Trên đường chạy về lớp sau giờ thể dục giữa giờ, quả nhiên Hạ An Viễn lại bị đám nhóc trung học cơ sở chặn đường.
Cậu gần như chẳng buồn bực, đứng yên tại chỗ, chờ đợi màn gây khó dễ tiếp theo của chúng.
Thực ra Hạ An Viễn không hề căng thẳng, dù sao đây cũng là trong trường, lại đang giữa ban ngày ban mặt, cho dù chúng từng đứa một đều là cậu ấm cô chiêu, cũng không đến mức ở nơi này, vào lúc này mà dám động tay động chân với cậu.
Đỉnh điểm cũng chỉ là vài câu nói khó nghe, xô đẩy vài cái, cậu coi như không có chuyện gì xảy ra là được.
Nhưng hôm nay chúng lại im lặng một cách khác thường, dường như chỉ phụ trách chặn cậu ở góc này, chờ đợi điều gì đó.
Không lâu sau, Tịch Thành vênh váo nghênh ngang bước đến, miệng ngậm điếu thuốc. Vừa nhìn thấy bộ đồng phục rộng thùng thình của Hạ An Viễn, gã liền cười phá lên: “Này, bao giờ mày mới đổi bộ đồ khác vậy? Ăn trộm ở đâu ra thế này, rộng hơn hai size rồi đấy?”
Hạ An Viễn vừa thấy Tịch Thành hôm nay đích thân đến thì biết ngay là không ổn, tiết sau là tiết của Trần Quân – giáo viên chủ nhiệm, nếu cậu dám đi học muộn, chắc chắn cả buổi sáng sẽ phải đứng ngoài hành lang. Cậu nhìn về phía tòa nhà học, đa số học sinh đã về lớp, trên sân chỉ còn lác đác vài nữ sinh chậm chạp.
“Đang nói chuyện với mày đấy, nhìn đi đâu vậy.” Tịch Thành bực bội “chậc” một tiếng, “Có phải dạy mãi không được à? Người khác nói thì phải nghe cho kỹ, biết chưa hả?!”
Hạ An Viễn lạnh nhạt liếc hắn ta một cái: “Muốn nói gì?”
Tịch Thành nhếch mép cười, tiến sát lại gần Hạ An Viễn: “Nghe nói, mày làm bạn cùng bàn với Kỷ Trì rồi đấy hả?”
Hạ An Viễn bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt gã.
“Hứa Phồn Tinh bảo mày đổi chỗ với hắn, mà mày không chịu?” Tịch Thành vỗ vỗ mặt cậu, vì chênh lệch chiều cao, khi làm động tác này, gã phải vươn tay lên cao. “Ai cho mày lá gan đó vậy, Tịch Viễn?”
Hạ An Viễn phớt lờ hành động của gã, cúi đầu nhìn khuôn mặt giống hệt Tịch Kiến Hoa của hắn: “Ý cậu là việc làm bạn cùng bàn với hắn, hay là việc không chịu đổi chỗ?”
“Khốn kiếp, là tao hỏi mày hay mày hỏi tao hả?!”
“Cả hai chuyện này đều không phải do tôi quyết định.” Hạ An Viễn mặt không chút cảm xúc.
Tịch Thành vô cớ sa sầm mặt mày: “Tịch Viễn, tao thấy mày mấy ngày nay láo lắm rồi đấy. Mày có biết thân phận của mình là gì không hả?! Dám nói chuyện với tao như thế à! Chết tiệt! Kỷ Trì là ai, làm bạn cùng bàn với hắn, mày cũng xứng sao? Tao cảnh cáo mày, nhà họ Kỷ và nhà họ Hứa đều có quan hệ làm ăn với nhà tao, mày mang họ Tịch, suốt ngày lượn lờ trước mặt bọn họ muốn làm gì? Nhận thức rõ vị trí của mình đi, mày chỉ là con chó bố tao hứng lên nuôi thôi, còn dám sủa với tao ở đây!”
Vừa dứt lời, tiếng chuông vào lớp vang lên làm Tịch Thành giật nảy mình.
“Từ khu trung học cơ sở đi qua đây không gần đâu.” Hạ An Viễn kiên nhẫn chờ tiếng chuông dứt, “Vào lớp rồi.”
