Hạ An Viễn dậy sớm, dặn dò dì giúp việc đi dắt chó, tự mình cho Miêu Hoa (tên con mèo) ăn thêm một thanh snack cho mèo, rồi lên lầu. Kỷ Trì vẫn còn đang ngủ.
Kỷ Trì không có thói quen ngủ nướng, nhưng những ngày nghỉ ở nhà với Hạ An Viễn, hắn luôn ngủ thêm một chút. Hạ An Viễn ngồi xuống mép giường, rèm cửa dày cản sáng tốt, lúc này căn phòng tối om, nhưng anh vẫn có thể nhìn thấy rõ đường nét của Kỷ Trì. Thật khó tin, sau ngần ấy năm, anh vẫn cảm thấy rung động mỗi khi nhìn thấy hắn.
Không biết đã ngồi bao lâu, anh đưa tay muốn chạm vào sống mũi Kỷ Trì, nhưng chưa kịp lại gần đã bị hắn nắm lấy. Bàn tay ấy dùng chút lực, kéo anh vào lòng.
“Làm gì thế?” Kỷ Trì vòng tay ôm chặt Hạ An Viễn, không cho anh nhúc nhích. “Âm mưu sát hại chồng à?”
Hạ An Viễn vùi mặt vào ngực Kỷ Trì cười: “Tỉnh rồi còn giả vờ ngủ.”
Kỷ Trì cũng cười, giọng ngái ngủ: “Xem em muốn làm gì.”
“Không làm gì cả,” Hạ An Viễn ngẩng đầu nhìn hắn. “Muốn ngắm anh thêm chút nữa.”
“Ừm,” Kỷ Trì nhắm mắt lại. “Còn sớm mà, nằm thêm chút nữa đi, ăn xong anh đưa em ra sân bay.”
Hạ An Viễn đá tung dép lê, chui tọt vào trong chăn. Tay Kỷ Trì lần xuống dưới, nhanh chóng cởi bỏ quần dài ở nhà của anh, ý không cần nói cũng hiểu.
“Để tài xế đưa em là được rồi, anh ngủ thêm chút nữa đi.” Hai chữ cuối cùng run run, Hạ An Viễn ngậm lấy môi Kỷ Trì, cười lúng búng. “Giám đốc Kỷ, sáng sớm s* s**ng thế này không tốt đâu nhé?”
Kỷ Trì nắm tay Hạ An Viễn đặt lên người mình, giọng khàn khàn vì mới ngủ dậy: “Vậy anh không động, em tự làm đi.”
Liếc nhìn đồng hồ, máy bay cất cánh lúc một giờ chiều, vẫn còn có thể dây dưa thêm một lúc nữa. Hạ An Viễn về khoản này luôn rất thoải mái, cười nói: “Được rồi!”
…
Kỷ Trì thích nhìn anh như vậy, bật đèn ngủ đầu giường, thong thả dựa vào đầu giường.
Trong ánh sáng mờ ảo, những giọt mồ hôi lăn dài trên đường viền hàm dưới của Hạ An Viễn. Nhờ chăm chỉ tập luyện, và cũng nhờ cơ địa trời phú, cơ bắp trên toàn thân Hạ An Viễn đều rắn chắc, rõ nét mà không hề thô kệch. Lúc này, toàn thân anh toát ra hơi nóng, làn da ánh lên vẻ mềm mại.
Đến lúc kết thúc, Kỷ Trì gần như bóp tím eo Hạ An Viễn. Hai người ôm nhau, người dính dính mồ hôi. Kỷ Trì cứ giữ nguyên tư thế này thật lâu, m*t mát môi Hạ An Viễn, vẻ mặt lưu luyến không thôi.
“Chỉ có nửa tháng thôi mà,” Hạ An Viễn nằm sấp trên người hắn, vẫn còn th* d*c, hơi thở phả vào hõm vai Kỷ Trì vừa nóng vừa ngứa, giọng nói rất nhỏ. “Sinh nhật anh em nhất định sẽ về.”
Kỷ Trì im lặng, bàn tay v**t v* xương bả vai săn chắc của Hạ An Viễn.
