Cảnh tượng trước mắt đối với Hàn Phi vô cùng quen thuộc, trong đầu hắn đã từng thấy qua những tòa nhà tương tự.
Những thứ trong giấc mơ thực sự xuất hiện trước mắt, cảm giác này rất kỳ lạ.
Đưa tay chạm vào vách tường, linh hồn Hàn Phi dường như bị hấp dẫn, không tự chủ được mà đi về phía trước. Hắn hình như thuộc về nơi này, nơi này chính là nhà của hắn.
Có những cửa sổ được vẽ trên những bức tường đổ nát. Tất cả các cửa sổ đều mở, bên ngoài cửa sổ là phong cảnh bốn mùa, là chim muông hoa lá, là mưa phùn, là tuyết rơi, là một thế giới tươi đẹp khác.
Rất nhiều đứa trẻ đã từng nấn ná bên khung cửa sổ, đối với bọn chúng mà nói, bên ngoài khung cửa sổ có ẩn giấu hy vọng.
Đi qua lối đi dài, Hàn Phi mở cửa phòng học. Trong góc thư viện do những người hảo tâm quyên góp là những cuốn sách đã bị giở đến nhàu nát. Trên bàn có khắc nhiều loại chữ khác nhau, còn dán một số hình ảnh dễ thương lên đó.
"Ba mươi chỗ ngồi, thiếu mất một vị trí..."
Hàn Phi còn nhớ rõ lần đầu tiên ở bên ngoài cô nhi viện màu máu nhìn thấy tiếng cười điên cuồng, hắn đã vô cùng kinh ngạc. Hắn chậm rãi đi đến vị trí của tiếng cười điên cuồng.
Nơi lẽ ra phải đặt bàn học thì đã được thay thế bằng một chiếc điều hòa cũ.
“Cô nhi viện trong tâm trí mình khác với nơi này.” Nắm lấy cánh tay nhân viên, Hàn Phi sốt ruột hỏi: “Anh vừa nói phòng thí nghiệm số 1 là mô phỏng theo một cô nhi viện nào đó, nói cho tôi biết tôi chỗ nào trong công ty có thể tìm thấy thông tin về cô nhi viện đó!"
31 đứa trẻ đợt đầu tiên, ngoại trừ tiếng cười điên cuồng và số 2, tất cả đều đã chết trong đêm màu máu. Nhưng Vĩnh Sinh Pharmaceutical vẫn không bỏ cuộc, bọn họ lại tìm được những đứa trẻ cho đợt thứ hai. Trong số những đứa trẻ của đợt thứ hai có rất nhiều người còn sống cho đến hiện tại, chẳng hạn như Mèo Lưu Ly, Tường Vy, v.v.
"Một người phụ trách xử lý chất thải như tôi thì làm sao có thể biết được bí mật này?" Liếc nhìn con dao tái sinh trong tay Hàn Phi, nhân viên có thể cảm thấy mình hơi mất lịch sự, lại vội vàng bổ sung: "Tất cả tin tức liên quan đến phòng thí nghiệm số 1 đều đã được đưa vào hồ sơ tuyệt mật, do quản lý cấp cao của công ty tự mình xử lý, người thực sự biết bí mật chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay."
Không làm khó nhân viên nữa, Hàn Phi âm thầm suy nghĩ: "Mình và số 2 đều là những đứa trẻ thuộc đợt đầu tiên tham gia thí nghiệm nhân cách. Vĩnh Sinh Pharmaceutical chắc chắn là đã có những thành quả nghiên cứu nhất định, cho nên mới chấp nhận rủi ro cực lớn để xây dựng lại phòng thí nghiệm số 1 dưới lòng đất, cố gắng tái tạo ra thứ gì đó. "
Hai mắt nhìn về phía xa xa, Hàn Phi càng tò mò vì sao ba tổ chức tội phạm lớn và bản thể của Cao Hưng lại chọn tới đây đầu tiên sau khi tiến vào cao ốc Vĩnh Sinh.
Bọn họ muốn lấy thứ gì từ phòng thí nghiệm số 1? Liệu có tồn tại mối liên hệ nào giữa phòng thí nghiệm số 1 và sự bùng phát của thảm họa không?
Mang theo nghi hoặc, Hàn Phi tiếp tục thăm dò.
Phòng thí nghiệm số 1 thay vì nói là bị bỏ đi, thì nó giống như bị phong tỏa một cách hoàn chỉnh hơn. Nơi này hẳn là khu vực cấm ở tầng 9 dưới lòng đất.
Theo như nhân viên kia, thông thường các giám đốc điều hành cấp cao của công ty sẽ đích thân đi thang máy đến, một mình vào phòng thí nghiệm số 1. Không ai biết bọn họ ở trong đó làm cái gì, mọi người chỉ thấy bọn họ thỉnh thoảng có mang một ít đồ ăn vặt, cơm thịt và đồ chơi xuống. Nhưng khi bọn họ rời khỏi phòng thí nghiệm số 1, những thứ đó đều không thấy nữa.
