Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi (Dịch Full)

Chương 883 - Chương 883: Dám Giết Tôi Sao?

Chương 883: Dám giết tôi sao? Chương 883: Dám giết tôi sao?

Nghe thấy nhắc nhở của hệ thống, biểu cảm trên mặt của Hàn Phi đông cứng lại. Sự vui mừng nhận được không còn sót lại chút gì, hắn nhìn nhãn cầu bị phong ấn trong chiếc lọ màu đen, sương đen bắt đầu ngưng tụ như gió bão.

"Xoảng!"

Hận ý đốt cháy lửa đen đánh vỡ chiếc lọ, hai nhãn cầu bị ngâm trong nguyền rủa xuất hiện trước mặt Hàn Phi.

Hắn đã quá quen thuộc đôi mắt này rồi, tà ác, tàn nhẫn, nhưng lại có một chút ngây ngô, tò mò với mọi thứ mới mẻ xung quanh.

Nhãn cầu bị giam trong nguyền rủa dường như cũng cảm nhận được gì đó. Nó xoay chuyển bên trong nguyền rủa, sau khi nhìn thấy Hàn Phi thì giống như hai con cá vàng màu đen khổng lồ, bơi qua bơi lại, như muốn cọ xát vào hắn.

Cho dù chỉ còn lại hai nhãn cầu, Đại Nghiệt vẫn là Đại Nghiệt, nó vĩnh viễn yêu người chủ nhân tự tìm cái chết vô hạn của mình, không ai có thể thay thế địa vị của Hàn Phi trong tim nó.

"Đứa trẻ này sao lại đi theo vào đây vậy?"

Hàn Phi có chút không đành lòng. Đại Nghiệt là đứa trẻ do hắn đích thân nuôi dưỡng trưởng thành, mặc dù có đôi khi nó quả thực như một nghiệt chủng, nhưng hắn biết đó chỉ là một cách mà nó thể hiện tình yêu của mình mà thôi.

Với tư cách là tượng trưng cho tai họa, hóa thân của bất hạnh, ai ai cũng đều sợ hãi ghét bỏ Đại Nghiệt, cũng chỉ có Hàn Phi là thực sự đối xử với nó như một người bạn của chính mình.

"Đáng nhẽ tao nên sớm tìm thấy mày." Ánh sao chữa trị chiếu lên trên hai nhãn cầu của Đại Nghiệt, Hàn Phi đang giúp nó giảm bớt đau khổ. Tên tội phạm đã tái phạm nhiều lần ăn vụng cống phẩm của thần linh lần này đã đá phải ván sắt, trong quá trình nó lén lẻn vào trong điện thờ đã xuất hiện sự cố ngoài ý muốn.

Hàn Phi nhìn vết thương trong mắt của Đại Nghiệt, nhưng trong mắt của Đại Nghiệt chỉ có chủ nhân của mình. Cho dù hắn có biến thành thế nào, nó luôn có thể nhận ra ngay.

"Bất luận là ai khiến cho mày thành ra thế này, tao đều sẽ trả thù cho mày. Nợ máu trả bằng máu, đây là nguyên tắc cơ bản trong cư xá Hạnh Phúc của chúng ta."

Đại Nghiệt dường như nghe hiểu lời nói của Hàn Phi, hai con mắt không ngừng lôi kéo nguyền rủa. Nó muốn đến gần hắn, dùng cách trực tiếp nhất để dán vào hắn.

"Mọi người cùng nhau ra tay đí, hãy kéo nguyền rủa đang giam cầm nó ra."

Oán niệm và hận ý bao vây bốn xung quanh, Hàn Phi không chút để ý đến ô nhiễm tinh thần đang tăng vùn vụt trong não vực.

Cảnh tượng đang xảy ra dưới tầng hầm nhà kho này đã khiến cho các tổ viên khác trong tổ điều tra ngây ngốc. Trong mắt bọn họ, Hàn Phi đang điều khiển tất cả quỷ quái để chơi đùa với hai nhãn cầu này, liếc ngang liếc dọc, thật sự kinh dị đến mức khiến người khác phải sởn tóc gáy.