Hạ An Viễn cũng đưa ngón tay ra, chậm rãi lướt qua sống mũi và môi Kỷ Trì, một lúc sau, khẽ thở dài: “Anh Trì, anh dùng chất bảo quản à?”
Kỷ Trì biết rõ chiêu trò của anh, quả nhiên, giây tiếp theo, Hạ An Viễn chống người dậy, chăm chú nhìn một lúc, rồi lại thở dài: “Làm sao bây giờ anh Trì, anh đẹp trai quá!”
Kỷ Trì nhướng mày, ra hiệu cho anh tiếp tục.
“Nhiều năm như vậy rồi, chúng ta chưa từng xa nhau lâu như thế này, tính ra là nửa tháng liền mỗi sáng thức dậy không được nhìn thấy khuôn mặt này, chỉ cần nghĩ thôi, em đã thấy cả người rã rời rồi.”
Hạ An Viễn nói thật lòng, kết hôn mười năm, hai người chưa từng xa nhau bao lâu. Kỷ Trì đi công tác nếu có thể mang anh theo đều mang theo, không mang theo được thì xử lý xong công việc sẽ lập tức bay về. Hạ An Viễn ngay cả những năm đi học ngày nào cũng có lớp cũng đều ở nhà, chưa nói đến kỳ nghỉ, hai người bị Hứa Phồn Tinh không biết bao nhiêu lần chế nhạo là “cặp đôi dính liền”.
Nghe vậy, Kỷ Trì khẽ hừ một tiếng, Hạ An Viễn lập tức cười nịnh nọt. Khuôn mặt mà trong mắt Kỷ Trì là vô song trên thế gian này, thêm vào đó là sự điềm tĩnh, ung dung mà năm tháng mang lại, cho dù là nụ cười nịnh nọt như vậy, cũng khiến người ta cảm thấy tâm hồn rung động.
“Vậy thì đừng đi nữa, mấy con hổ con voi đó không cần em cho ăn đâu.” Giọng Kỷ Trì u ám.
“Là l*m t*nh nguyện viên, không phải làm bảo mẫu cho ăn,” Hạ An Viễn bất lực nói. “Lần này là đến khu bảo tồn mà năm kia chúng ta đã đến đó, anh còn nhớ con báo hoa mai bị thương đó không? Nghe nói nó đã sinh hai lứa con rồi, đến lúc đó em sẽ chụp ảnh cho anh xem nhé?”
Kỷ Trì biết rõ anh không hề muốn xem ảnh báo hoa mai nào cả, hắn lười để ý đến anh, mặc kệ anh nói gì, coi như không nghe thấy, từ trên xuống dưới thành thạo s* s**ng khắp người anh, như đang tuần tra lãnh địa, cuối cùng nắm lấy mông Hạ An Viễn bóp mạnh một cái, rồi vỗ thật mạnh, một tiếng “Chát” vang lên, khiến anh im bặt.
“Hạ An Viễn,” Kỷ Trì nói, “Thật muốn làm chết em.”
“Vậy cũng phải đợi em về đã chứ.” Hạ An Viễn nhanh nhẹn lật người xuống giường đi vào phòng tắm, tiếng nước chảy cùng tiếng cười của anh vang lên. “Dậy ăn cơm thôi, bảo bối.”
Dù không muốn, Kỷ Trì vẫn đưa Hạ An Viễn ra sân bay.
Thực ra Hạ An Viễn chỉ đi có nửa tháng, bên cạnh lại có Nhậm Nam và vài người bạn quen biết khi l*m t*nh nguyện viên, đồng hồ định vị anh cũng đeo rồi, lẽ ra không có gì phải lo lắng.
Nhưng Kỷ Trì vẫn cảm thấy không thoải mái, từ lúc biết lịch trình lần này, hắn đã không thoải mái rồi. Đưa Hạ An Viễn ra sân bay xong, hắn ngồi trong xe một lúc lâu mới quay về.
