Những hạt mưa bị gió thổi xiên, gõ lên cửa sổ những tiếng động khe khẽ.
Căn phòng ngột ngạt, là cảm giác đặc trưng của những ngày mưa mùa hè. Bật điều hòa thì lạnh, không bật thì lại toát mồ hôi. Mối quan hệ thân mật cũng giống như thời tiết, lúc nóng lúc lạnh, nhưng phần lớn thời gian đều giống như ngày mưa ngột ngạt này, khiến người ta dù ở dưới mái hiên, cũng vẫn đứng ngồi không yên.
Hạ An Viễn đột nhiên mở mắt, tầm nhìn mờ mịt khiến anh không thể ngay lập tức nhận ra hình dạng đèn trần.
Anh dường như vẫn còn say, say bởi mùi rượu thoang thoảng giữa môi lưỡi Kỷ Trì. Cảm giác tê dại lan từ xương cụt lên đến tận cùng dây thần kinh não, sự quấn quýt mềm mại ấm áp, và mùi hương quen thuộc dễ chịu trên người Kỷ Trì, dường như vẫn chưa rời khỏi cảm giác của Hạ An Viễn, khiến tim anh đập loạn xạ.
Anh thở hổn hển hai hơi, hít vào mùi ẩm ướt trong không khí, sau đó cảm nhận được mồ hôi mỏng trên người, nhiệt độ ngột ngạt trong phòng và tiếng xào xạc mơ hồ từ bên ngoài cửa sổ.
Mưa to rồi.
Anh khó khăn nghiêng đầu, vừa cử động, mới phát hiện toàn thân cơ bắp đã đau nhức đến mức khó dùng sức, tiếng r*n r* yếu ớt không tự chủ được phát ra từ cổ họng.
“Tỉnh rồi?”
Người đàn ông mặc áo blouse trắng ngồi trên ban công quay đầu nhìn anh, ngược sáng, trong phòng lại âm u, Hạ An Viễn không nhìn rõ biểu cảm của y, chỉ cảm thấy giọng nói có chút quen thuộc, ngữ điệu nhàn nhạt.
Y đứng dậy, thân hình cao ráo duỗi ra, chậm rãi đi đến trước mặt Hạ An Viễn, đưa tay sờ trán anh: “Không sốt nữa, dậy uống chút nước đi?”
Bàn tay ấy rất mát lạnh, là bàn tay thường xuyên làm những công việc tỉ mỉ, Hạ An Viễn bị cái chạm này làm cho tỉnh táo hơn nhiều, có cảm giác như đột ngột bước ra khỏi suối nước nóng. Anh chớp chớp đôi mắt sưng húp, giọng khàn khàn yếu ớt: “Bác sĩ Liêu.”
“Ừm.” Liêu Vĩnh Nam rót một cốc nước ấm. “Uống đi.”
Hạ An Viễn chống người dậy, nhận cốc nước, cảm ơn y, nhưng không vội uống, ngón tay nắm lấy cốc thủy tinh, ngẩn ngơ hấp thụ hơi ấm từ cốc nước.
Liêu Vĩnh Nam ngồi xuống cạnh giường anh, tư thế khá thoải mái, không giống như lúc ở bệnh viện, anh ta hỏi Hạ An Viễn: “Đói không?”
Hạ An Viễn phản ứng có chút chậm chạp, lắc đầu.
Liêu Vĩnh Nam mỉm cười, nụ cười này không thể hiện được cảm xúc của y, chỉ là một người trưởng thành đang lịch sự thể hiện sự thân thiện: “Cậu biết mình ngủ bao lâu rồi không? Cả tuần rồi, mà không đói?”
Hạ An Viễn vẫn lắc đầu, toàn bộ cảm xúc của anh vẫn chìm đắm trong biển cả do giấc mơ dệt nên, nụ hôn không thể tan biến, Kỷ Trì không thể tan biến.