“Mẹ kiếp, cần mày lo à?” Tịch Thành bất ngờ túm lấy cổ áo Hạ An Viễn, quát lên, “Mấy ngày không đánh mày ngứa ngáy phải không?”
“Vậy cậu muốn tôi làm thế nào? Tịch Thành, tôi đã nói rồi, những chuyện này không phải tôi có thể quyết định.” Hạ An Viễn nghiêm túc nói từng chữ một, “Nếu có thể, tôi cũng rất muốn tránh xa bọn họ, tránh xa cả cậu nữa.”
Hạ An Viễn bị Tịch Thành đẩy mạnh một cái, gáy đập vào tường, phát ra một tiếng “thịch” trầm đục, bóng tối cùng cơn đau nhói ập đến, cậu nhịn không được nhắm mắt lại, nhưng cú đánh tiếp theo lại không hề xuất hiện.
Mở mắt ra, cậu thấy một bóng lưng chắn trước mặt mình, thẳng tắp như một cây đại thụ.
“Trì… anh Trì.” Tịch Thành cố gắng giãy ra khỏi tay Kỷ Trì, nhưng sức lực của Kỷ Trì lớn đến kinh ngạc, bóp chặt đến mức xương cốt gã đau nhức.
“Anh Trì, anh làm gì vậy, anh em mình lâu ngày không gặp, sao anh lại chào hỏi kiểu này… đau đau đau đau đau đau đau…”
Kỷ Trì liếc gã một cái, cuối cùng cũng buông tay, nhàn nhạt nói: “Cậu cũng biết đau à? Bác Tịch biết cậu ở trường bắt nạt bạn bè như thế này không?”
Hai nhà quen biết nhau đã lâu, nhà họ Tịch cũng được coi là hậu duệ xuất sắc trong giới thượng lưu Bắc Kinh, người ta khi bàn về thứ bậc cũng xếp nhà họ Tịch vào chung, nhưng so với những gia tộc lâu đời, bám rễ sâu xa trăm năm như nhà họ Kỷ thì thật sự kém mười nhà họ Tịch cộng lại cũng không bằng.
Tịch Thành từ nhỏ đã được mẹ dặn dò phải bám lấy Kỷ Trì, nhưng cậu ấm nhà họ Kỷ luôn cao ngạo, gã nỗ lực nhiều năm như vậy, cũng chỉ đến mức khiến Kỷ Trì nhớ được gã là ai.
Có những kẻ bất chấp thủ đoạn, vì lấy lòng Kỷ Trì mà không từ bất kỳ chiêu trò nào, Tịch Thành cũng không phải là không làm được, nhưng đối mặt với Kỷ Trì, gã luôn có chút e dè, có lẽ vì khí chất cậu ấm dòng dõi trâm anh thế tộc toát ra từ Kỷ Trì, hoặc cũng có lẽ vì Kỷ Trì có ngoại hình giống hệt người cha quyền lực của anh, gã luôn cảm thấy nếu mình làm những chuyện quá đáng, đôi môi mỏng manh lạnh lùng của Kỷ Trì chỉ cần khẽ mở, sẽ thốt ra câu “Trời lạnh rồi, nên để nhà họ Tịch phá sản thôi.”
Mặc dù cho đến nay, trong giới thượng lưu, Kỷ Trì vẫn là một cậu ấm ngoan ngoãn, không hề học theo những trò b**n th** của người lớn, thậm chí còn đang phát triển theo hướng tích cực.
Gã nặn ra nụ cười nịnh nọt với Kỷ Trì: “Sao có thể chứ anh Trì, đây sao gọi là bắt nạt được!”
Tịch Thành vội vàng kéo Hạ An Viễn lại, khoác vai cậu tỏ vẻ thân thiết: “Giới thiệu nhé, Tịch Viễn, anh em thân thiết của tôi, chúng tôi vừa rồi chỉ đùa giỡn thôi. Anh Viễn, phải không?”
Hạ An Viễn bị mùi nước hoa nồng nặc trên người Tịch Thành xộc vào mũi đến choáng váng, khẽ né ra ngoài, nhưng Tịch Thành dễ dàng nhận ra hành động của cậu, dùng ngón tay véo mạnh vào bắp tay cậu: “Anh Viễn, nói chuyện đi chứ, ngẩn người ra làm gì.”
