Màu sắc của toàn bộ thế giới bị Mộng cướp đi, đôi cánh rực rỡ dường như không có ranh giới, đây chính là bản thể của Mộng.
Một mình đứng trên tầng cao nhất của tòa nhà chọc trời, Hàn Phi nhìn Mộng đã cận kề, cảnh tượng này cực kỳ có sức ảnh hưởng.
Hận ý có tên gọi Cánh bướm là một người vô cùng mỹ lệ; con quỷ có tên gọi là Mộng, nhưng bản thể lại giống một con bướm.
Đôi cánh được vẽ bởi vô số đường vân khuôn mặt người nhẹ nhàng vẫy vẫy, bụi mộng giống như một cơn mưa bao trùm trời đất, nhấn chìm chúng sinh và tất cả hy vọng.
Thân thể già nua của Hàn Phi lùi về phía sau, tựa vào điện thờ. Hắn nhỏ bé đến mức giống như một hạt bụi trước Mộng, tầm thường không đáng kể.
Không sử dụng năng lực không thể nhắc đến, cảm giác áp bức mạnh mẽ mà Mộng mang đến đã khiến tất cả không thể nhắc đến đều bất giác dừng lại, thậm chí ngay cả bầu trời của thế giới tầng sâu cũng phải sụp đổ.
“Làm sao có thể có con quỷ kinh khủng như vậy?”
11 điện thờ của Mộng chiếu vào thế giới tầng cạn, ý chí bị số 2 kiềm chế, rất nhiều ác mộng tạo thành mộng hạch đều bị công lược. Sau từng tầng suy yếu, bản thể của Mộng vẫn nghiền nát tất cả không thể nhắc đến.
Nó không chỉ có sức mạnh vô địch mà còn kiểm soát vô số tín đồ và ba tổ chức tội phạm lớn trong hiện thực, gây ra hỗn loạn ở Tân Hỗ và lật đổ thành phố.
Làn sương đen bị đôi cánh của Mộng xé nát, biển sương mù dày đặc kia chẳng qua là để che giấu sự tồn tại của nó, hoặc có thể nói là chỉ chờ đợi giờ khắc này.
Sau khi xác định mục tiêu, không cho bất kỳ cơ hội nào để thở, làm bằng mọi giá, giết bằng mọi cách!
Toàn bộ mộng cảnh rực rỡ trên bầu trời biến thành cạm bẫy giết chóc. Sau khi Mộng hiện thân, đôi cánh mộng khổng lồ bắt đầu vẫy vùng. Nó sử dụng sức mạnh không thể nhắc đến và tìm mọi cách chỉ để giết chết Hàn Phi, một người sống bình thường.
Vận mệnh vặn vẹo, biển máu rền rĩ, mộng cảnh vô biên hóa thành lưỡi dao sắc bén đâm xuyên qua thời gian.
Khi Hàn Phi nhìn thấy lưỡi dao xinh đẹp mộng ảo kia, sau một khắc lưỡi dao đã xuất hiện trước mắt hắn rất nhanh, cái chết trong nháy mắt. Lưỡi dao được cấu thành hoàn toàn từ sức mạnh của không thể nhắc đến sắp xuyên qua đầu hắn, mục tiêu của Mộng là hộp đen đằng sau gáy!
Hai mắt theo bản năng nhắm lại, nhưng cảm giác đau đớn vẫn chưa truyền đến, Hàn Phi đã nghe được một tiếng vang đinh tai nhức óc.
Đôi mi nhăn nheo chậm rãi mở ra, Hàn Phi nhìn thấy thầy giáo đang đứng quay lưng về phía mình.
Ông lão cả đời thủ hộ Tân Hỗ, người cảnh sát đêm đầy tội danh, đã biến mình thành màn đêm, dùng chấp niệm cả đời đứng chắn trước mặt Hàn Phi.
Tội danh trên người nhanh chóng biến mất, thực lực của ông lão kém xa so với Mộng. Ông tự thiêu đốt chính mình, tất cả những gì có thể đổi lấy chỉ là tranh thủ được thêm vài giây cho Hàn Phi.
Cho đến khi chết, ông vẫn thực hành các nguyên tắc của riêng mình.
Làn da tan chảy, nơi tiếp xúc với lưỡi dao rực rỡ kia tỏa ra mùi hôi thối, mộng văn quỷ dị trong khoảnh khắc bao phủ toàn thân.
Sự điên cuồng trong mắt ông cùng với thực lực cường hãn thuộc về cảnh sát đêm tiêu tán. Trong khoảnh khắc lý trí trở về, ông lão quay đầu nhìn về phía Hàn Phi, miệng mở ra nhưng lại không nói được lời nào, linh hồn và chấp niệm đã bị mộng xoắn nát.