Thành viên tổ điều tra không hề biết quan hệ giữa Hàn Phi và Đại Nghiệt, chỉ cảm thấy hắn đột nhiên như biến thành một con người khác, dịu dàng một cách chưa từng có đối với hai nhãn cầu, như thế người cha gặp lại đứa con đã thất lạc nhiều năm vậy.

"Hóa ra cậu ấy thích cái này." Chủ nhiệm Quạ ra hiệu cho các tổ viên khác nhanh chóng làm việc: "Thảm họa xảy ra, mỗi người đều phải chịu một áp lực tâm lý vô cùng lớn, có chút quái gở cũng rất bình thường. Ví dụ như tôi thì thích tóc dài của phụ nữ, điều này rất bình thường, chúng ta phải học cách tôn trọng."

Các tổ viên tranh thủ thời gian lục soát các thứ hữu ích, Hàn Phi cũng xóa bỏ nguyền rủa giam cầm Đại Nghiệt. Có điều năng lực của Đại Nghiệt còn cách rất xa mới có thể khôi phục lại, ở sâu trong con mắt của nó có ẩn chứa một khí tức của không thể nhắc đến.

Sau khi có được tự do trở lại, Đại Nghiệt như muốn đòi công lăn lộn dưới đất, dường như nó muốn dẫn Hàn Phi đến một nơi nào đó.

Phá vỡ những chiếc lọ sành trông không mấy nổi bật, rất nhiều nguyền rủa độc ác tuôn ra, sức mạnh đến từ những hận ý khác nhau va chạm với nhau.

"Đây là…"

Trong tất cả các chiếc lọ đều có ẩn chứa một đôi mắt, bọn chúng bị nguyền rủa phong ấn, có cái đến từ người sở hữu nhân cách đặc biệt, có cái đến từ những đứa trẻ thuần khiết, còn có cái thì đến từ mắt của những quỷ quái khác móc ra.

Những đôi mắt này là món quà của các hận ý khác tặng cho Cao Hưng, để chào mừng nó trở về.

"Thật đúng là biết thuận theo sở thích."

Bị nguyền rủa bao bọc, những nhãn cầu kia không hề kinh khủng, mà trông giống như những vì sao mờ nhạt, trong nó có chứa chấp niệm và sức mạnh.

"Thứ mà Cao Hưng có thể sử dụng, Cao Thành chắc cũng có thể. Những tế phẩm đặc biệt này hay là để cho Cao Thành đi, chờ khi gã chiếm giữ đôi mắt của thần linh rồi sử dụng."

Hàn Phi vẫn luôn chuẩn bị cho việc thôn phệ hận ý siêu cấp ở trong thủy cung Biển Sâu kia, hiện tại hắn đã càng ngày càng có tự tin.

Bất kể là tế phẩm đặc biệt hay là tế phẩm bình thường, Hàn Phi đều nuốt hết vào trong vực sâu tham lam. Vực sâu tham lam của Cao Thành trước đây rất thuần túy, nhưng sau khi Hàn Phi tiếp quản, nơi đây đã trở nên càng giống với một thế giới tham lam hơn, bên trong cái gì cũng có. Hàn Phi vô tình cũng dần dần cấu tạo nên nguyên mẫu thế giới điện thờ thuộc về chính mình.

Sau khi đào ba tấc đất không bỏ sót bất kỳ thứ gì, đám người Hàn Phi lái chiếc xe tải nghênh ngang rời đi.

"2 tiếng 18 phút."

Không nhìn đồng hồ, chờ sau khi trở lại chiếc xe của Cục điều tra, A Niên tùy ý nói ra một thời gian.

"Là sao?"

"Từ khi chúng ta tiến vào siêu thị Vạn Gia đến khi rời đi tổng cộng mất 2 tiếng 18 phút 27 giây, theo như tốc độ này, chỉ trong vòng nửa năm chúng ta có thể đoạt lại Tân Hỗ." A Niên nói một cách rất lạc quan.

"Nếu như trong thành phố chỉ có hận ý, vậy thì không cần đến thời gian đó cũng có thể làm được, nhưng sau này chúng ta có thể sẽ phải đối mặt với những thứ còn đáng sợ hơn cả hận ý nữa." Hàn Phi ôm một cái lọ còn mới, biểu cảm trên mặt hắn không ai có thể đoán được: "Hoặc là giết nó, hoặc là trở thành nó."

