Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi (Dịch Full)

Chương 996 - Chương 996: Tiếng Cười Điên Cuồng Không Thể Nhắc Đến

Chương 996: Tiếng cười điên cuồng không thể nhắc đến Chương 996: Tiếng cười điên cuồng không thể nhắc đến

Cái chết là điểm cuối cùng mà tất cả sinh mệnh đều đi đến, sẽ rất hiếm khi được đề cập đến, nhưng lại không thể không đối mặt.

Hàn Phi biết rõ từng bước của cái chết, ngừng hô hấp, tim ngừng đập, thân thể trở nên trắng bệch cứng ngắc, đốm thi xuất hiện, thi lạnh, cuối cùng thối rữa biến mất. Hắn đã chứng kiến rất nhiều cái chết, cho đến khi cái chết sắp xảy đến với mình.

Sáu không thể nhắc đến phong tỏa công viên vui chơi, Mộng khủng khiếp nhất sắp ập đến, Hàn Phi không nhìn thấy một chút hy vọng sống nào.

Mộng đã biết hộp đen ở trên người hắn, cho dù tạm thời từ bỏ lối đi, những không thể nhắc đến khác cũng sẽ tìm cách giết chết hắn.

Người khác có thể trốn thoát, nhưng Hàn Phi thì không thể. Thế giới tầng sâu bị quỷ chiếm giữ, trong hiện thực cũng không có chỗ dung thân cho hắn.

"Tôi muốn ở một mình một lát."

Thấy Hàn Phi một mình rời đi, sau khi do dự một chút, quản lý Quỷ vẫn mở miệng nhắc nhở: "Chúng ta không có nhiều thời gian nữa, trong khu vực này đều có người nhà và bạn bè mà cậu quen biết sau khi tiến vào thế giới tầng sâu. Với tính cách của Mộng, kết cục cuối cùng của bọn họ đều sẽ là chết vô cùng thê thảm.”

"10 phút, cho tôi thời gian 10 phút." Hàn Phi không dừng lại, giọng nói của hắn dần dần trầm xuống: "Tôi cũng không biết chính mình còn lại bao nhiêu phút nữa."

Một mình tiến vào lối đi của công viên vui chơi, Hàn Phi không chạy trốn. Hắn tìm tới điện thờ của công viên vui chơi, vén tấm vải đen lên, ngồi ở bên cạnh điện thờ.

"Ở trong 11 điện thờ của Mộng, tôi phát hiện ra rất nhiều bí mật. Trong hai chúng ta có một người chứa đựng ý chí của quỷ thế hệ đầu, có thể là tôi, cũng có thể là anh."

Tựa vào điện thờ, Hàn Phi lấy dao tái sinh ra. Hắn thử dùng dao tái sinh chém vào cổ tay của mình, nhưng nhân tính ấm áp cấu thành lưỡi dao lại tránh hắn.

Con dao đồ tể không muốn làm tổn thương hắn.

"Tôi còn tìm thấy một lượng lớn máu của quỷ thế hệ đầu trong điện thờ của Mộng. Nghe nói trước đây Phó Sinh dựa vào thứ tương tự máu quỷ để biến thành không thể nhắc đến, nhưng thứ máu đó không có bất kỳ tác dụng nào đối với tôi."

Nắm chặt chuôi dao, Hàn Phi không để ý đến tái sinh đang kêu gào. Cưỡng chế điều khiển lưỡi dao, hắn dùng toàn bộ ý chí ép nó cắt đứt cổ tay của mình.

“Vì để cứu được càng nhiều người hơn, mày phải học được cách thương tổn tao mới được.” Hàn Phi dịu dàng nhìn dao tái sinh, con dao này giống như đứa trẻ cùng hắn lớn lên vậy.

Máu chảy trên cánh tay, như thể nở đầy hoa tươi.

Năm ngón tay nắm chặt, Hàn Phi để máu nhỏ giọt xuống tượng thần của tiếng cười điên cuồng.

Máu quỷ không có bất kì phản ứng gì với Hàn Phi, nhưng vừa chạm vào tượng thần đã có biến hóa vượt xa dự đoán của hắn.

Từng giọt máu quỷ dường như có sự sống, mạch máu tinh xảo thẩm thấu vào tượng thần. Một cỗ sức mạnh khủng khiếp của không thể nhắc đến chậm rãi dung hợp với tiếng cười điên cuồng.