Chấp niệm sâu sắc nhất hóa thành bụi bay, ông lão là cảnh sát đêm, ông không trở thành ngôi sao trên bầu trời, chết cũng hóa thành cát bụi, rơi xuống dưới chân của thế hệ sau.
"Thầy..."
Người Hàn Phi tôn kính nhất không phải Phó Sinh, mà là ông lão này. Cuộc đời của ông đơn giản thuần túy, từ ngày trở thành cảnh sát, cho đến khi hóa thành cát bụi, ông đều bảo vệ Tân Hỗ.
Ông bảo vệ những người xa lạ sau lưng mình mà không bao giờ đưa ra bất kỳ yêu cầu nào. Tâm nguyện cả đời của ông không phải là tiền bạc, quyền lực, danh tiếng hay lợi ích, mà là bắt được Cánh Bướm.
Dựa vào vài giây ngắn ngủi mà ông lão tranh thủ được, tiếng cười điên cuồng bị Sinh Quỷ và Thú quấn lấy đã thoát ra. Sương máu tan rã, khoảnh khắc tiếp theo, tiếng cười điên cuồng bước ra khỏi điện thờ của Cao Hưng và xuất hiện trên đỉnh tòa nhà chọc trời.
Hoa song sinh nở trên tòa nhà cao nhất của thế giới tầng sâu, thu hút Cánh Bướm hung ác nhất.
Đòn sát thương đã bị Hàn Phi né tránh, nhưng Mộng vẫn chưa buông tha. Nó cường hãn đến mức vượt quá khả năng nhận thức, cũng quỷ quyệt đến cực điểm. Nó biết Hàn Phi là điểm yếu của tiếng cười điên cuồng, chỉ cần công kích Hàn Phi thì tiếng cười điên cuồng sẽ ngăn cản.
Nếu như tiếng cười điên cuồng không ngăn cản, thì nó sẽ cướp đi hộp đen. Đây là một cục diện nan giải, là sát cục tất phải chết!
Ác mộng đầy trời, rực rỡ xinh đẹp, nó ngoạn mục hơn bất kỳ cảnh quan nào trên thế gian, nhưng sát khí ẩn giấu đằng sau vẻ đẹp này lại khiến cho cả quỷ và không thể nhắc đến đều cảm thấy sợ hãi.
Mộng đan vào nhau, mang theo đầy trời bụi mộng rơi xuống, hóa thành từng sợi xiềng xích.
Tiếng cười điên cuồng tránh đi, Hàn Phi sẽ dễ dàng bị nghiền nát, cho nên hắn chỉ có thể chịu đựng.
Xiềng xích vô tận của mộng cảnh không thể nào ngăn cản được, tiếng cười điên cuồng bảo vệ Hàn Phi, trong khi thần hồn của chính mình thì bị xiềng xích của Mộng xuyên qua, thương tích đầy mình.
Mộng có một cơ thể vô biên, nhưng điều đáng sợ hơn là khả năng thiên phú của nó không phải là cận chiến, mà là kiểm soát tinh thần.
Sau khi xiềng xích mộng xuyên qua thân thể của tiếng cười điên cuồng, ở trong cơ thể chúng quấn lấy nhau, ảo cảnh từ trong ác mộng bắt đầu lay chuyển ý chí của tiếng cười điên cuồng.
Tra tấn bình thường không có bất kỳ ý nghĩa gì đối với tiếng cười điên cuồng, nhưng Mộng thì khác. Nó biết những khuyết điểm trong nội tâm của tiếng cười điên cuồng. Dưới sự giám sát của nó, đứa trẻ hiền lành nhất đã trở thành tiếng cười điên cuồng.
Tiếng cười điên cuồng rất mạnh, muốn giết chết anh ta là điều vô cùng khó khăn. Vì vậy Mộng đã nghĩ ra cách đối phó với đứa trẻ này ngay từ khi tiếng cười điên cuồng được sinh ra.
Giả như ý chí bản thân vô cùng kiên cường, vậy thì bắt đầu từ người thân của anh ta, bắt đầu từ những điều anh ta quan tâm.
Tiếng cười điên cuồng đã giết chết những đứa trẻ khác trong cô nhi viện và mang theo ý chí của tất cả những đứa trẻ. Nhưng tất cả linh hồn đã chết của những đứa trẻ đó đều bị giam cầm bởi Mộng!
Không tra tấn được tiếng cười điên cuồng, nhưng có thể tra tấn những đứa trẻ mà anh ta quan tâm nhất, tra tấn những người thân khi anh ta còn chưa trở thành tiếng cười điên cuồng.
Trong giấc mộng rực rỡ và đẹp đẽ nhất, linh hồn của những đứa trẻ khác đều ẩn giấu, ngoại trừ số 2 và tiếng cười điên cuồng. Họ giống như những món đồ chơi nhỏ, bị chơi đùa tùy tiện.