“Thôi được.” Y gật đầu. “Nếu cậu đói thì nói với tôi, tôi nấu cháo cho cậu.”
Hạ An Viễn ôm cốc nước, nhìn làn hơi nước bốc lên từ từ, khi chạm đến chóp mũi Hạ An Viễn thì đã không còn hơi ấm. Hạ An Viễn cúi đầu, nhấp một ngụm nhỏ, đầu lưỡi khô khốc đã lâu nếm được vị ngọt ngào, khao khát được nhiều hơn. Anh ngẩng đầu lên, cổ lộ ra đường cong gợi cảm của người đàn ông, mang theo chút bệnh tật, ừng ực nuốt nước, những giọt nước chảy dọc theo đường cong ấy xuống xương quai xanh.
Một tuần trước, khi Liêu Vĩnh Nam nhìn thấy Hạ An Viễn, những dấu vết trên đó vẫn còn rất mới. Loang lổ, chằng chịt, đập vào mắt.
“Cảm ơn.” Hạ An Viễn đặt cốc nước lên tủ đầu giường, cuối cùng cũng nhớ ra phải hỏi Liêu Vĩnh Nam, giấc ngủ dài khiến đầu óc anh hoạt động chậm chạp, anh thậm chí không nhận ra, dưới lớp chăn này là cơ thể tr*n tr**ng của mình, anh ngồi dậy lộ ra hơn nửa người, cũng hoàn toàn quên mất hai lần gặp mặt ở bệnh viện Tân Khẩu, không khí có chút gì đó khó xử.
“Bác sĩ Liêu… sao anh lại ở đây?”
“Tôi chuyển công tác đến Kinh Thành rồi, thời gian trước vẫn đang bàn giao, tạm thời không phải đi làm,” y đứng dậy, đi về phía cửa sổ, tay đặt lên khung cửa, dừng lại, dường như rất muốn mở nó ra. Y quay lưng về phía Hạ An Viễn, bỏ qua những diễn biến ở giữa, bỏ qua cảm xúc, lời nói của tất cả mọi người, bỏ qua tình trạng của Hạ An Viễn lúc đó và phản ứng kinh ngạc của mình khi nhìn thấy Hạ An Viễn, bỏ qua quầng thâm dưới mắt Kỷ Trì sau nhiều đêm thức trắng và mùi thuốc lá nồng nặc trên người hắn, chỉ nhẹ nhàng nói, “Rất tình cờ, được Kỷ tổng gọi đến chăm sóc cậu vài ngày.”
Hạ An Viễn nhìn chằm chằm vào không khí, dường như anh đang rất nghiêm túc hiểu từng chữ Liêu Vĩnh Nam nói, đột nhiên, anh sờ lên cổ – sợi dây chuyền không còn ở đó nữa.
Bị điều này làm cho tỉnh táo lại, hồn vía mới trở về, anh chợt nhớ ra mọi chuyện, đây là nhà của Kỷ Trì, anh đã ký vào bản hợp đồng bán thân, hoàn thành giao dịch đầu tiên, anh chưa tắm đã lên giường, vừa tỉnh dậy đã thấy Liêu Vĩnh Nam… Liêu Vĩnh Nam? Liêu Vĩnh Nam ở đây, Liêu Vĩnh Nam đang chăm sóc anh? Là Kỷ Trì gọi y đến? Sau khi anh lên giường, lại hôn mê đến tận bây giờ? Anh không mặc quần áo, thậm chí còn chưa được lau chùi, ai đã giúp anh dọn dẹp? Vậy thì mọi chuyện đều không thể giấu được, anh… Nếu anh đoán không nhầm, Liêu Vĩnh Nam thích Kỷ Trì phải không? Lúc đó để y không nghi ngờ, anh đã giải thích một cách đường hoàng như vậy, kết quả lại nằm trên giường của Kỷ Trì… Liêu Vĩnh Nam sẽ nghĩ gì về anh?