Trên đường về, hắn nhận được hai cuộc điện thoại, một cuộc từ Liêu Vĩnh Nam, dạo trước y đi tu nghiệp nước ngoài về, mang theo cả bạn trai mắt xanh của mình, muốn giới thiệu cho bạn bè. Nhưng dạo này Kỷ Trì quá bận, nghĩ lại vẫn quyết định đợi Hạ An Viễn về rồi cùng nhau tụ tập.
Cuộc điện thoại khác là của Diệp Tương. Năm đó vì một câu “dì Diệp”, Diệp Tương đã ba năm không nói chuyện với Kỷ Trì, cũng luôn coi như Hạ An Viễn không tồn tại, mãi đến mấy năm trước, Kỷ Trì thắng trong cuộc đấu đá với bố và chú tư của mình, đưa Hạ An Viễn về nhà ăn Tết, Diệp Tương mới chịu nhượng bộ, thái độ vẫn lạnh nhạt.
Nhưng Kỷ Trì không quan tâm bà ta có nhiệt tình hay không, trong một gia đình, vợ chồng đều kính nhau như khách đến mức lãnh đạm, còn mong tình cảm với con cái có thể sâu đậm đến đâu, họ chưa bao giờ là một gia đình ấm áp.
Cuộc điện thoại lần này của Diệp Tương vẫn như mọi khi, hỏi han công việc và sức khỏe của Kỷ Trì, trước khi cúp máy, bà ta tiện miệng hỏi chuyện Kiều Kiều, dạo trước có một bến cảng của nhà họ Kiều bị điều tra, chú tư của hắn đã dùng quan hệ giúp đỡ nhà họ Kiều, có gây phiền phức gì cho Kỷ Trì không.
Chuyện này vừa xảy ra Kỷ Trì đã nghe người ta nói rồi. Nhà họ Tịch và nhà họ Hàn đều sa sút, nhà họ Hàn mấy năm nay đấu đá không ngừng, con riêng lên nắm quyền, không biết từ đâu lại leo lên được thuyền của nhà họ Kiều, muốn vực dậy. Lần điều tra bến cảng này ít nhiều cũng có liên quan đến nhà họ Hàn, Kỷ Trì không can thiệp, chú tư hắn muốn giúp thì giúp, hắn hoàn toàn làm ngơ. Tuy rằng lúc Kỷ Trì giành quyền, trận thế làm rất ầm ĩ, nhưng mối quan hệ với nhà họ Kiều, hắn không định buông tha, trong kinh doanh, có lợi ích chung, lại có quan hệ thông gia, hai nhà không đến mức trở mặt.
Kiều Kiều chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, thực ra theo Kỷ Trì thấy, cô ta cũng coi như được như ý nguyện, sự đã đến nước này, hai nhà hợp tác bao nhiêu năm, không thể tùy tiện ly hôn, cô ta cũng chỉ có thể an phận làm Kỷ tứ phu nhân. May là chú tư Kỷ Trì đối với cô ta thật lòng thật dạ – nói là yêu cũng không quá đáng, nghĩ đến việc chồng cuối cùng không nắm được quyền lực, Kiều Kiều – kẻ coi trọng lợi ích này – an phận thủ thường những năm qua, ít nhiều cũng có nguyên nhân khác.
Về đến nhà, Hạ Mi nằm ườn ra sân phơi nắng, Miêu Hoa lao đến chân Kỷ Trì lăn lộn làm nũng, điều này thật khác thường. Kỷ Trì vừa bế nó lên, nó liền kêu meo meo không ngừng.
Bát cơm, bát nước, khay vệ sinh đều bình thường, hóa ra chỉ đơn giản là làm nũng, Kỷ Trì thấy buồn cười, con mèo này ngoại trừ lúc mấy tháng tuổi, chưa bao giờ bám người như vậy. Hắn quay vài đoạn video gửi cho Hạ An Viễn, ôm Miêu Hoa chơi trên sofa một lúc, trêu chọc nó: “Ba mày bỏ rơi chúng ta rồi, hai bố con mình sau này nương tựa vào nhau mà sống thôi.”
Miêu Hoa kêu meo một tiếng, vẫy đuôi cọ qua cọ lại trên người hắn, giục hắn xoa đầu mình.