Tiếng cười điên cuồng cũng không hoàn hảo, anh ta còn tồn tại khuyết điểm rất lớn, điều mà Hàn Phi chỉ nhìn thấy sau khi xiềng xích Mộng đâm xuyên qua tiếng cười điên cuồng.
Tên điên vẫn luôn cười một cách cuồng loạn, chưa bao giờ buông bỏ được những gì đã xảy ra trong đêm màu máu. Anh ta sống chính là vì mang theo chấp niệm về việc giết chết những đứa trẻ bằng chính đôi tay của mình.
Đây là điểm khác biệt lớn nhất giữa anh ta và những không thể nhắc đến khác, cũng là nguyên nhân khiến tiếng cười điên cuồng không thể hình thành thế giới ký ức của chính mình. Nhưng dù vậy, tiếng cười điên cuồng cũng mạnh hơn rất nhiều so với không thể nhắc đến bình thường.
Nếu không phải gặp Mộng, có thể anh ta đã giết chóc đến hồn phi phách tán, dẫm lên hài cốt của không thể nhắc đến khác, đứng yên mà biến mất.
Sở hữu năng lực chữa trị không thể nhắc đến, muốn giết chết tiếng cười điên cuồng là một chuyện vô cùng khó khăn, cũng sẽ phải trả một cái giá rất đắt, cho nên Mộng mới thiết kế những thứ này.
Con người ai cũng có nhược điểm, mà có nhược điểm thì sẽ có khả năng bị giết chết.
Mộng không trực tiếp dao động tiếng cười điên cuồng, mà sử dụng ác mộng, nguyền rủa chết chóc, ác ý, cùng với tất cả những điều khủng khiếp mà nó có thể nghĩ ra để tra tấn những đứa trẻ kia. Thông qua sự ràng buộc không ngừng giữa những đứa trẻ và tiếng cười điên cuồng, nó sẽ ảnh hưởng đến anh ta, từ đó phá hủy anh ta.
Sau khi nhìn thấy những đứa trẻ ở cô nhi viện trước đây, thân thể của tiếng cười điên cuồng bắt đầu run rẩy. Cho dù bị thương nặng như thế nào, anh ta cũng không cảm thấy đau đớn, nhưng giờ khắc này trái tim lại đang nhỏ máu.
Xiềng xích mộng chạy khắp thân thể tạo thành một tấm lưới lớn trong cơ thể, bao bọc trái tim đang đập của tiếng cười điên cuồng.
Trái tim của quỷ khác với người, ở đó cô đọng niềm tin và chấp niệm cả đời không thể buông bỏ. Nếu Mộng đào được trái tim ra khỏi cơ thể của tiếng cười điên cuồng, kết cục của anh ta chỉ có hồn phi phách tán.
Đôi cánh vô tận của Mộng kéo dài đến tận cùng thế giới, những cảm xúc xuất hiện trên nhân gian đã hóa thành thần văn rực rỡ, mạnh mẽ khắc sâu trên cơ thể của tiếng cười điên cuồng.
Mộng so với tưởng tượng của Hàn Phi còn ác độc hơn. Nó không chỉ đơn giản là muốn móc ra trái tim của tiếng cười điên cuồng, mà còn chuẩn bị tiêm "độc" của chính mình vào trái tim của anh ta. Dường như từ lúc nhìn thấy tiếng cười điên cuồng, nó đã cảm thấy đây là một thân thể quý hiếm.
Tiếng cười điên cuồng thích hợp làm đồ chơi của nó hơn là Cao Hưng và Cánh Bướm. Nó muốn từng bước ăn mòn linh hồn và ý chí của tiếng cười điên cuồng, đồng thời đạt được sức mạnh chữa trị.
Không thể đứng thẳng được dậy, tiếng cười điên cuồng ngã quỵ trên tầng cao nhất, hai tay chống trên mặt đất, cuồng loạn giãy dụa, mà lúc này Hàn Phi đã được anh ta dùng chính thân thể của mình để bảo vệ.
Tất cả xiềng xích mộng đều xuyên vào thân thể của tiếng cười điên cuồng, Hàn Phi sẽ không bị thương tổn gì cho đến khi anh ta ngã xuống.
Người thầy hóa thành cát bụi rơi xuống đất, Hàn Phi không kịp bi thương, hắn lại nhìn tiếng cười điên cuồng đau đớn đến phát điên.
Năm ngón tay nắm chặt dao đồ tể, nhưng lại không có năng lực phản kháng.
Sau khi Mộng ra tay, mấy không thể nhắc đến còn sống sót đã hiểu ra và đồng thời tiến đến tòa nhà chọc trời. Bọn chúng mỗi người nắm lấy một sợi xiềng xích của mộng cảnh và rót thần lực của mình vào đó, như thể muốn ngũ mã phân thây tiếng cười điên cuồng.