Hạ An Viễn căng thẳng liếc nhìn y, bóng lưng của Liêu Vĩnh Nam cũng giống như con người y, toát lên khí chất ngay thẳng của một bác sĩ.
Anh hoàn toàn tỉnh táo, những vấn đề đã giải quyết và chưa giải quyết như cơn lũ ập vào đầu, khả năng suy nghĩ quá tải, khiến anh không thở nổi.
Hạ An Viễn thở hổn hển hai hơi, giơ tay tát mạnh vào mặt mình, vậy mà bây giờ anh mới nghĩ đến Hạ Lệ!
Liêu Vĩnh Nam nghe thấy tiếng động, quay lại nhìn, Hạ An Viễn đang vén chăn muốn xuống giường, y vội vàng bước đến cạnh giường, ấn anh trở lại giường, vẻ mặt nghiêm túc của bác sĩ: “Không được dậy đột ngột như vậy, sẽ ngã đấy, cậu truyền dịch dinh dưỡng cả tuần rồi, bây giờ lấy đâu ra sức. Sao vậy? Muốn đi vệ sinh à?”
“Điện thoại đâu?” Hạ An Viễn không quan tâm mình chỉ mặc một chiếc q**n l*t ngồi trước mặt Liêu Vĩnh Nam, ngực anh phập phồng, cả người trông gầy đi rất nhiều. “Bác sĩ Liêu, anh thấy điện thoại tôi không?”
Liêu Vĩnh Nam nhìn anh chằm chằm một lúc, thấy anh không có ý định giãy giụa mới buông tay: “Hẳn là ở chỗ Kỷ tổng. Có chuyện gì sao? Anh ấy dặn tôi, không được để cậu rời khỏi đây.”
Cảm xúc như hơi nước trong nồi hấp, không mở nắp thì dường như mọi thứ đều yên ổn, vừa mở ra, hơi nước bốc lên ngùn ngụt, hun nóng không khí thành màu trắng đục, như nước đốt cháy lửa. Hạ An Viễn chớp mắt, anh chứa hơi nước này trong mắt, con ngươi bị nóng đến nhăn lại, khiến anh ngay cả động tác chớp mắt cũng khó khăn. “Tôi phải ra ngoài,” giọng anh run rẩy, dường như đang cố gắng kìm nén, “Bác sĩ Liêu, tôi phải về Tân Khẩu một chuyến.”
Liêu Vĩnh Nam hiểu ra: “Cậu muốn đi thăm dì à?” Y đứng thẳng dậy, mỉm cười an ủi Hạ An Viễn. “Cậu yên tâm, dì đã được chuyển viện tiếp tục điều trị rồi, tôi đã giúp làm thủ tục. Đã hứa với cậu rồi, Kỷ tổng sẽ không bỏ mặc chuyện này đâu.”
Hạ An Viễn không có tâm trạng để ý Liêu Vĩnh Nam biết những chuyện này bằng cách nào, cũng không hỏi y rốt cuộc biết được bao nhiêu, có rõ ràng thân phận khó xử hiện tại của mình hay không, những chuyện này thật ra cũng không cần hỏi kỹ, người sáng suốt vừa nhìn là biết.
Nghe nói Hạ Lệ đã được chuyển viện tiếp tục điều trị, anh thở phào nhẹ nhõm, cả người như trút được gánh nặng, cuộn tròn chân lại trên giường, vùi đầu vào đầu gối, phát ra tiếng ồm ồm: “Bác sĩ Liêu, cảm ơn anh.”
“Cảm ơn tôi làm gì, nên cảm ơn Kỷ tổng, bệnh viện đó không phải ai cũng có thể sắp xếp được đâu.” Liêu Vĩnh Nam lấy điện thoại ra. “Cậu muốn gọi cho anh ấy không? Nhưng mà giờ này, anh ấy cũng sắp đến rồi.”
Hạ An Viễn ngẩng đầu lên, không nhận điện thoại, lại nói lời cảm ơn với y: “Tôi không ngờ mình ngủ lâu như vậy.”
