“Bọn họ không phải tế phẩm mà là học sinh của tôi.” Nháy mắt với Âm Thương, Hàn Phi không biết phải mở lời như thế nào, hắn không phải là không biết xấu hổ như số 2.
“Cậu đã rất lâu không mang tế phẩm mới đến rồi.” Đầu người trong tay Âm Thương có chút thất vọng, dường như nó chưa nhận ra nguy hiểm đang tới gần.
"Tôi gặp phải một số chuyện, hay là vào trong rồi nói?" Hàn Phi vẫn còn "gửi nuôi" hai bệnh nhân tâm thần ở chỗ Âm Thương, chờ khi điều tra bệnh viện tâm thần số 3 Tân Hỗ, bọn họ sẽ có tác dụng lớn.
Những cánh tay mảnh khảnh nắm lấy giá hàng, Âm Thương đối với năm học sinh phía sau Hàn Phi rất tham lam. Do dự một lúc lâu, nó không cưỡng chế ra tay mà chống cự lại sự thôi thúc kia.
"Vào trong đi."
Cánh cửa dẫn xuống lòng đất được mở ra, Âm Thương bao vây lấy mấy người đến tầng hầm nơi giam giữ quỷ quái.
Bởi vì Hàn Phi đã rất lâu chưa giao dịch, Âm Thương lại bắt được một số quỷ quái tương đối hiếm, nhốt bọn chúng vào trong buồng giam để làm hàng hóa.
"Tôi vẫn luôn có một câu hỏi, tại sao anh lại thích giam cầm đám quỷ quái này? Dùng bọn chúng để giao dịch?" Hàn Phi cảm thấy Âm Thương giống như một người buôn bán nô lệ ngày xưa.
"Thần linh mà bọn chúng phụng sự với chúng tôi không giống nhau, cho nên tôi để bọn chúng làm hàng hóa, để hoán đổi tế phẩm với thần mà tôi tin tưởng." Đầu lâu trong tay Âm Thương nhíu mày: "Cậu hỏi những thứ này để làm gì?"
"Chúng tôi? Trong thành phố này có rất nhiều Âm Thương hay sao?" Hàn Phi nhạy bén nắm bắt được thông tin ẩn giấu trong lời nói của Âm Thương.
"Rất ít, hơn nữa chỉ cần bị phát hiện, chúng tôi sẽ bị tất cả quỷ quái truy sát." Toàn thân ẩn dưới áo bào đen, Âm Thương dừng ở hành lang, nó chậm chạp di chuyển thân thể to lớn: "Thiện ác đối lập nhau, nếu như tôi bị đám quỷ quái đó bắt được, bọn chúng cũng sẽ hiến tế tôi cho thần mà bọn chúng tin tưởng. Chúng tôi đều là quỷ, nhưng vì tin tưởng vào những vị thần khác nhau, nên đứng ở hai phía đối lập, các cậu không phải cũng vậy sao?”
Cánh tay mảnh khảnh mở cửa phòng giam ra, hai bệnh nhân trước đây được Hàn Phi đón từ bệnh viện tâm thần Tân Hỗ ra đang ở bên trong, không chút tổn hại.
"Mang bọn họ đi đi, tôi rất mong đợi lần giao dịch tiếp theo với cậu." Âm Thương ra lệnh đuổi khách, nếu như không phải Cao Thành trước đây đã thực hiện rất nhiều giao dịch với nó, nó tuyệt đối sẽ không bao giờ để những tế phẩm chất lượng cao này đi.
“Cuộc sống chẳng qua chỉ là thay đổi từ chiếc lồng này sang chiếc lồng khác mà thôi.” Người thanh niên đội chiếc mũ dưa đan len bước ra khỏi phòng giam, anh ta vẫn còn đang trong trạng thái hỗn loạn.
"Thật ra hôm nay tôi tới đây không phải vì bọn họ." Hàn Phi có chút khó xử nói: "Có thể dẫn tôi đi xem tế đàn một chút không? Tôi phát hiện một số bí mật, thần mà anh tín ngưỡng hình có liên quan với tôi, vận mệnh của chúng tôi đã từng đan xen quấn lấy nhau."
Tế đàn dưới lòng đất dường như là cấm kỵ đối với Âm Thương, nó chẳng những không đồng ý với Hàn Phi, mà ngón tay ôm đầu cũng bắt đầu dùng sức, cái đầu lâu thối rữa kia thiếu chút nữa đã vỡ nát trong tay.
Bề ngoài Âm Thương có lý trí đến thế nào, thì nó cũng là quỷ trong thảm họa, yêu cầu của Hàn Phi đã vượt quá giới hạn của nó.