Bàn tay bảo vệ trái tim của tiếng cười điên cuồng đã bị kéo ra. Cho dù anh ta có cường đại đến đâu, cũng không thể đối kháng với sáu không thể nhắc đến cùng một lúc.
Bầu trời đêm của thế giới tầng sâu đang đổ cơn mưa máu, tất cả mọi thứ xung quanh đều bị nhuộm đỏ, dường như anh ta đã quay trở lại đêm đó một lần nữa.
Nỗi đau sâu thẳm nhất trong lòng kích thích tâm trí, dưới sự thôi thúc không ngừng của Mộng, những ký ức mà tiếng cười điên cuồng không muốn nhớ lại nhất tràn ngập hai mắt.
Thân thể xuất hiện vết nứt, trái tim mọc ra mộng văn đáng sợ, tiếng cười điên cuồng có thể bị xé nát mọi lúc, cuối cùng rơi vào kết cục còn thê thảm hơn so với Phó Sinh.
Tất cả mọi thứ trở nên tuyệt vọng, sống hơn 20 năm, dường như anh ta vẫn không vượt qua được đêm màu đỏ như máu đó.
"Trời sẽ không sáng..."
Xiềng xích mộng thẳng tắp, tất cả không thể nhắc đến đều nhìn chằm chằm vào tòa nhà cao nhất của thế giới tầng sâu. Chúng nhìn tiếng cười điên cuồng, như thể là coi anh ta làm tế vật hiến cho Mộng.
Sương đen đã hoàn toàn tiêu tán, trong một góc không ai chú ý, có một tiếng ca quen thuộc bỗng nhiên vang lên.
Từ đường bỏ hoang ở rìa khu vực mưa đen được thắp sáng, chủ nhân của bài hát mặc áo gai chịu tang, trong tay cầm một chiếc đèn lồng trắng có chữ "Phó".
Anh ta trẻ tuổi anh tuấn, biểu cảm bi thương, giống hệt như con trai út của Phó Sinh mà Hàn Phi nhìn thấy ở thôn Mộ.
Bài vị không tên được thờ trong từ đường, trước bài vị thắp hai điếu thuốc hồn.
Khi tiếng ca vang lên, cửa từ đường bị đẩy ra, tám xác sống với biểu cảm đờ đẫn, giống như những con rối không có ý thức của bản thân, khiêng một chiếc quan tài màu đen đi ra.
Quan tài không đóng chặt, bên trong chất đầy mặt nạ gỗ, mỗi chiếc đều dính đầy máu, thịt vụn và da thịt xa lạ.
Chủ nhân của bài hát ở phía trước báo tang, xác sống nâng quan tài cúi đầu đi về trước, dường như bọn họ đang dựa theo các bước tế lễ của thôn Mộ, tế bái một người nào đó đã không còn tồn tại.
Khí tức không thể nhắc đến đã xé tan sương đen còn sót lại, những không thể nhắc đến đứng trên tòa nhà chọc trời cũng chú ý đến tiếng ca và quan tài gỗ.
Sinh Quỷ và Kiệt lập tức buông tay, thế giới chết chóc kiệt quệ và thế giới máu thịt đồng thời bộc phát, dễ dàng áp chế ca dao chiêu hồn.
Đèn lồng giấy trắng đung đưa trong công viên vui chơi. Khi tiếng ca không thể đến gần được nữa, anh ta quay lại và cúi đầu trước quan tài đen.
Nắp quan tài bị đẩy ra, những chiếc mặt nạ gỗ không ngừng rơi ra khỏi quan tài. Khuôn mặt trên mỗi chiếc mặt nạ không giống nhau, nhưng biểu cảm lại rất giống nhau, dữ tợn quỷ dị, tàn nhẫn thô bạo.
Quan tài đen được đặt trên mặt đất, tám xác sống quỳ rạp xuống, tất cả đều toát ra hận ý kinh người.
Khi chiếc mặt nạ cuối cùng rơi xuống, có một cánh tay cháy đen nhô ra khỏi quan tài và chộp lấy mặt nạ.
Ngọn lửa đen đang thiêu đốt trên cánh tay, cánh tay bị thiêu cháy kia không ngừng dị hóa. Không thể nhắc đến bình thường có thể khống chế thân thể của mình, lợi dụng năng lực thiên phú không thể nhắc đến khiến người khác dị hóa biến dạng. Nhưng không thể nhắc đến nằm trong quan tài này lại làm ngược lại, áp dụng tất cả dị hóa và biến dạng lên chính người mình.
Anh ta mất đi hình dạng con người, sau khi thoát khỏi sự áp chế của quan tài đen, một ác quỷ cực kỳ dị dạng chui ra từ bên trong.