Hạ An Viễn vừa đi, trong nhà liền yên tĩnh lạ thường, Kỷ Trì hiếm khi cảm thấy nhà mình yên tĩnh đến thế, làm những động tác lặp đi lặp lại nhiều lần, hắn không khỏi suy nghĩ miên man, Hứa Phồn Tinh và Tề Minh đều đã có con, chiều chủ nhật, chắc là đang ở bên gia đình; Kỷ Đường sáng sớm đã rủ bạn bè đi Tân Cảng chơi rồi, nói đến Tân Cảng, hình như anh chàng tên Hầu Quân kia sau khi tốt nghiệp đại học, vẫn luôn làm giáo viên ở một trường trung học tại Tân Cảng, năm ngoái còn gửi đặc sản quê nhà về; chuyến bay của Hạ An Viễn chắc phải mất hơn mười tiếng, đến lúc xem được video thì có khi Miêu Hoa cũng chẳng còn bám người nữa…
Miêu Hoa không hài lòng vì Kỷ Trì lơ đãng, quất đuôi vào mặt hắn.
Kỷ Trì cười chua xót.
Gần bốn mươi tuổi rồi, hắn không muốn thừa nhận phản ứng này của mình, thực ra là vì Hạ An Viễn vào lúc này lại đi đến nơi xa như vậy, khiến hắn vô thức sợ rằng sinh nhật nửa tháng sau của mình, sẽ giống như sinh nhật mười năm trước.
Nói cách khác, hắn không có cảm giác an toàn.
Những ngày tiếp theo trôi qua chậm rãi. Nếu tan làm sớm, Kỷ Trì sẽ đưa hai con vật nhỏ trong nhà đến bệnh viện thú y khám sức khỏe, tắm rửa, rồi lại đến xưởng vẽ của Hạ An Viễn một vòng, thỉnh thoảng dạy thay, Hạ An Viễn không có ở đó, mấy đứa nhỏ nhìn thấy Kỷ Trì đều sợ.
Bài tập của Kỷ Đường chắc chắn là bị bỏ bê rồi. Hội nghị thượng đỉnh quốc tế đó, hắn còn xin phép trường cho Kỷ Đường nghỉ học, để cô theo chân mấy thư ký văn phòng tổng tài làm chân sai vặt, sai dịch cô ròng rã ba ngày, khiến Kỷ Đường tức tối mỗi đêm đều viết thư dài gửi Hạ An Viễn kể tội.
Hạ An Viễn gửi về rất nhiều ảnh và video, có ảnh anh tự chụp, cũng có ảnh do Nhậm Nam và nhóm quay phim chuyên nghiệp của cậu ấy thực hiện.
Thật ra không cần xem ảnh, Kỷ Trì cũng biết cuộc sống ở đó như thế nào, trước đây hàng năm hắn đều cùng Hạ An Viễn đến đó. Mọi người từ khắp nơi trên thế giới tụ họp lại, gác lại công việc học tập, hòa mình vào thiên nhiên, trở thành một phần của thiên nhiên. Sáng sớm bị tiếng sư tử gầm rú đánh thức, ban ngày chăm sóc động vật, cho ăn, dọn dẹp, nói thật là khá vất vả, nhưng phong cảnh hoang dã lại tuyệt đẹp, hoàng hôn trên thảo nguyên mỗi ngày đều hùng vĩ, ráng chiều le lói sắc hồng kỳ diệu, muộn hơn một chút, mọi người quây quần bên lửa trại trò chuyện uống rượu, nằm xuống đất là có thể thấy dải Ngân Hà.
Hạ An Viễn còn cười nói, nếu không phải hàng năm đều tụ tập với họ, chắc tiếng Anh của anh phải mất thêm mười năm nữa mới đạt đến trình độ hiện tại.
Cứ như vậy cho đến ngày sinh nhật, nghĩ đến việc sáng sớm hôm sau phải ra sân bay đón Hạ An Viễn, Kỷ Trì tan làm về nhà liền đi ngủ – rồi hắn mơ một giấc mơ quen thuộc – đã từng có một khoảng thời gian hắn mơ giấc mơ này mỗi đêm.
