Mảnh vỡ của khối vuông màu đen nằm rải rác trong không khí. Nằm phía trên hộp, Hàn Phi nhìn vào những khuôn mặt bên trong khối vuông đó.
Nếu không có vụ giết người của tiếng cười điên cuồng, không có sự hy sinh của 30 đứa trẻ khác, có lẽ hắn cũng đã ở trong số đó.
Bị nhốt trong hộp, tự xây bức tường bằng trái tim, tự ủ mình thành tuyệt vọng.
Những dãy số khắc trên máu thịt đập vào mắt Hàn Phi, khiến cho hắn trở nên căng thẳng, thức tỉnh quá khứ.
Cơn đau đớn kịch liệt sau gáy và nỗi sợ hãi ẩn giấu trong cơ thể chồng chất lên nhau, khiến cho hô hấp của Hàn Phi cũng bắt đầu khó khăn.
"Tôi nên cứu mọi người, nhưng tôi không có năng lực cứu tất cả, rất xin lỗi, để mọi người nhìn thấy ánh sáng, sau đó sẽ giết chết hết."
Hàn Phi biết rất rõ một chuyện, đây là trong thế giới ký ức điện thờ, bây giờ chính là thời khắc mấu chốt nhất, nếu hắn muốn cứu những đứa trẻ này trong hiện thực, vậy thì bây giờ nhất định không được mềm lòng.
Lại giơ dao tái sinh lên, khi Hàn Phi đã có sát ý thì xảy ra chuyện mà hắn không ngờ tới.
Khuôn mặt của những đứa trẻ tạo nên chiếc hộp thay đổi trong ánh sáng, những đứa trẻ nhìn Hàn Phi, dần dần biến thành giống như hắn.
Khuôn mặt, đôi mắt và cơ thể của bọn chúng đều biến thành dáng vẻ của Hàn Phi, giống như là hắn đang bị giam cầm trong chiếc hộp vậy.
Những đứa trẻ, những Hàn Phi, tất cả tuyệt vọng đan xen vào nhau. Một sợi dây xích tuyệt vọng vô hình từ trong khối vuông màu đen hiện ra, liên kết hắn với tất cả những đứa trẻ. Nếu như hắn muốn giết những đứa trẻ kia, vậy thì chính mình cũng sẽ bị giết chết, đây dường như chính là thủ đoạn phòng ngự của khối vuông màu đen.
Bây giờ Hàn Phi đã không có lối thoát nữa rồi, nếu giết những đứa trẻ đó, hắn sẽ chết cùng bọn chúng; nếu không giết những đứa trẻ đó, hắn sẽ từ từ bị kéo vào khối vuông màu đen, trở thành một đứa trẻ mới ở bên trong.
"Cậu đang do dự cái gì thế!" A Niên lo lắng kêu lên. Phá hủy khối vuông màu đen, con trai của anh ta có thể vĩnh viễn cũng không quay về được nữa. Nhưng anh ta vẫn thúc giục Hàn Phi mau chóng ra tay. Chỉ có phá hủy thứ này, những người sống sót mới có thể nghịch chuyển vận mệnh, lấy lại hy vọng.
"Tôi......"
Nhìn những đứa trẻ kia, hai tay Hàn Phi nắm chặt dao tái sinh. Hắn chưa bao giờ là người tùy ý giết người vô tội, giết người chỉ là việc hắn buộc phải làm, từ lần giết người đầu tiên cho đến bây giờ.
"Tôi sẽ cứu mọi người trong hiện thực."
Lưỡi dao treo trên cao chém xuống, ánh sáng rực rỡ của lưỡi dao xé tan sự tuyệt vọng do cơ thể của những đứa trẻ hình thành, khuôn mặt bắt chước Hàn Phi bị phá vỡ trong ánh sáng nhân tính.
Xiềng xích vô hình từ trong khối vuông màu đen siết chặt lại, thân thể Hàn Phi bắt đầu xuất hiện rất nhiều vết rạn nứt. Sau khi bị xiềng xích trói buộc, cơ thể của hắn và những đứa trẻ dường như được liên kết với nhau, giết chết những đứa trẻ trong khối vuông màu đen cũng tương đương với tự sát.
Tuyệt vọng dày đặc tràn ngập những đứa trẻ và Hàn Phi, bao trùm mọi thứ.
A Niên và nhân viên cuối cùng đã nhận ra điều gì đó không ổn, bọn họ trèo lên khối vuông màu đen: "Cao Thành!"
Máu từ trên người Hàn Phi chảy ra, hắn cũng không dừng lại: "Nếu như bản thân tôi là tuyệt vọng, vậy thì tôi sẽ giết cả bản thân mình nữa là được rồi."
Lần đầu tiên kể từ sau khi bước vào thế giới ký ức điện thờ của Cao Hưng, Hàn Phi dùng hết sức vung dao tái sinh, linh hồn của tất cả đồng đội cùng nắm chặt chuôi dao!