Không ai biết anh ta đã trải qua những gì trong thế giới tầng sâu, xấu xí đã không đủ để miêu tả. Thân thể không ngừng lớn lên, làn da cháy xem bong tróc, thân thể mới sinh trưởng, dường như trong lòng anh ta có vô số linh hồn, anh ta còn vì những linh hồn đó mới chế tạo từng cái mặt nạ.
"Thợ mộc?" Trong mắt Hàn Phi hiện lên một tia hy vọng. Hắn nhận ra những linh hồn đang lớn dần trên người thợ mộc, những linh hồn đó có ngũ quan tương tự như thôn dân mà hắn nhìn thấy ở thôn Mộ.
Sau khi thôn Mộ bị chôn sống, chính người thợ mộc đã hóa thành quỷ thu thập tất cả thi thể và linh hồn. Anh ta là thợ mộc trong thôn, tất cả các dụng cụ tế lễ và nhà gỗ đều do anh ta tham gia chế tác.
Sau khi mọi người qua đời, anh ta đã biến cơ thể của mình thành một thôn Mộ mới.
Thợ mộc rất mạnh, loại cường đại này không chỉ xuất phát từ bản thân anh ta, mà còn từ chấp niệm của tất cả những linh hồn đã khuất trong thôn.
So với thợ mộc, tiếng ca giống như một đứa trẻ chập chững đứng bên cạnh một người thợ săn dày dạn kinh nghiệm.
"Là anh?" Nhận ra thợ mộc, hắn biết anh ta rất cường hãn nhưng lại không cảm thấy sợ hãi: "Mộng ở đây, anh không cứu được ai đâu, thậm chí còn không thể cứu được chính mình nữa."
Để toàn lực đối phó thợ mộc, Kiệt và Sinh Quỷ đã buông xiềng xích mộng ra. Ở phía bên kia, Từ Cầm mở khóa tất cả nguyền rủa đang chiến đấu cùng với Anh Hồi. Bọn họ đều đang cố gắng hết sức để giúp tiếng cười điên cuồng giảm bớt áp lực.
"Cho dù chúng ta không tham gia, đứa trẻ đáng thương kia vẫn sẽ bị Mộng hút sạch, con bướm bay vẫn luôn chờ hoa nở." Thế giới chết chóc kiệt quệ va chạm với thân thể dị hóa cao độ của thợ mộc, máu thịt sụp đổ, thế giới ký ức của thợ mộc cũng lộ ra. Đó là một thôn Mộ hoàn toàn mới, một thôn Mộ dám cùng lúc đối đầu với hiện thực và thế giới tầng sâu.
Thôn Mộ mà thợ mộc kỳ vọng rất giống với "thôn Mộ" do Hàn Phi dẫn dắt. Thế giới trong ký ức của anh ta đang biến thành hiện thực ở trong tay Hàn Phi. Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến anh ta ra tay giúp đỡ hắn.
Con đường mà Hàn Phi muốn đi phù hợp với con đường mà thợ mộc thật sự nghĩ trong lòng.
Mặt đất bị xé toạc, một nửa công viên vui chơi bị phá hủy, trận huyết chiến chỉ mới bắt đầu.
"Làn sương đen ngăn cách này cuối cùng cũng tiêu tán."
Sương đen tiêu tán, một chú hề cầm bóng bay từ trong đống đổ nát bò ra. Phủi hết bụi đất trên người, gã vốn định chỉnh trang lại quần áo thì lại bị một lực lượng khổng lồ đột nhiên lật nhào.
Một bóng đen khổng lồ xuất hiện sau lưng gã, nhà văn Nhện đầy máu lo lắng nhìn tòa nhà chọc trời.
Ác mộng rực rỡ chiếu rọi thân thể ông ấy, xung quanh phản chiếu ra chín cái bóng khác nhau. Mỗi cái bóng đều toát ra khí tức hận ý và đều là một đồ tể cầm hung khí.
"Tôi biết ông rất sốt ruột, nhưng đừng có nóng vội, mạo muội xông tới không giúp được người ta, không bằng chúng ta ở bên ngoài tiến hành trợ giúp." Chú hề buộc quả bóng bay vào cổ tay, cả người gã cuộn tròn vào khe đá: "Ông xem, giống tôi này, khá kín đáo..."
Lời còn chưa dứt, nơi mà chú hề ẩn nấp đã bị giẫm nát, khí tức không thể nhắc đến ở rìa đại địa tuôn ra, một linh hồn được ngưng tụ hoàn toàn từ ký ức đứng ở lối vào công viên vui chơi.
Thân thể của bà như được chạm khắc bằng kim cương, không chút tỳ vết. Trong tay bà còn cầm một bức thư do Phó Sinh viết, nhưng bây giờ tên của Phó Sinh đã không còn trên bức thư đó nữa. Bà đã tận mắt nhìn thấy tên của Phó Sinh biến mất từng chút một.
