Trò Chơi Lối Cũ - Vân Thượng Phi Ngư

Chương 101

Hạ An Viễn đại khái hiểu được cái “lên mạng” mà Nhậm Nam nói là gì. Giới trẻ bây giờ đều thích lướt mạng xã hội. Nhưng bản thân anh ngay cả điện thoại cũng ít khi động đến, ứng dụng đọc tin tức chỉ toàn đẩy cho anh mấy tin tức tài chính, thời sự và địa phương, vài tháng anh cũng chẳng chủ động mở ra xem một lần.

Nằm lại trên giường, anh ngủ một giấc ngon nhất kể từ ngày đến đây. Phải thừa nhận, con cái luôn có bản năng ỷ lại vào mẹ. Dù anh đã gần ba mươi, dù hồi nhỏ thường bị Hạ Lệ phạt mắng, nhưng khi được mẹ ôm vào lòng, anh vẫn cảm thấy vòng tay ấy an toàn, tin cậy, là bến đỗ bình yên cho mình.

Sáng hôm sau, sau khi ăn sáng xong, anh cùng Hạ Lệ đi dạo quanh sân. Môi trường của viện dưỡng lão này quả thực không chê vào đâu được, phía sau thậm chí còn có cả một công viên, trong công viên có một hồ nước nhân tạo rộng lớn, trên mặt hồ vài con thiên nga bơi lững lờ.

Ở đây dưỡng bệnh quả là không còn gì tốt hơn.

Hạ An Viễn không nhắc lại chuyện muốn Hạ Lệ chuyển viện dưỡng lão nữa, hai mẹ con cũng ngầm hiểu mà tránh né chủ đề tối qua. Nhậm Nam đến rất đúng giờ, vừa lúc Hạ An Viễn ăn trưa xong. Cậu ta mang theo mũ, kính râm, khăn quàng cổ cho Hạ An Viễn, vừa lên xe đã không nói không rằng trang bị đầy đủ cho anh.

Cách Nhậm Nam quấn khăn làm Hạ An Viễn suýt nghẹt thở, anh nới lỏng ra một chút, gương mặt bị che kín như vậy càng trông gầy hơn. “Cậu làm gì vậy?” Anh hỏi Nhậm Nam, định đưa tay tháo kính râm xuống, mắt anh hơi khó thích ứng.

“Đừng tháo.” Nhậm Nam ngăn anh lại, chuẩn bị lái xe, chợt nhớ ra điều gì, lại móc từ trong túi ra một chiếc khẩu trang chưa bóc tem, “Suýt quên, đeo cái này vào nữa.”

Thấy vẻ mặt nghiêm túc của cậu ta, Hạ An Viễn đành làm theo, bóc khẩu trang ra đeo vào. Xe chạy về hướng nhà Nhậm Nam, đi được nửa đường cậu ta mới dè dặt lên tiếng: “Anh Viễn, tối qua anh không lên mạng phải không?”

“Không.” Hạ An Viễn mỉm cười. “Có chuyện gì vậy? Sao lại làm tôi ra nông nỗi này, như là đang trốn chui trốn nhủi.”

“Không phải trốn chui trốn nhủi, mà là anh bây giờ không tiện lộ diện.” Nhậm Nam thở phào nhẹ nhõm. “Về nhà tôi trước đã, chuyện cụ thể thế nào phải đến nhà rồi tôi mới nói được.”

Hành động của Nhậm Nam khiến Hạ An Viễn cũng bất giác căng thẳng, cứ như đang trốn tránh một tổ chức ám sát nào đó. May mà lúc này trên đường không có nhiều xe, hơn một tiếng sau đã đến nhà cậu ta. Lúc lên thang máy, Nhậm Nam vẫn còn nhìn ngó xung quanh, như sợ có người theo dõi. Vào nhà, cậu ta cũng kéo rèm cửa lại ngay.

