Những xúc tu được tạo thành từ vô số hận ý giống như những vết nứt bò khắp bầu trời đêm. Hiệu trưởng giống như một con quái vật biển sâu há miệng ra. Vô số oán niệm trong cơ thể biến dạng cao độ của gã đang cắn về phía số 1.
Cảnh tượng giống như thảm họa trong ngày tận thế này, cũng không khiến số 1 có bất kỳ dao động cảm xúc nào. Nó đang mỉm cười, ý chí tinh thần và chấp niệm cả đời đều ngưng tụ trên nắm tay phải.
Rực cháy, tự do, dâng trào!
Không biết sợ hãi chân chính không phải là buông bỏ tất cả, mà là đứng trên đau khổ, thương tích, thất bại mà vẫn kiên cường dốc hết sức mình!
Ánh sao xuất hiện trong đêm tối, số 1 bỏ qua tất cả bóng tối và chướng ngại vật. Nắm đấm phải xuyên qua oán niệm và hận ý, đánh mạnh vào nhân cách dị biến của hiệu trưởng!
Trong đêm tối xa xa vang lên tiếng vỡ nát, hiệu trưởng không thể tin được nhìn thân thể của mình. Nhân cách tiêu chuẩn của cuộc đời, được ngưng tụ bởi tất cả ký ức, vậy mà bây giờ lại đầy vết nứt.
Khi ký ức bao dung ban đầu rơi xuống vực sâu, nhân cách bao dung của hiệu trưởng bùng nổ, thân hình to lớn của gã ngã ngửa ra sau. Tất cả quỷ quái oán niệm dung hợp vào máu thịt gã bắt đầu điên cuồng phản phệ.
Một nửa thân thể nguyên vẹn còn lại của hiệu trưởng đang nhanh chóng dị hóa. Bàn tay trái nguyên vẹn của gã giơ lên. Ý chí còn lại không thể khống chế được quỷ quái điên cuồng, chỉ có thể trơ mắt nhìn mình bị con quỷ cắn xé.
Nửa người nửa quỷ, hiệu trưởng sở hữu sức mạnh hận ý cứ như vậy mà ngã xuống khu phố thương mại trung tâm của thành phố cổ. Diêm Lam đang phi nước đại đến liền đột ngột dừng lại. Cô ta mở to mắt nhìn mọi thứ trước mặt.
Hàn Phi đứng sau cùng của lớp 7 cũng hoàn toàn không ngờ tới kết quả này. Nhân cách mà số 1 sở hữu tuyệt đối không phải là nhân cách không biết sợ hãi thông thường, mà đó là một tồn tại kỳ tích.
"Em chỉ đánh nát nhân cách của thầy ấy mà thôi, hủy diệt thầy ấy chính là những quỷ quái bị cưỡng ép dung nhập vào thân thể. Đánh bại thầy ấy không phải là em, mà là chính thầy ấy." Thu hồi nắm đấm phải, trên mặt số 1 không có sự vui vẻ của chiến thắng. Trong mắt nó chỉ có sự thương hại đối với hiệu trưởng: “Nhân cách là bằng chứng giá trị của một đời người, thầy ấy có nhân cách bao dung, chứng tỏ ít nhất thầy ấy cũng đã từng là một người rất tốt.”
"Nhưng thầy ấy đã bị thảm họa làm cho thay đổi rồi, trên thế giới này chuyện khó nhất không phải là làm người tốt, mà là làm sao không bị thế giới thay đổi chính mình." Số 2 đẩy Hàn Phi: "Thầy, đến phiên thầy biểu hiện rồi."
"Ở đây còn có chuyện gì cần thầy làm sao? Hiệu trưởng sắp biến thành tro rồi."
“Thầy không phải giỏi nhất việc chữa trị hay sao?” Số 5 có chút mệt mỏi nhìn Hàn Phi: “Năng lực của số 1 em không thể tiết lộ. Có điều vừa rồi là cả lớp cùng nhau sử dụng sức mạnh của nhân cách, mới trợ giúp số 1 hoàn thành đòn kết liễu, mọi người cần thầy chữa trị."
Hàn Phi nhìn những đứa trẻ xung quanh mình. Mọi người không chỉ đứng đó mà còn sử dụng sức mạnh của nhân cách theo sự sắp xếp của số 2. Chẳng hạn như nhân cách tai họa của số 29, nhân cách may mắn của số 28, nhân cách tự hủy hoại bản thân của số 4...v.v...