"Để em thuyết phục nó cho." Số 1 đi theo sau Hàn Phi bước ra. Nó giống như đá ngầm đứng trong biển lớn, cho dù giông bão ập đến, vẫn có thể mang đến cho người ta cảm giác an toàn đã mất từ lâu, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể tin tưởng.
Xuyên qua bóng tối và đêm đen, số 1 đi về phía Âm Thương. Trong khi tiến về phía trước, nó cũng giơ tay phải của mình lên.
Từng bước tới gần, sau đó nắm chặt năm ngón tay, không chờ Âm Thương và Hàn Phi kịp phản ứng, một cảm giác áp bức khủng khiếp đã truyền ra từ trên người số 1. Đứng đối diện với nó, giống như đang chống lại cả thế giới.
Không biết sợ hãi, khi nó đi về phía trước, tất cả các linh hồn xấu xa đều tự chủ muốn lùi lại.
Đây không phải là vấn đề mạnh hay yếu, 999 lần thí nghiệm đã khiến cho linh hồn của số 1 lột xác. Ý chí của nó không quỷ quái nào có thể lay chuyển được, kể cả thần cũng không.
Giơ tay lên, thả nắm tay ra!
Áo bào đen của Âm Thương gần như bị xé rách, nó muốn ngăn cản, nhưng đến việc phải phản kháng như thế nào cũng không biết.
Mục tiêu của số 1 không phải là hồn thể của Âm Thương, mà là chấp niệm của nó, đó là lý do tại sao nó trở thành quỷ sau khi chết.
Tiếng gương vỡ vang lên từ sâu trong linh hồn, cơ thể to lớn của Âm Thương bắt đầu khô héo co rút lại.
“Dùng lý lẽ thuyết phục người khác, ai thực lực mạnh hơn người đó chính là đạo lý.” Số 5 khẽ đẩy Hàn Phi một cái: “Thầy còn không nuốt nó, nó sẽ tiêu tan đấy.”
"Thầy vẫn luôn cho rằng các em chiến thắng là nhờ vào trí não." Hàn Phi không nghĩ tới những người này khi có thể ra tay, một giây cũng đều sẽ không chút do dự.
Hắn nhanh chóng đi tới bên cạnh Âm Thương, sương đen tham lam khuếch tán bốn xung quanh, nuốt Âm Thương vào bên trong vực sâu.
"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Bạn đã giam cầm oán niệm cỡ lớn --- Âm Thương!"
"Âm Thương (oán niệm hình thái đặc biệt): Nó còn bảo lưu phần lớn kí ức khi còn sống, sở hữu năng lực học tập vượt xa quỷ quái thông thường. Nó không phải đến từ thế giới tầng sâu, mà là quỷ quái được sinh ra trong thành phố sau khi thảm họa xảy ra."
""Năng lực 1 u hồn: Không có hình thái cố định, miễn nhiễm với hầu hết nguyền rủa và các loại thương tổn khác nhau."
"Năng lực 2 học thần: Giỏi học hỏi vận dụng mọi thứ xung quanh, có thể không ngừng tự hoàn thiện bản thân."
"Năng lực 3 não vực: nó đang cố gắng tạo ra quỷ vực của chính mình."
Chỉ sau khi nuốt chửng Âm Thương, Hàn Phi mới biết, bọn chúng là một nhóm vô cùng đặc biệt. Tất cả đều được tạo thành từ quỷ quái dị biến sau thảm họa, đều bảo lưu một phần ký ức khi còn sống. Bọn chúng không muốn nuôi nhốt những người sống cùng với quỷ quái của thế giới tầng sâu, xâm chiếm thành phố, nhưng lại bất lực phản kháng, vì vậy chỉ có thể sống trong góc tối, đặt hy vọng vào các thần linh khác.
"Dẫn chúng tôi đi xem cái tế đàn kia đi, những đứa nhỏ này không có lừa gạt anh, thần mà anh tin tưởng quả thực có liên quan đến chúng tôi."
Không giống như tế đàn đã bị hư hỏng hoàn toàn trong Cục điều tra, tế đàn này mặc dù cũ kĩ, nhưng vẫn có thể sử dụng bình thường. Bức tượng thần được tôn thờ trên tế đàn cũng mang đến cho người ta một cảm giác khó tả, như thể đó chính là Thần Vận.
Sau khi nhìn thấy tế đàn, mấy đứa trẻ, bao gồm cả số 2, toàn bộ đều trở nên phấn khích, đây cũng là lần đầu tiên Hàn Phi thấy bọn chúng lộ ra biểu cảm như vậy.
"Đưa em qua đó." Số 2 bị số 5 đặt ở bên cạnh tế đàn. Một người mất đi hai chân như nó không có bất kì sức chiến đấu nào, nhưng Hàn Phi biết trong số tất cả những đứa trẻ, chính nó mới là đáng sợ nhất.
