Những đường gân xanh nổi lên trên cánh tay cầm tài liệu của Hàn Phi. Đêm màu máu ở cô nhi viện đã thay đổi hoàn toàn vận mệnh của hắn, biến một đứa trẻ sở hữu nhân cách hệ chữa trị thành một kẻ điên chỉ biết cười điên cuồng.
Nó đã phá vỡ hoàn toàn hy vọng mà tất cả những đứa trẻ đã làm việc chăm chỉ để có được, cắt đứt mọi con đường sống, giết chết bọn họ vào đêm hôm đó.
Chỉ qua những mảnh ký ức của tiếng cười điên cuồng, Hàn Phi có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng đó.
"Đồng Tâm? Viện trưởng? Hận cũ thù mới, lần này nhất định phải báo đáp nó một cách cẩn thận!"
Nhớ lại những gì đã xảy ra với những đứa trẻ, Hàn Phi hạ quyết tâm nhất định phải tóm được hận ý trong bệnh viện tâm thần. Những đứa trẻ phải chịu bao nhiêu đau đớn năm đó, bây giờ sẽ dồn tất cả nỗi đau này lên người hận ý.
Lấy ơn báo oán, lấy gì để báo ơn?
Ăn miếng trả miếng, đây mới chính là lý do tại sao Hàn Phi có thể tồn tại trong thế giới tầng sâu.
"Thầy đừng căng thẳng quá, cứ bình tĩnh." Phát giác ra sự bất thường của Hàn Phi, Đầu Thất nhẹ nhàng đưa cho hắn một viên kẹo cao su: "Vừa mới hết hạn có chín năm, vẫn có thể ăn, nhai cho đỡ căng thẳng."
“Cảm ơn, không cần đâu.” Đặt tài liệu xuống, Hàn Phi cẩn thận nghe kế hoạch của ban quản lý Cục điều tra.
Thật ra bọn họ đã sớm chuẩn bị ra tay chống lại Bệnh viện tâm thần số 3, nhưng tiếng nói trong nội bộ không thống nhất, có người lo lắng thất bại, có người sợ gây ra thương vong không cần thiết. Nhưng khi hận ý chủ động ra ngoài, bắt đầu lởn vởn quanh Cục điều tra, tất cả các những người quản lý đều sinh ra cảm giác nguy hiểm.
Bọn họ không hề biết chuyện Hàn Phi đã làm ở thành mới Hy Vọng, chỉ nhớ lại khoảng thời gian thảm họa nghiêm trọng nhất. Chỉ khi mở rộng chủ quyền, hận ý mới rời khỏi kiến trúc đang ở trước đó.
Đối với bọn họ, hận ý của Bệnh viện tâm thần số 3 chính là đang chủ động khiêu khích, thậm chí còn đánh chủ ý vào Cục điều tra.
Cuộc họp tác chiến kéo dài một tiếng rưỡi nhanh chóng kết thúc, ban quản lý quyết định phát động chiến dịch dọn dẹp Bệnh viện tâm thần số 3 vào trưa ngày mai. Ngoài tổ 1 của trung đội điều tra đã đi theo Lệ Tuyết ra, có thêm năm tổ khác của trung đội tuần tra và đội hỗ trợ hậu cần được bổ sung vào.
Đây chỉ là lực lượng cơ bản, ban quản lý còn quyết định liên hệ với những người sở hữu nhân cách đặc biệt hàng đầu của cục điều tra. Bọn họ đã có cống hiến to lớn cho cục điều tra, không chịu bất kỳ hạn chế nào, và chỉ quay lại khi cục điều tra cần đến.
"Xem ra lần này Cục điều tra thật sự nghiêm túc rồi." Đầu Thất cũng rất ít khi thấy đại chiến lớn như vậy, sắc mặt của anh ta trở nên nghiêm túc.
"Cũng không có gì mà, chỉ là nhiều hơn vài tổ chiến đấu so với lần trước mà thôi." Hàn Phi âm thầm tính toán chuyện của mình.
"Cục điều tra được chia thành nhiều trung đội khác nhau, ví dụ như trung đội điều tra của chúng ta, bên dưới có 13 tổ điều tra. Trung đội trưởng phụ trách chỉ huy và điều động, đó là người có uy tín và thuyết phục nhất, nhưng thực lực mạnh nhất của trung đội điều tra thì lại là trung đội phó." Đầu Thất giải thích cho người mới đến Hàn Phi: "Đội trưởng là tổng chỉ huy trên chiến trường, đội phó sẽ xông lên tiền tuyến, anh ấy không cần suy nghĩ thêm bất cứ chuyện gì, chỉ cần giết chóc là được."