"Tiếp theo chúng ta đi đâu?"

"Mọi người đi dọn dẹp tòa nhà đỏ, tôi đi giao đồ." Không cùng mọi người lên xe, Hàn Phi lái chiếc xe tải hạng nặng của thành mới Hy Vọng, một mình đi về phía hiệu thuốc An Khang.

Tiếng cười điên cuồng là bí mật lớn nhất của Hàn Phi, càng ít người biết càng tốt.

Sau khi cùng A Niên tách ra, Hàn Phi gọi linh hồn của Khổng Thiên Thành: "Anh vẫn luôn ở bên trong biển ý thức của tôi, chắc cũng đã nhìn thấy mọi thứ mà tôi làm đúng không?"

Khổng Thiên Thành gật đầu, anh ta rất thích Hàn Phi, cũng biết rõ bây giờ hợp tác với hắn là lựa chọn tốt nhất.

"Anh có ấn tượng với A Niên không?"

"Anh ấy không lừa cậu, chỉ là có một số thứ ngay cả anh ấy chắc cũng không biết." Khổng Thiên Thành chỉ vào đầu của mình: "Địa điểm bùng phát thảm họa là cao ốc Vĩnh Sinh, muốn biết rõ ngày hôm đó rốt cuộc đã xảy ra những gì, cách tốt nhất chính là hỏi những người còn sống sót trong tòa nhà đó."

"Anh nói chuyện đừng vòng vo tam quốc." Hàn Phi một chân đạp ga, trên con đường không một bóng người lao như bay.

"A Niên năm đó ở ngay dưới tầng hầm, anh ấy là người chứng kiến, cũng là người thi hành, nhưng không phải là người lên kế hoạch."

"Nói thừa, cái này tôi đương nhiên biết rõ."

"Tư cách của anh ấy còn chưa đủ, nhưng người hướng dẫn của anh ấy thì lại không tầm thường." Khổng Thiên Thành chỉ ra mấu chốt của vấn đề: "Người hướng dẫn của A Niên không hồn phi phách tán, anh ta trở thành hận ý có tên là Vĩnh Sinh, tôi chắc chắn đến 90% rằng anh ta chính là một trong những người lên kế hoạch của thảm họa!"

"Là anh ta?"

"A Niên thật ra chắc hẳn cũng biết rõ chuyện này." Khổng Thiên Thành thở dài: "Trông anh ấy có vẻ rất giống tôi, nên tôi không muốn vạch trần anh ấy."

"Anh ấy muốn xây dựng lại Vĩnh Sinh Pharmatical, anh thì muốn tiến vào Deep Space Technology, nhìn thấy hai anh, tôi đột nhiên cảm thấy trong tương lai tồi tệ nhất này, cũng không phải hoàn toàn là tuyệt vọng. Ít nhất vẫn còn có người không ngừng muốn thay đổi." Tinh thần của Hàn Phi tốt lên một chút. Sau khi trò chuyện cùng Khổng Thiên Thành thêm một lát, hắn thu anh ta vào bên trong vực sâu rồi một mình lái xe đến hiệu thuốc An Khang.

Để Âm Thương dẫn mình vào dưới tầng hầm, Hàn Phi bắt đầu đem những tế phẩm mình gom được gần đây, từng cái một đặt lên trên tế đàn của tiếng cười điên cuồng.

"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Bạn đã hoàn thành hiến tế lần thứ ba! Tế phẩm là cấp độ hận ý! Độc hưởng toàn bộ kinh nghiệm! Nhận được một cơ hội cầu nguyện!"

"Nguyện vọng 1: nhận được gấp đôi kinh nghiệm!"

"Nguyện vọng 2: nhận được thiên phú ngẫu nhiên mà thần linh ban cho."

"Nguyện vọng 3: từ bỏ nguyện vọng, hi vọng thần linh thức tỉnh càng nhanh!"

"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Bạn đã thành công lên level 29! Khi đến level 30, bạn sẽ được lựa chọn nghề nghiệp thứ ba cho mình!"

Sau khi tiếng cười điên cuồng hiến tế chính mình, level của Hàn Phi tăng lên rất nhanh, cuối cùng hắn cũng có trải nghiệm chơi game bình thường.

