Trò Chơi Kinh Dị - Thẩm Nam Nhân

Chương 83

Tôi dẫn A Liễm và Hạo Hạo đến sống tại Ngôi Nhà Hạnh Phúc.

Ninh Niệm nhìn có vẻ nhỏ nhắn, nhưng thực chất lại rất mạnh mẽ, giỏi đóng vai kẻ yếu để lừa người khác, giúp tôi tránh không ít rắc rối.

Ví dụ như những công hội khác muốn lôi kéo tôi gia nhập.

Ngoại trừ ba năm sống cùng Hứa Triết ở thành phố lớn, tôi hầu như chỉ sống trong ngôi làng sâu trong núi quê nhà. Nếu dùng ngôn ngữ mạng bây giờ mà nói, có lẽ tôi thuộc dạng “người một mình”.

Tôi cực kỳ ghét giao tiếp.

So với con người, tôi thích làm việc với xác c.h.ế.t hơn.

Ai dám gây sự với tôi, ai cứ ong ong bên tai tôi, tôi chỉ cần vẽ một lá bùa đánh cho tâm phục khẩu phục là xong.

Sau một thời gian tìm hiểu, tôi nhận ra Ngôi Nhà Hạnh Phúc đúng là xứng đáng với danh hiệu Công hội số một, còn Ninh Niệm cũng thực sự là một hội trưởng tuyệt vời.

Cô ấy chỉ tuyển những người chơi có phẩm chất tốt nhưng không phải kiểu “thánh mẫu”. Về thực lực, chỉ cần đủ tiêu chuẩn, cô ấy đều sẵn sàng bồi dưỡng.

Theo lời cô ấy: “Không ai sinh ra đã phù hợp với trò chơi kinh dị này cả, mọi thứ đều có thể rèn luyện mà thành.”

Đồng thời, thực lực của công hội này cũng cực kỳ khủng khiếp—chín trong mười người đứng đầu bảng xếp hạng đỉnh cao đều thuộc về họ, còn người duy nhất không lọt vào top 10 chỉ vì mắc chứng sợ giao tiếp xã hội, không thích phô trương.

Nếu không, bảng xếp hạng top 10 chắc chắn sẽ bị họ chiếm trọn.

Tôi vốn ít nói, nhưng Ninh Niệm lại rất dễ gần.

Cô ấy dường như đã quyết tâm chọn tôi, kiên nhẫn hướng dẫn tôi từng chút một—giải thích quy tắc trò chơi, chỉ dạy kỹ năng vượt phó bản, phân tích mối quan hệ giữa các công hội, cũng như hướng dẫn cách làm sao để hoàn thành một phó bản một cách hoàn hảo nhất.

Lúc này tôi mới biết, cô ấy không có sức mạnh như tôi, nhưng lại có thể hoàn thành phó bản với chỉ số kinh dị bằng 0.

Bởi vì… cô ấy bị cận thị nặng.

Khi vào phó bản, cô ấy không đeo kính.

Từng có lần tôi tò mò hỏi:

“Đây là cô giả vờ yếu để lừa kẻ khác, hay thực sự không sợ những thứ quái dị đó?”

Ninh Niệm chống cằm, tủm tỉm cười nhìn tôi:

“Hầu hết người chơi đều dùng mắt để nhìn thế giới, nhưng thực ra như vậy là sai rồi, Gia Hồi. Chúng ta nên dùng trái tim để cảm nhận.”

“Những thứ quái dị đó không phải sinh ra đã là quái dị. Trước đây, chúng cũng từng là những con người bằng xương bằng thịt.”

“Nếu cậu xem chúng như con người, thì chúng cũng sẽ xem cậu là con người, chứ không phải một con thú có thể bị tàn sát tùy ý.”

Khoảnh khắc ấy, tôi như bừng tỉnh.

Bây giờ tôi mới hiểu, Ninh Niệm thực sự xứng đáng với danh hiệu ‘Ninh Thần’, cũng xứng đáng với vị trí đứng đầu bảng xếp hạng suốt bao năm qua.

Nhưng… người thầy, người bạn này của tôi, sắp được hồi sinh rồi.

Mặc dù bề ngoài cô ấy trông có vẻ vô tư lự, nhưng thực ra lại rất cẩn thận, luôn lo nghĩ chu toàn mọi việc.

Vì tôi, cô ấy lại trì hoãn việc hồi sinh thêm một năm nữa.

Thực chất, điểm hồi sinh của cô ấy đã đủ từ tám trăm năm trước.

Có lẽ là vì công hội.

Có lẽ là vì những người chơi trong công hội.

Có lẽ là vì gia đình những quái dị mà cô ấy mang theo.

Cô ấy cứ lần lữa mãi…

Và lần này, là vì tôi.

Trong suốt một năm đó, cô ấy dẫn tôi vào các phó bản, tự tay bồi dưỡng tôi, giúp tôi hòa nhập với những trụ cột của công hội, giúp họ đặt trọn niềm tin vào tôi.

Cô ấy quản lý công hội vô cùng xuất sắc, đến mức không một ai phản đối việc tôi trở thành hội trưởng.

Ngày cô ấy rời đi, cả công hội òa khóc như mưa.

Rất nhiều người trong số đó vốn dĩ chỉ là những kẻ bị các công hội khác vứt bỏ, nhưng dưới sự dìu dắt của Ninh Niệm, họ lại trở thành những người chơi đỉnh cao.

Khoảnh khắc cuối cùng, Ninh Niệm vỗ nhẹ vai tôi.

Cô ấy ôm tôi vào lòng.

Tôi ghé sát tai cô ấy, nhẹ giọng nói:

“Sư phụ, tạm biệt.”

Vịt Bay Lạc Bầy

Cô ấy đã dạy tôi rất nhiều điều để sinh tồn trong trò chơi này.

Tiếng gọi này, cô ấy xứng đáng nhận lấy.

Ninh Niệm xoa đầu tôi, vẫn là nụ cười rạng rỡ như trước.

“Gia Hồi, tôi sẽ chờ cậu ở nhân gian.”

—[HOÀN]

Bình Luận (0)
Comment