Tiếng cười điên cuồng trong tượng thần và trái tim của Hàn Phi đứng bên cạnh điện thờ đồng thời cùng đập, sợi dây định mệnh vô hình giữa họ bị kéo đứt, hai người cảm nhận được sự tồn tại của nhau một cách vô cùng chân thực. Từ cách đây rất lâu cả hai người đều sống trong cùng một thân xác, trong căn nhà nhỏ được cấu thành từ máu thịt có hai đứa trẻ bọn họ sinh sống.

Tượng thần trong điện thờ của công viên vui chơi dần dần trở nên trong suốt. Tiếng cười điên cuồng mở mắt ra, nếu máu quỷ chỉ rơi xuống mỗi người tiếng cười điên cuồng hay Hàn Phi dường như đều không có tác dụng, nhưng nếu như máu hồn của cả hai bọn họ cùng hòa trộn, thì sẽ tạo ra hiệu quả bất ngờ.

Tiếng tim đập giống như tiếng trống truyền đến từ trong chỗ sâu biển máu, máu tươi không ngừng chảy ra từ trong cơ thể Hàn Phi dường như đang đánh thức một con quỷ khổng lồ cực kỳ đáng sợ.

Hàn Phi và tiếng cười điên cuồng đều nhìn thấy ký ức không thuộc về bọn họ. Bên trong đại dương màu máu tràn đầy vết bẩn, có một ý thức đang sinh ra trong tuyệt vọng. Anh ta không chìm xuống dưới biển máu, mà theo bản năng muốn bơi lên trên, muốn đi đến bên trên mặt biển để nhìn thấy thế giới không có tuyệt vọng.

Ngày càng có nhiều cảm xúc tiêu cực ngưng tụ trên người anh ta, anh ta trở nên càng ngày càng cường đại, cũng càng ngày càng đáng sợ hơn, oán niệm cấu thành nên thân xác kia dường như ghét nhất là những người như anh ta.

Giữa mâu thuẫn và đau thương không gì sánh được, ý thức này bơi ra khỏi biển máu, anh ta đã đem tuyệt vọng, nhục nhã, đau đớn mà con người vứt bỏ lại trở về nhân gian.

Máu từ từ ngừng chảy, Hàn Phi tái nhợt bám vào điện thờ mới không bị ngã xuống.

Khi mới nhận được máu của quỷ thế hệ đầu, Hàn Phi nghĩ rằng mình là ý thức bất thường kia của quỷ thế hệ đầu. Nhưng khi tiêm máu quỷ vào tượng thần của tiếng cười điên cuồng, hắn mới phát hiện tiếng cười điên cuồng có thể khơi dậy sức mạnh của quỷ thế hệ đầu hơn mình.

Hàn Phi cố gắng hết sức để trả lại tiếng cười điên cuồng mọi thứ về quỷ thế hệ đầu, nhưng bất giác, linh hồn, vận mệnh và sinh mệnh đều đã vướng vào với quỷ thế hệ đầu rồi.

"Tiếng cười điên cuồng không hoàn chỉnh."

Sau khi có được máu quỷ, ký ức và ý chí của quỷ thế hệ đầu, tượng thần của tiếng cười điên cuồng không còn đổ nát nữa. Anh ta thông qua soán thần để trở thành không thể nhắc đến, có thể sử dụng năng lực thiên phú của Phó Sinh, Cao Hưng và Gương Thần để lại. Mặc dù những năng lực này rất cường đại, nhưng chưa thực sự phát huy được thực lực của tiếng cười điên cuồng.

Ở trong cô nhi viện nhiều năm như vậy, gánh vác tuyệt vọng của những đứa trẻ, tiếng cười điên cuồng là quái vật phù hợp nhất với thế giới tầng sâu này. Sau khi nhận được máu của quỷ thế hệ đầu và Hàn Phi, tiếng cười điên cuồng bắt đầu lột xác mạnh mẽ nhất, năng lực thuộc về chính anh ta xuất hiện bên trong điện thờ.

"Tiếng cười điên cuồng gánh vác tuyệt vọng của tất cả những đứa trẻ, còn mình thì gánh vác hy vọng của những vị chủ nhân hộp đen, nếu như có thể đưa cả hai thứ này cho cùng một người..." Hàn Phi vẫn còn một lá bài tẩy cuối cùng có thể sử dụng, đó chính là làm giống như Phó Sinh, lấy thân phận là chủ nhân hộp đen hiện tại, mượn sức mạnh của những chủ nhân trước kia để mở hộp đen ra, đưa ra lựa chọn cuối cùng.

Trong ác mộng của thôn Mộ, con trai lớn của Phó Sinh đã thoát khỏi ác mộng và nói cho Hàn Phi biết bí mật này. Phó Sinh đã làm điều này trước khi chết, kéo dài thêm thời gian mấy chục năm cho thế giới hiện thực.

