Bệnh viện mắt số 3 khác với tất cả những tòa nhà quỷ mà Hàn Phi đã vào trước đó. Tòa kiến trúc tràn đầy ác ý này bị méo mó hoàn toàn, như thể là thế giới do một đứa trẻ mù tưởng tượng ra.
Mọi thứ đã đi chệch khỏi những gì lẽ ra nó phải có, trở nên đáng sợ kinh dị. Phần lớn khu vực bị bao phủ trong bóng tối, chỉ còn lại một chút ánh sáng ở rìa của bóng tối. Nhưng khi một người muốn đến gần những ánh sáng đó, sẽ bị bóng tối chà đạp một cách vô tình, kéo trở lại bóng tối một lần nữa.
Khung cảnh bên ngoài nhìn qua cửa sổ của bệnh viện mắt cũng rất đặc biệt. Một bên tràn ngập màu đỏ mơ hồ của máu, như thể bị bao phủ đầy những tia máu đỏ; còn một bên là bóng tối hỗn loạn, như thể có một con quái vật không xác định sẽ lao tới bất cứ lúc nào.
Khung cảnh khác nhau ở hai bên cửa sổ dường như đại diện cho góc nhìn khác nhau của hai đứa trẻ trên bàn phẫu thuật.
Với sự giúp đỡ của hận ý, Hàn Phi đi qua hành lang ngoằn ngoèo đến cửa phòng phẫu thuật số 3.
So với những căn phòng khác, phòng phẫu thuật này là bình thường nhất, nó giữ lại tất cả các dụng cụ và thiết bị y tế mà một phòng phẫu thuật cần phải có. Ít nhất, nhìn bề ngoài là như vậy.
Những tiếng hét thấu tim phát ra từ phòng phẫu thuật, linh hồn đau khổ dằn vặt không ngừng cầu xin lòng thương xót, tiếc là không ai muốn giúp đỡ nó.
Đôi mắt của thần linh đang chảy máu tươi, Cao Thành dường như đã quen thuộc với những tiếng la hét trong phòng phẫu thuật, cảm xúc của gã thậm chí còn ảnh hưởng đến cả Hàn Phi.
"Chẳng lẽ người trên bàn phẫu thuật không phải là Cao Hưng?" Hàn Phi tiến vào bên trong phòng phẫu thuật. Mỗi lần hắn tiến lên trước một bước, mọi thứ chung quanh đều sẽ phóng đại lên một lần. Trước những dụng cụ lạnh lẽo kia trông hắn rất yếu ớt, đây dường như là góc nhìn của Cao Hưng trước đây.
Thế giới trước mắt tràn đầy ác ý đối với Hàn Phi, tất cả mọi thứ đều muốn giết chết hắn. Nếu như không có mấy hận ý bảo vệ, hắn làm gì có khả năng bình yên vô sự đi đến được đây.
Vén bức màn ngăn trong cùng của phòng phẫu thuật lên, Hàn Phi nhìn thấy một màn khiến tóc gáy hắn dựng đứng.
Một cặp vợ chồng mù già bị trói trên bàn phẫu thuật, cơ thể của bọn họ mọc vào cùng với toàn bộ tòa nhà. Tất cả các thiết bị y tế xung quanh đã biến thành quái vật đều tự động vận hành, liên tục nhét đủ thứ kinh khủng vào trong hốc mắt của cặp vợ chồng mù.
Sau khi thảm họa xảy ra, bệnh viện mắt này vẫn hoạt động bình thường, có điều bệnh nhân trong viện chỉ có hai người, đó chính là bố mẹ nuôi của Cao Hưng.
Phẫu thuật mắt không ngừng nghỉ, thay thế đồng tử và hốc mắt không ngừng nghỉ.
Tiếng gào thét vang lên bên tai, máu ngưng tụ trên mặt, hận ý và nỗi sợ hãi trong lòng của bọn họ bị rút ra, liên tục trút vào dưới lòng đất của bệnh viện mắt.
