Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi (Dịch Full)

Chương 808 - Chương 808: Tôi Ngả Bài Rồi

Chương 808: Tôi ngả bài rồi Chương 808: Tôi ngả bài rồi

Thầy giáo của Lệ Tuyết đã để lại món quà đẹp nhất cho Hàn Phi, đây cũng được coi như một loại kế thừa.

Khi mặt trời mọc lên, Hàn Phi rời khỏi bệnh viện. Hắn kể lại tất cả những gì mình biết cho cảnh sát Tân Hỗ.

Ông lão đoán không sai, mục tiêu thực sự của ba tổ chức tội phạm lớn và chủ nhân vườn hoa là [Cuộc sống hoàn hảo].

Giống như Phó Sinh đã để lại "cửa sau" trong game cuộc sống hoàn hảo, những con quỷ đến từ thế giới tầng sâu dường như cũng có cách ảnh hưởng đến thế giới tầng cạn, thao túng một số thứ thông qua "công viên vui chơi tinh thần nhân tạo" đó.

Cụ thể bọn chúng sẽ làm như thế nào, Hàn Phi không biết chính xác. Hắn giống như người rung chuông của ngọn hải đăng, chỉ có thể cảnh cáo cho tất cả mọi người đang trôi nổi trên biển vận mệnh, tận lực chỉ ra một phương hướng chung cho mọi người.

Trong quá trình giao tiếp với cảnh sát, Hàn Phi cũng biết rõ hơn về một số điều liên quan đến Cao Hưng.

Đứa trẻ sống trong một gia đình người mù đó, rất có thể chính là thần linh của khu vực mưa đen —— chủ nhân vườn hoa.

Cảnh sát thông qua nhiều cuộc điều tra, không ngừng đi sâu vào, đã phát hiện ra nhiều địa điểm trước đó đã bị bỏ qua.

Đứa trẻ mang tên Cao Hưng có lẽ không phải do cặp vợ chồng mù sinh ra. Trong bệnh viện, cặp vợ chồng mù dường như đã ôm nhầm con, vì vậy bọn họ đã thay đổi cuộc đời của Cao Hưng.

Bởi vì tất cả những người liên quan đều đã chết, nên tạm thời không thể xác nhận được chuyện này, nhưng cảnh sát càng điều tra thì càng phát hiện ra nhiều điểm đáng ngờ hơn.

Hình bóng của đứa trẻ đã chết nhiều năm trước thường xuyên xuất hiện xung quanh những vụ án mạng man rợ.

Giống như một ác quỷ bao trùm toàn bộ Tân Hỗ, nó lạnh lùng quan sát tất cả tội ác.

Không ai có thể chứng minh rằng nó có liên quan đến những vụ án tàn ác đó, nhưng sự tồn tại của nó khiến cho tất cả những người muốn điều tra chân tướng đều cảm thấy nghẹt thở.

Cảnh sát Tân Hỗ đã bắt đầu hành động, cuộc đối đầu cuối cùng giữa thầy giáo của Lệ Tuyết và chủ nhân của vườn hoa sẽ lấy cả thành phố này làm bàn cờ. Trận chiến này diễn ra ở nơi mà người bình thường hiếm khi chú ý đến, hai bên đã huy động mọi nguồn lực, công sức hàng chục năm đều đổ dồn vào một đòn này.

Vào thời khắc quan trọng như vậy, Hàn Phi đương nhiên cũng sẽ không nhàn rỗi. Cầm chiếc vòng tay mà thầy giáo của Lệ Tuyết từng tặng cho mình, hắn gọi điện thoại cho Đỗ Tĩnh, đại cổ đông của Vĩnh Sinh Pharmaceutical.

Là bạn của hai anh em Phó Sinh, Đỗ Tĩnh nắm trong tay rất nhiều thông tin, bà cũng là người duy nhất có thể giúp Hàn Phi điều tra Vĩnh Sinh Pharmaceutical.

"Hàn Phi? Cậu nghĩ thông rồi hả?"

"Cháu đồng ý hợp tác với bà." Không vòng vo, Hàn Phi nói thẳng ra thứ mà hắn muốn: "Quá khứ của cháu là một vùng trống rỗng, ký ức thời thơ ấu là đại não, vì để làm tê liệt bản thân, mà sinh ra ký ức giả tạ. Cháu muốn làm rõ rút cuộc đêm màu máu đã xảy ra chuyện gì?"