Hạ An Viễn ngồi trên sofa, nhìn Nhậm Nam vừa đi đi lại lại vừa suy nghĩ điều gì đó trong phòng, xoay mấy vòng liền, anh lại hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”

Nhậm Nam đứng lại bên tủ tivi, hồi lâu sau mới như quyết tâm được điều gì, ngẩng lên nhìn Hạ An Viễn: “Anh Viễn, tôi hỏi anh một câu, anh thành thật trả lời tôi được không?”

Hạ An Viễn ngẩn người ra vì câu hỏi của cậu ta, ngồi thẳng dậy, một lúc lâu sau mới đáp: “Câu gì?”

Nhậm Nam đứng tại chỗ một lúc, rồi lại lấy một chiếc ghế nhỏ đặt trước mặt Hạ An Viễn, ngồi xuống, cậu ta nhìn anh rồi nói: “Con mèo mướp què chân đó, ngoài lần chúng ta gặp ở cái sân nhỏ hôm ấy, còn gặp ở đâu nữa không?”

Cậu ta nói chính là con mèo mướp gầy gò, bẩn thỉu, mắt rất to, chân bị què. “Ở khu phố cổ lúc cậu đến đón tôi,” Hạ An Viễn thành thật trả lời, “Nó đi theo tôi suốt dọc đường.”

Nhậm Nam gật đầu: “Còn nữa không?”

“Còn nữa sao…” Hạ An Viễn lại hồi tưởng một chút, “À… hình như đêm ở nhà cậu tôi có nghe thấy tiếng mèo kêu, không biết có phải nó không.”

Nhậm Nam cúi đầu suy nghĩ hồi lâu, bỗng nhiên móc thuốc lá từ trong áo ra: “Hút một điếu không?” Cậu ta châm lửa cho mình trước, dường như để trấn tĩnh lại tinh thần, mới hỏi Hạ An Viễn: “Anh Viễn, dạo này tôi nghĩ rất nhiều, cũng hỏi ý kiến vài người bạn, vốn định mấy hôm nữa mới nói chuyện này với anh, nhưng bây giờ phải nói sớm rồi. Anh nghĩ kỹ lại xem, anh thật sự nhìn thấy con mèo đó sao?”

Hạ An Viễn nhận lấy điếu thuốc, chỉ cầm trên tay, anh không trả lời câu hỏi này.

“Anh nghĩ xem, cái chỗ đó, cách nhà tôi, cách trấn Bạch Khê xa như vậy, một con mèo què chân, đi theo anh một quãng đường xa như thế… có hợp lý không?”

“Trước khi đến đón anh, ông chủ nhà nghỉ có nói với tôi, nói anh một mình nói chuyện với không khí, nói có con mèo muốn vào, nhưng thực tế, ông ấy căn bản không nhìn thấy con mèo đó… tôi cũng không thấy.”

“Anh… hiểu ý tôi chứ anh Viễn?” Nhậm Nam thở ra một hơi khói thuốc. “Căn bản không có con mèo nào cả, nó chỉ là… chỉ là ảo giác của anh thôi,” cậu ta nhìn Hạ An Viễn, dường như cảm thấy lời này quá tàn nhẫn, ngừng lại một lúc, vẫn nói, “Anh Viễn, anh bị bệnh rồi.”

Hạ An Viễn im lặng một lúc, cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân mình, anh nói: “Tôi biết.”

Những mảnh ký ức như những trang sách bị gió thổi tung, ào ào lật giở. Anh đột nhiên nhớ ra mình từng gặp con mèo này, rất nhiều năm trước, hồi học lớp 10 ở Kinh Thành, bên cạnh cái cổng sau ít người qua lại của trường, con mèo đó thường xuyên xuất hiện ở đấy, không biết bị học sinh nào làm què chân, nhưng vẫn chứng nào tật nấy, thấy người là lại chạy theo. Hạ An Viễn tình cờ bị nó bám theo, từ đó về sau mỗi bữa trưa đều phải chia một phần nhỏ cho nó.

Anh cho nó ăn một thời gian, cho đến khi con mèo đó đột nhiên biến mất.

Hạ An Viễn bây giờ đã nhớ ra, con mèo nhỏ nhiều năm trước xuất hiện lại, tất nhiên là không thể. Nhậm Nam nói đúng, đây chỉ là ảo giác, thật ra có hơi đáng sợ, anh không hiểu tại sao mình lại có ảo giác về một con mèo.