"Là bố mẹ của gã à?"
Cao Thành không có ấn tượng sâu sắc về bố mẹ ruột của mình, gã vẫn luôn sống với bố mẹ ruột của Cao Hưng. Còn người sống với cặp vợ chồng mù, Cao Hưng đã hoàn toàn biến thành một con quái vật, trong lòng vô cùng căm hận cặp đôi đã đánh cắp vận mệnh của mình.
Đến bên bàn phẫu thuật, Hàn Phi nhìn vào hốc mắt của đôi vợ chồng mù, trong mắt bọn họ không có tia sáng mà ẩn chứa vô vàn tội ác.
Cao Hưng đã dùng đôi mắt của cặp vợ chồng mù làm bãi rác vứt bỏ chất thải và chất độc cho chính mình, đồng thời biến đôi mắt của bố mẹ nuôi thành nhà tù giam cầm kẻ thù.
"Tên này đúng là một kẻ điên."
Hàn Phi thậm chí còn không biết một người rút cuộc biến thái đến mức nào mới có thể nghĩ ra cách "chuộc tội" như vậy.
Lấy dao tái sinh ra, Hàn Phi cắt đứt dây trói cặp vợ chồng mù. Hắn đang định đưa tay về phía hai người, thì cặp vợ chồng vốn đang gào khóc đau đớn đột nhiên quay đầu lại.
Bọn họ không có mắt, hốc mắt đen xì xì nhìn chằm chằm hướng Hàn Phi, vừa đáng sợ lại vừa đáng thương.
“Cao Thành?” Người mẹ mù dường như biết người tới là ai, khóe mắt bà ta chảy ra huyết lệ. Người bố mù cũng đồng ý cái tên Cao Thành này, cái tên mà bố mẹ nhà người khác đặt cho con mình.
“Chạy mau, đừng lại đây, đừng lại gần chúng ta.” Giọng nói của người mẹ mù đang run rẩy, bà ta cảm thấy mình là một người rất đáng thương, đến chết cũng không biết con mình trông như thế nào.
"Tôi đến cứu hai người ra." Hàn Phi vươn tay về phía cặp vợ chồng mù, nhưng đầu ngón tay còn chưa chạm vào đối phương, cơ thể của bọn họ đã bắt đầu tan ra.
Chiếc bàn phẫu thuật lạnh ngắt đổ sập xuống, dù đã được tháo dây trói nhưng cặp vợ chồng mù vẫn không rời bàn phẫu thuật.
"Hai người..." Hàn Phi hiểu ra một chuyện, cặp vợ chồng mù không phải bị Cao Hưng ép nhốt ở chỗ này. Cho dù có cho tự do, bọn họ cũng sẽ lựa chọn ở lại đây để bị gã giày vò.
“Không cần con cứu, đi đi, nơi này không phải là nơi con nên tới.” Người bố mù lên tiếng, ông ta không có học vấn gì, thân thể dị dạng xấu xí: "Chúng ta đã làm quá nhiều chuyện sai trái, chúng ta đã hủy hoại đứa trẻ mà mình yêu thương nhất, tội lỗi của chúng ta không thể tha thứ, chịu mọi hình phạt cũng là điều đương nhiên."
Dưới sự chủ động phối hợp của cặp vợ chồng mù, hai chiếc bàn phẫu thuật tiếp tục sụp xuống, giống như hai hốc mắt sâu hoắm, lại vừa giống như hai chiếc giếng sâu không đáy.
Cơ thể của cặp vợ chồng mù chìm xuống dưới theo bàn phẫu thuật. Cao Thành chiếm giữ đôi mắt thần linh muốn cưỡng bức thay đổi quy tắc, ánh mắt màu đỏ như máu nhìn chằm chằm vào bàn phẫu thuật, soi sáng lòng đất của bệnh viện mắt số 3.
Các mạch máu đen hoại tử đan xen dày đặc, những mạch máu đó căm rễ vào trên người những con quái vật.