Số 2 phát huy đặc tính nhân cách của tất cả bọn trẻ đến mức cùng cực, làm hiệu trưởng suy yếu về mọi mặt, dốc toàn lực củng cố số 1, như vậy mới hoàn thành cú đấm đó.
Tất nhiên cũng chính vì sự tin tưởng vô điều kiện của những đứa trẻ, số 1 mới có thể đứng vững vàng như vậy ở phía trước.
"Các em lợi hại thật đấy."
Mặc dù số 2 không nói cho Hàn Phi kế hoạch cụ thể, nhưng ít nhất cuối cùng cũng cho hắn một chút cảm giác cùng tham gia, có lẽ đây chính là vận mệnh của trị liệu.
Kiểm tra vết thương của từng đứa trẻ một, để ánh sao chữa trị làm tan biến cảm xúc tiêu cực của bọn chúng, cuối cùng Hàn Phi đi đến trước mặt số 1. Đứa trẻ có thể hình cao lớn này, nó trông trẻ hơn nhiều so với Hàn Phi, nhưng ánh mắt lại vô cùng thăng trầm và dịu dàng.
"Chạm vào bí mật ẩn sâu tận linh hồn."
Hàn Phi đã xây dựng một cây cầu giữa hai người. Hắn nhìn thấy linh hồn của số 1, đó là một loại ánh sáng thuần khiết, càng giống với dáng vẻ của hy vọng hơn.
Dùng một ẩn dụ không phù hợp lắm để miêu tả, vừa nhìn thấy linh hồn của số 1, Hàn Phi đã lập tức nghĩ đến quá khứ của dao tái sinh.
Kích động ánh sao chữa trị, Hàn Phi giúp số 1 hàn gắn những vết nứt trong nhân cách. Sức mạnh nhân cách của những đứa trẻ này đang củng cố và phát triển hàng ngày, nhưng ở giai đoạn này, việc quá tải nhân cách của chúng cũng sẽ gây ra tác hại rất lớn cho bản thân.
"Thầy cảm thấy mình cũng khá hữu ích."
Sau khi Hàn Phi sau khi chữa trị cho hai mươi chín học sinh ngoại trừ số 2 ra, tiến độ nhiệm vụ điện thờ của hắn — lý do tồn tại chữa trị đã tăng lên rất nhiều. Nhiệm vụ ẩn của điện thờ này yêu cầu hắn chữa trị cho một trăm bệnh nhân có khiếm khuyết về nhân cách, sau khi hoàn thành có xác suất cho hắn mang quỷ quái được chữa trị ra khỏi điện thờ.
Lẳng lặng chờ Hàn Phi chữa bệnh cho học sinh xong, Diêm Lam đi tới muốn hỏi hắn vài câu. Nhưng hắn lại xua xua tay với cô ta, rồi chạy lon ton đến bên cạnh hiệu trưởng.
Vô số oán niệm đang phản phệ hiệu trưởng, sức mạnh của hận ý cũng bắt đầu bộc phát. Hiệu trưởng bây giờ chỉ còn lại một số mảnh vụn ký ức.
"Kẻ tạo nghiệp không thể sống, sức mạnh của anh đến từ bao dung quỷ quái, nhưng quỷ quái vượt quá phạm vi năng lực cũng sẽ thiêu đốt anh thành tro bụi." Câu này của Hàn Phi trước đây hình như là hiệu trưởng nói với hắn: "Có điều thật may mắn, anh đã gặp được tôi, bác sĩ thì nhân từ, hãy để tôi cứu người trị thương."
Tung đồng xu vận mệnh lên, Hàn Phi kích hoạt hoàn toàn vực sâu tham lam. Sương đen vô tận tuôn ra, nhấn chìm thân thể to lớn của hiệu trưởng.
"Ăn sạch anh ta!"
Nhân cách tham lam phấn khích đến run rẩy, còn nhân cách chữa trị đang dốc hết sức lan tỏa ánh sao. Vực sâu tham lam vốn ẩn chứa trong tâm trí Hàn Phi hiện ra lờ mờ trong màn sương đen. Khi hắn kéo hiệu trưởng hoàn toàn vào trong vực sâu, vực sâu không đáy kia vậy mà lại xuất hiện sau lưng hắn. Dường như chỉ có nhân cách mạnh mẽ đến một mức độ nào đó mới có thể bóp méo thế giới ký ức của điện thờ, khiến nhân cách trong tâm trí xuất hiện.