"Đêm màu máu là chủ đề cấm kỵ, Phó Thiên đã tiêu hủy tất cả tài liệu liên quan trước khi qua đời. Ông ấy từng nói với tôi rằng, nếu như thông tin liên quan về đêm màu máu bị rò rỉ ra ngoài, vậy thì Vĩnh Sinh Pharmaceutical sẽ rơi vào tình thế vô cùng nguy hiểm." Ấn tượng của Đỗ Tĩnh với Hàn Phi rất tốt, bà cũng cần Hàn Phi đi làm một số chuyện, nhưng đây cũng không phải là lý do giúp đỡ hắn vô điều kiện.

"Ý nghĩa tồn tại của [Cuộc sống hoàn hảo] là mang đến cho mọi người một công viên vui chơi tinh thần vui vẻ hạnh phúc. Nhưng giờ đây khu công viên đó sắp bị những quỷ quái kinh khủng nhất lợi dụng, trở thành công cụ kiểm soát tất cả người chơi. Một khi bọn chúng thành công, đừng nói là Vĩnh Sinh Pharmaceutical, mà cả thành phố Tân Hỗ này cũng có thể gặp hoạ." Hàn Phi nói với Đỗ Tĩnh những gì mình biết, tình hình hiện tại đã đến bước vô cùng nguy cấp.

Dưới sự thuyết phục liên tục của Hàn Phi, Đỗ Tĩnh im lặng, bà cần một chút thời gian để tiêu hóa những thông tin này.

Hàn Phi cũng không hề thúc giục. Đã từng gặp Đỗ Tĩnh trong thế giới kí ức điện thờ, hắn biết rõ cảnh ngộ của bà ấy, vì vậy hắn cho rằng Đỗ Tĩnh hẳn sẽ đưa ra lựa chọn chính xác. Vì dù sao thì bà lão này, cũng giống như thầy giáo của Lệ Tuyết, đều có chiếc vòng tay do Phó Sinh tặng, bọn họ chính là những người mà ông ấy coi trọng nhất.

"Cậu hãy tới công viên vui chơi mà chúng ta lần đầu tiên gặp nhau đi, có một con rối sẽ dẫn cậu đi tìm tôi."

"Dạ được."

Sau khi cúp điện thoại, Hàn Phi lập tức bắt xe taxi đến công viên vui chơi, nơi mà cực kỳ quan trọng đối với hai anh em Phó Sinh.

Bốn mươi phút sau, Hàn Phi xuất hiện ở cửa công viên. Hiện tại công viên đã đóng cửa, buổi sáng tổ chức diễu hành phố hoa trước đây bây giờ đã được thay thế bằng vài chú mèo hoang đói khát. Tất cả các thiết bị vui chơi giải trí đều ngừng hoạt động, bên trong công viên trông vô cùng vắng vẻ.

“Có ai không?” Cánh cổng công viên đã bị khóa, Hàn Phi đang định thể hiện kỹ năng bẻ khóa siêu phàm của mình thì một người mặc áo khoác mascot rách nát từ phía sau buồng bảo vệ lững thững đi ra.

Trong công viên có rất nhiều bộ trang phục mascot đẹp và tinh xảo, nhưng người này lại chọn bộ cũ nát nhất. Trên người mascot có rất nhiều đường khâu, có chỗ còn dính vết bẩn rất khó giặt sạch.

Nhìn thấy một con mascot rách nát như vậy đến gần, có lẽ người bình thường sẽ giật mình. Nhưng khi nhìn thấy chiếc áo khoác của con mascot này, thì Hàn Phi lại lộ ra ánh mắt cực kỳ phức tạp.

Trong thế giới kí ức điện thờ, hắn đã từng mặc một chiếc áo khoác cũ rách như vậy để đi phỏng vấn.

Cũng vào ngày hôm đó, Hàn Phi đã gặp Phó Thiên và mẹ của ông.

"Là ký ức đang ảnh hưởng lẫn nhau? Hay là vận mệnh đã đan xen vào nhau?"

Vẫy vẫy tay một cách ngốc nghếch với Hàn Phi, mascot đi phía trước dẫn đường cho hắn.