Cho dù chết, hắn cũng cần phải xem thứ bên trong khối vuông màu đen. Vì để vung ra nhát dao này, hắn có thể hy sinh tính mạng của mình.
Ánh sao chữa trị trong não vực theo khe hở chảy ra, cũng chiếu sáng cùng với ánh dao nhân tính. Lưỡi dao của Hàn Phi rơi xuống như một dải ngân hà, cắt mở khối vuông màu đen bên dưới cao ốc Vĩnh Sinh.
Màn đêm như bị chia làm đôi, những đứa trẻ có mang mã số bị chẻ ra. Khi Hàn Phi giết bọn chúng, thân thể của hắn cũng bị xiềng xích tuyệt vọng vô hình xé nát.
Máu chảy khắp người, Hàn Phi đứng ở trên khối vuông màu đen, sinh cơ chậm rãi tiêu tán. Nhưng hắn không có ngã xuống, tất cả những người đồng hành trong dao tái sinh đều đứng ở phía sau, chống đỡ cho cơ thể của hắn.
Cơ thể của những đứa trẻ nhìn thấy ánh sáng trong khối vuông màu đen bắt đầu mưng mủ và tiêu tán, xiềng xích tuyệt vọng vô hình từ trên người bọn chúng rơi xuống. Hàn Phi cũng nhìn thấy thứ được giấu bên trong khối vuông màu đen.
Tuyệt vọng của tất cả những đứa trẻ được tập hợp lại và dệt thành một giấc mộng màu đen. Trong giấc mộng này không có tình yêu và hy vọng, luôn luôn là đêm tối, tất cả sự tồn tại của ánh sáng đều là để khiến cho sự xấu xí trở nên rõ ràng hơn.
Những con quái vật đáng sợ, những ác quỷ giết người, những con thú tàn bạo và mất kiểm soát, bị giam cầm, chết chóc, cô đơn, tra tấn, không thể trốn thoát, giấc mộng màu đen này rất giống một thế giới tầng sâu bị gập lại.
Tiếng máy móc gầm rú vang lên, trong giấc mộng màu đen này có vô số dụng cụ tinh vi vận hành, chúng được ghép lại với nhau tạo nên khối vuông màu đen.
Mà ở trung tâm của dụng cụ mộng đen cao hai tầng này, bao bọc một điện thờ.
"Bên trong khối vuông màu đen mô phỏng theo hộp đen có ẩn chứa một giấc mộng tương tự như thế giới tầng sâu? Như vậy có phải là có thể chứng tỏ thế giới tầng sâu chính là nằm trong hộp đen không?"
Hàn Phi không biết trong hộp đen có cái gì, Cao Hưng dường như cũng không biết rõ, vì vậy gã mới đặt điện thờ quan trọng nhất vào bên trong chiếc hộp đen.
Có lẽ theo Cao Hưng, điện thờ của gã đã là vật quý hiếm hiếm có nhất trong thế giới ký ức này.
"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Bạn đang cận kề cái chết, mạng sống thứ ba của bạn đã được kích hoạt! Hiện tại bạn vẫn còn ba mạng sống! Hãy tìm buồng nuôi cấy cơ thể trong vòng năm phút, nhanh chóng khôi phục cơ thể, nếu không bạn sẽ lại chết lần nữa!"
Ý thức của Hàn Phi tỉnh lại lần nữa, hắn rơi xuống khỏi khối vuông màu đen, được A Niên và nhân viên cứu.
"Đi tìm buông nuôi cấy cơ thể! Cậu ấy cần khôi phục cơ thể!" Đã từng nhìn thấy Hàn Phi "từ cõi chết sống lại", nhân viên cõng hắn chuẩn bị rời đi, nhưng lần này lại bị hắn ngăn lại.
"Cao Hưng biết khối đen bị phá hủy, nhất định sẽ nhanh chóng chạy về, chúng ta phải phá hủy điện thờ trước khi gã quay lại mới được!"
Tình huống đối với Hàn Phi không tốt, cơ thể hắn cần thời gian khôi phục, nhưng Cao Hưng tuyệt đối sẽ không cho hắn thời gian này.
“Cậu bây giờ đến dao còn cầm không chắc, thì sao có thể phá hủy điện thờ được?” A Niên muốn giúp Hàn Phi, nhưng con dao này chỉ có hắn mới có thể dùng.
“Vẫn còn cơ hội.” Đại khái tính toán thời gian, Hàn Phi để A Niên và nhân viên buông tay, giao sự kiểm soát cơ thể cho người giấy màu máu.