Nhưng làm như vậy có hai điểm bất lợi. Với thực lực của chính Hàn Phi, cho dù có mượn thêm sức mạnh của hộp đen cũng rất khó thay đổi cục diện chiến đấu. Hơn nữa nếu như cưỡng ép làm như vậy, chính bản thân hắn cũng sẽ hồn phi phách tán.

Tiếng cười điên cuồng vẫn đang dung hòa với sức mạnh của quỷ thế hệ đầu, còn Hàn Phi thì nhìn về phía tòa nhà chọc trời. Trên đỉnh của tòa nhà cao nhất, trong tầm nhìn có một lối đi kết nối với hiện thực, có thể xây dựng một cây cầu bắc qua hai thế giới.

Phần cây cầu ở bên phía hiện thực đã được Cao Hưng hoàn thành hơn phân nửa, chỉ cần trong thế giới tầng sâu tiến hành thêm một cuộc tế máu, thì lối đi sẽ được mở ra.

"Nếu như phải đối mặt với cục diện tồi tệ nhất, ít nhất mình sẽ đưa những người hàng xóm rời đi."

Bảy không thể nhắc đến bao vây, muốn đột phá phong tỏa của bọn họ để chạy trốn vô cùng khó khăn. Phương pháp có tỷ lệ thành công cao nhất chính là rời đi thông qua hai lối đi mà Hàn Phi kiểm soát.

Thế giới tầng cạn không ổn định, chỉ là một công viên vui chơi tinh thần do con người tạo ra, rất dễ dàng trở thành một cái lồng giam tinh thần. Vì vậy nếu như thực sự muốn trốn thoát, chỉ có thể mở ra lối đi đến hiện thực, để những linh hồn đi theo Hàn Phi trở lại hiện thực.

Nhưng nếu làm như vậy, thảm họa thực sự sẽ nổ ra, tất cả mọi người đều sẽ bị kéo xuống nước, những gì Hàn Phi nhìn thấy trong điện thờ ký ức của Cao Hưng đều sẽ trở thành hiện thực.

"Mình phải làm sao bây giờ? Mở lối đi ra sẽ trở thành tội nhân của thời đại, nhưng lại có thể cứu được những người thân quan trọng nhất đối với mình. Thế giới hiện thực chưa bao giờ đối xử dịu dàng với mình, chính những quỷ quái này mới khiến cho mình cảm thấy ấm áp." Hàn Phi dựa vào điện thờ: "Hay là giống như Phó Sinh, với tư cách là trưởng thôn của thôn Mộ, lãnh đạo thôn Mộ chiến đấu đến người cuối cùng, sau đó cùng nhau bị chôn vùi."

Khi Hàn Phi còn đang rơi vào mờ mịt, tiếng cười điên cuồng đã cho hắn câu trả lời.

Sau khi hợp nhất với ý chí và máu của quỷ thế hệ đầu, tượng thần mở hai mắt ra, cánh tay đã hoàn toàn máu thịt hóa giơ lên, chỉ vào ngõ Súc Sinh.

Điện thờ nguyền rủa mà Từ Cầm xây dựng cho chính mình nằm trong ngõ Súc Sinh, không thể nhắc đến vẫn luôn đánh chủ ý lên cô ấy cũng đang ở cách ngõ Súc Sinh không xa.

Trong ba không thể nhắc đến đã ra tay, thực lực của Tang là yếu nhất, tượng thần của tiếng cười điên cuồng chỉ vào nó, ý tứ cũng vô cùng trực quan rõ ràng -- Giết nó!

Mộng còn chưa đến, tiếng cười điên cuồng muốn tận dụng khoảng thời gian này để giết càng nhiều càng tốt.

Hàn Phi hơi cúi đầu, như thể không nhìn thấy gì hết, trong mắt hắn vẫn tràn đầy tuyệt vọng như cũ, xung quanh phiêu tán cảm xúc tiêu cực. Cho dù không dùng mắt để nhìn, không thể nhắc đến nấp trong sương đen cũng có thể cảm nhận được sự chán nản của hắn.

Hàn Phi bây giờ như đang bị dọa sợ đến mất trí, mỗi lời thốt ra đều liên quan đến việc trốn thoát. Nhưng ngay khoảnh khắc khi nó buông lỏng cảnh giác, một dòng máu chói lọi phun ra từ công viên vui chơi, kèm theo tiếng cười cuồng loạn, một bóng người đẫm máu tấn công Tang mà không có bất kì dấu hiệu nào!