Mở đầu giấc mơ là tiếng đóng cửa khe khẽ khi Hạ An Viễn rời đi, nhiều năm trôi qua, hắn vẫn nhớ rõ tâm trạng của mình lúc đó, hắn ví von đó là âm thanh của việc đầu lìa khỏi cổ.
Rất lâu sau hắn mới ngẩng đầu lên, nhìn căn phòng trống rỗng, cả người lạnh toát như bị dội nước đá.
Giấc mơ luôn kỳ quái và phi lý. Chớp mắt một cái, hắn đã ngồi bên đảo bếp, trước mặt là chiếc bánh kem còn dang dở, ánh nến leo lét cũng mang màu lạnh lẽo, tầm mắt lại chuyển đổi, hắn đứng giữa dòng sông chảy xiết, nhưng dòng sông không một tiếng động, mặt sông phủ đầy sương mù, phía xa có những bóng người mờ ảo, tất cả đều là bóng lưng của Hạ An Viễn.
Kỷ Trì đứng rất lâu, mặt đất im ắng đến đáng sợ.
Hắn biết mình rất mệt mỏi, sự mệt mỏi cuồn cuộn như sóng thần, đập vào hắn khiến hắn chao đảo, “Xin lỗi.” Đó là Hạ An Viễn từ khắp nơi đang nói, hắn ghét nhất Hạ An Viễn nói ba chữ này, “Anh Trì, xin lỗi.”
Kỷ Trì trong mơ và cả khi tỉnh dậy đều thấy tim đập nhanh, chỉ cần hít thở mạnh một chút là ngực đau như bị xé rách, hắn cứ chờ đợi như vậy, như đã chờ đợi cả một đời, chờ đến khi nến cháy hết, chờ đến khi mặt trời mọc, chờ đến khi bánh kem bốc mùi hôi thối, chờ đến khi màn đêm buông xuống hết lần này đến lần khác, những bóng lưng kia tụ lại, quay về rồi lại rời đi.
Hắn cúi đầu, nhìn thấy bộ xương trên mặt sông, đó là hình ảnh phản chiếu cô độc của chính hắn.
“Anh Trì?”
Cánh cửa phòng ngủ phát ra tiếng động khe khẽ.
Kỷ Trì giật mình tỉnh giấc, không có dòng sông, không có bộ xương, ánh trăng bạc phủ lên nửa giường. Hắn có chút không biết mình đang ở đâu, thời gian nào.
Vài giây sau, hắn ngồi dậy, Hạ An Viễn đáng lẽ phải tám chín tiếng nữa mới hạ cánh giờ lại đang đứng ở cửa.
“Bất ngờ không?” Hạ An Viễn bước đến bên giường, mỉm cười nói, “Tối nay em về rồi, làm xong bánh kem ở nhà Nhậm Nam mới về, may mà kịp lúc mười hai giờ, cho anh một bất ngờ.”
“Đoán xem em mang quà gì cho anh? Em tự tay làm ở bên đó…”
Kỷ Trì đột nhiên ôm lấy eo Hạ An Viễn, vùi mặt vào lòng anh, ngửi thấy hơi lạnh của đêm đông còn vương trên người anh.
Hạ An Viễn ngẩn người, đưa tay vuốt tóc Kỷ Trì, nhẹ giọng hỏi: “Mơ thấy ác mộng sao?”
Lồng ngực Kỷ Trì phập phồng, một lúc sau mới nói: “Nhớ em.”
Tay Hạ An Viễn trượt xuống, đặt lên vai Kỷ Trì, ngón cái xoa nhẹ vài cái: “Em cũng rất nhớ anh.”
Kỷ Trì ngẩng đầu lên, tay vẫn ôm anh không buông, dưới ánh trăng, khuôn mặt Hạ An Viễn mang theo nụ cười dịu dàng.
Nhìn chăm chú một lúc lâu, hắn nghe thấy tiếng kim giây đồng hồ của Hạ An Viễn, đây không phải là mơ. Hắn cũng mỉm cười, khi nói, giọng như thở dài: “Em về rồi.”
