên, họ giống với người mà anh vừa đề cập, nhưng tên lại khác." Vén bức màn quá khứ cho Hàn Phi, cậu bé số 2 đã từ từ tiết lộ bí mật cốt lõi nhất.
"Phong cách thử nghiệm của hai vị lão nhân rất khác biệt, ông lão lúc đầu mỗi bước đều rất cẩn thận, thông thường phải trải qua mấy chục lần thử nghiệm mới để những đứa trẻ từ từ tiếp xúc. Còn về phần Phó Thiên, ông ấy có vẻ hơi vội vàng, để đạt mục tiêu thì không từ mọi thủ đoạn. Trong mắt ông ấy những đứa trẻ chúng tôi càng giống như món bảo vật quý giá hơn."
Cách dùng từ của cậu bé số 2 rất đặc biệt, bảo vật cho dù có quan trọng đến đâu cũng chỉ là đồ vật, Phó Thiên chưa bao giờ coi bọn họ như con người.
"Nếu như anh có hứng thú với những thứ này, tôi có thể dẫn anh ra ngoài đi dạo, vừa hay bây giờ trời cũng tối rồi."
Cậu bé để Hàn Phi đẩy xe lăn, bọn họ cùng nhau rời khỏi căn phòng.
Mặc dù mắt không nhìn thấy nữa, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến cậu bé, nó sớm đã thuộc lòng tất cả các lối đi trong viện phúc lợi.
Là đứa trẻ thông minh nhất trong số những đứa trẻ, nó đã cố gắng trốn thoát từ cách đây rất lâu. Khi dần lớn lên, áp lực mà một đứa trẻ như vậy mang lại cho nhân viên viện phúc lợi càng ngày càng lớn, thậm chí đôi khi có người còn cảm thấy sợ hãi.
Đi trong lối đi vắng vẻ không một bóng người, đèn của viện phúc lợi khổng lồ dưới lòng đất đã tắt, xung quanh không có bất kì ánh sáng nào, cũng không thể nghe thấy bất kì âm thanh gì.
“Hai bên này là những đứa trẻ khác ở, bọn họ chắc đều đã ngủ rồi.” Ngồi trên xe lăn, cậu bé dựa theo bản đồ trong trí nhớ hướng dẫn cho Hàn Phi: “Tôi rất không thích bọn họ, bởi vì tôi cảm thấy đại đa số bọn họ đối với tôi mà nói đều là gánh nặng.”
“Gánh nặng?”
“Tôi đã trốn thoát thành công khỏi đây sáu tháng trước, nhưng một mình rời đi không phải là điều tôi mong muốn.” Giơ cánh tay lên, cậu bé số 2 chạm nhẹ vào vết thương trên mặt. Nó nói bằng một giọng rất bình thản: “Tôi chuẩn bị mang tất cả bọn họ cùng rời đi.”
"Đây chắc chắn là một nhiệm vụ bất khả thi, dù sao thì trong số những đứa trẻ này còn có rất nhiều người mắc bệnh tâm thần nghiêm trọng, bọn họ vốn dĩ đã không bình thường rồi." Hàn Phi đột nhiên hiểu vì sao tiếng cười điên cuồng lại có ấn tượng sâu sắc đối với số 2 rồi. Thông qua một cuộc trò chuyện ngắn ngủi, hắn thực sự cảm thấy số 2 là một đứa trẻ vô cùng mạnh mẽ lại lương thiện.
"Không bình thường thì nên bị bỏ rơi chắc?" Số 2 cười cười: "Nếu mà nói như vậy thì tôi mới là người không bình thường nhất, bố mẹ tôi là quái vật, tôi từ nhỏ cũng bị coi như quái vật."
"Em đã từng gặp bố mẹ mình rồi à?" Câu nói này của Hàn Phi có chút chua xót, hắn hoàn toàn không hiểu về quá khứ của mình, khái niệm về bố mẹ vẫn là từ trong thế giới ký ức điện thờ, được trải nghiệm từ mẹ của Gương Thần.
