“Nghĩ tới nghĩ lui vẫn không hiểu, rốt cuộc là tại sao vậy?”
Hứa Phồn Tinh lại một lần nữa hỏi hắn.
Nhận được tin nhắn này khi Kỷ Trì đang chờ Hạ An Viễn thử bộ lễ phục cưới thứ hai. Hắn nhìn màn hình điện thoại, trong lòng hiểu rõ cậu đang hỏi gì. Trước khi đi thử đồ, Hạ An Viễn cũng từng cảm khái hỏi hắn câu hỏi tương tự.
Tại sao lại là em, anh Trì? Trên thế giới này có rất nhiều người tốt hơn em, tại sao lại chọn em?
Tại sao lại yêu Hạ An Viễn? Thật lòng mà nói, Kỷ Trì cũng không rõ.
Có lẽ tình yêu vốn dĩ là một thứ rất huyền diệu. Nếu bắt người ta phải giải thích rõ ràng lý do tại sao – nếu có thể giải thích rõ ràng, e rằng đó không phải là tình yêu nữa.
Hắn nghĩ, có lẽ tất cả đều là do số phận, là định mệnh an bài.
Ngay từ cái nhìn đầu tiên gặp Hạ An Viễn, bánh răng vận mệnh đã lặng lẽ ăn khớp ở một nơi nào đó không ai hay biết, bắt đầu xoay chuyển chậm rãi, và câu chuyện cũng bắt đầu từ đó.
Ban đầu, Kỷ Trì chú ý đến Hạ An Viễn, thực ra là vì vẻ lạc lõng của anh trong thế giới này.
Những năm gần đây, ở Bắc Kinh không có nhiều gia tộc mới nổi, nhà họ Tịch sau khi liên hôn với nhà họ Hàn được coi là một. Vừa mới đứng vững gót chân, họ đã vội vàng muốn kết thân với những gia tộc lâu đời như nhà họ Kỷ.
Với thân phận của cha mẹ Kỷ Trì, đích thân đến dự thì không hợp lý; sai người khác trong họ đến thay mặt mình dự tiệc, e rằng sẽ bị người ta dị nghị. Vậy nên, trong những trường hợp thế này, Kỷ Trì đã phát huy tác dụng lớn nhất của mình.
Những việc như thế này hắn đã làm quá nhiều, quy trình thậm chí đã thành thạo. Hắn đến muộn sau khi bữa tiệc bắt đầu, uống một vòng rượu cho có lệ, trò chuyện với các ông bà, cậu ấm cô chiêu dường như là nói chuyện phiếm, nhưng thực chất lại dò hỏi với dụng ý khác. Hắn nên qua loa thì qua loa, nên lảng tránh thì lảng tránh, sau đó ở lại tối đa nửa tiếng là có thể chuồn.
Bữa tiệc của nhà họ Tịch cũng chẳng khác gì những bữa tiệc khác, cũng xa hoa lãng phí, say sưa trong men rượu và ánh đèn. Kỷ Trì chán ngấy những dịp như thế này. Sau khi cụng ly với mọi người cho có lệ, hắn nhân lúc nhấp rượu, liền quan sát xung quanh xem chỗ nào có thể để hắn tranh thủ chuồn đi thư giãn một lát.
Nhìn về phía góc khuất – hắn liền nhìn thấy Hạ An Viễn.
Đầu tiên là chú ý đến quần áo của anh.
Những người tham dự bữa tiệc này, ai nấy đều ăn mặc chỉnh tề, ngay cả những người phục vụ đi lại trong đám đông, cũng đều mặc đồng phục được may từ chất liệu cao cấp. Vì vậy, Hạ An Viễn mặc chiếc áo sơ mi kiểu dáng quê mùa, học sinh, dù chỉ thoáng qua ở góc khuất, đối với Kỷ Trì vẫn rất bắt mắt.
Lúc đó hắn không nghĩ gì khác, chỉ là chợt nảy ra ý nghĩ rằng mặc dù chiếc áo này không có dáng, nhăn nhúm, giặt đến bạc màu, nhưng trông có vẻ rất thoải mái khi mặc.
Ít nhất là thoải mái hơn nhiều so với bộ vest giả tạo mà hắn đang mặc trên người.
Tiếp theo, hắn nhìn thấy khuôn mặt của Hạ An Viễn.