Hạ An Viễn quay mặt đi, khẽ “ừm” một tiếng.
Tịch Thành buông cậu ra, tay chùi chùi vào áo sau lưng, nhưng trên mặt không hề có chút biểu cảm ghê tởm nào: “Anh Viễn, vào lớp rồi kìa, sao cậu chưa về? Anh Trì đến tìm cậu đấy, thôi, tôi phải về đây, bài kiểm tra tháng trước vẫn chưa chữa bài.”
Gã vẫy tay với đám đàn em phía sau: “Anh Trì, em đi trước nhé, rảnh thì đến nhà ăn cơm, mẹ em suốt ngày mong anh đấy.”
Tịch Thành nhanh chóng rời đi, Kỷ Trì nhìn Hạ An Viễn vẫn còn đứng ngây ra đó, không hỏi gì về mối quan hệ giữa cậu và Tịch Thành, chỉ nói: “Đi thôi, về lớp.”
Hạ An Viễn gật đầu, bước được nửa đường thì đột nhiên nhớ ra điều gì đó, nhường Kỷ Trì đi trước: “Kỷ… bạn học,” cậu không biết nên xưng hô với Kỷ Trì như thế nào cho phải, “Cảm ơn cậu.”
Kỷ Trì dừng bước: “Không cần cảm ơn, tiện đường thôi.”
“Vẫn phải cảm ơn chứ.” Hạ An Viễn tự cười, “Nếu không trốn tiết cô Trần, tôi cũng không biết mình còn nhìn thấy mặt trời ngày mai không nữa.”
Hạ An Viễn nghe thấy Kỷ Trì khẽ cười một tiếng, ngẩng đầu lên lại không thấy nụ cười của hắn: “Tiết cô Trần… bây giờ quay lại cũng chẳng khác gì trốn tiết.”
“Đúng vậy.” Hạ An Viễn thầm nghĩ quả nhiên danh tiếng của cô Trần vang xa, chắc là Kỷ Trì chưa đến lớp bọn cậu đã biết chiến tích của cô rồi. Cậu đi theo Kỷ Trì, chậm rãi nói: “Lần trước… cảm ơn cậu đã cho tôi mượn áo, tôi đã mang đi giặt khô rồi, chỉ là dạo này bận quá, quên mất chưa mang trả cho cậu…”
“Cậu cứ giữ mà mặc.” Kỷ Trì biết cậu đang nói đến chuyện xấu hổ trong buổi học công khai hôm đó, hỏi, “Lần trước cũng là Tịch Thành à?”
Hạ An Viễn không trả lời, im lặng cúi đầu đi tiếp.
“Sao cứ để bọn họ bắt nạt cậu vậy.” Kỷ Trì lại dừng bước, “Một lũ học sinh trung học cơ sở, suốt ngày chạy sang khu trung học phổ thông quậy phá, cậu cứ báo với thầy chủ nhiệm, thầy ấy phải quản những chuyện này chứ.”
Hạ An Viễn lễ phép gật đầu: “Tôi sẽ làm vậy.” Nhưng trong lòng lại nghĩ, thầy chủ nhiệm cũng phải quản được chứ, quản những con tép riu không quyền không thế không bối cảnh thì nhiều lắm. Cậu ấm đúng là suy nghĩ khác với người thường bọn cậu, lúc nào cũng thận trọng từng li từng tí.
“Có phải cậu đang nghĩ, chúng tôi là những người không hiểu sự đời, không hiểu được khó khăn của các cậu không?” Kỷ Trì dường như có thể nghe thấy suy nghĩ của Hạ An Viễn, nghiêng đầu nhìn cậu một lúc, đưa tay phủi nhẹ bụi trên vai cậu, “Tôi biết cậu đang nghĩ gì, sợ phản kháng càng mạnh thì trả thù càng dữ dội, đúng không.” Anh ngừng lại một chút, rồi nói bâng quơ: “Sau này ở trường cứ đi theo tôi, đừng chạy lung tung là được.”
Hạ An Viễn đi theo hắn đến tận cửa lớp mới hiểu ra hắn vừa nói gì, Kỷ Trì e là không ý thức được vị trí bên cạnh mình có ý nghĩa đặc biệt như thế nào, lại dễ dàng nhường một trong số đó cho người bạn cùng bàn mới quen hơn một tháng này.