Phó Ức căm hận tất cả, bao gồm cả Phó sinh và tên của chính mình, nhưng bà cũng không hận Hàn Phi.
Là một tồn tại không thể nhắc đến, chỉ cần bị người ta nhắc tới, bà đều có thể cảm nhận được trong lòng. Hàn Phi đã gặp Phó Ức trong điện thờ ký ức của Phó Sinh. Dưới sự khống chế những mảnh ký ức của Phó Sinh, Phó Ức cũng có thể cảm nhận được Hàn Phi đối xử với gia đình đó như thế nào.
Những gì đã xảy ra trong hiện thực thì không thể thay đổi được, nhưng bà có thể cho tương lai một cơ hội. Bức thư của Phó Sinh hóa thành tro bụi, Phó Ức tiến vào công viên vui chơi.
Lại một không thể nhắc đến nữa xuất hiện, Thú và Quái Dị vốn định cùng nhau ngăn cản Phó Ức, nhưng Mộng đã chỉ thị cho tất cả không thể nhắc đến tìm cách khiến Từ Cầm hồn phi phách tán, tập trung lực lượng phá vỡ chiếc vòng yếu nhất.
Sương đen bao phủ công viên vui chơi đã tan biến, ở đường chân trời phía xa có đủ loại khí tức khủng khiếp đang thăm dò, bầu trời màu máu rực rỡ này đã thu hút sự chú ý của rất nhiều quỷ vật không rõ.
Mộng không muốn trì hoãn nữa, nó bắt đầu cướp lấy trái tim của tiếng cười điên cuồng bằng sức mạnh áp đảo.
Xiềng xích mộng trói chặt trái tim, ý chí của tiếng cười điên cuồng và ý chí của Mộng xảy ra va chạm bi thảm trực tiếp nhất. Mộng không có khuyết điểm, nhưng vết nứt trong lòng tiếng cười điên cuồng lại càng ngày càng nhiều.
Anh ta quá quan tâm đến những đứa trẻ bị mình giết, và đêm đó đã bị mắc kẹt trong suốt cuộc đời.
Trong tiếng cười cuồng loạn có một sự đau đớn khó tả, anh ta là người duy nhất còn sót lại trong thế giới của chính mình, cho nên mới có Hàn Phi xuất hiện, hắn chính là tuyệt vọng.
Trái tim nóng bỏng điên cuồng đang dần rời xa, vào lúc này, một chuyện mà không ai có thể ngờ tới đã xảy ra.
Những đứa trẻ từng được tiếng cười điên cuồng che chở, ý chí và chấp niệm của bọn chúng được lưu lại trong đầu tiếng cười điên cuồng đột nhiên bắt đầu chủ động thoát khỏi anh ta.
Những đứa trẻ luôn sát cánh cùng tiếng cười điên cuồng dường như đã đưa ra một quyết định đặc biệt.
Bọn chúng không muốn tiếp tục để cho tiếng cười điên cuồng mang chấp niệm của mình đi về phía trước, chúng muốn làm một chuyện cuối cùng vì anh ta.
Đứa trẻ số 1 với hình thể cao lớn là người đầu tiên thoát khỏi sự khống chế của tiếng cười điên cuồng. Có nhân cách kỳ diệu, nó nhẹ nhàng xoa dịu trái tim đang rạn nứt của anh ta. Không nói gì cả, ý chí còn lại và chấp niệm chủ động tan rã, nó cắt đứt liên hệ với tiếng cười điên cuồng, dùng tất cả những gì mình có để hàn gắn vết nứt trên trái tim anh ta.
"Tôi là đứa lớn nhất trong đám, lẽ ra phải do tôi đứng ở trước mặt tất cả, để tôi gánh vác những năm tháng vất vả của anh."
Số 1 là anh cả của những đứa trẻ, nhưng nó cảm thấy mình không xứng đáng, nó đã không tạo ra điều kỳ diệu đó.
Linh hồn của số 1 bị Mộng khống chế dần dần trở nên đờ đẫn, sau đó bị nghiền nát.
"Anh không cần tiếp tục chịu đựng thống khổ nữa, anh chưa bao giờ làm sai chuyện gì, chúng tôi sẽ dùng một hình thức khác đi cùng anh."
Những vết nứt trong trái tim đã được hàn gắn, từng đứa trẻ từ cô nhi viện màu máu đi về phía trái tim kia mà không quay đầu lại. Ý chí cá nhân của bọn chúng đã dung nhập vào trái tim của tiếng cười điên cuồng, bọn chúng buông bỏ chấp niệm trước kia, để tiếng cười điên cuồng có thể sống sót là tâm nguyện duy nhất của bọn chúng vào giờ khắc này.