Một lát sau, Hạ An Viễn hỏi: “Tôi đây là… bị trầm cảm đúng không? Hay là rối loạn lo âu?” Anh ngẩng đầu, cười với Nhậm Nam, lấy tờ bảng khảo sát trong túi ra đưa cho cậu ta xem, “Không biết bài kiểm tra của mấy sinh viên đó có chính xác không.”

Nhậm Nam nhận lấy tờ giấy bị vo nhàu nát, đợi cậu ta xem xong, điếu thuốc kẹp trên tay cũng đã cháy hết. Cậu ta nhớ lại lời người bạn kia nói, “Nếu cậu ấy chịu chủ động thừa nhận mình có vấn đề về tâm lý, kỳ thực cũng chứng tỏ cậu ấy vẫn có khát vọng tự cứu mạnh mẽ, nhận thức chính là bước đầu của sự thay đổi.”

“Căn bệnh này… có chữa được không?” Một lúc lâu sau, Hạ An Viễn lại hỏi, “Có thể chữa khỏi hoàn toàn không?” Anh gượng cười, “Tôi chưa bao giờ nghĩ mình cũng sẽ mắc phải căn bệnh chỉ thấy trên báo này.” Căn bệnh đáng sợ, không thể kiểm soát được lời nói và hành vi của mình.

Nghe Hạ An Viễn hỏi vậy, Nhậm Nam cuối cùng cũng thấy nhẹ nhõm hơn chút, anh ấy có thể chủ động hỏi những điều này là chuyện tốt, “Tất nhiên là chữa được rồi.” Nhậm Nam đặt tờ bảng khảo sát sang một bên. “Tôi đã liên lạc với một người bạn, anh ấy là chuyên gia trong lĩnh vực này, nếu anh đồng ý, chiều nay có thể đến chỗ anh ấy khám.” Nói xong, cậu ta lại vỗ đầu, cười áy náy, “Không đúng, anh mà ra ngoài bây giờ e là hơi phiền phức.”

Hạ An Viễn mím môi, chờ cậu ta nói tiếp.

“Nói đến đây thì phải nói đến lý do tại sao tôi không cho anh lên mạng tối qua, với tình trạng tinh thần hiện tại của anh, tôi không biết chuyện này đối với anh là tốt hay xấu.” Nhậm Nam hỏi, “Anh muốn biết không anh Viễn? Nhưng chuyện này sớm muộn gì anh cũng biết thôi.”

Trong đầu Hạ An Viễn thoáng hiện lên rất nhiều điều, là chuyện về Kỷ Trì sao? Anh ấy thật sự sắp đính hôn rồi? Anh nắm chặt điếu thuốc, yên lặng suy nghĩ một lúc, rồi nói: “Tôi muốn biết.”

“… Được.” Nhậm Nam bắt đầu run, lúc lấy điện thoại ra phải mò hai lần mới lấy được.

Hạ An Viễn khẽ cười: “Cậu sợ cái gì? Tôi còn chẳng thấy sợ.”

“Không phải sợ.” Khóe miệng Nhậm Nam cong lên. “Là kích động.”

Cậu ta mở điện thoại bấm vài cái, tìm ra một video, đưa cho Hạ An Viễn xem, lần này cậu ta không nói bất cứ lời dạo đầu nào cả.

Cậu ta nói thẳng: “Anh nổi tiếng rồi, anh Viễn.”

Hạ An Viễn không nhận ra người trong video là mình, ít nhất là mấy giây đầu tiên, anh còn đang suy nghĩ tại sao Nhậm Nam lại cho mình xem cái này.

“Bật âm thanh lên.” Nhậm Nam nhắc nhở anh. “Tôi quên bật âm lượng rồi.”

Hình ảnh khá tối, nhưng ánh sáng lại thay đổi liên tục, giống như đèn neon, lập lòe chiếu vào bóng dáng người ở trung tâm màn hình. Hạ An Viễn tăng âm lượng, vừa nghe thấy giai điệu quen thuộc, anh lập tức nhớ ra đây là ở đâu, là lúc nào.