"Đúng vậy, bọn họ ở ngay trong phòng thí nghiệm này, có muốn tôi dẫn anh đi gặp bọn họ không?" Số 2 không hề để ý đến sự đánh giá của người ngoài, nó bảo Hàn Phi đổi hướng.
Khi bọn họ rời khỏi hành lang, Hàn Phi nhìn thấy trên cửa một phòng ngủ có viết số 0.
"Những đứa trẻ các em đều có số của mình à? Con số đó là căn cứ vào đâu?" Hàn Phi hỏi một câu mà hắn vẫn luôn tò mò.
"Có thể là giá trị lợi dụng." Cậu bé số 2 dẫn Hàn Phi đi vào trong lòng đất. Sau khi mở ra một cánh cửa mật mã, hai người nghe thấy tiếng gào thét chói tai, căn bản nghe không giống âm thanh mà con người có thể phát ra: "Bố mẹ của tôi ở bên trong, bọn họ đã từng là những người nghiên cứu giỏi nhất, nhưng đáng tiếc là bọn họ đã quá cực đoan trong việc theo đuổi sự vĩnh sinh, cuối cùng biến mình thành những con quái vật khiến mọi người sợ hãi."
“Bành!” (tiếng đẩy cửa) Chiếc lồng kim loại bị đập mạnh, Hàn Phi quay đầu lại nhìn, lòng đất của viện phúc lợi có những dãy phòng giống như nhà tù, bên trong giam giữ đủ kiểu người.
"Kỹ thuật, công nghiệp nặng, chiến tranh, vi rút, những thứ tưởng như không liên quan, nhưng sẽ đồng thời xuất hiện trong một khoảnh khắc hỗn loạn, quấn lấy nhau, xoắn ốc lên cao." Cậu bé số 2 chạm vào cánh cổng vàng bên cạnh, trên mặt nó không nhìn ra bất kì dao động cảm xúc nào: “Bố mẹ tôi ở đây, so với những đứa trẻ khác, ít nhất tôi cũng còn có người nhà, mặc dù bọn họ đã không còn nhận ra tôi nữa.”
Hàn Phi nhìn về phía cửa sổ duy nhất trên cửa kim loại, có một đôi nam nữ trẻ tuổi bị trói ở trên giường, bề mặt da thịt bọn họ đầy vết nứt chằng chịt, thân thể tựa hồ đang không ngừng lột xác.
“Vĩnh Sinh Pharmaceutical cất giấu nhiều bí mật thật đấy.” Hàn Phi nhìn về phía cái lồng giam khác, nhưng bên trong đó tối đen như mực.
"Đi thôi, đã đến lúc chúng ta trở về rồi." Cậu bé vừa dứt lời, còi báo động của phòng thí nghiệm dưới lòng đất đột nhiên vang lên, tất cả kiến trúc gợn sóng, phảng phất bị lực lượng nào đó bóp méo.
Những bóng đen dày đặc như mực từ trong góc bò ra, tập hợp thành một quái nhân. Cơ thể của ông ta là do vô số tứ chi cấu thành, lộ ra một cảm giác ngang ngược khó tả, nhưng đôi mắt lại đặc biệt đẹp đẽ, thâm thúy, như thể nhìn thấy tận cùng của vũ trụ, lại như thể ẩn chứa một vực thẳm không đáy.
"Viện trưởng tới rồi, hiện tại chúng ta chỉ có thể đến một nơi mới có thể tránh được ông ấy." Không có chút hoảng loạn nào, trên mặt của số 2 vẫn mang theo nụ cười.
"Viện trưởng trong kí ức của em, chính là ngụy thần trong mắt anh, muốn đẩy ngụy thận từ tế đàn, vậy thì chỉ có thể đi tìm thần linh thực sự."
Đại khái có thể đoán được ý của số 2, Hàn Phi đẩy xe lăn lập tức xoay người chạy về phía căn phòng có viết số 0.