Oán niệm bao dung trong cơ thể hiệu trưởng đã bị quỷ quái trong vực sâu tham lam săn lùng. Sau khi hiệu trưởng chết thì hoàn toàn dung hợp với sức mạnh của hận ý, trở thành một con quỷ sở hữu nhân cách bao dung.
Trên người gã toát ra hận ý, diện mạo dần trở lại bình thường, những vết sẹo trên cơ thể đã được Hàn Phi chữa trị một cách chu đáo.
"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Nhân cách tham lam đột phá, dã tâm không ngừng rực cháy của bạn đã thiêu đốt hận ý. Giới hạn tối đa của số lượng quỷ bị giam cầm trong vực sâu tham lam đã được nâng lên 13!"
"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Bạn đã giam cầm hận ý chưa đốt cháy -- Hiệu trưởng."
"Hiệu trưởng: Người sở hữu nhân cách bao dung! Năng lực đặc biệt chưa rõ!"
"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Oán niệm cỡ nhỏ chim Dodo đã phát triển thành oán niệm cỡ trung!"
"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Thể tập hợp của đố kỵ căm hận có thể trưởng thành đã đột phá thành oán niệm cỡ trung!"
"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Oán niệm cỡ trung Vô Thường lại trải qua một lần huyết tế nữa, sẽ có cơ hội phát triển thành oán niệm cỡ lớn!"
Sau lưng vực sâu ảo ảnh tiêu tán, chỉ số ô nhiễm tinh thần của Hàn Phi lần nữa tăng vọt đến 35, có điều hiện tại đã có nhân cách chữa trị trị liệu dần dần. Chỉ cần trong một thời gian hắn không sử dụng nhân cách tham lam, chỉ số ô nhiễm tinh thần sẽ giảm đi.
Hiệu trưởng đáng sợ nhất của trường học bây giờ đã bị xóa sạch mọi dấu vết, đến linh hồn cũng bị nuốt chửng xuống vực sâu, mà tất cả chỉ xảy ra trong vòng vài giờ.
Thấy nhân cách của Hàn Phi lại đột phá, Diêm Lam bắt đầu lùi bước về sau. Trước đây cô ta cảm thấy tên Cao Thành này vô cùng nguy hiểm, hiện tại Hàn Phi mang đến cho cô ta cảm giác đe dọa còn mạnh hơn.
"Cô Diêm, cô đừng vội rời đi mà, học trò của tôi còn muốn cùng cô nói chuyện một chút." Hàn Phi bật công tắc diễn xuất bậc thầy lên, trên mặt nở một nụ cười đơn giản thiện lương.
"Mọi người muốn nói gì với tôi?" So với Hàn Phi, Diêm Lam càng tò mò hơn chính là học sinh lớp 7. Đều là học sinh của trường học, làm sao đột nhiên lại có chênh lệch lớn như vậy?
“Cô hãy hỏi nó đi, nó là người có chỉ số thông minh cao nhất trong lớp chúng tôi.” Hàn Phi cõng số 2 đi tới trước mặt Diêm Lam. Nhìn số 2 gầy gò bị chặt mất hai chân, Diêm Lam cảm thấy vô cùng xa lạ.
"Cô Lam, hiệu trưởng cũ đã bị giết, hận ý duy trì liên hệ với thầy ấy chắc chắn sẽ không buông bỏ. Bây giờ cứ điểm trường học đang ở thời khắc nguy hiểm nhất, chỉ cần xử lý không tốt tất cả mọi người đều sẽ bị hận ý tức giận giết chết." Giọng nói của số 2 không phù hợp lắm với tuổi tác của nó, ngữ khí nói chuyện cũng bình tĩnh đến mức khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
"Vậy em có ý tưởng gì?"
"Trước mặt chúng ta có hai con đường, lựa chọn một vị hiệu trưởng mới, để người ấy tiếp tục giao dịch với tòa nhà đen, hiến tế càng nhiều những đứa trẻ hơn để xoa dịu cơn giận của đối phương, từ đó đổi lấy sự an toàn của cứ điểm."