— Mấy năm nay anh chỉ hát bài này một lần duy nhất ở quán karaoke. Không ngờ lại bị cô bé kia quay lại.

Video không dài, chỉ khoảng hơn hai mươi giây, người quay hình tay run suốt, mãi đến mấy giây cuối cùng, Hạ An Viễn mới nhìn rõ mặt mình.

Hạ An Viễn ngẩng đầu, nhìn Nhậm Nam với vẻ mặt hơi khó hiểu.

“Ngẩn ra làm gì?” Nhậm Nam bối rối trước phản ứng của Hạ An Viễn, cậu ta chỉ vào con số hơn ba triệu lượt thích, lặp lại, “Anh nhìn chỗ này xem, rồi lại xem bình luận, anh Viễn, anh nổi tiếng rồi đấy.”

“À…” Hạ An Viễn không biết mình nên phản ứng thế nào, chuyện này nằm ngoài dự đoán của anh, “Đây là… lý do cậu bắt tôi ăn mặc như vậy, nói tôi không được ra ngoài cũng không được về trấn sao?” Anh cảm thấy không đến mức khoa trương như vậy.

“Anh còn về đó làm gì?” Nhậm Nam cười. “Chỗ chị tôi bây giờ bị các vị đại thần chặn kín mít, đều đang chờ anh đấy, anh muốn về đó đối phó với bọn họ à? Tôi đoán anh vừa xuất hiện, chưa chừng đã bị bọn họ nuốt sống rồi.”

“Vậy… vậy…” Hạ An Viễn ậm ừ mãi, mới nghĩ ra mình nên lo lắng điều gì, “Tôi lại gây thêm phiền phức cho chị cậu rồi?”

Nhậm Nam thấy Hạ An Viễn như vậy thật sự quá đáng yêu, giống như một chú thỏ rừng đang ngơ ngác, “Phiền phức cái nỗi gì, chị ấy còn đang mừng thầm ấy chứ, chỉ là anh, bây giờ không thể đến đó làm việc được nữa, sau này chắc cũng không được đâu, đây mới là trọng điểm tôi muốn nói với anh.” Cậu ta nhìn Hạ An Viễn chăm chú. “Ban đầu tôi không chắc tình trạng hiện tại của anh có thích hợp để tiếp nhận tin tức này không, chắc chắn phải giấu anh đi đã, độ hot đang cao, bị người ta chụp được thì không tốt. Hơn nữa rất nhiều công ty giải trí đang tìm anh như điên, có một công ty còn tìm đến tôi thông qua chị tôi, nói là bạn học cũ hồi cấp 3 của anh, tên là Lý Gia Tề, muốn nói chuyện với anh về việc này, anh Viễn, đây là cơ hội tốt, anh nghĩ sao?”

“Họ tìm tôi làm gì?” Hạ An Viễn theo bản năng hỏi.

Nhậm Nam tỏ vẻ bất lực và cạn lời: “Anh nói xem? Còn phải hỏi sao? Thật ra tôi vẫn luôn cảm thấy với điều kiện của anh, không vào showbiz thì thật đáng tiếc, trước đây anh không muốn thì thôi, đúng là cũng không có tài nguyên, không có kênh nào, nhưng cơ hội tốt tự dưng tìm đến cửa thế này, tôi thấy thật sự không nên bỏ qua. Anh không thấy những bình luận kia nói gì sao, nào, tôi đọc cho anh nghe–“

Cậu ta mở khu bình luận, vậy mà lại nghiêm túc đọc từng cái một.

“Đếm ngược mười giây hỡi các chị em, nhất định phải tìm ra người đàn ông này cho em.”

“Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa tuyệt vời aaaaaaaaaa đẹp trai hơn cả minh tinh aaaaaaaaa độ gấp khúc khuôn mặt cao quá!”

“Cứu với, đàn ông hát hay, dáng đẹp, lại còn đẹp trai đến mức điên cuồng như vậy thật sự tồn tại trên đời này sao?”