Không biết diễn tả như thế nào, hắn chỉ có thể nói rằng đó là khuôn mặt khác biệt nhất mà hắn từng thấy trong đời.
Nghĩ lại hắn vẫn thấy ngạc nhiên, rõ ràng lúc đó khoảng cách giữa hai người không gần lắm, vậy mà chỉ trong một cái nhìn thoáng qua, hắn lại có thể nhìn thấy Hạ An Viễn rõ ràng đến vậy.
Ngọn tóc lướt qua lông mày một chút, phía dưới là cặp kính gọng đen, sống mũi cao, đôi môi mím chặt. Đúng rồi, điểm khác biệt nhất chính là ánh mắt. Anh giấu phần lớn bản thân trong góc khuất, cuối cùng chỉ để lộ ra đôi mắt đen láy. Đối với Kỷ Trì, anh trông giống như một con vật nhỏ lạc vào xã hội loài người, ngây thơ, rụt rè, tò mò, sợ hãi, dè dặt.
Xung quanh Kỷ Trì có quá nhiều người đến rồi đi, nhưng hắn chưa bao giờ thấy đôi mắt nào như vậy.
Đẹp một cách mộc mạc.
Kỷ Trì chợt nảy ra ý định, muốn tìm cơ hội đến làm quen, nhưng lúc này lại có người mỉm cười giơ ly rượu về phía hắn, hắn đành tạm thời kìm nén suy nghĩ trong lòng.
Quay đầu lại nhìn, người đó đã biến mất.
Lần thứ hai gặp anh là trên đường đến dự sinh nhật của ông nội. Xe bị kẹt ở ngã tư, bên cạnh lại là một trạm xe buýt. Kỷ Trì đeo tai nghe nghe nhạc, khi đèn đỏ chuyển sang xanh, xe sắp khởi động, hắn vô tình nhìn ra ngoài, qua hai lớp cửa kính, hắn thoáng thấy Hạ An Viễn vừa lên xe buýt.
Tất nhiên hắn nhận ra anh ngay lập tức. Cặp kính xấu xí vướng víu lúc này lại vô cùng đáng yêu, khiến hắn lập tức khóa chặt mục tiêu.
Hắn hỏi tài xế xe buýt này đi về hướng nào, tài xế lại không biết, vì vậy hắn liền tra trên bản đồ, tìm được toàn bộ tuyến đường từ khu đô thị mới xuyên đến khu đô thị cũ, bảo tài xế dừng ở điểm dừng tiếp theo của tuyến xe này.
Mẹ hắn rõ ràng không đồng ý với hành động bốc đồng này của hắn, nhưng thấy hắn thái độ kiên quyết, lại hứa sẽ đến đúng giờ trước khi bữa tiệc sinh nhật bắt đầu, bà đành phải xua tay cho hắn xuống xe.
Lần đầu tiên trong đời khao khát được làm quen với một người như vậy, Kỷ Trì thậm chí vì quá phấn khích mà quên mất việc đi xe buýt cần phải trả tiền, hắn và bác tài xế nhìn nhau vài giây, mới chợt nhớ ra chuyện này. Lúc bỏ tiền vào thùng, hắn dùng khóe mắt liếc thấy Hạ An Viễn đang nhìn mình, vẻ mặt ngẩn ngơ.
Hắn đi vào trong cùng, đi qua rất nhiều chỗ trống, cuối cùng ngồi xuống bên cạnh Hạ An Viễn.
Theo kế hoạch của Kỷ Trì, hắn định vừa ngồi xuống là xin số liên lạc của Hạ An Viễn ngay, nhưng lại sợ việc đột nhiên xin số điện thoại sẽ làm anh sợ, nên đành vừa nghĩ cách tìm lời mở đầu phù hợp trong lòng, vừa lén nhìn anh.
Lại gần thế này, hắn mới phát hiện ra khuôn mặt bị che khuất bởi cặp kính kia đẹp đến nhường nào, đường nét lại càng đẹp hơn, vô cùng phù hợp với khí chất của anh.
Kỷ Trì thích nghệ thuật, học vẽ, piano, điêu khắc. Một chàng trai trẻ tràn đầy vẻ u uất, buồn bã, đầy tâm sự và mong manh như thế này, đối với hắn, người cũng đang ở tuổi thanh xuân, có sức hút vô cùng khủng khiếp.