"Thần duy nhất có thể dốc hết sức giúp đỡ mình, có tên là chính mình."
Viện trưởng đuổi sát không buông, Hàn Phi dùng hết sức lao tới cửa phòng số 0.
Hắn chỉ có một cơ hội để lựa chọn, chỉ cần có chút do dự hoặc dừng lại một chút thì sẽ bị viện trưởng bắt đươc.
"Chính là ở đây."
Nắm lấy tay nắm cửa của căn phòng số 0, Hàn Phi có thể sẽ nhìn thấy tiếng cười điên cuồng còn chưa phát điên trong ký ức của số 2.
Dùng sức đẩy cửa ra, máu nóng toàn thân như thiêu đốt, Hàn Phi mở mắt ra. Hắn phát hiện mình đã thoát ra từ trong ký ức của số 2, lúc này hắn đang đứng tại một căn phòng hoàn toàn được xây bởi thi thể trẻ em.
Cơ thể của những đứa trẻ đó được ghép lại với nhau, tại vị trí trung tâm có để một thứ giống như hổ phách màu đỏ như máu, mà Hàn Phi hiện tại đang vươn tay chộp lấy miếng "hổ phách màu máu" vẫn đang không ngừng đập đó.
Tiếng cười điên cuồng đã dùng hết ý chí để mình thành công nắm bắt được "cốt lõi của cấm kỵ", tiếp theo đến lượt Hàn Phi đưa ra lựa chọn rồi.
"Đưa đại não của đứa trẻ đó cho tôi, tôi có thể thực hiện một nguyện vọng của cậu." Giọng nói của một người đàn ông xa lạ vang lên trong đầu Hàn Phi, khí tức của không thể nhắc đến gần như muốn nghiền nát tất cả ký ức của hắn: "Nếu như cậu không buông tay, tôi sẽ giết chết tất cả những người có liên hệ với vận mệnh của cậu, vĩnh viễn giam cầm cậu trong tòa nhà này, để trăm quỷ hành hạ thể xác và linh hồn cậu!"
Mỗi khi người đàn ông thốt ra một chữ, máu trên tầng 25 càng ngày càng đặc, đầu óc Hàn Phi tựa hồ có thể bị đối phương xé nát bất cứ lúc nào.
"Cậu buông tay ra, đừng có ở đây xâm phạm đến cấm kỵ của tôi!"
Biểu cảm trên mặt Hàn Phi phát sinh biến đổi, hắn sợ rồi, đồng tử đang run rẩy, hô hấp trở nên dồn dập, linh hồn giống như đều cuộn lại cùng một chỗ. Trong mắt thần linh, hắn chẳng qua chỉ là một con chó vẫy đuôi mà thôi.
"Thật sự có thể thực hiện được nguyện vọng sao?" Hàn Phi căn bản không nghĩ tới làm trái ý thần linh. Khi người đàn ông xa lạ đang muốn nói câu tiếp theo, trên mặt hắn đột nhiên lộ ra một nụ cười khoa trương: "Nguyện vọng của tôi chính là mang đại não của cậu ấy đi."
Năm ngón tay nắm chặt " hổ phách màu máu", Hàn Phi dùng sức kéo ra. Sau lưng hắn có một bóng người đẫm máu đang đứng, hai người vẻ mặt kiên định, một khắc cũng chưa từng nghĩ tới buông tay.
Mạch máu đứt ra, mảnh đại não giống như hổ phách đó bị Hàn Phi từ trong vô số thi thể những đứa trẻ lấy ra!
Tất cả những thứ có thể phát ra ánh sáng ở tầng 25 đều nổ tung, mắt của thần linh dường như bị rạch ra một vết trầy xước.
"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Bạn đã thu được một mảnh vụn não rank D hiếm có."
"Não (Mảnh vụn rank D): Một mảnh vụn đại não của không thể nhắc đến, điều bạn cần chú ý là có thể anh ấy vẫn còn sống."