Trong cuộc đời bi thảm của Cao Hưng, có rất nhiều người đã từng bắt nạt gã. Dưới sự dẫn dắt của Mộng, gã đã trở thành không thể nhắc đến. Tất cả những người đã từng bắt nạt gã đều sẽ phải chịu sự trả thù cuồng loạn nhất.
Bệnh viện mắt số 3 chính là một nhà tù trừng phạt những "tội nhân" như vậy, không ai trong lòng đất của bệnh viện có thể giữ nguyên hình dáng ban đầu. Bởi vì bọn họ mà Cao Hưng mới biến thành bộ dạng không người không quỷ. Có thể nói Cao Hưng đến cuối cùng có thể trở thành không thể nhắc đến, mỗi một linh hồn bị giam cầm dưới lòng đất này đều phải chịu trách nhiệm.
Tuyết sạt đến nơi, Cao Hưng giam cầm tất cả những bông tuyết bay qua cuộc đời mình lại. Gã điên cuồng bệnh hoạn, không có nhân tính, gã muốn biến tất cả những chửi rủa đối với mình thành hiện thực. Nếu như đã có rất nhiều người nói gã là đứa con hoang không bằng chó lợn, vậy thì gã sẽ dứt khoát vứt đi nguyên tắc làm người, để những kẻ giễu cợt, nhạo báng gã thấy rõ thế nào mới là cầm thú thực sự.
Cao Hưng rất biến thái, xấu xa đến triệt để, không chút che đậy. Gã không ngụy trang như Cánh Bướm, mà chính là muốn trở thành một con quỷ mà mọi người đều sợ hãi, để ác ý tràn ngập thế giới tồi tệ này.
Những mạch máu đen hoại tử liên tục hút máu của những con quái vật, đổ chất bẩn lên chúng, biến chúng thành những sinh vật khổng lồ xấu xí.
Khi chiếc bàn phẫu thuật đổ sập vào sâu trong bệnh viện, diện mạo thực sự của bệnh viện mắt số 3 đã lộ diện.
Vô số mạch máu đen hoại tử dưới lòng đất của bệnh viện quấn vào nhau tạo thành hai hốc mắt khổng lồ, bố mẹ mù nằm ở trung tâm hốc mắt. Tất cả mọi người đều không thể rời đi, bọn họ sẽ mãi mãi nếm trải nỗi đau mất mát này.
Hận ý nổi lên từ trên người của từng con quái vật, dọc theo những đường gân đen, hội tụ vào trên người cặp vợ chồng mù.
Mang theo cảm giác tội lỗi và hối hận đối với Cao Hưng, cơ thể của hai người bị xé toạc, máu tràn ra trong "hốc mắt", tạo thành một đôi mắt đỏ như máu ở dưới lòng đất của bệnh viện.
Khi còn sống, Cao Hưng là đôi mắt của bố mẹ mù; sau khi chết, cặp vợ chồng này sẵn sàng trở thành đôi mắt của gã.
Tất cả ác ý và tội ác đều ẩn chứa dưới đôi mắt đẫm máu này. Dục vọng và sự xấu xa trong lòng người bị đôi mắt đẫm máu này nhìn chằm chằm sẽ được giải phóng. Nếu không có ý chí kiên cường sẽ bị thao túng ngay trong giây đầu tiên nhìn vào.
"Tôi có thể hiểu cách làm của hai người, trên thế giới này nếu như nói còn ai vẫn sẵn sàng đứng về phía Cao Hưng, thì đó hẳn chính là vợ chồng hai người rồi." Hàn Phi từ trong túi lấy ra hai mắt giả: "Tôi chỉ rất tò mò một chuyện, Cao Thành cuối cùng có sử dụng đôi mắt của Cao Hưng không? Một đứa trẻ mù hai mắt làm sao có thể trở thành người sáng lập ra ba tổ chức tội phạm lớn ở Tân Hỗ?"
Không ai trả lời câu hỏi của Hàn Phi, đồng tử màu máu do cặp vợ chồng mù hóa thành nảy sinh sát ý đối với hắn.