“Vì cậu bị bệnh.” Liêu Vĩnh Nam nhìn anh, bằng ánh mắt bác sĩ nhìn bệnh nhân khi họ mới gặp. “Bây giờ trên người còn chỗ nào khó chịu không?”
“Không.” Hạ An Viễn lắc đầu, có chút tự giễu nhìn cơ thể mình. “Anh là bác sĩ thần kinh, cũng chữa được bệnh này sao?”
“Thật ra, đây là lần đầu tiên,” Liêu Vĩnh Nam ho khan một tiếng, từ đầu đến cuối y đều tỏ ra rất đàng hoàng. “Làm sạch vết thương ngoài da, truyền dịch dinh dưỡng, vẫn có thể làm được. Cậu không sao, chỉ là do nguyên nhân về thể chất, áp lực tinh thần quá lớn, đôi khi cũng sẽ xuất hiện tình trạng này.”
Y cất điện thoại, thở dài, có chút đùa cợt: “Vẫn là Kỷ tổng biết sai khiến người khác, tôi vừa mới chuyển nhà xong, gọi một cuộc điện thoại liền đến, lúc tốt nghiệp tôi còn hỏi anh ấy, hay là làm bác sĩ gia đình cho anh ấy luôn đi, anh ấy lại không đồng ý, kết quả bây giờ làm cũng y như vậy.”
Hạ An Viễn ngây người nhìn anh ta: “Bác sĩ Liêu quen Kỷ tổng lâu rồi sao?”
“Đúng vậy,” Liêu Vĩnh Nam gật đầu, hồi tưởng lại. “Quen nhau hồi đại học, cũng được sáu bảy năm rồi.”
Lâu như vậy rồi sao… Sau khi anh rời khỏi Kinh Thành, Kỷ Trì vẫn ở lại trong nước học đại học sao? Hạ An Viễn cụp mắt xuống, không dám hỏi tiếp. Liêu Vĩnh Nam là bạn học của Kỷ Trì? Cũng là bạn tốt của hắn? Bầu không khí giữa họ rất khác, khác với cảm giác khi Kỷ Trì ở bên cạnh Từ Phồn Tinh và những người khác, nếu phải nói thì, đó có lẽ là một kiểu giao tình tri kỷ bỏ qua thân phận địa vị, có sự bình đẳng tự nhiên, thoải mái.
Anh đoán Liêu Vĩnh Nam hẳn là xuất thân từ một gia đình tốt, có lẽ là dòng dõi y học, gia đình trí thức, y có khí chất đó, cũng chỉ có người xuất thân từ gia đình như vậy, mới có đủ tự tin không kiêu ngạo, không tự ti khi chênh lệch kinh tế quá lớn.
Liêu Vĩnh Nam đột nhiên đưa tay chạm vào gò má Hạ An Viễn, mấy ngày nay anh gầy đi trông hơi hốc hác, gò má cao lộ ra, ánh mắt anh ta đặt trên mặt Hạ An Viễn có chút thất thần: “Thật ra theo tôi hiểu về anh ấy, tôi cứ tưởng anh ấy sẽ không thích kiểu người như cậu.”
Tôi là kiểu người nào?
Hạ An Viễn suýt nữa thì hỏi ra theo bản năng, anh dùng đầu lưỡi chống vòm miệng, chặn lại h*m m**n thăm dò của mình.
Nhưng Liêu Vĩnh Nam vẫn tiếp tục nói: “Lần đầu tiên gặp cậu, tôi còn tưởng cậu là công nhân dưới trướng Kỷ tổng, nhìn kỹ hơn hai lần, mới phát hiện ra anh công nhân này khá đẹp trai, ít ai để đầu đinh mà vẫn đẹp trai được như vậy.” Y dừng lại, rụt tay về, đút tay vào túi quần jean. “Anh ấy cố tình đưa cậu đến chỗ tôi xem tay, lúc đó tôi thật sự rất ngạc nhiên, còn đang nghĩ, trước đây anh ấy chưa từng bao nuôi kiểu người như cậu, sao đột nhiên lại đổi khẩu vị.”