Những không thể nhắc đến đó đang chờ đợi Mộng đến, bọn chúng lúc trước vừa mới giao đấu cùng với tiếng cười điên cuồng. Theo bọn chúng thì tiếng cười điên cuồng đã bị trọng thương nên không thể chủ động tấn công.

Rút dao tái sinh ra, Hàn Phi sử dụng sức mạnh nhân cách tham lam, hấp thu tội nghiệt của Hình Phu. Hắn và Vô Thường đi theo tiếng cười điên cuồng.

Giết chết Tang, để Từ Cầm nuốt hết toàn bộ cảm xúc tiêu cực và nguyền rủa mà Tang mang theo, nhất định có thể hoàn thành bước đột phá cuối cùng.

Kết cục có thể vẫn sẽ không thay đổi, nhưng ít nhất tình thế sẽ có một chút chuyển biến tốt hơn. Trải qua vô số lần nguy hiểm sinh tử mới có thể đi đến bước này, bất kể là Hàn Phi, hay là tiếng cười điên cuồng, đều sẽ không dễ dàng từ bỏ.

Bầu trời đêm nhuốm máu đỏ, tốc độ của tiếng cười điên cuồng quá nhanh. Ở nơi bị điện thờ bao trùm, anh ta có thể xuất hiện bất cứ lúc nào.

Tang không kịp phản ứng lại, lồng ngực cấu thành từ những cảm xúc tiêu cực thuần túy nhất của nó đã bị một cánh tay đâm xuyên qua!

Điều khiến mọi người có mặt kinh ngạc hơn nữa là tiếng cười điên cuồng đã sử dụng một năng lực mà bọn chúng chưa từng thấy trước đây.

Những ngón tay xuyên qua lồng ngực của Tang tóm chặt lấy trái tim của nó, những cảm xúc tiêu cực thuộc về nó như liều thuốc chữa trị cho tiếng cười điên cuồng. Trái tim đó nhanh chóng tan biến trong bàn tay của tiếng cười điên cuồng, bóng quỷ của anh ta lại càng lớn hơn, các vết trầy xước trên mặt do Thú cào ra cũng đang lành lại!

Những vết thương do Thú tạo ra mang tính vĩnh viễn, đây cũng là lý do tại sao cánh tay của thầy giáo Lệ Tuyết không thể hồi phục, nhưng tiếng cười điên cuồng dường như đã phá vỡ quy tắc này.

Năng lực của anh ta là chữa trị, không phải là chữa trị cho người khác, mà là lợi dụng người khác để chữa trị cho mình. Dường như mọi thứ bị bàn tay anh ta chạm vào đều có thể tiến hành chuyển hóa.

Không thể nhắc đến bao vây không ngờ tiếng cười điên cuồng vẫn giữ được năng lực đáng sợ như vậy, phải biết rằng trước đây bọn chúng đã phải rất vất vả mới khiến tiếng cười điên cuồng trọng thương.

Sinh, Quỷ và Thú lập tức lao về phía ngõ Súc Sinh, tiếng cười điên cuồng thì không chút quan tâm. Đôi tay của anh ta như những con dao sắc bén, liên tục đâm vào hồn thể của Tang, tóm lấy linh hồn và ý chí của nó.

Điên cuồng cực hạn và bình tĩnh cực hạn xuất hiện ở trên cùng một người. Xung quanh người tiếng cười điên cuồng quấn quanh sát nghiệp vô biên, giết chóc có thể tăng cường thực lực vô hạn, đây vốn thuộc năng lực của Cao Hưng.

Đầu ngón tay cắt qua linh hồn, ý chí của Tang bị một sức mạnh cưỡng chế, nó đang dần dần quên đi quá khứ, thậm chí đến chấp niệm của nó cũng bắt đầu lung lay. Đây là năng lực của Phó Sinh trong điện thờ của bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ, ký ức của tất cả mọi người và quỷ đều là món đồ chơi có thể tùy ý thay đổi.

Trong đôi mắt đỏ như máu, cán cân quỷ dị đung đưa từ bên này sang bên kia, tiếng cười điên cuồng đặt linh hồn của mình ở trên cán cân. Bên phái cán cân của anh ta đặt bao nhiêu linh hồn và máu thịt của mình, ở phía bên kia của cán cân sẽ có bấy nhiêu ý chí và linh hồn thuộc về Tang mất kiểm soát.

Cưỡng chế hiến tế! Cưỡng chế công bằng! Phỏng chừng Gương Thần cũng không bao giờ nghĩ đến năng lực thiên phú của mình có thể sử dụng theo cách này.

Bình Luận (0)
Comment