Bọn họ đi xuyên qua các thiết bị vui chơi giải trí, cuối cùng đến bên cạnh vòng đu quay.

Mascot mở cửa ra ngồi vào trong vòng đu quay, còn ra hiệu bảo Hàn Phi vào trong.

Hàn Phi không rõ ý đồ của đối phương nhưng cũng ngồi lên trên vòng đu quay. Khi cửa được đóng lại, vòng đu quay trong công viên vui chơi cũng chầm chậm chuyển động.

Khi bọn Hàn Phi đến chỗ cao nhất của vòng đu quay, mascot tháo mũ trùm đầu ra, lộ ra khuôn mặt lão hóa ngược của Đỗ Tĩnh.

Hít một hơi không khí trong lành, bà dựa vào lưng ghế nhìn Hàn Phi: “Bộ trang phục mascot này được Phó Thiên cất giữ ở nơi sâu nhất trong công viên. Tôi vẫn luôn không hiểu tại sao ông ấy lại để tâm đến bộ quần áo này như vậy, cậu có thể cho tôi biết đáp án được không?"

"Có lẽ trong ký ức của ông ấy, đã từng có một người cực kỳ quan trọng mặc qua bộ trang phục này." Công viên vui chơi trong quá khứ không có Hàn Phi, vậy thì người đã mặc bộ trang phục này để bảo vệ công viên vui chơi và Phó Thiên rất có khả năng chính là Phó Sinh.

“Tôi biết rồi.” Đỗ Tĩnh khẽ gật đầu: “Tôi đã kiểm tra tất cả những thông tin có thể tìm được, có thể chắc chắn rằng có một người vô cùng quan trọng đối với tôi và Phó Thiên đã biến mất. Tất cả mọi thứ liên quan đến người đó đều bị xóa sạch, nhưng ông ấy quả thực đã từng tồn tại."

"Ông ấy tên là Phó Sinh, là... người thân của cháu." Hàn Phi không biết nên miêu tả Phó Sinh như thế nào, cuối cùng hắn vô thức nói ra hai chữ "người thân".

“Tôi hoàn toàn không nhớ ông ấy nữa, nhưng tin nhắn này chắc là là do ông ấy để lại.” Đỗ Tĩnh tháo chiếc vòng tay mà mình vẫn luôn đeo xuống, Hàn Phi nhìn thấy hai tin nhắn hoàn toàn trái ngược nhau trên chiếc vòng tay: “Tôi vẫn luôn rất mâu thuẫn, không biết nên tin tưởng ai. Tôi muốn tĩnh tâm lại để suy nghĩ, nhưng thế cục hiện tại ở Tân Hỗ khiến cho tôi vô cùng bất an.”

"Bà cũng cảm thấy rồi sao?"

“Đương nhiên.” Đỗ Tĩnh thở dài: “Những tên đó chỗ nào cũng nhúng tay vào, ngay cả huyết thống hậu duệ của Phó Thiên, cũng có thành viên của bọn họ bên trong.”

"Trong số những đứa con của Phó Thiên có thành viên của ba tổ chức tội phạm lớn?" Lông mày của Hàn Phi giật giật.

"Vĩnh Sinh Pharmaceutical trong quá khứ là một công ty làm việc chăm chỉ vì một tương lai hạnh phúc cho toàn nhân loại; Vĩnh Sinh Pharmaceutical hiện tại đã trở thành một con quái vật bên trong phình to, khổng lồ và mục nát khắp nơi." Sờ vào chiếc vòng tay, Đỗ Tĩnh như chạm vào quá khứ của chính mình: "Đáng tiếc, tôi đã tỉnh lại quá muộn."

"Bây giờ thay đổi vẫn còn kịp, nội bộ của Vĩnh Sinh Pharmaceutical và Deep Space Technology tuyệt đối không được xảy ra vấn đề nghiêm trọng. [Cuộc sống hoàn hảo] là một công viên vui chơi xoa dịu thế giới tầng sâu, vô số người chơi đều đang theo đuổi hạnh phúc của chính họ trong đó, một khi công viên tinh thần này sụp đổ, hậu quả sẽ rất khó tưởng tượng." Hàn Phi tới đây chủ yếu là muốn cùng Đỗ Tĩnh trò chuyện một chút, nhưng hắn lại phát hiện những thứ Đỗ Tĩnh biết hơn mình rất nhiều, chuyện nội bộ của hai gã khổng lồ công nghệ nên để bọn họ tự lo liệu thì tốt hơn.