Hàn Phi bây giờ rất nghi ngờ, có người sinh sống trong phòng thí nghiệm số 1, vẫn chưa bao giờ ra ngoài.
Đi ra khỏi phòng học, Hàn Phi nhìn thấy trong hành lang chật hẹp có một quyển album rách nát. Trên đó vẽ rất nhiều ác nhân điên cuồng, tất cả các bức tranh đều bị bôi thành màu đỏ như máu.
"Cảnh tượng quen thuộc..."
Trong không khí dần có một mùi máu tanh, một số ký ức nào đó ở chỗ sâu trong tâm trí Hàn Phi bị khuấy động. Những hình ảnh từ cô nhi viện màu máu lần lượt lướt qua, làm đại não hắn đau nhói.
Đi về phía trước theo bản năng, bên trong cô nhi viện trở nên có chút phức tạp. Ngã ba trước mặt lần lượt dẫn đến phòng y tế, phòng đọc sách, phòng giải trí và phòng ăn.
Nhìn lướt qua tấm biển trên tường, Hàn Phi đứng ngây ra tại chỗ, thân thể khẽ run, giống như đột nhiên phát bệnh.
Nhân viên bên cạnh sợ đến không dám nhúc nhích, dán chặt người vào tường, muốn chạy nhưng không dám chạy.
Không ai có thể hiểu được tâm tình của Hàn Phi lúc này. Hắn dường như đang đứng ở một bước ngoặt của vận mệnh, đoạn đường tưởng như bình thường trước mắt lại dẫn đến một kết cục khác.
Mùi thức ăn thoang thoảng từ phòng ăn, mùi máu tanh nồng nặc tràn ra từ phòng y tế, và có vết máu trên sàn dẫn đến phòng giải trí.
“Sao lại có máu?” Nhân viên cũng không rõ, trên mặt anh ta lộ ra biểu cảm kinh ngạc.
"Lô 'hàng' đó rút cuộc đi hướng nào?" Giọng nói của Hàn Phi cực kỳ áp bức đáng sợ.
"Tôi không biết! Tôi chỉ đưa bọn họ tới cửa phòng thí nghiệm số 1, bọn họ không cho tôi vào!" Nhân viên thực sự hoảng sợ, trạng thái của Hàn Phi hiện tại rất không ổn định, dường như đang trên bờ vực mất kiểm soát.
Nhắm mắt lại, ký ức màu máu trong đầu Hàn Phi chậm rãi dung nhập cùng với cảnh tượng trước mắt. Trước tiên hắn đi tới hướng phòng y tế.
Các phòng khác trong cô nhi viện rất đơn giản, chỉ có phòng y tế chiếm diện tích lớn và được trang bị đầy đủ các loại đạo cụ. Chẳng hạn như thiết bị trị liệu thể thao, thiết bị trị liệu ngôn ngữ, thiết bị trị liệu nhận thức, thiết bị huấn luyện toàn diện giác quan, v.v. Những đứa trẻ trong cô nhi viện này dường như thường xuyên bị thương và mắc đủ loại bệnh lạ, cho nên mới có phòng y tế chuyên nghiệp đến như vậy.
Nhìn lướt qua các thiết bị, cuối cùng Hàn Phi dừng lại trước một thiết bị trị liệu nhận thức đầy máu. Thiết bị này vừa có người sử dụng qua, kết quả đánh giá vẫn còn hiện trên màn hình — nhận thức đều bình thường.
Nhìn dấu tay máu chói mắt trên thiết bị điều trị, lại nhìn đánh giá nhận thức bình thường, Hàn Phi tự nhiên nghĩ đến tiếng cười điên cuồng.
Trong đêm màu máu, tiếng cười điên cuồng cũng trong tình trạng nhận thức bình thường, tận mắt chứng kiến cái chết của tất cả những đứa trẻ, cuối cùng trở thành một người điên.
"Có người muốn tái hiện đêm màu máu?"
Ý nghĩ này vừa nảy ra trong đầu, Hàn Phi đã nghe thấy tiếng vật nặng rơi xuống từ bên trong phòng y tế.
Mở cửa phòng ra, biểu cảm trên mặt Hàn Phi và nhân viên đều đông cứng.
Nằm trên giường cách ly là một cô gái trẻ trạc tuổi Hàn Phi. Cô ấy mặc một bộ váy liền thân giản dị, trên mặt trang điểm nhẹ, còn đeo tai nghe.
Sao nhìn cô ấy giống như đang ngủ vậy, nhưng chiếc chăn trên bụng đã bị máu nhuộm đỏ, cơ thể cũng lạnh lẽo một cách dị thường.
"Người này không phải nghiên cứu viên của phòng thí nghiệm, là được bọn họ đưa tới từ bên ngoài, lúc đó tôi còn tưởng rằng là người nhà của ai, không nghĩ tới..." Nhân viên không dám tiếp tục nói nữa, bởi vì anh ta phát hiện ra sắc mặt của Hàn Phi rất xấu.
"Mèo Lưu Ly? Cô ấy sẽ chết ở đây?" Hàn Phi nhận ra cô gái trên giường bệnh. Đối phương chính là một trong những đứa trẻ tham gia vào thí nghiệm nhân cách đợt thứ hai: "Những đứa trẻ tham gia thí nghiệm nhân cách đều là mục tiêu của Cao Hưng!"