Hắn vô tình nhìn đến mê mẩn. Lúc đó trong tai nghe đang phát một bản nhạc piano lãng mạn, như có bàn tay vô hình đang gảy đàn trên tim hắn, gảy đến nỗi lồng ngực hắn tràn ngập những nốt nhạc êm dịu, hắn chợt muốn chia sẻ một nửa bản nhạc cho anh nghe.
Vừa động đậy, hắn nhận ra sự rụt rè, bồn chồn của Hạ An Viễn, tim hắn thắt lại, chợt cảm thấy luống cuống tay chân. Thật ra rất khó hiểu, hắn không biết mình đã làm gì khiến anh rụt rè, mãi sau mới nhận ra, có lẽ là do Hạ An Viễn ngồi cạnh cửa sổ, bị nắng chiếu vào nên nóng quá, vì vậy hắn chủ động đề nghị đổi chỗ với anh.
Nghĩ lại, hành động này có vẻ hơi ngốc nghếch. Trên xe còn nhiều chỗ trống như vậy, hai người hoàn toàn có thể ngồi sang phía bên kia không bị nắng chiếu vào, hợp lý hơn là hai người ngồi tách nhau ra.
Vì vậy, việc lời đề nghị của hắn bị Hạ An Viễn lắc đầu từ chối với vẻ mặt hơi kinh hoàng cũng không có gì lạ.
Phản ứng mạnh như vậy, có lẽ anh là một người rất đề phòng.
Kỷ Trì sợ mình thật sự làm anh sợ, đành từ bỏ ý định xin số điện thoại.
Hắn nghĩ thôi vậy, cứ ngồi một đoạn đường thế này cũng tốt.
Mấy chữ “đồng tính luyến ái”, Kỷ Trì không hề xa lạ.
Không nói đến việc anh của hắn vì chuyện này mà làm gia đình náo loạn, trong vòng xã giao của bố mẹ hắn cũng có không ít người nuôi trai bao ở bên ngoài – mặc dù hắn không mấy quan tâm, nhưng Hứa Phồn Tinh rất thích buôn chuyện mấy việc này với hắn.
Học vẽ đã lâu, thầy giáo khi nhận xét hắn luôn nói hắn có kỹ thuật nhưng thiếu cảm xúc, giới thiệu cho hắn rất nhiều phim nghệ thuật nổi tiếng trong và ngoài nước, trong đó không thiếu những tác phẩm điện ảnh đồng tính. Xem những bộ phim loại này, khó tránh khỏi việc thấy một số cảnh nóng, hắn không thấy có gì hấp dẫn cả.
So với d*c v*ng, điều thu hút hắn hơn là tình cảm day dứt, nồng cháy giữa hai nam chính, sức mạnh bùng nổ của cơ bắp khi họ ôm nhau, ánh mắt bùng cháy ngọn lửa, cuồn cuộn sóng lớn khi họ nhìn nhau.
Thậm chí đôi khi hắn luôn có h*m m**n muốn vẽ lại những thứ này, đó cũng chính là điều mà thầy giáo muốn hắn học hỏi, nhưng vừa trải giấy vẽ ra, hắn lại hoang mang, hắn căn bản không biết bắt đầu từ đâu.
Tình cảm giữa nam và nữ hắn còn chưa từng trải qua, huống hồ là dùng cọ vẽ để thể hiện tình cảm giữa nam và nam.
Tình trạng này mãi đến sau khi hắn gặp Hạ An Viễn lần thứ ba mới thay đổi.
– Hắn lại gặp Hạ An Viễn ở trường của mình.
Lúc đó vừa khai giảng không lâu, cái nóng của mùa hè vẫn chưa tan hết, hắn và Hứa Phồn Tinh cùng mấy người nữa từ văn phòng giáo viên trở về, vừa lúc đi qua hành lang lớp của Hạ An Viễn. Đột nhiên có người chỉ vào một nữ sinh trong lớp nói đó là hoa khôi của lớp họ, Hứa Phồn Tinh nhất quyết muốn xem, Kỷ Trì dựa vào hành lang chờ cậu ta, vừa ngẩng đầu lên liền thấy Hạ An Viễn.
Ánh nắng xuyên qua ô cửa sổ vuông vức chiếu xiên vào trong, phân chia rhắn giới sáng tối trong không khí. Hạ An Viễn lặng lẽ ngồi đọc sách ở hàng ghế cuối, mặc bộ đồng phục màu xanh trắng giống hắn, người một nửa ở trong ánh sáng, một nửa ở trong bóng tối, mái tóc được ánh nắng nhuộm thành màu vàng mơ màng, nhìn nghiêng giống như một bức tranh màu nước.