"Trung đội phó chính là người sở hữu nhân cách đặc biệt đỉnh nhất mà lãnh đạo vừa nói lúc nãy à?"
"Đúng vậy, bọn họ đều đã thức tỉnh nhân cách từ bảy lần trở lên, là quái vật chân chính biến dị sau thảm họa." Đầu Thất cũng là lần đầu tiên dùng quái vật để miêu tả một người: "Thực lực của tổ trưởng tổ 1 đã đủ mạnh rồi đúng không? Nhưng anh ấy chỉ là tổ trưởng tổ 1, tôi nói như vậy chắc là thầy có thể đại khái hiểu được rồi đúng không?”
Bất kỳ một trung đội nào, chỉ người có thực lực mạnh nhất mới có thể trở thành trung đội phó phụ trách giết chóc, lần này trung đội điều tra có thể nói là đã huy động toàn bộ lực lượng.
"Hận ý sẽ không vô cớ rời khỏi tòa nhà đang ở, tôi có một dự cảm không lành, hiện tại cục trưởng lại đi thành mới Hy Vọng, thầy nói đây liệu có phải là một cái bẫy không?" Đầu Thất nhíu mày: "Quỷ quái liên thủ với nhau, muốn gài bẫy chúng ta?"
"Có khả năng này." Hàn Phi khẽ gật đầu, thế giới ký ức điện thờ đã tiến vào giai đoạn thứ hai, cẩn thận hơn chút vẫn luôn là đúng đắn.
"Không được, tôi phải đi tìm trung đội trưởng thương lượng một chút." Đầu Thất vội vàng rời đi, còn Hàn Phi thì đi tới tổ 10. Hắn hỏi Học Bá về cách sử dụng nhân cách chiếm hữu, sau đó trở về trường học, gọi tất cả những đứa trẻ vào phòng học.
Đóng cửa cửa sổ và kéo rèm lại, sau khi đảm bảo rằng không có ai ở bên ngoài nghe trộm, lúc này Hàn Phi mới đi đến trung tâm của bục giảng.
"Có một chuyện thầy buộc phải nói rõ với các em." Hàn Phi cân nhắc một chút mới từ từ nói: "Vào đêm màu máu, số 0 đã giết chết tất cả các em, có lẽ thầy cũng là xuất hiện vào đêm đó. Thầy biết đây là chuyện mà các em không muốn được đề cập đến nhất, nhưng bây giờ chúng ta cần phải đối mặt trực tiếp với nó rồi. Theo manh mối mà thầy nắm được, Cao Hưng đã xúi giục viện trưởng gián tiếp dẫn đến đêm màu máu. Trưa ngày mai, thầy sẽ vào Bệnh viện tâm thần số 3 cùng với người của Cục điều tra, để giết viện trưởng trong tương lai tồi tệ nhất này."
"Đêm màu máu..."
Tất cả bọn trẻ đều im lặng, trong lồng ngực cảm thấy đau nhói.
"Rút cuộc chuyện gì đã xảy ra vào đêm hôm đó?"
Hàn Phi nhìn về phía số 2, đối phương lắc đầu: "Đại não của em đã bị đánh cắp từ cách đây rất lâu, thân thể trải qua đêm màu máu, nhưng đại não đặt ở trong lọ thì không có."
Cũng không biết là số 2 không muốn nói, hay là còn có ẩn tình, nó không trả lời.
"Số 0 giữ lại chuyện đau khổ nhất trong lòng, chúng em cũng không có kí ức gì về đêm đó." Số 1 đứng dậy khỏi chỗ ngồi: "Chúng ta hãy chuyển chủ đề đi, chẳng hạn như sau khi bắt được viện trưởng thì phải làm thế nào mới có thể khiến ông ta hối hận."
“Chắc chắn là không thể đơn giản chỉ là hồn phi phách tán, cho dù là đang ở trong điện thờ.” Cúi đầu, số 4 viết ra các chữ tử, sát khí thấm vào trong bàn học.
“Ngày mai chúng em sẽ đi cùng thầy.” Trên mặt không lộ ra vẻ tức giận, ngược lại số 2 nói muốn mang tất cả những đứa trẻ đi đến đó: “Chúng em sẽ không mạo hiểm tiến vào trong bệnh viện tâm thần, tốt nhất thầy nên nghĩ cách để buộc nó ra khỏi quỷ vực."
"Không cần, lần này có mấy người sở hữu nhân cách đặc biệt mạnh nhất từ Cục điều tra thảm họa ra tay, các em hãy ngoan ngoãn ở lại trong cục." Hàn Phi phải chịu trách nhiệm cho sự an toàn của những đứa trẻ này.