“Quá đáng lắm rồi, đẹp trai đến mức tôi sống lại rồi chết, chết rồi lại sống, xin giới thiệu với mọi người đây là chồng em, làm ơn hét to lên nào.”

“Khóc hết nước mắt… nam thần đầu đinh ai hiểu cho em chứ.”

“Đường nét quai hàm này, hahaha,” Nhậm Nam cuối cùng cũng không nhịn được cười, “Đường nét quai hàm này còn rõ ràng hơn cả đường kế hoạch nhân sinh của tôi. Mấy cô em này thật sự quá tài.”

“Anh Viễn, anh đỉnh quá, tôi cũng thấy không chân thực chút nào, bây giờ trên mạng đâu đâu cũng là video này của anh, hot qua đêm anh biết không?”

Hạ An Viễn vẫn ngẩn người ra, Nhậm Nam ngẩng lên nhìn, trong lòng chợt hoảng hốt, còn tưởng Hạ An Viễn nghe thấy những điều này thì tâm trạng càng tệ hơn. Nhưng lẽ ra không nên như vậy chứ, cậu ta nhớ người bạn của cậu ta nói, những lời khích lệ và đánh giá tích cực đúng mức có tác dụng nhất định đối với người bị trầm cảm, chẳng lẽ những bình luận cậu ta chọn có vấn đề gì? Vừa nghĩ vừa liếc mắt, cậu ta nhìn thấy d** tai Hạ An Viễn hơi đỏ lên.

“Anh Viễn? Tôi biết anh đang nghĩ gì, đừng lo, quần chúng nhân dân sáng suốt lắm, anh hát thật sự rất hay, ngoại hình lại tốt như vậy, nổi tiếng là chuyện đương nhiên, làm diễn viên hay ca sĩ đều được, dù cho anh chỉ livestream kiếm chút tiền lẻ, cũng tốt hơn bây giờ nhiều, dù sao cũng phải chăm sóc dì nữa, anh nói đúng không?” Nhậm Nam cười. “Nếu anh không chịu thì cứ để studio của tôi hốt cái món hời này đi, mấy ông anh em của tôi chắc mừng phát điên, tiền thì không nhiều bằng mấy chỗ kia, nhưng để dì chuyển đến một nơi dưỡng bệnh tốt hơn thì vẫn rất dễ dàng.”

Một lúc lâu sau, màu sắc d** tai mới trở lại bình thường, Hạ An Viễn đặt điếu thuốc đã bị anh bóp nát lên bàn, thở dài một hơi, như đã quyết định được điều gì. Anh không trả lời câu hỏi của Nhậm Nam, chỉ hỏi cậu ta: “Lúc trước cậu nói với tôi, bạn cậu nghe được tin tức nhà họ Kỷ và nhà họ Tưởng liên hôn ở tiệc sinh nhật Kỷ Trì, có nói cụ thể là ai với ai không? Hay nói cách khác, Kỷ Trì và vị tiểu thư nhà họ Tưởng đó có xuất hiện cùng nhau trước mặt mọi người không?”

Nhậm Nam suy nghĩ một chút, đang định trả lời anh, thì Hạ An Viễn bỗng đứng dậy, nói nhỏ: “Thôi bỏ đi.”

Anh đi ra ban công, đứng một lúc, đưa tay kéo rèm cửa ra một chút, lúc này ánh nắng vừa đẹp, theo động tác của anh “xoẹt” một cái tràn vào, đây là mùa đông ở Kinh Thành.

Năm đó khi Hạ An Viễn đồng ý lời tỏ tình của Kỷ Trì, cũng là một ngày đông như thế này.

Anh nhìn hồi lâu, nghĩ hồi lâu, cuối cùng lấy điện thoại ra, soạn tin nhắn mới, nhập dãy số thuộc nằm lòng vào ô người nhận, sửa đi sửa lại mãi, cuối cùng gõ ra một câu khô khan “Anh Trì, anh có đó không?”

Rồi đầu ngón tay chạm vào nút gửi, Hạ An Viễn nín thở.

Bình Luận (0)
Comment