Khoảnh khắc đó hắn nghĩ, nếu đây không phải là giấc mơ, có lẽ họ đã được định mệnh sắp đặt.
Từ ngày đó trở đi, hắn bắt đầu thường xuyên chú ý đến anh. Lễ chào cờ, thể dục giữa giờ, tiết thể dục mà hai lớp sẽ trùng nhau mỗi tuần một lần, dù trong mắt người khác, Hạ An Viễn ẩn mình trong đám đông chỉ là một chấm nhỏ không đáng kể, hắn cũng có thể tìm thấy anh ngay lập tức.
Hắn biết anh sẽ một mình ôm hộp cơm nguội lên sân thượng ăn cơm, khi tham gia hoạt động tập thể luôn lẻ loi một mình, đôi khi gặp con mèo què hay lui tới ở cổng phụ trường học, anh sẽ để lại một nửa khẩu phần ăn cho nó.
Sau đó vui vẻ chơi với nó cả buổi.
Ngay cả sau này Kỷ Trì chuyển sang cùng lớp với anh, trở thành bạn cùng bàn của anh, từng chút một tiếp cận anh, làm anh dịu đi, hòa nhập vào cuộc sống của anh, hắn cũng rất ít khi thấy nụ cười đó trên khuôn mặt Hạ An Viễn nữa.
Lớn từng này, Kỷ Trì luôn đi theo quỹ đạo cuộc đời đã được định sẵn từ khi sinh ra, giống như một con rối bị điều khiển, không có linh hồn. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hắn sẽ đi du học như mong muốn của bố mẹ, đến trường cũ của bố hắn học ngành mà họ đã định sẵn cho mình, sau đó tiếp quản công ty, đính hôn, kết hôn, sinh con với một cô gái không quen biết lắm, rồi lại lặp lại cuộc đời tẻ nhạt, đều đặn của hắn trên người con mình.
Nhưng vào ngày hắn gặp Hạ An Viễn lần thứ ba, một cảm giác phấn chấn kỳ diệu chợt dâng lên.
Hắn không biết mình đang phấn chấn vì điều gì, nhưng hắn dự cảm có điều gì đó sắp thay đổi.
Có lẽ hắn sẽ vì Hạ An Viễn mà nếm trải đủ mùi vị chua ngọt đắng cay mặn chát của cuộc đời.
Trên đường về nhà, đi qua đường Học Phủ, Hạ An Viễn cứ dán mắt vào cửa sổ, nhìn về phía ngôi nhà cũ của họ, Kỷ Trì giảm tốc độ, hỏi anh:
“Vẫn muốn chuyển về đó ở à?”
Hạ An Viễn im lặng vài giây, “Không phải.”
Xe từ từ rời khỏi con phố này, đi thêm một đoạn nữa, lại đi qua trường trung học cũ của họ. Nhà mới thực ra cách đây không xa, nằm trong một khu biệt thự yên tĩnh giữa thành phố, là nơi họ cùng nhau chọn, giao thông thuận tiện, kín đáo, môi trường cũng tốt, hắn đi làm tiết kiệm thời gian, Hạ An Viễn ở đó dưỡng bệnh cũng thoải mái hơn.
Không biết tại sao, từ mấy hôm trước chuyển nhà đến giờ, tâm trạng Hạ An Viễn hình như không được tốt lắm, nhưng Kỷ Trì không hỏi nhiều, chỉ nhắc anh uống thuốc đúng giờ, đúng liều, sau đó lại theo kế hoạch ban đầu đưa anh đi thử lễ phục cưới đã đặt.
Ông chủ khen hai người thật xứng đôi vừa lứa, Hạ An Viễn mỉm cười nói cảm ơn, Kỷ Trì chú ý thấy khi anh quay lưng lại thì mím môi, lại cúi đầu xuống.
Xe dừng ở gara, Kỷ Trì nắm tay Hạ An Viễn vào nhà, bảo anh đi bật tivi, nhân lúc này, hắn cất món tráng miệng vừa mua sau bữa tối vào tủ lạnh.
Vừa quay người lại, Hạ An Viễn đang cúi đầu, đứng ngay sau lưng hắn.