"Nếu thật sự là người đó, chỉ dựa vào trung đội điều tra có thể không được." Ấn tượng của số 2 đối với viện trưởng rất sâu sắc. Một đoạn kí ức nào đó của nó huyễn hóa thành bộ dạng của viện trưởng, cuối cùng bị hồn ác chiếm giữ: "Tin em đi, ngoài ra em cần thầy giúp em đến đó lấy về một thứ."
"Thứ gì?"
"Một chiếc lọ đặc biệt do Vĩnh Sinh Pharmaceutical nghiên cứu phát triển..."
Số 2 có thể nhìn thấy vận mệnh, nếu như nó đã nói như vậy, Hàn Phi cũng không phản bác nữa.
Hắn ra khỏi phòng học đi tìm Diêm Lam, chuẩn bị ngày mai sẽ đưa các học sinh lớp 7 ra ngoài để tiến hành một "luyện tập" mới.
...
Trong bệnh viện tâm thần số 3, những tiếng thì thầm quỷ dị liên tục phát ra từ phòng giam của tòa chính, như thể ai đó đang nói mớ trong khi ngủ.
"Gần đây tôi luôn mơ thấy một người đàn ông kì lạ gõ cửa, cậu ta cầm một con dao không lưỡi, đeo mặt nạ ác quỷ, trên người dính đầy máu của trẻ con!"
"Mỗi lần tôi đều nhìn cậu ta qua mắt mèo, động tác gõ cửa của cậu ta càng lúc càng thô bạo. Tôi vô cùng sợ hãi, nhưng hàng xóm trong tòa nhà hình như không nghe thấy, không ai quan tâm đến tôi cả!"
“Cảm giác khủng khiếp đó dường như khiến tôi trở lại khi còn nhỏ.”
Sợi xích rơi xuống đất, cửa phòng giam bị mở ra, một bác sĩ mặc áo khoác trắng đứng ở cửa phòng. Gã ném một chiếc vali cực lớn vào trong phòng giam: “Viện trưởng, loại thịt mà anh cần tìm, vẫn không tìm thấy."
Còn chưa kịp nói xong, bác sĩ đã bị một lực khổng lồ hút vào trong phòng giam, ngay cả kêu lên một tiếng cũng không kịp.
Trong phòng giam hình như lại đang đổ mưa, một lúc sau, giọng nói quỷ dị vang lên lần nữa.
"Từ nhỏ tôi đã sống trong ngôi nhà quỷ ám, cứ khoảng 3 giờ sáng, cánh cửa gỗ bị khóa dưới tầng hầm sẽ phát ra âm thanh, như thể bị ai đó đẩy ra rồi lại đóng lại."
“Còn nhớ khi còn nhỏ, tôi đã nói đùa với em trai mình, dọa nó rằng trong tầng hầm có một con quái vật toàn thân mọc lông dài màu nâu ẩn nấp, đặc biệt thích ăn thịt trẻ em.”
“Em trai lúc đó sợ đến mức cả đêm không ngủ ngon giấc, cũng từ đó nó bắt đầu mộng du, mỗi lần tỉnh dậy đều đang ở dưới gầm giường, còn mơ thấy có người trốn dưới gầm giường kéo mình đi."
"Tôi rất nhớ em trai, đáng tiếc tôi đã rất lâu không gặp nó rồi."
"Khoảng chừng khi tôi 18 tuổi, mẹ quên không khóa cửa, em trai mộng du đã đi ra ngoài, sau đó không bao giờ trở về nữa."
"Tại sao tôi lại biết nó ra ngoài vào nửa đêm? Tôi không nhớ nữa, tôi không nhớ gì nữa rồi."
"Tôi quên mất đó là ngày thứ mấy, mẹ cũng đã rất lâu không trở về rồi, có điều khi bà đi đã để lại đủ thức ăn cho tôi, thịt trong cái thùng lớn đó đủ cho tôi ăn rất lâu."
"Lần đâu tiền tôi ăn thịt chua như vậy, không có mùi thơm, nếu ăn nhiều cơ thể sẽ mọc ra lông dài màu nâu đỏ. Tôi nhìn chính mình trong gương, vừa sợ hãi, vừa bất lực, hình như tôi càng ngày càng giống với con quái vật dưới tầng hầm rồi."
Một bàn tay lớn mọc đầy lông màu nâu từ trong phòng giam vươn ra, đóng cửa lại, nhưng giọng nói từ bên trong vẫn vang vọng trong hành lang.
"Tôi thích nhất là trẻ con, tôi muốn ở bên những đứa trẻ mãi mãi, nhìn bọn chúng chơi đùa, nhìn bọn chúng học tập, nhìn bọn chúng phát điên, nhìn đại não của bọn chúng có phải cũng đẹp như bạn không."