"Mặc dù anh đã gây ra rất nhiều phiền phức cho tôi, nhưng tôi vẫn mong anh có thể nhanh chóng tỉnh lại, tôi lựa chọn nguyện vọng 3."

Tín đồ hiến tế cho thần linh thông thường đều có mưu cầu, hi vọng thần linh có thể dùng năng lực của mình để che chở cho bọn họ. Nhưng Hàn Phi đã từ bỏ tất cả cơ hội cầu nguyện, chỉ hi vọng tiếng cười điên cuồng có thể sống sót rời khỏi điện thờ.

Khi hoa song sinh nở, không hề tranh đoạt lẫn nhau, bọn họ đang đạt được nhau.

Một người hiến tế chính mình, một người liều mạng đi cứu chuộc.

Tượng thần trên tế đàn phát ra ánh sáng, thần tính ngày càng nồng đậm, bên dưới lớp vỏ bên ngoài có những mạch máu đang sinh trưởng, tất cả tế phẩm đều hóa thành sức mạnh của nó.

Hàn Phi không có yêu cầu gì hết, nhưng trên tượng thần lại có một tia sáng nhàn nhạt chiếu vào bên trong chiếc lọ đựng hai mắt của Đại Nghiệt. Tượng thần đã giúp Hàn Phi xử lý sạch sẽ khí tức của không thể nhắc đến trong đáy mắt của nó.

Nhãn cầu Đại Nghiệt hoàn toàn khôi phục được sức sống, chỉ là chiếc lọ thông thường hoàn toàn không thể giam được nó. Nó trực tiếp nhảy lên trên vai Hàn Phi, nấp trong áo của hắn, nếu như là một người lạ nhìn thấy chắc sẽ bị dọa sợ chết khiếp.

"Bây giờ chắc là mình có thể trò chuyện bình thường với Đại Nghiệt rồi." Hàn Phi nâng cặp nhẫn cầu khổng lồ lên: "Đại Nghiệt, cơ thể của mày ở đâu? Ai là người làm mày thành ra thế này?"

Biết Hàn Phi sẽ xả giận giúp mình, Đại Nghiệt một tên chỉ sợ thiên hạ không loạn bắt đầu trở nên hưng phấn. Trong đôi mắt nó hiện ra những bóng người, trong đó còn có cả lãnh đạo cấp cao của thành mới Hy Vọng, những người đó liên thủ với quỷ phân giải cơ thể của nó.

Đại Nghiệt là tồn tại đặc biệt nhất, một bộ phận thể xác của nó vẫn đang nằm trong phòng thí nghiệm của thành mới Hy Vọng, phải chịu đựng đủ các loại thí nghiệm và nghiên cứu.

"Bắt buộc phải yêu cầu bọn họ giải thích rõ ràng."

Hàn Phi yên tĩnh xem hết tất cả các cảnh tượng, trong đáy mắt của hắn ngập tràn các tia máu, năm ngón tay nắm chặt.

"Thành mới Hy Vọng này đã bị sâu bệnh đục rỗng, lật đổ nó để xây dựng lại hẳn là một lựa chọn không tồi."

Hàn Phi biết Cục điều tra sẽ không toàn lực hỗ trợ mình, nên hắn gọi Âm Thương, bắt đầu liên lạc với những quỷ quái ẩn nấp bên trong thành phố, không tín ngưỡng Cao Hưng.

"Trong thành phố vẫn còn có một số cứ điểm của người sống sót, mình có thể xem xét tập hợp bọn họ lại, lấy trường học làm cốt lõi, thiết lập nên một thành phố công bằng hơn."

Hàn Phi đồng thời có thể mở cả hai mặt của hộp đen, cách thức suy nghĩ cũng không giống với những người khác. Hắn đã trải qua rất nhiều tai nạn trong điện thờ ký ức của Phó Sinh, lại nhìn thấy tương lai tồi tệ nhất trong điện thờ ký ức của Cao Hưng. Đối chiếu hai loại phương thức tồn tại cực đoan giữa người và quỷ, hắn muốn tìm ra con đường thứ ba, mà hiện tại chính là một cơ hội thực tiễn rất tốt.

Bình Luận (0)
Comment