Trò Chơi Kinh Dị - Thẩm Nam Nhân

Chương 75

Bốn chiếc bè gỗ chầm chậm tiến vào hang động.

Dòng nước uốn lượn quanh co, lối đi hẹp tối đen, từng cơn gió lạnh rít gào. 

Không biết đã trôi bao lâu, tầm nhìn bỗng nhiên rộng mở. Chúng tôi đã đến một hang đá.

Ở cuối hang, một khối sương đen khổng lồ, mơ hồ mang dáng hình con người, lơ lửng giữa không trung.

Nó bật cười điên dại:

“Hahaha… hoan nghênh tân nương của ta.”

Hóa ra, đây chính là Động Thần. Đúng như dự đoán, vừa đáng sợ vừa xấu xí.

Mọi tế bào trong cơ thể tôi đều đang cảnh báo rằng sinh vật này không dễ đối phó.

Cùng lúc đó, giọng nói cơ giới vang lên bên tai tôi:

【Lời nhắc nhở ấm áp: Người chơi, chỉ số kinh hãi của bạn đã đạt 50.】

Đại Vương làm theo lời dặn của đám thổ dân, cất giọng lớn:

“Vĩ đại thay Động Thần, tán dương uy lực của ngài.

Thần dân của ngài xin dâng tân nương, cầu mong ngài cho phép chúng tôi mượn đường qua hang để sang bờ bên kia.”

Khối sương đen không trả lời. Hai luồng sương từ trong nó vươn ra, hóa thành hai cánh tay dài đến hàng chục mét, mang theo luồng khí lạnh lẽo quỷ dị, chộp thẳng vào cổ Cố Nhạc và A Liễm.

Cả hai bị nó nhấc bổng, lao vun vút về phía thân thể nó.

“Tân nương không tệ. Được, các ngươi có thể qua.”

Nó hời hợt ban phát.

Lúc này, lớp sương đen đã hoàn toàn bao phủ Cố Nhạc và A Liễm, như thể muốn nuốt chửng họ.

Nghe thấy lời này, Đại Vương và Hứa Triết hoảng loạn chèo bè, ra sức hướng về phía bờ bên kia.

Tống Khinh Khinh và Hạo Hạo cũng vội vàng giả vờ chèo theo.

Vịt Bay Lạc Bầy

Chỉ có tôi, lặng lẽ nhìn chăm chăm vào khối sương đen.

Chẳng lẽ cửa ải này bắt buộc phải hy sinh một người chơi thì mới có thể qua ư?

Không, tôi không tin.

Khối sương này giống hệt với màn sương đen bao phủ rìa dãy núi—hoặc nói đúng hơn, nó và rìa phó bản là cùng một loại. 

Nhưng tôi có thể cảm nhận rõ ràng rằng sức mạnh của phó bản đang bài xích nó, nếu không thì nó đã chẳng bị giới hạn chỉ có thể lởn vởn ở rìa.

Có lẽ… phó bản không ưa gì nó thì sao?

Vậy thì cơ hội chiến thắng của tôi sẽ lớn hơn.

Cuối cùng, tôi kiên nhẫn chờ đợi khoảnh khắc nó tập trung nuốt chửng con mồi nhất—cũng chính là thời điểm yếu nhất của nó.

Tôi dùng một mảnh tre sắc nhọn rạch một dấu thập lên lòng bàn tay.

Lần này, tôi không vẽ bùa chú phức tạp, chỉ đơn giản dùng m.á.u vẽ một chữ lớn giữa không trung.

Chữ đó là—“Dừng”.

Chữ “Dừng” lao thẳng về phía khối sương.

Nó phản ứng rất nhanh—hoặc phải nói rằng, nơi này chính là lãnh địa của nó.

Nhưng đã quá muộn.

Nó không chống đỡ nổi sự phối hợp ăn ý giữa tôi và A Liễm.

Trên cổ tay chúng tôi, một đôi chuông đỏ rực lắc lư leng keng.

“Âm nhân lên đường, dương nhân tránh lối.

Âm nhân giúp ta, cấp cấp như luật lệnh!”

Vừa dứt lời, Hạo Hạo tung người lên không trung, cùng tôi và A Liễm tạo thành thế gọng kìm, đồng loạt phát động tấn công về phía sương đen.

Máu trong lòng bàn tay tôi vẫn không ngừng chảy.

Tôi vung tay, vẽ một chữ “Tru” khổng lồ giữa không trung.

Chữ “Tru” lao về phía sương đen.

Lần này, nó không còn bất động nữa—cả khối sương rung lên bần bật, thậm chí phát ra tiếng gào thét thảm thiết.

“Khốn kiếp! Các ngươi dám g.i.ế.c thần?!”

Bình Luận (0)
Comment