“Tôi sẽ lôi được người đó ra.” Đỗ Tĩnh vuốt ve chiếc áo khoác mascot cũ rách. Tay của bà chậm rãi thò vào trong chiếc túi áo của bộ trang phục, lấy ra một chiếc chìa khóa màu đen tuyền: “Không phải cậu muốn biết đêm màu máu đó rút cuộc đã xảy ra chuyện gì hay sao? Tất cả bí mật đều được giấu sau một cánh cửa, chiếc chìa khóa có thể mở được cánh cửa đó ra đang ở đây, nhưng trừ Phó Thiên ra không ai biết cánh cửa đó ở đâu."

Có chiếc chìa khóa để mở, nhưng lại không tìm thấy cánh cửa tương ứng.

"Chân tướng phải dựa vào cậu tự mình đi tìm, tôi chỉ biết đại khái một số thứ vụn vặt." Đỗ Tĩnh đưa chìa khóa cho Hàn Phi.

"Vào đêm đẫm máu, chỉ có một đứa trẻ sống sót, cậu ta đã giết chết tất cả những đứa trẻ mồ côi khác trong cô nhi viện. Cậu ta hoàn toàn là một con ác quỷ, bị Phó Thiên gọi là 'hàng nguy hiểm' không có thuốc chữa trong gần 30 năm thành lập viện phúc lợi."

Nghe vậy, Hàn Phi khẽ cau mày, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, giống như muốn hứng máu chảy ra từ ngón tay vậy.

"Có điều tôi không hiểu tại sao Phó Thiên không giết một hàng nguy hiểm như vậy, ngược lại còn phong tỏa tất cả các thông tin liên quan đến cậu ta. Sau khi tìm kiếm rất nhiều thông tin nội bộ, tôi đã tìm thấy một số thứ đặc biệt." Đỗ Tĩnh nhìn chằm chằm vào Hàn Phi, trong mắt bà ẩn chứa một tia xót xa sâu thẳm: “Đêm màu máu đó vẫn còn có một 'người' khác ở hiện trường. Người đó muốn bồi dưỡng ra linh hồn 'đẹp đẽ' nhất trên thế gian. Gã đã đưa ra một lựa chọn cho những đứa trẻ còn sống sót, giết người theo mệnh lệnh của gã, hoặc là tất cả mọi người đều sẽ bị gã giết chết."

Móng tay cào vào da thịt, trong mắt Hàn Phi hiện lên các tia máu đỏ ngầu: "Sau đó thì sao?"

"Thí nghiệm của Phó Thiên đã thất bại hoàn toàn, tất cả những đứa trẻ được coi là hy vọng đều đã chết, cuối cùng chỉ còn lại một kẻ điên."

Vòng đu quay vẫn đang chuyển động, nhưng không có ai nói gì.

Một lúc lâu sau, Hàn Phi lại nhìn Đỗ Tĩnh: "Bà còn biết những gì nữa?"

"Hết rồi." Đỗ Tĩnh chỉ vào chiếc chìa khóa trong tay Hàn Phi: "Bí mật còn lại, có thể cậu sẽ phải tự đi tìm hiểu."

Vòng đu quay chậm rãi dừng lại, sau khi quay một vòng, nó lại trở lại điểm xuất phát.

Ôm lấy mũ trùm đầu mascot, Đỗ Tĩnh đi ra khỏi vòng đu quay: "Thật ra có rất nhiều người bắt đầu từ khi sinh ra, trong tay đã nắm một chiếc chìa khóa. Bọn họ đều biết chiếc chìa khóa này có thể mở ra một cánh cửa, nhưng có thể cả cuộc đời họ cũng không thể gặp được cánh cửa chính xác đó. Nếu như có thể, tôi hy vọng cậu đừng đi về phía sau nữa, cậu của hiện tại đã là phiên bản tốt nhất của cậu rồi."

Mặc bộ trang phục mascot cũ rách đó, Đỗ Tĩnh biến mất bên trong công viên vui chơi. Hàn Phi nắm chặt chiếc khóa trong tay, không ai biết lúc này hắn đang nghĩ gì.