Hạ An Viễn nhìn sâu vào mắt Kỷ Trì, như thể nhìn thấu tâm tư của hắn, vài giây sau, anh nắm lấy tay hắn, đặt lên khớp ngón tay hắn một nụ hôn trìu mến, khẳng định:
“Chúc mừng sinh nhật anh Trì. Em về rồi.”
Lời tác giả:
Cuối cùng, tác phẩm đầu tay của tôi, tác phẩm đầu tiên của đời tôi, đã hoàn thành!!!
Thật không ngờ mình lại viết được hơn bốn mươi vạn chữ, lại còn chưa bỏ dở giữa chừng mà đã hoàn thành!! Đặc biệt là từ giữa truyện trở đi, mỗi ngày đều đăng trần, viết một câu mà câu tiếp theo là gì tôi cũng chưa nghĩ ra, tốc độ chưa bao giờ vượt quá năm trăm chữ, một chương ba nghìn chữ cần phải viết cả đêm, trong tình trạng như vậy, tôi lại có thể viết xong một cuốn sách.
Trời ơi, tâm trạng thật khó diễn tả.
Có rất nhiều điều muốn nói, điều muốn nói nhất là lời cảm ơn.
Trèo lên đến tận bây giờ, tất cả là nhờ sự ủng hộ, khích lệ và đồng hành của mọi người, có rất rất nhiều bạn từ lúc cuốn sách này chỉ có vài chục lượt yêu thích đã bắt đầu đồng hành cùng tôi đến tận bây giờ, ID của các bạn chắc tôi sẽ nhớ cả đời, thật sự rất rất rất cảm ơn các bạn, cảm ơn sự kiên nhẫn, khích lệ, thúc giục của các bạn. Trong những tháng ngày đầu tiên đăng tải mà không ai ngó ngàng, nếu không có bình luận của các bạn, tôi nghĩ mình khó mà kiên trì tiếp tục, chứ đừng nói là hoàn thành, cảm ơn giai đoạn bắt đầu viết văn của tôi đã gặp được các bạn, cảm ơn các bạn đã đọc hết hoặc dù chưa đọc hết câu chuyện này, cảm ơn các bạn đã cùng tôi và Tiểu Viễn trưởng thành.
Đã đọc được rất nhiều lời khen chê trên mạng, khó tránh khỏi việc tâm trạng bị ảnh hưởng, tôi biết mình viết không hay, văn phong còn non nớt. Nhìn lại, văn phong, cốt truyện, thiết lập nhân vật, đều còn rất nhiều thiếu sót, bây giờ nghĩ lại tôi cũng rất hối hận vì lúc đó đã vì cố gắng theo kịp tiến độ mà không viết cho tốt, một số tình tiết gượng gạo, trẻ con khiến bản thân tôi khi nhớ lại cũng thấy xấu hổ đỏ mặt.
Rất tiếc cuốn sách đầu tiên của mình lại kết thúc trong tình trạng như vậy, nhưng tôi biết rõ, đây cũng là sự phản ánh trình độ hiện tại của tôi. Nếu nói viết văn cũng giống như quá trình trưởng thành của một người, thì bây giờ tôi có lẽ vẫn đang ở giai đoạn tập tễnh học đi, vì vậy tôi thật sự rất biết ơn sự bao dung và kiên nhẫn của mọi người trong suốt thời gian qua.
Hiện tại đang sửa chữa chậm, ở giữa cũng có rất nhiều tranh cãi xoay quanh tính cách của Tiểu Viễn và tại sao anh Trì lại yêu Tiểu Viễn sâu đậm như vậy, về sự trưởng thành tâm lý nhân vật và sự ràng buộc tình cảm, những gì cần giải thích, cá nhân tôi cho rằng trong phần chính văn và ngoại truyện đều đã giải thích rõ ràng, nếu có lỗi (bug) tôi sẽ bổ sung khi sửa chữa, vì vậy ở đây sẽ không nói thêm.
Cũng rất hoan nghênh những bạn có cảm nhận khác nhau để lại bình luận, dù là chê bai hay cảm thấy thất vọng, tôi đều tiếp nhận hết, cảm ơn tất cả những lời phê bình.