Trước đây anh ấy chưa từng bao nuôi kiểu người như cậu.
Hạ An Viễn thầm gật đầu trong lòng.
Được rồi, được rồi, tôi biết rồi, tôi biết Kỷ Trì những năm này đã bao nuôi rất nhiều người tình, biết chuyện anh ta có rất nhiều người tình là chuyện mọi người đều không lấy làm lạ, cũng biết mình chỉ là một trong số những người tình nhỏ bé đó, thậm chí địa vị còn thấp hơn những người khác, là một con chó đã giao nộp tự do, không có quyền làm nũng đòi hôn. Vậy nên, có thể đừng nhắc nữa không, đừng nhắc đi nhắc lại người tình, người tình, người tình, người tình, người tình. Tôi là người tình của Kỷ Trì.
“Xin hỏi bác sĩ Liêu,” Hạ An Viễn nở nụ cười nhạt, thoảng qua rồi biến mất. “Kỷ tổng thường thích kiểu người nào?”
Liêu Vĩnh Nam dường như không ngờ Hạ An Viễn lại đột nhiên hỏi câu này, trong lòng y, ấn tượng về Hạ An Viễn vẫn dừng lại ở hình ảnh anh chàng công nhân đẹp trai ít nói.
“Đẹp trai, cao ráo,” y trả lời rất nhanh, đây không phải là câu hỏi khó trả lời, cũng không cần phải giấu giếm Hạ An Viễn. “Kiểu đẹp trai có thể lên tivi đóng phim, tóc mái che hết lông mày,” y mỉm cười. “Tóm lại không nam tính như cậu, cũng không phải đầu đinh.”
“Vậy sao.” Hạ An Viễn cũng cười theo, anh sờ sờ tóc mình. “Xem ra tôi phải để tóc dài rồi.”
Liêu Vĩnh Nam nhìn Hạ An Viễn, nghiêng đầu, mượn ánh sáng từ cửa sổ để quan sát kỹ đường nét trên khuôn mặt Hạ An Viễn, đột nhiên đưa tay ra, che trước trán Hạ An Viễn.
Hạ An Viễn không hiểu ý, ngẩng đầu nhìn y: “Sao vậy?”
Liêu Vĩnh Nam không nói gì, giữ nguyên tư thế này, nhìn Hạ An Viễn rất lâu, nụ cười trên mặt y dần dần biến mất, thay vào đó là sự ngạc nhiên và nghi ngờ hiện lên trong mắt.
Tiếng mưa bên ngoài lại lớn hơn, từng đợt từng đợt tạt vào cửa kính, bên ngoài chắc chắn đang có gió to, cửa sổ này cách âm tốt đến kinh ngạc, nếu không phải gió to mưa lớn, sao lại có tiếng mưa rõ ràng ồn ào truyền vào phòng.
Từ tiếng động này, Hạ An Viễn cảm nhận được một sự bồn chồn khó tả, vẻ mặt của Liêu Vĩnh Nam quá kỳ lạ, là bác sĩ, y hẳn là quen che giấu cảm xúc của mình, bình thường tuyệt đối không thể nào thể hiện suy nghĩ trong lòng một cách tr*n tr** như vậy qua ánh mắt – vậy nên chắc chắn là trong khoảnh khắc này y đã nghĩ đến chuyện gì đó, mà chuyện này khiến y vô cùng kinh ngạc.
“Cậu…” Một lúc sau, Liêu Vĩnh Nam mới mở miệng, nhưng chưa kịp nói tiếp, phòng khách đã vang lên tiếng đóng cửa.
Liêu Vĩnh Nam lập tức thay đổi, trên mặt nở nụ cười. “Kỷ tổng về rồi.”