Trái tim gần như bị đào ra bắt đầu đập trở lại, khuyết điểm trong trái tim của tiếng cười điên cuồng đã được bù đắp một phần. Mỗi nhân cách khác nhau đều cố gắng hết sức và dùng phương thức của riêng mình để chữa trị tuyệt vọng của anh ta.
Ban đầu Mộng sử dụng linh hồn của những đứa trẻ khác làm phương tiện để tác động đến tiếng cười điên cuồng. Nhưng ai có thể ngờ những đứa trẻ mà anh ta quan tâm nhất lại đưa ra lựa chọn như vậy.
Xiềng xích mộng trở nên yếu đi một chút. Sau khi lũ trẻ bỏ qua chính mình và trở thành một phần của tiếng cười điên cuồng, thực lực của anh ta đã tăng trở lại, nhưng thế giới ký ức của anh ta vẫn chưa xuất hiện.
Linh hồn của tiếng cười điên cuồng vẫn chưa đầy đủ và thiếu phần quan trọng nhất.
Thấy tiếng cười điên cuồng vẫn có thể chống cự, kế hoạch bị thay đổi trong chớp mắt, Mộng bắt đầu toàn lực vây giết tiếng cười điên cuồng và Hàn Phi, dứt khoát tàn nhẫn.
Ác mộng che khuất bầu trời đêm bao trùm bên trong, thế giới của Mộng thay thế một phần quy tắc của thế giới tầng sâu, bóp méo thân thể của tiếng cười điên cuồng, để cho ác mộng sinh trưởng trong cơ thể của anh ta.
Không chỉ tiếng cười điên cuồng, mà tất cả các điện thờ của công viên vui chơi, tòa nhà chết chóc, bệnh viện và tòa nhà chọc trời cũng bị Mộng ăn mòn. Trên các bức tượng thần xuất hiện những dấu vết mệt mỏi xấu xí, cửa thần bị nứt, từng vết nứt vô cùng rõ ràng bắt đầu xuất hiện trên tượng thần.
Thế giới ký ức của không thể nhắc đến là ngọn nguồn của sức mạnh và niềm tin của chính mình, nhưng thế giới ký ức của Mộng đã có thể thay đổi các quy tắc của thế giới tầng sâu, đây hoàn toàn không phải là một cấp độ tồn tại.
Tiếng cười điên cuồng cảm thấy mối liên hệ giữa bản thân và điện thờ đã bị cắt đứt. Anh ta không thể rút ra được sức mạnh từ điện thờ, như thể bị Mộng nhốt vào trong một cái lồng giam không ngừng bị dồn nén.
Anh ta không thể tự bảo vệ mình và ngày càng suy yếu. Tệ hơn nữa là Mộng đã nhắm đến Hàn Phi làm mục tiêu chính để tiêu hao sức mạnh của anh ta.
Nếu không muốn Hàn Phi bị giết chết, anh ta buộc phải chống lại công kích của Mộng hết lần này đến lần khác.
Sức mạnh chữa trị bị tiêu hao nhanh chóng, hai đứa trẻ bị tuyệt vọng bao bọc trên tòa nhà cao nhất của thế giới tầng sâu.
Đêm màu máu tràn ngập ác mộng, vận mệnh hình như đã giao câu trả lời tồi tệ nhất cho Hàn Phi và tiếng cười điên cuồng.
"Tiếng ca, thợ mộc và Phó Ức, toàn bộ bọn họ đều bị dương ngăn cản..." Hàn Phi trên tòa nhà cao nhất nhìn công viên vui chơi, những linh hồn vô tội được đưa ra từ điện thờ ký ức của Phó Sinh đang bị tàn sát từng người một; những người hàng xóm bị thương vong nặng nề; Từ Cầm từng bảo vệ mình vô số lần bị hai không thể nhắc đến liên thủ công kích, điện thờ mà cô còn đang xây dựng dở đã bị nghiền nát, tượng thần do nguyền rủa tạo thành đang trong bờ vực bị sụp đổ.
Ngẩng đầu lên, Hàn Phi nhìn gương mặt giống hệt với mình của tiếng cười điên cuồng: "Linh hồn của anh còn tồn tại một khuyết điểm cuối cùng, máu của quỷ đời đầu có một phần nhỏ chảy vào trái tim tôi, không cách nào chuyển giao toàn bộ cho anh được.”
Hàn Phi thả cửu mệnh và toàn bộ quỷ quái khác trong quỷ văn, hắn nhẹ nhàng đặt tay lên tượng thần của tiếng cười điên cuồng: "Nếu muốn dung hợp Hoa Song Sinh, phải đợi đến khi một bông hoa hoàn toàn khô héo, bông hoa kia mới có thể lấy được toàn bộ.”