Cậu thấy Kỷ Trì gõ cửa lớp, nói “Em xin phép”.
Cô Trần bị cắt ngang bài giảng, liếc xéo hai người: “Đi đâu vậy?”
Hạ An Viễn nhanh nhảu trả lời: “Em bị ngã cầu thang, bạn Kỷ Trì đi ngang qua thấy nên đưa em đến phòng y tế ạ.”
Cô Trần không hỏi gì thêm về câu trả lời này, thu hồi ánh mắt, nhẹ nhàng nói: “Biết kiếm cớ đấy. Cầm sách, ra ngoài đứng nghe giảng.”
“Cô ơi, Kỷ Trì cậu ấy…” Hạ An Viễn vội vàng nói.
“Nội quy của tôi Kỷ Trì không biết, cậu còn không biết à?” Cô Trần ra hiệu cho mọi người đọc sách, bắt đầu giảng bài, không cho Hạ An Viễn cơ hội nói thêm.
Kỷ Trì vỗ vai Hạ An Viễn, trước ánh mắt ngạc nhiên và tò mò của mọi người, bình tĩnh nhận lấy hai cuốn sách được chuyền từ hàng sau lên, đưa cho Hạ An Viễn một cuốn, giống như một học sinh bình thường bị phạt, đứng sát tường bên ngoài.
“Xin lỗi bạn Kỷ, tại tôi.” Hạ An Viễn cúi đầu, hơi áy náy.
“Tôi vốn đã đến muộn rồi, trách cậu làm gì.” Kỷ Trì lật sách đến bài đang học trong lớp, tùy ý đọc, “Gọi tôi là Kỷ Trì được rồi.”
“Không phải, cậu không hiểu cô Trần đâu.” Hạ An Viễn nghĩ đến thôi cũng thấy sợ, “Cậu biết không, lần trước có bạn học đến muộn, cô Trần phạt bạn ấy đếm hết tất cả chữ ‘am’ trong sách giáo khoa tiếng Anh đấy.”
Kỷ Trì dừng động tác lật sách: “… Vậy à…”
Hạ An Viễn an ủi hắn: “Nhưng không sao, lát nữa tôi sẽ nói rõ với cô ấy, cậu chắc sẽ không sao đâu.”
“Chuyện nhỏ thôi.” Kỷ Trì vẫn bình tĩnh như không.
Hạ An Viễn liếc nhìn hắn hồi lâu, trong lòng vừa áy náy vừa kích động, áy náy vì đã liên lụy một người tốt bụng phải đứng phạt cùng mình, kích động vì người đứng phạt cùng mình lại là cậu ấm họ Kỷ, dáng đứng của người ta, đúng là quý phái, ngay cả khi bị phạt cũng ung dung tự tại như vậy, so với anh, cậu giống như một tên thư đồng gỗ đứng bên cạnh hầu hạ cậu ấm đọc sách.
Nhưng mà, trải nghiệm này… chắc cả đời này chỉ có mình cậu mới có được.
“Kỷ… Trì.” Hạ An Viễn nhìn chằm chằm vào mũi giày dính đầy bụi của mình, khẽ nói, “Về chuyện cậu vừa nói lúc nãy, thôi bỏ đi.”
Cậu không nhịn được hạ giọng xuống, gần như chỉ thốt ra hơi thở: “Cậu có thể che chở cho tôi một lúc, chứ không thể che chở cho tôi cả đời. Cảm ơn cậu, tôi xin nhận tấm lòng của cậu.”
Kỷ Trì không nói gì, cậu đang ngạc nhiên quay đầu lại thì mới phát hiện Kỷ Trì đang nhìn mình.
“Tôi tin rằng, tương lai cậu sẽ không cần tôi che chở nữa.” Hắn nói.
Hạ An Viễn bị ánh mắt vô cùng nghiêm túc của anh nhìn đến mức tim đập thình thịch.
“Nếu cậu thấy áy náy, phần của tôi giao cho cậu đấy.” Kỷ Trì quay đầu nhìn chằm chằm vào sách, “Biết đâu lần này cô ấy lại bắt chúng ta mỗi người đếm ‘is’ với ‘are’ thì sao.”