Cuốn tiếp theo, tôi muốn văn phong cô đọng hơn, câu chuyện hấp dẫn hơn, thiết lập nhân vật sống động hơn, ít lan man, sến súa hơn, làm được hay không là một chuyện, trước tiên cứ đặt mục tiêu nhỏ ở đây. Con người luôn phải tìm được điểm cân bằng trong tâm lý của mình giữa việc vấp ngã và đứng dậy, giữa lời chê bai và khen ngợi, rồi sau đó tập trung hơn vào việc kiên trì những điều mình muốn làm, hy vọng có vinh dự mời mọi người cùng chứng kiến sự trưởng thành của tôi.
Có lẽ vì đang “ở trong chăn mới biết chăn có rận”, tôi không biết mình đã kể tốt câu chuyện về gương vỡ lại lành và sự chênh lệch giai cấp này chưa, nhưng may mắn là tôi cuối cùng đã kể xong, tôi cuối cùng cũng có thể gõ ra câu này: “Trò chơi lối cũ” hôm nay chính thức hoàn thành!!!
Thật sự rất không nỡ, rất không nỡ, tôi là một người rất dễ đồng cảm và nhập tâm, đôi khi đọc được một số bình luận của mọi người, có thể các bạn chỉ tiện tay gõ một đoạn văn, nhưng tôi sẽ vì đoạn văn đó mà lặng lẽ khóc rất lâu rất lâu. Phải làm sao bây giờ, yêu anh Trì và Tiểu Viễn quá,
Chỉ cần nghĩ đến việc phải chính thức kết thúc câu chuyện của họ, tôi lại không kìm được nước mắt.
Nhưng dù sao cũng phải kết thúc, dù không nỡ đến mấy cũng phải nói lời tạm biệt. Tôi yêu mọi người rất nhiều, yêu những người đã đồng hành cùng tôi trưởng thành rất nhiều, yêu những bình luận tâm huyết của các bạn rất nhiều, là yêu đến mức chỉ cần nghĩ đến là sẽ rơi nước mắt. Thế giới mạng rộng lớn như vậy, tiểu thuyết, câu chuyện nhiều như vậy, có thể gặp được mọi người, tôi thật lòng cảm thấy mình rất may mắn và hạnh phúc, dù sau này tôi có còn viết văn hay không, còn có thể kiên trì viết văn bao lâu nữa, hay sẽ viết rất nhiều rất nhiều tác phẩm, thì ký ức về “Trò Chơi lối cũ” tôi nghĩ cả đời cũng sẽ không quên.
Ở đây, tôi muốn thay mặt Tiểu Viễn nói lời cảm ơn với anh Trì, cảm ơn anh Trì đã yêu thương suốt bao năm qua, cảm ơn sự dịu dàng mạnh mẽ và không bao giờ từ bỏ của anh, cảm ơn sự kiên trì vất vả của anh, cảm ơn anh đã để Tiểu Viễn tìm thấy chính mình.
Cũng muốn thay mặt anh Trì nói lời cảm ơn với Tiểu Viễn, cảm ơn Tiểu Viễn đã dũng cảm liều lĩnh, cảm ơn tình yêu sai cách nhưng vẫn nồng nhiệt của em, cảm ơn em đã cho anh Trì trải nghiệm một cuộc sống khác biệt, cảm ơn em trải qua bao nhiêu sóng gió vẫn có thể cười tươi.
Viết xong mới chợt nhận ra, chủ đề của cả cuốn sách, chính là câu nói của Sử Thiết Sinh [Yêu, chính là khoảnh khắc tự ti từ bỏ bóng tối hướng về ánh sáng].
Yêu thật sự là một từ ngữ lãng mạn và tươi đẹp, yêu có thể giảm đau, có thể chữa bệnh, có thể vượt qua muôn vàn khó khăn, hy vọng mỗi một đôi tình nhân, đều có dũng khí thừa nhận tình yêu, theo đuổi tình yêu, hưởng thụ tình yêu.
Tiểu Viễn, anh Trì, còn có mỗi một người đang đọc đến đây, chúc các bạn mãi mãi tự do, mãi mãi nhiệt huyết, mãi mãi trẻ trung, mãi mãi yêu thương.