Bàn tay nhỏ nhắn nhấc tấm vải đen trên tế đàn ra, tượng thần không mặt đứng ở trung tâm tế đàn, trên người nó đầy vết sẹo, da thịt bị xé toạc. Nhưng điều vô cùng quỷ dị là, sau khi tới gần nó, vậy mà lại có thể nghe thấy tiếng cười lúc có lúc không.
Tiếng cười đó cực kỳ chói tai, cuồng loạn, giống như một con ác quỷ nhảy múa điên cuồng trong địa ngục.
"Tìm được anh ấy rồi!" Trên mặt số 2 lộ ra nụ cười, nó với tiếng cường bên trong tượng thần phát sinh cộng hưởng: "Tớ biết là anh ấy sẽ không chết!"
"Tượng thần không mặt chính là tiếng cười điên cuồng à?" Hàn Phi cảm thấy hơi kỳ lạ: "Bên trong tương lai do Cao Hưng thống trị, chắc là anh ta đã trở thành không thể nhắc đến. Tất cả không thể nhắc đến sau khi hoàn toàn tiêu tan, mọi vết tích trên thế giới này sẽ đều bị xóa sạch."
"Đúng vậy, đây cũng là cái giá phải trả cho việc soán thần." Nhìn Hàn Phi, số 2 giải thích cho hắn: "Nhưng số 0 dường như đã sớm đưa một phần nhỏ ý chí của mình vào trong hiện thực, chắc đây cũng là công lao của thầy."
"Thầy?" Hàn Phi không nhớ rõ mình đã làm chuyện gì.
"Tóm lại, mọi chuyện đã lạc quan hơn một chút so với tưởng tượng của em. Sau khi phát động thành công soán thần, số 0 đã hiến tế bản thân, nhưng anh ấy không hề hồn phi phách tán, mà vẫn còn lưu lại một chút cơ hội cải biến." Số 2 nhìn vào tượng thần bên trong tế đàn: "Nếu như chúng ta soán thần thành công, trở thành chủ nhân mới của điện thờ, số 0 sẽ có thể bình an trở về. Nhưng nếu như chúng ta thất bại, vậy thì tất cả mọi người đều sẽ cùng nhau bị mắc kẹt trong điện thờ, vĩnh viễn bị chủ nhân ban đầu của điện thờ tra tấn, muốn sống không được, muốn chết không xong.”
"Rủi ro soán thần này cũng lớn thật đấy."
"Rủi ro quả thực rất lớn, cho nên em cũng không nghĩ ra, tại sao số 0 lại lựa chọn thầy?" Số 4 liếc mắt nhìn Hàn Phi: "Kế hoạch ban đầu của chúng em là để cho số 0 hiến tế thầy và chúng em, để cho anh ấy soán thần. Nhưng anh ấy lại tự ý thay đổi, đây cũng là điều mà em thấy khó hiểu nhất.”
"Thầy ấy thực sự là một lựa chọn tốt hơn so với số 0. Trong một thành phố nơi quái vật tràn lan hoành hành, chúng ta cần một người thực sự..." Số 2 ra hiệu cho số 4 không tiếp tục nói nữa.
Nghe được lời nói của số 2, Hàn Phi nhớ lại khi tiếng cười điên cuồng rời khỏi cô nhi viện màu máu, anh ta đang đứng cùng với ba mươi con "quái vật", cảnh tượng đó vô cùng chấn kinh.
"Khí tức của số 0 vẫn ổn, tất cả các giao điểm ngã rẽ của vận mệnh đều có bóng dáng của anh ấy, điểm này chúng ta có thể tận dụng." Số 2 vươn tay nắm lấy áo bào đen của Âm Thương, để nó loại bỏ sự can thiệp từ năng lực u hồn.
Thể xác của Âm Thương không ngừng thu nhỏ lại, cuối cùng lộ ra diện mạo vốn có của nó. Một linh hồn dị dạng nghiêm trọng và xấu xí, nó dừng lại ở một trong những khoảnh khắc sâu sắc nhất trong ký ức của mình. Ký ức ngắn ngủi đó cũng là chấp niệm vĩnh viễn của nó.
Âm Thương bên dưới chiếc áo bào đen đang mặc đồng phục nhân viên của Vĩnh Sinh Pharmaceutical, trong lòng nó hình như đang ôm một đứa trẻ.
Sử dụng Chạm vào bí mật ẩn sâu tận linh hồn, Hàn Phi đã nhìn thấy nội tâm của Âm Thương. Người này là nhân viên của Vĩnh Sinh Pharmaceutical. Vào đêm trước khi thảm họa xảy ra, nó vừa mới trở thành một người bố. Sau khi biết được thông tin mẹ con đều đã bình an, nó rời công ty vào đêm khuya, đến với bệnh viện, do đó cũng thoát được vụ thảm sát đầu tiên.