“Hiến tế càng nhiều những đứa trẻ hơn?” Diêm Lam lắc đầu: “Con đường thứ hai là gì?”
"Chọn một vị hiệu trưởng mới có thể thuyết phục mọi người, dẫn dắt tất cả những người sống sót trong cứ điểm tiến vào khu C khu vực gần chúng ta nhất, đi hội họp cùng với Cục điều tra thảm họa, gia nhập với bọn họ." Số 2 giơ ngón tay chỉ vào Trương Mộng Lam: "Người mà bạn của cô yêu sâu sắc chính là sứ giả của Cục điều tra thảm họa, ở đó vẫn còn có người nhà của cô ấy."
Số 2 trông thì có vẻ như cho Diêm Lam hai lựa chọn, nhưng thực tế chỉ có một con đường mà cô ta có thể đi.
"Tỷ lệ tử vong của công dân Cục điều tra thảm họa hàng năm cao gấp bảy lần so với các cứ điểm thông thường, thực sự nên đi tìm bọn họ à?"
"Cô nên hiểu một chuyện, cho dù tỷ lệ tử vong của Cục điều tra thảm họa cao gấp bảy lần so với các cứ điểm khác, thì hàng tháng vẫn sẽ có người gia nhập, có người nguyện ý liều mạng làm sứ giả." Số 2 nhìn về phía cánh tay đang chảy máu của Diêm Lam: "Nếu như tất cả mọi người đều rút lui khi gặp nguy hiểm, vậy thì cuối cùng nguy hiểm sẽ giết chết tất cả mọi người."
“Được, cô đồng ý hộ tống những người sống sót trong cứ điểm đến cục điều tra thảm họa.” Diêm Lam gật đầu quả quyết: “Ứng cử viên cho hiệu trưởng mới mọi người đã cân nhắc ai chưa?”
"Đương nhiên." Số 2 vỗ vỗ vai Hàn Phi: "Thầy Cao trước đây từng giết người phóng hỏa, hiến tế phạm nhân, có thể nói là đã làm đủ loại tội ác. Thầy ấy không cách nào thuyết phục được công chúng, sau khi suy đi tính lại, ứng cử viên phù hợp nhất chính là cô — Diêm Lam."
Sờ sờ mũi mình, Hàn Phi có vẻ muốn ném số 2 từ trên lưng xuống.
“Cô?” Diêm Lam cau mày.
"Hôm nay người giết chết hiệu trưởng cũng chính là cô, chúng em không hề nhúng tay vào, là cô đã phát hiện ra âm mưu của hiệu trưởng, nên đã dốc hết sức để ngăn cản." Số 2 cười híp mắt nhìn Diêm Lam: "Yên tâm đi, những cư dân bình thường của cứ điểm trường học đã bị kích động, bọn họ vốn dĩ đã muốn lật đổ hiệu trưởng rồi. Về phần tầng quản lý có đặc quyền kia đã sớm bị chúng em giết sạch sẽ rồi, cô sẽ không gặp phải bất kỳ trở ngại nào đâu. Thậm chí bọn họ sẽ còn cảm kích vì tất cả những gì cô đã làm."
“Có khi nào sẽ có người không muốn rời đi không?” Diêm Lam hơi chút lo lắng.
"Chuyện nhỏ, vừa rồi thầy Cao đã dùng nhân cách của mình để giữ chân hiệu trưởng. Lát nữa chúng ta có thể lợi dụng hiệu trưởng để phá hủy nhà máy chế biến thực phẩm cùng nguồn nước của cứ điểm, bọn họ không muốn đi cũng phải đi thôi." Số 2 rất thản nhiên: "Nếu hận ý động thủ, tất cả mọi người đều sẽ chết. Vì để cứu người nên phương pháp của em cũng không coi là quá cực đoan đúng không?"
"Vậy bây giờ cô phải làm gì? Quay về cứ điểm thông báo cho những người còn sống? Hay là liên lạc với những giáo viên khác, yêu cầu họ dừng việc kiểm tra lại?" Hình như Diêm Lam nghĩ ra một chuyện nào đó: "Ngoại trừ hiệu trưởng ra, vẫn còn có một giáo viên bốc phải thăm vào tòa nhà đen. Nếu như không nhanh chóng ngăn thầy ấy lại, thì thầy ấy và học sinh của lớp có thể sẽ không một ai sống sót trở về."