……

Bước ra khỏi thùng xe, người đàn ông đeo mặt nạ trống đi đến một nhà máy bỏ hoang ở ngoại ô.

Nhà máy hóa chất sản xuất hàng nguy hiểm này đã xảy ra hàng loạt vụ nổ, chất độc hại còn sót lại cho đến nay vẫn chưa được dọn sạch, toàn bộ khu vực này đã được liệt vào danh sách khu vực cấm.

Có điều đối với người đàn ông đeo mặt nạ trống, nơi đây giống như nhà của anh ta vậy.

Tránh những cái bẫy lớn nhỏ ra, người đàn ông đi vào bên trong nhà máy. Vừa bước tới cửa thang máy, một giọng nói lạnh lùng từ tầng hai vang lên.

"Tối qua cậu đã đi đâu vậy?"

Dừng chân lại, người đàn ông với chiếc mặt nạ trống liếc nhìn hành lang trên tầng 2, đập vào mắt anh ta là một chiếc mặt nạ chuột lang.

"Ông quản tốt chính mình trước đi."

“Tối hôm qua, nghe nói cậu nhận được một bức thư, trên bức thư đó trống không.” Người đàn ông đeo mặt nạ chuột lang từ trong áo lấy ra một tờ giấy trắng bình thường.

"Cậu nên cảm tạ thần linh không cho phép thành viên cốt cán tàn sát lẫn nhau đi, nếu không, tối hôm qua cậu đã chết rồi." Người đàn ông đeo mặt nạ trống nhấn nút bên cạnh thang máy, sàn nhà xưởng dần dần sụp xuống từng chút một.

"Tôi có thể nhìn ra tâm trạng cậu không tốt." Người đàn ông đeo mặt nạ chuột lang tùy ý đốt tờ giấy trắng: "Tối hôm qua, thành phố thông minh mới, khu phố cổ, năm khu ngoại ô lớn đều bị quét sạch. Hơn nữa khu vực màu xám đã bị phá giải, ngay cả ám quỷ trong game [Cuộc sống hoàn hảo] cũng đều bị lôi cổ ra, cảnh sát Tân Hỗ lợi hại hơn tôi tưởng tượng rất nhiều."

"Không sao, người lợi hại nhất trong số bọn họ đã chết rồi." Người đàn ông đeo mặt nạ trống cười với mặt nạ chuột lang: "Nếu như thần linh đã lựa chọn ra tay, cũng có nghĩa là hết thảy đều không chút sơ hở."

"Mong là như vậy." Người đàn ông đeo mặt nạ chuột lang đi xuống tầng: "Nhân tiện, người thừa kế Cánh Bướm phụ trách lớp học tối chủ nhật tôi đã đưa đi rồi, tên đó sẽ do câu lạc bộ giết người của chúng ta 'bồi dưỡng'."

"Cầu còn không được." Mặt nạ trống bước vào thang máy mà không quay đầu lại, bây giờ anh ta cần nhanh chóng bình tĩnh lại.

"Bên phía thành phố thông minh mới cần sự phối hợp của cậu tối nay, cảnh sát đang câu cá lớn, cậu đừng quên, nhiệm vụ của tất cả các thành viên cốt cán của chúng ta là giúp thần linh làm xáo trộn cảnh sát..." Người đàn ông đeo mặt nạ chuột lang còn chưa nói xong, mặt nạ trống đã rời đi.

"Thật muốn tìm cơ hội giết chết cậu ta, tên tác phẩm mình cũng đã nghĩ xong rồi, sẽ gọi là Trống Rỗng." Người đàn ông đeo mặt nạ chuột lang đi ra khỏi nhà máy. Một chiếc xe cải tiến đậu ở ven đường, Kền Kền và Quạ Đen ngồi ở băng ghế sau, Thẩm Lạc mập lên một vòng ngồi chen ở chính giữa.

"Được rồi, tôi đã nghĩ thông rồi, tôi quyết định gia nhập cùng các anh." Trên người Thẩm Lạc không có vết thương nào, có điều anh ta luôn phải gánh chịu áp lực tâm lý rất lớn: "Không ngụy biện nữa, tôi thừa nhận, tôi chính là Cánh Bướm mà các anh nói, không ngờ tôi đã che giấu kỹ như vậy rồi mà vẫn bị các anh phát hiện.”

Bình Luận (0)
Comment