"Tôi hình như đã nhìn thấy..... tương lai? Ngọn nguồn của thảm họa xảy ra ở thành phố thông minh mới! Hình như là ở bên trong công ty Vĩnh Sinh Pharmaceutical!" Chỉ là muốn an ủi Âm Thương, nhưng Hàn Phi lại có được thu hoạch bất ngờ!
Thảm cảnh đó tất cả mọi người đều muốn điều tra rõ ràng. Nó không chỉ có liên quan đến thế giới kí ức điện thờ, mà còn liên quan đến hiện thực, bởi vì thảm cảnh này sắp xảy ra ở Tân Hỗ trong hiện thực rồi!
Nhặt đầu người rơi dưới đất lên, Hàn Phi giao nó cho Âm Thương, hy vọng có thể giao tiếp được với Âm Thương.
"Anh còn nhớ chuyện gì đã xảy ra với Vĩnh Sinh Pharmaceutical vào đêm con gái anh chào đời không? Tại sao nguồn gốc của tai họa lại ở đó?" Người sáng lập Vĩnh Sinh Pharmaceutical là Phó Sinh. Ở thời đại trước, cũng là Phó Sinh đã chịu đựng mọi áp lực, phải trả cái giá là bị xóa sạch mọi dấu vết, để ngăn chặn mối liên hệ giữa thế giới tầng sâu và hiện thực.
“Bảo hổ lột da, tôi biết có một ngày sẽ bị cậu thôn phệ, nhưng tôi không ngờ ngày hôm nay lại tới nhanh như vậy.” Ánh mắt Âm Thương nhìn Hàn Phi trần đầy oán khí: “Cậu có thể mượn sức mạnh của nhân cách để điều khiển cơ thể tôi, nhưng tôi sẽ không thực lòng giúp cậu."
"Thần linh mà chú tín ngưỡng chính là thầy ấy, chúng tôi sở dĩ xuất hiện ở đây, chính là bởi vì nghe được tiếng nói của chú." Số 30 nhẹ nhàng nắm lấy hai tay Âm Thương: "Cao Thành chỉ là một tấm da, hiện tại thần linh đang chiếm giữ cơ thể của Cao Thành."
Năng lực nhân cách của số 30 rất đặc biệt, cô bé có thể khiến người ta trút bỏ mọi phòng bị, còn có thể trong thời gian ngắn nhất phán đoán ra một người có phải là kẻ địch hay không.
“Ăn chú là vì tốt cho chú, hiểu không?” Số 2 kêu Hàn Phi chạm vào tượng thần, năm đứa trẻ cắt cổ tay, nhỏ máu của mình lên trên tế đàn.
Tượng thần vốn dĩ tàn tạ khó coi thì sau khi hấp thụ máu, bề mặt vết thương của nó bắt đầu lành lại, trên khuôn mặt trống rỗng đó mơ hồ hiện ra đường nét khuôn mặt của một người. Càng quan trọng hơn là giữa Hàn Phi và tượng thần phát sinh một mối liên hệ rất vi diệu, dường như hắn có thể cảm nhận được hỷ nộ ái ố của thần linh.
"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Bạn đã nhận được một phần quyền hạn từ người quản lý số 0000! Kích hoạt năng lực độc quyền - hoa song sinh!"
"Hoa song sinh ( Năng lực thiên phú cấp độ chưa biết): Tác dụng chưa biết, người chơi cần tự mình tìm hiểu."
"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Hiến tế cho tượng thần này, bạn cũng có thể nhận được gia tăng thuộc tính ngẫu nhiên!"
Sau khi nghe thấy nhắc nhở của hệ thống, Hàn Phi trong lòng suy nghĩ một vấn đề: "Người quản lý số 0000 mà hệ thống nhắc tới rõ ràng là tiếng cười điên cuồng, người quản lý cũng cần thăng cấp sao? Nếu là như vậy, thì lý do tại sao thầy vẫn luôn thăng cấp vô cùng khó khăn, chẳng lẽ là do tiếng cười điên cuồng đã lấy đi một phần kinh nghiệm?”
Hàn Phi bày tỏ nghi ngờ này với Số 2, nhưng Số 2 không trả lời mà chỉ vào Âm Thương: "Hãy kéo nó vào trong vực sâu tham lam, để nó nhìn ý chí và linh hồn của thầy."
"Em như này là mặc nhận rồi sao?" Hàn Phi cũng không tiếp tục truy vấn nữa, dựa theo lời Số 2, hắn để Âm Thương nhìn thấy dáng vẻ linh hồn của mình, đường nét ngũ quan cùng thân hình của hắn gần như đều giống hoàn toàn tượng thần.