“Thầy Vương đã đổi địa điểm kiểm tra với tôi rồi.” Hàn Phi lấy ra thăm đen của Vương Sơ Tình: “Cho nên cô không cần lo lắng cho anh ấy.”
“Đúng vậy, việc hiện tại cô cần làm chính là học một chút kỹ năng diễn xuất của thầy Cao đi, mài cho da mặt dày lên một chút.” Số 2 vươn vai: “Thêu gấm trên hoa, sao sánh bằng gửi than trong tuyết. Chúng em sẽ liên hệ với các giáo viên và học sinh khác trước. Thảo luận xong mọi việc, chờ khi trời sắp sáng, cô sẽ xuất hiện trên sân khấu như một anh hùng."
"Chi bằng để cô đi thuyết phục bọn họ."
"Cũng không cần phức tạp như vậy, chỉ cần hỏi bọn họ có muốn ở cùng chúng ta không. Nếu không đồng ý, thì đi bầu bạn cùng hiệu trưởng."
Lớp trưởng số 5 đón lấy số 2 đi. Bọn chúng đi tìm học sinh các lớp khác, mọi người cùng nhau ở trong tòa nhà nghỉ ngơi.
Hàn Phi thì bắt đầu khẩn cấp huấn luyện cho Diêm Lam. Hắn không cần Diêm Lam biểu diễn, mà chỉ cần cô ta biểu hiện mặt chân thật nhất của mình ra là đủ rồi.
Không biết sợ hãi bản thân đã có một sức hút đặc biệt, khiến người khác vô thức tin tưởng và đi theo.
Màn đêm dần buông, cuối thành phố xuất hiện một tia sáng yếu ớt. Những người sống sót chen chúc trong căn phòng sau khe cửa, bọn họ nhìn đường phố vắng vẻ đoán xem đêm nay có bao nhiêu học sinh còn sống trở về.
Kiểm tra hàng năm là đêm đẫm máu tàn nhẫn nhất đối với cứ điểm trường học, những sinh mạng trẻ tuổi đã xây dựng nên một hàng rào an toàn.
Những người không biết chân tướng sẽ lo lắng cho sự an toàn của những đứa trẻ, trong khi những người biết chân tướng lại sợ rằng quá ít trẻ em bị chết thì bọn họ sẽ bị liên lụy.
Lớp đầu tiên trở về là lớp 2. Người phụ trách Ảnh Diễm có thêm một vết thương sâu ở trên lưng, học sinh trong lớp anh ta đã thiếu mất năm người.
Ở một số đội thưa thớt, hầu hết sự ngây thơ trên khuôn mặt của những đứa trẻ đã phai nhạt, trong con ngươi bị căm hận và sợ hãi chiếm giữ.
Lớp thứ hai quay lại là Vương Sơ Tình. Anh ta có được thăm trắng của Hàn Phi, các học sinh trong lớp không sao cả, người bị thương duy nhất là chính anh ta.
Các lớp bốc phải thăm đỏ lần lượt quay về. Cuối cùng chỉ còn lại học sinh của bốn lớp là chưa trở về, trong đó có hai lớp bốc phải thăm đen.
Vương Sơ Tình châm một điếu thuốc, trong đầu lại hiện lên khuôn mặt của Cao Thành. Đối phương đưa thăm trắng cho mình, lời tạm biệt ngày hôm qua có thể sẽ là mãi mãi.
Trong lòng cảm thấy hơi khó chịu, mặc dù có rất nhiều người nói rằng Cao Thành là một tên khốn, nhưng tên khốn đó cuối cùng lại nhường đường sống cho mình.
"Haizzz······"
Thở dài một cái, Vương Sơ Tình và những người khác trong trường vẫn đang chờ đợi.
Màn đêm dần lui đi, cư dân trong các cứ điểm đi ra càng ngày càng nhiều. Lúc này trong đám người đột nhiên truyền đến một trận kinh hô.
Ánh sáng mờ nhạt rơi xuống ngoại vi khu vực an toàn. Thân ảnh cao lớn của Diêm Lam xuất hiện trong tầm mắt mọi người. Sau lưng cô là những đứa trẻ của bốn lớp còn lại, bao gồm cả lớp bốc phải thăm đen. Cô đã mang tất cả học sinh, một người cũng không thiếu trở về!