"Có lẽ chúng ta đều có thể có một kết thúc tốt hơn."
Dưới sự phối hợp của mấy hận ý, thế giới cực ác của Hàn Phi bao trùm bệnh viện mắt số 3. Hắn nhìn vào hai mắt của thần linh: "Cao Thành, đây là chuyện giữa anh và bố mẹ ruột của anh, anh hãy xử lý theo suy nghĩ của mình đi.”
Đôi mắt thần linh dưới thủy cung Biển Sâu và đồng tử màu máu do cặp vợ chồng mù hiến tế nhìn nhau, lúc này, tất cả cảnh tượng bên trong bệnh viện đều được chia thành hai phần.
Một nửa là màu đỏ như máu, một nửa là âm u tối tăm; một nửa hối hận, một nửa tuyệt vọng; một nửa là sự kiên trì của bố mẹ, một nửa là sự do dự của thần linh.
Không can thiệp vào trận chiến giữa hai hận ý hạng nhất, Hàn Phi tiến sâu vào lòng đất của bệnh viện mắt số 3 dưới sự bảo vệ của mấy hận ý.
Mỗi con quái vật bị mắc kẹt trong mạch máu hoại tử đều đại diện cho một ký ức đau đớn không muốn nhắc tới của Cao Hưng, đi men theo những mạch máu này giống như đang đọc cuộc đời bi thảm của gã vậy.
Gã chưa bao giờ được hưởng bất kỳ tình yêu thương nào kể từ khi được sinh ra. Bởi vì bố mẹ mù mà bị bạn bè bắt nạt và tẩy chay, bị đánh đập chửi mắng cũng không ai đứng ra bảo vệ; trở về nhà còn phải làm ra bộ dạng như không có chuyện gì xảy ra, để bố mẹ khỏi lo lắng.
Gã không thể làm gì, cũng không thể thay đổi điều gì. Điều đáng buồn nhất của con người là biết rõ điều bất hạnh sẽ xảy ra, nhưng vẫn phải kiên trì chấp nhận nó.
Trên con phố cũ đó, gia đình gã nhận bố thí của người khác, tôn nghiêm của gã không đáng một xu, luôn bị người ta không ngừng chà đạp. Ngay cả khi bị xúc phạm và bắt nạt, gã vẫn phải cùng với bố mẹ xin lỗi bố mẹ của người khác.
Được sống là điều chưa bao giờ khiến gã cảm thấy vui vẻ, điều mong đợi duy nhất của gã là lớn lên. Mọi thứ xung quanh đều khiến gã cảm thấy ngột ngạt, gã muốn trốn thoát khỏi đây, nhưng bố mẹ mù giống như hai sợi xích, vừa là mối bận tâm, cũng là sự trói buộc của gã, nhốt gã trong con phố cũ bốc đầy mùi hôi thối.
Thông qua những con quái vật đó, Hàn Phi đã nhìn thấy những chuyện mà Cao Hưng đã trải qua khi còn nhỏ. Tuổi thơ méo mó bi thảm chính là mấu chốt khiến gã trở thành một kẻ sát nhân biến thái.
Càng đi sâu vào trong, Hàn Phi đi một mạch tới chỗ sâu nhất trong bệnh viện. Tại đây hắn nhìn thấy một bác sĩ ở trung tâm mạch máu hoại tử.
“Bị nhốt ở phía dưới cùng, chẳng lẽ anh chính là bác sĩ đã tiến hành phẫu thuật thay mắt cho Cao Hưng và Cao Thành lúc trước?” Hàn Phi cắt đứt mạch máu biến dạng trên người bác sĩ, kéo anh ta ra khỏi đống bẩn thỉu.
“Phẫu thuật thay mắt không thể thành công, tôi đã sớm nói rồi…” Hai mắt bác sĩ bị khoét mất, anh ta cũng không biết là ai tới, chỉ run run rẩy rẩy nói.