Có lẽ lúc này may mắn mạnh mẽ đã phát huy tác dụng, nhắc nhở của hệ thống đột nhiên vang lên bên tai Hàn Phi. Tượng thần thứ năm bên trong cao ốc đã bị vợ của Cao Hưng phá hủy, phong ấn trong não vực của hắn lại bị yếu đi lần nữa, ánh sao chữa trị bao trùm lấy hắn.
Đón nhận sự che chở của ánh sao chữa trị, Hàn Phi xông vào trong ác mộng của những đứa trẻ. Giống như lần đầu tiên tiến vào thế giới tầng sâu vậy, hắn đã mang đến thay đổi cho vùng ác mộng màu đen này.
Càng đến gần, Hàn Phi nhìn thấy càng rõ ràng. Điện thờ ở chỗ sâu trong ác mộng không giống với tất cả điện thờ trong thành phố này. Nó là tồn tại thật sự, được tạo thành từ tuyệt vọng và tội lỗi, được xây nên từ vô số máu thịt.
"Ác mộng, công nghệ, máu thịt, thần quỷ, tên điên nào đã bắt chước hộp đen để chế tạo ra khối vuông màu đen này vậy?"
Không có thời gian để nhìn kỹ, tất cả sự vật mà những đứa trẻ sợ hãi trong cơn ác mộng bò ra khỏi đáy của điện thờ, máu thịt nhỏ giọt và biến thành cơ thể của bọn chúng. Khi Hàn Phi đến gần, bọn chúng nhe răng nanh lao về phía hắn.
"Tái sinh!"
Cưỡng ép kích hoạt con dao tái sinh, Hàn Phi biết mình không thể vượt qua sự ngăn chặn của quái vật. Chĩa lưỡi dao thẳng vào tượng thần trong điện thờ, hắn ném con dao tái sinh ra trước khi mạng sống cạn kiệt.
"Những linh hồn đồng hành với tôi, nếu như tôi ngã xuống, hy vọng mọi người có thể đi đến nơi xa hơn tôi."
Ánh dao nhân tính chọc thủng điện thờ, đâm vào trên tượng thần máu thịt. Cao ốc Vĩnh Sinh lắc lư kịch liệt, ngày mà Cao Hưng mong đợi nhất đã xảy ra sự cố bất ngờ.
Bản thể điện thờ là nền móng để duy trì vận hành cho thế giới kí ức. Điện thờ chính bị công kích, khiến cho sự vận hành của mọi thứ xảy ra vấn đề.
Thời gian rối loạn, sự áp chế sức mạnh của Cao Hưng đối với mọi người cũng bị phá vỡ.
Những bàn tay khổng lồ máu thịt xé nát Hàn Phi, cơ thể tàn tạ của hắn rơi vào trong khối đen. A Niên bên cạnh hai mắt đỏ ngầu, khàn giọng hét lên.
"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Bạn đã cận kề cái sắp, mạng sống thứ tư được kích hoạt! Hiện tại bạn vẫn còn hai mạng sống!"
Ho ra một ngụm máu, Hàn Phi dùng cánh tay duy nhất còn lại nắm lấy cạnh khối đen, bò hướng A Niên: "Vẫn còn sống, mau đi tìm buồng nuôi cấy cơ thể!"
Người giấy màu máu cầm dao tái sinh chạy theo hướng ngược lại với Hàn Phi, trong khi A Niên thì cõng hắn cùng với nhân viên trở lại tầng hầm 18, tất cả bọn họ đều trốn bên trong buồng nuôi cấy cơ thể.
"Cao Hưng có thể đến bất cứ lúc nào, chúng ta sẽ trốn ngay dưới mắt gã sao?" A Niên có chút lo lắng.
"Bởi vì con dao đồ tể của tôi đã phá hủy tượng thần, nên đã bị Cao Hưng đánh dấu. Người giấy mang theo nó rời đi, có thể giúp chúng ta chuyển hướng sự chú ý của thần linh." Cố gặng chịu đựng nỗi đau cơ thể bị xé nát, Hàn Phi tận lực duy trì tỉnh táo: "Trong tòa nhà vẫn còn những người khác, kẻ địch mà thần linh phải đề phòng không chỉ có chúng ta."
Những thay đổi dưới lòng đất vẫn còn tiếp tục. Sau khi điện thờ bị Hàn Phi tấn công, một loạt các phản ứng dây chuyền bắt đầu xuất hiện.
Kế hoạch mà Cao Hưng mong đợi nhất dường như đã bị cưỡng bức tiến hành trước, các thiết bị trong khối đen đang chạy hết tốc lực, lấy điện thờ làm trung tâm, biến ác mộng của tất cả những đứa trẻ thành một cây cầu kéo dài vô tận.
"Cây cầu đó dẫn đến nơi nào? Ở nơi sâu hơn của ác mộng? Hay là một thế giới khác?" Hai tay run rẩy, A Niên quay đầu nhìn Hàn Phi, nhưng hắn đã bất tỉnh.