Cao Hưng và số 2 đã sớm ám chỉ Hàn Phi, đây cũng là nguyên nhân mà ban đầu số 2 không tin tưởng Hàn Phi.
Một đường đến đây, Hàn Phi đã cố gắng hết sức, hiện tại chỉ có một biện pháp để thay đổi cục diện.
"Trước đây tôi luôn nghĩ đến chuyện này, nhưng khi thật sự phải đối mặt, quả thực rất bất đắc dĩ." Ánh mắt Hàn Phi đảo qua những người hàng xóm trong công viên vui chơi, trong lòng hắn hiện lên từng chuyện nhỏ nhặt: "Thì ra tôi vẫn chưa quên những ký ức vụn vặt đó, thì ra lúc ấy tôi cũng đã cảm nhận được hạnh phúc."
Vết nứt trong tim tiếng cười điên cuồng đã được hàn gắn, nhưng trái tim bị xiềng xích mộng xuyên qua vẫn đang dần rời xa anh ta, anh ta không thể chống đỡ được bao lâu nữa.
Ý thức chìm vào tâm trí, lần theo bước chân Hàn Phi nhìn thấy thôn Mộ, hắn để linh hồn của mình bắt lấy hộp đen.
Hắn rót tất cả kinh nghiệm, ký ức và cảm xúc của mình vào nó, đồng thời mở cả hai mặt của hộp đen với cái giá phải trả là tất cả những gì mình có!
Tuyệt vọng và hủy diệt tích lũy trong vô số năm tuôn ra từ mặt trước của hộp đen, hy vọng được giữ bởi các thế hệ chủ sở hữu hộp đen chống đỡ mặt sau của hộp.
Hai lực lượng hoàn toàn trái ngược hủy diệt và cứu chuộc cơ hồ muốn xé nát thân thể Hàn Phi. Hắn biết mình chịu không nổi, nhưng vẫn kiên quyết lựa chọn con đường này.
“Tái sinh!”
Hàn Phi đã đoán được kết cục của vận mệnh kể từ lúc số 2 cầu xin mình.
Ánh sáng chói lóa của con dao phản chiếu sự tuyệt vọng của thế giới tầng sâu, Hàn Phi vung dao cắt đứt mối liên hệ giữa mình và tiếng cười điên cuồng — sinh mệnh của chính hắn.
Chỉ khi hắn chết, linh hồn của tiếng cười điên cuồng mới có thể hoàn chỉnh; và chỉ khi hắn chết, tiếng cười điên cuồng mới có thể trở thành chủ nhân mới của hộp đen, để khống chế sức mạnh hủy diệt và cứu chuộc.
Những người đồng hành trong dao đồ tể đang kêu rên, nhưng Hàn Phi buộc họ phải thể hiện mặt sắc bén nhất với mình.
"Giết chết tôi mới có thể cứu được nhiều người hơn."
Lưỡi dao đâm xuyên qua linh hồn của Hàn Phi và lấy đi một phần chấp niệm của hắn.
Khi nhịp tim dần dần chậm lại, Hàn Phi không cảm thấy đau đớn, hắn chỉ cảm thấy thân thể đột nhiên trở nên rất nhẹ.
Tất cả những chuyện đã qua như một bông hoa nhỏ trên tường, không thể đặt tên nhưng lại có cảm giác quen thuộc và ấm áp.
Ý chí bắt đầu tan rã, tất cả hồn huyết đều rơi vào điện thờ của tiếng cười điên cuồng, Hàn Phi nhìn thân thể của mình chậm rãi tiêu tán.
Cơn mưa đỏ như máu từ bầu trời đêm rơi xuống, xuyên qua linh hồn của Hàn Phi, vào giờ khắc này, tiếng cười cuồng loạn bỗng nhiên biến mất.
Sinh mệnh đã bị xóa, Hàn Phi vô lực nắm lấy tái sinh, hắn buông bỏ mọi thứ.
Dao đồ tể rơi xuống bên cạnh điện thờ của tiếng cười điên cuồng, Hàn Phi từ trên tầng cao ngã xuống, với màn đêm đen tối của thế giới tầng sâu trên đầu và bên dưới là ác mộng vô tận.
"Cuối cùng thì tôi cũng biết tại sao mình không có chút khiếu hài hước nào mà còn đi làm diễn viên hài."
Hàn Phi ôn nhu nhìn tiếng cười điên cuồng, hắn không để ý trên mặt mình đang hiện lên một nụ cười chân thành và chúc phúc: "Sau này có thể sẽ chỉ còn lại một mình anh, nhưng tôi hy vọng mỗi ngày anh đều vui vẻ.”
"Cuối cùng, cảm ơn anh đã đến xem buổi biểu diễn của tôi, nhưng đã đến lúc cuộc đời của tôi kết thúc."