Sau khi chạy ra khỏi phòng y tế, Hàn Phi lại tiến vào các gian phòng khác của cô nhi viện.
Xác chết nằm giữa đống đồ chơi trong phòng giải trí; trong ký túc xá có người lớn bị sát hại trong tình trạng hôn mê; người trốn dưới quầy trong phòng ăn cũng bị phát hiện; thi thể mắc kẹt trong khe cửa tủ.
Càng ngày càng nhiều thi thể xuất hiện trong cô nhi viện, càng ngày càng nhiều máu tươi ngập tràn trong mắt Hàn Phi.
Đêm màu máu lại xảy ra rồi, nhưng lần này những người bị giết đều là người lớn. Những đứa trẻ tham gia thí nghiệm nhân cách đợt thứ hai đã trưởng thành, nhưng bọn họ cũng vẫn không thoát khỏi kiếp nạn này. Đây dường như là ý nghĩa tồn tại của bọn họ, là vận mệnh của bọn họ.
Những thi thể lần lượt được tìm thấy, trong đó có người Hàn Phi biết, có người Hàn Phi chưa từng thấy qua. Tất cả những cái xác đều có một điểm chung là đều nhét một mảnh gương vỡ vào miệng vết thương.
"Ba tổ chức tội phạm lớn, dưới sự lãnh đạo của Cao Hưng, đã hợp tác với ban quản lý cấp cao của Vĩnh Sinh Pharmaceutical. Bọn họ tập hợp tất cả những đứa trẻ còn sống sót ở đây, đánh thức lại những ký ức đáng sợ nhất trong trái tim của những đứa trẻ đó."
Càng đi sâu vào bên trong cô nhi viện, vết máu càng nhiều, mọi thứ đều bị nhuốm màu đỏ.
Nhân viên của trung tâm xử lý chất thải che miệng bịt mũi, trong mắt tràn đầy kinh ngạc, anh ta theo sát phía sau Hàn Phi.
Hàn Phi đi ở phía trước rơi vào trạng thái vô cùng đặc biệt. Những mảnh ký ức trong não không ngừng trùng lặp với cảnh tượng trước mắt. Một số chuyện kinh khủng mà tiếng cười điên cuồng từng trải qua bắt đầu xâm nhập vào tâm trí hắn, ký ức và linh hồn của cả hai đang từng chút một dung hợp với nhau.
Hai người lưng tựa lưng, dựa vào nhau, hỗ trợ lẫn nhau, dần dần hiểu nhau hơn.
Đi đến cuối cô nhi viện, trong căn phòng chất đầy nhà giấy, Hàn Phi tìm được thi thể cuối cùng.
Khác với những thi thể khác, thi thể này bị biến dạng, tim và não bị moi ra ngoài. Bên cạnh đầu của nó, còn nằm rải rác một số mảnh vỡ màu đen.
Hàn Phi đã cố gắng ghép các mảnh lại với nhau, nó trông giống như một chiếc hộp đen bị đập nát.
"Sau đêm màu máu, tiếng cười điên cuồng trở thành đứa trẻ đau khổ và tuyệt vọng nhất, có khả năng thừa kế hộp đen; Cao Hưng và lãnh đạo cấp cao của Vĩnh Sinh Pharmaceutical đã tái hiện đêm màu máu, chẳng lẽ bọn họ muốn tạo ra người thứ hai có thể sở hữu hộp đen?"
Ôm thi thể trên mặt đất lên, Hàn Phi nhìn đầu óc và lồng ngực đã bị khoét rỗng, thi thể nằm bên cạnh mảnh vỡ hộp đen, nhìn thể hình rất giống với hắn.
“Thi thể ở phòng thí nghiệm số 1 trong cùng, không phải là mình đấy chứ?”
Bản thân Hàn Phi không hề bị ba tổ chức tội phạm lớn nhắm tới, hắn còn trở thành thành viên cốt cán của nhóm trò chuyện chết chóc với thân phận Sunshine Boy. Người thực sự bị ba tổ chức tội phạm lớn bắt cóc là Thẩm Lạc.
Ngày mà Cao Hưng mong đợi nhất đã xuất hiện sai lệch một chút so với hiện thực. Người chơi “may mắn” nhất đã nhận được một phần ý chí của Mộng, trời xui đất khiến, lại được ba tổ chức tội phạm lớn trọng điểm chăm sóc. Hàn Phi vốn được cho là bị toàn lực nhắm tới, thì lại bị ba tổ chức tội phạm lớn phớt lờ.
"Người cuối cùng mà Cao Hưng muốn tìm là mình, nhưng ba tổ chức tội phạm lớn lại không ngại đối đầu trực diện với cảnh sát để bắt cóc Thẩm Lạc. Anh chàng đó không phải là đã bị mổ bụng moi gan thay cho mình rồi đấy chứ? Cát nhân ắt có thiên tướng, chắc là anh ta sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, chắc là vậy..."