Kỷ Trì cúi đầu nhìn xuống, thấy mắt người này đã đỏ hoe.
“Nếu muốn về đó ở thì chúng ta lại chuyển về.” Kỷ Trì đưa tay vuốt lại phần tóc mái bị anh xõa xuống lúc nào không hay, “Không nhất thiết phải ở đây, nhìn em tủi thân kìa.”
“Anh biết em không có ý đó mà, anh Trì.” Hạ An Viễn ôm Kỷ Trì, “Hơn nữa là em muốn chuyển nhà mà.”
“Vậy thì làm sao?” Kỷ Trì đặt tay lên eo anh, xoa xoa, “Lần trước đi khám bác sĩ, bác sĩ dặn gì? Bảo em phải giữ tâm trạng tốt, bình thường không có việc gì thì xem tivi, nghe nhạc, quan trọng nhất là phải giao tiếp nhiều với người nhà, tối nay em có muốn giao tiếp với anh không? Có chuyện gì không vui à?”
“Cứ coi em là trẻ con,” Hạ An Viễn vừa muốn cười nhưng lại không cười được, “Cũng không phải vì lý do đó.”
Kỷ Trì nhìn anh thêm vài giây, bỗng nhiên hôn nhẹ lên mặt anh, “Ôm chặt nhé.” Sau đó, tay trượt xuống, đỡ lấy mông anh bế lên lầu.
Được chăm sóc bấy lâu nay, Hạ An Viễn cuối cùng cũng đã béo lên một chút, nhưng vẫn gầy, Kỷ Trì dễ dàng bế anh lên lầu, khi bước lên bậc thang cuối cùng, hắn còn nhấc anh lên cao hơn một chút, khiến Hạ An Viễn sợ đến mức suýt nữa hét lên, vội vàng ôm chặt lấy hắn.
Kỷ Trì đẩy cửa phòng ngủ đang khép hờ, cười nói: “Thế này mà không giống trẻ con à?”
Hạ An Viễn bị đặt xuống giường, không buông tay, kéo cổ áo Kỷ Trì lôi hắn xuống giường theo, hai người lăn lộn một vòng, Hạ An Viễn không phục đè lên người Kỷ Trì: “Em đấm một phát là bay tám đứa trẻ con đấy!”
“Biết em lợi hại rồi,” Kỷ Trì cười càng sâu, lồng ngực khẽ rung lên vì cười, “Mười tám đứa em cũng đấm bay được.”
Hạ An Viễn cũng cười, cười rồi ánh mắt anh lại trở nên sâu thẳm, cúi đầu hôn mạnh lên môi Kỷ Trì một cái, sau đó cả người như xì hơi, lườn sang nằm ngửa bên cạnh Kỷ Trì, gọi hắn: “Anh Trì… sao em lại cảm thấy mình bị chứng sợ hãi trước hôn nhân thế này.”
“Nhìn là biết rồi.” Kỷ Trì rất đồng tình, “Đã nói rồi, giữ tâm trạng tốt, đừng suy nghĩ lung tung.”
“Em không có suy nghĩ lung tung.”
Kỷ Trì nghe anh nói vậy, thấy giọng điệu cũng không chắc chắn lắm.
Quả nhiên, chưa được hai giây, Hạ An Viễn lại lên tiếng: “Em chỉ đang nghĩ, anh Trì, anh thiệt thòi quá.”
Kỷ Trì thở nhẹ, nhìn anh.
Hắn thấy Hạ An Viễn đang nhìn chằm chằm lên trần nhà với đôi mắt đỏ hoe, cảm nhận được Kỷ Trì nhìn mình, anh lại quay đầu nhìn hắn.
“Nhiều năm qua, anh vất vả quá rồi.” Anh nói.
“Mặc dù giả thiết không có khả năng thành sự thật, nhưng vẫn không nhịn được mà giả thiết, giá như năm đó không rời xa anh thì tốt rồi.”
Kỷ Trì cảm thấy có cảm giác ấm nóng trên má, là Hạ An Viễn đang chạm vào anh, “Đôi khi em không dám nghĩ, anh Trì, những năm qua anh đã sống như thế nào.”
Kỷ Trì không muốn nói về chuyện này lắm, nắm lấy tay anh đang sờ loạn: “Sao tự dưng lại nói chuyện này?”
“Đã muốn nói từ lâu rồi, nhưng không tìm được cơ hội,” Hạ An Viễn nhìn anh chằm chằm, không chớp mắt, là một ánh nhìn rất thành kính, “Mấy hôm trước lúc chuyển nhà, em nhìn thấy… những bức thư anh viết cho em.”
Tim Kỷ Trì như ngừng đập vài giây, vì ánh nhìn của Hạ An Viễn, cũng vì những bức thư mà anh đột nhiên nhắc đến.
Như có người bấm nút tua ngược thời gian, mọi thứ xung quanh lập tức biến thành vòng xoáy méo mó, đảo lộn, cả người hắn cũng xoay theo vòng xoáy, ký ức tua ngược lại trong đầu óc choáng váng, máu toàn thân như bị văng tung tóe.
“Tiểu Viễn,” trong cơn hỗn loạn, hắn nghe thấy Hạ An Viễn đọc, “Hôm nay là ngày thứ 62 em đi…”
Tiểu Viễn, hôm nay là ngày thứ 62 em đi, rạng sáng, anh đến công viên mà em đã từng đồng ý lời tỏ tình của anh, trời tối quá, anh ngồi dưới gốc cây đó chờ rất lâu, cũng không thấy mặt trời mọc, muốn gọi điện cho em, đã nhập xong số mới nhớ ra đã thành số không liên lạc từ lâu, nhưng anh muốn nói chuyện với em, anh nhớ em lắm, viết thư cho em được không? Gió thổi bay tờ thư anh vừa viết, bây giờ anh viết lại, anh quên mất mình muốn nói gì. Tiểu Viễn, anh nhớ em lắm.
Tiểu Viễn, hôm nay là ngày thứ 89 em đi, thật ra anh nên hận em, vì mọi chuyện đều như em mong muốn, nhưng lại không như anh mong muốn, nhưng nghĩ như vậy, lại thấy mình thật ích kỷ, anh không nên can thiệp vào lựa chọn và sự tự do của em, nghĩ ngợi bấy lâu, hình như anh đã hiểu tại sao em lại làm như vậy, anh không trách em, anh hiểu tất cả những trò bịp này, nếu rời xa anh sẽ khiến em vui hơn một chút, anh muốn em mỗi ngày đều vui vẻ hơn một chút.
Tiểu Viễn, em đã rời đi một mùa đông, một mùa xuân và một mùa hè rồi, vẫn không tìm thấy em, em thật sự đã cùng Diệp Lan ra nước ngoài sao? Anh không tin, nhưng khi anh dần dần bình tĩnh lại, anh lại không nhịn được mà nghi ngờ. Thế giới rộng lớn như vậy, em đang ở đâu? Mấy hôm trước mẹ anh lại nhắc đến chuyện du học, anh đã từ chối, không phải vì em, mà là vì anh cảm thấy mình thích nghi hơn với việc học tập và cuộc sống trong nước, cuối cùng anh vẫn quyết định chọn ngành Thương mại, em nói rất đúng, tiền bạc mới là chỗ dựa, đột nhiên nhớ đến lúc này năm ngoái, anh còn ôm em trong lòng lên kế hoạch cho những trường đại học mà chúng ta sẽ thi, lên kế hoạch cho những chuyện lãng mạn, thảo nào tại sao lúc đó em không nói gì mà chỉ cười, bây giờ anh cũng thấy mình thật nực cười. Đợi anh trưởng thành nhé, đợi anh trưởng thành rồi, chúng ta còn có thể gặp lại nhau không?
Tiểu Viễn, hôm nay cùng bạn cùng phòng đến bệnh viện, gặp một người chú mất vợ, ông ấy cũng nhảy lầu tự tử theo. Anh đứng bên cạnh rất lâu, nghe những bệnh nhân trong phòng kể chuyện của hai người họ, bạn cùng phòng hỏi anh, yêu một người thật sự có thể như vậy sao? Đến cả mạng sống của mình cũng sẵn sàng từ bỏ. Tiểu Viễn, anh không biết người khác có như vậy không, nhưng lúc đó anh nghĩ đến em, anh nghĩ anh sẽ làm như vậy, anh yêu em, yêu đến mức có thể từ bỏ mạng sống vì em, anh không biết tại sao mình lại yêu em như vậy, đã hơn một năm rồi, rõ ràng em đã không ở bên anh lâu như vậy, nhưng anh yêu em, anh yêu em.
Tiểu Viễn, hôm nay là ngày thứ 613 em đi, gần đây bận quá, ít ngủ quá, đã lâu không gặp em trong mơ, nhớ em lắm.
Tiểu Viễn, em có biết không, thật ra anh rất có năng khiếu kinh doanh, hôm qua hợp đồng đầu tiên của công ty đã thành công, anh mời bạn bè đại học đi ăn, lúc say rượu thanh toán tiền, vô tình bị họ nhìn thấy ảnh của em, anh không muốn họ nhìn thấy ảnh của em, nhưng em đẹp như vậy, Tiểu Viễn, anh lại muốn cho tất cả mọi người đều nhìn thấy em, em là Tiểu Viễn của anh.
Tiểu Viễn, đã tròn một nghìn ngày rồi, anh vẫn không tìm thấy em, hình như anh đã chấp nhận sự thật em rời đi từ lâu, anh chỉ là không cam lòng, anh rất sợ cả đời này sẽ không có cách nào gặp lại em nữa, bây giờ em đang học ở đâu, cuối cùng đã học ngành gì, có người yêu thương em không?
Đôi khi nghĩ, cả đời này dù chỉ được gặp lại em một lần thôi, được nhìn em một cái cũng tốt, để anh gặp em một lần đi, dù phải chịu bao nhiêu khổ cực anh cũng cam tâm tình nguyện.
Hôm nay là Tết, anh đã đến nơi chúng ta từng bắn pháo hoa. Tiểu Viễn, năm sáu năm rồi, thời gian trôi qua thật nhanh, cái gì cũng thay đổi, công viên bị lấp, nhà bị phá bỏ, anh cũng đã lớn. Anh rất ít khi mơ thấy em, nhớ lại chúng ta hồi nhỏ, giống như một giấc mơ vậy. Không biết từ khi nào, anh phát hiện mình không nhớ được hình dáng của em, lúc nhớ em phải xem ảnh, thời gian thật tàn nhẫn, vậy mà lại khiến anh quên mất hình dáng của em. Nhưng bây giờ em đã lớn rồi phải không? Cũng giống như anh, lần trước Tề Minh về nước, cậu ấy còn nói không nhận ra anh, bây giờ em trông như thế nào nhỉ? Nếu chúng ta có cơ hội gặp lại nhau, liệu chúng ta có còn nhận ra nhau không? Thoáng một giấc mơ, vậy mà đã lâu như vậy rồi.
Tiểu Viễn, năm nay, anh đã tìm vài cậu con trai giống em làm mẫu vẽ, liệu họ có giống em bây giờ không? Phồn Tinh hôm đó phát hiện ra anh đang vẽ em, tát anh một cái, hình như đã tát tỉnh anh, những lời cậu ấy nói đều rất đúng, thật ra anh đã chấp nhận sự thật từ lâu rồi, nên buông bỏ rồi, nhưng đừng lo Tiểu Viễn, dù có quên hay không, yêu em đã trở thành thói quen rồi, chúng ta sẽ sống tốt ở những nơi không nhìn thấy nhau. Sau này anh có thể sẽ không viết thư cho em nữa, mong em bình an, khỏe mạnh, vui vẻ, năm này qua năm khác, ngày này qua ngày khác.
Hạ An Viễn nức nở, rất lâu sau, cậu đọc bức thư cuối cùng, đọc đến nghẹn ngào: “Tiểu Viễn, ngày thứ 2800 em đi… Anh say rượu vậy mà lại vô thức đi về nhà, mới hơn một năm không đến, nơi này đã toàn là bụi bặm rồi. Nhớ em, Tiểu Viễn.” Hạ An Viễn nghẹn ngào nuốt nước bọt, “Nhớ em, Tiểu Viễn.”
Kỷ Trì nghe xong, tim thật sự như ngừng đập, những ngày tháng hắn đã quên lãng, những đau khổ, dày vò, giằng xé, nhớ nhung đã phai nhạt, bị những bức thư này đánh thức, khiến hắn đau đến mức không thể động đậy, đường hô hấp như bị cắm đầy mảnh thủy tinh.
Hạ An Viễn dựa vào, cả người ẩm ướt, căng thẳng, anh nhẹ nhàng ôm Kỷ Trì: “Anh Trì,” anh gọi, “Anh Trì.”
Kỷ Trì cảm thấy tay Hạ An Viễn run run sờ lên khóe mắt mình, nghe thấy anh thốt lên một tiếng đau buồn, như đau đớn đến ruột gan đứt đoạn, “Anh Trì, bảo bối của em, anh cũng là bảo bối của em.”
“Em phải làm sao bây giờ, anh Trì…” Hạ An Viễn gắng sức lên tiếng, giọng nói chỉ có thể khó khăn phát ra những tiếng khàn khàn, “Em thật sự muốn g**t ch*t mình.”
Kỷ Trì được ôm trong vòng tay của Hạ An Viễn, vừa ngẩng đầu lên, liền thấy hàm răng nghiến chặt của Hạ An Viễn, xương hàm cứng đờ.
“Thôi nào Tiểu Viễn, đừng nói chuyện này nữa,” Kỷ Trì chưa từng thấy việc thở lại khó khăn như vậy, nhưng hắn lại mỉm cười, “Đều đã qua rồi, bây giờ em không phải đang ở bên cạnh anh sao.”
Hạ An Viễn khẽ “Ừm” một tiếng: “Anh Trì… Em sẽ luôn ở bên cạnh anh.” Ngay sau đó anh lại bổ sung một câu, “Chết cũng phải chôn cùng nhau.”
“Được.” Kỷ Trì vòng tay qua cổ Hạ An Viễn, ôm anh lại gần, tai lướt qua má anh, dính nước mắt đã lạnh ngần, “Chôn cùng nhau.”
Hạ An Viễn im lặng một lúc trên vai hắn, khàn giọng nói: “Chắc là đau lắm.” Kỷ Trì cảm thấy anh ôm mình chặt hơn, không khí giữa hai người như bị anh ép hết ra ngoài, “Bây giờ em vẫn đau muốn chết, anh Trì, chắc chắn anh còn đau hơn em gấp nhiều lần.”
Đương nhiên là đau rồi, đau đớn bao nhiêu năm, da thịt, xương cốt, cơ thể hắn như được tạo thành từ nỗi đau.
Thật ra Kỷ Trì không hề bất ngờ khi mình yêu Hạ An Viễn – một người thỏa mãn tất cả những ảo tưởng về cái đẹp của hắn, một người mà hắn chưa từng thấy trong thế giới của mình. Nhưng hắn thật sự không hiểu, tại sao mình đau đớn như vậy mà vẫn yêu anh? Là bản năng, hay là hắn si mê thứ chấp niệm muốn có được mà không có được này?
Hắn không thể tự mình trả lời.
Rất lâu sau, Kỷ Trì cuối cùng cũng khẽ nói: “Đau. Thật sự rất đau.”
“Vậy nên Tiểu Viễn, anh sẽ nói cho em biết phải làm sao,” bàn tay Kỷ Trì đặt sau gáy Hạ An Viễn siết chặt.
“Mỗi ngày hãy yêu anh nhiều hơn một chút.”
Hạ An Viễn không nói gì, dùng cái ôm chặt hơn để trả lời.
Kỷ Trì nhắm mắt lại, trước mắt hiện lên từng cảnh tượng hắn tưởng như sẽ mãi mãi bỏ lỡ Hạ An Viễn nhưng lại bất ngờ gặp lại, hiện lên ngày hắn thật sự rung động, trời xanh như biển, nắng ấm áp, xung quanh là tiếng cười đùa của học sinh, chỉ còn vài phút nữa, chuông vào lớp sẽ vang lên, một ngày bình thường như bao ngày khác.
Có một người vào khoảnh khắc đó đã nghĩ, nếu đây không phải là giấc mơ, có lẽ họ đã được định mệnh sắp đặt.
Em có biết chúng ta có duyên đến nhường nào không, Tiểu Viễn.
Có lẽ kiếp trước chúng ta là hai mặt của cùng một linh hồn, em dùng linh hồn của em, lấp đầy linh hồn của anh, như vậy anh mới có thể trọn vẹn.
Vì vậy anh yêu em, yêu tất cả những khuyết điểm và ưu điểm của em, yêu những đặc điểm bình thường của em và sự độc nhất chỉ thuộc về em, Tiểu Viễn, yêu em là mặt trái của thế giới, yêu em khiến anh được bù đắp trọn vẹn, yêu em khiến anh yêu em, yêu em đã đưa anh đến với cuộc sống.