Đêm khuya.
Kỷ Trì đẩy cửa, khựng lại. Hắn không ngờ đã quá nửa đêm mà đèn vẫn sáng trưng như vậy.
Hắn thay giày vào nhà, nới lỏng cà vạt, liếc nhìn nhiệt độ điều hòa. Màn hình hiển thị số 26 màu xám, không hề thay đổi, vẫn y như lúc sáng hắn chỉnh trước khi ra khỏi nhà.
Đi thêm vài bước, hắn thấy Hạ An Viễn ngồi thẫn thờtrước quầy bếp, trước mặt là một cái bát rỗng và một bàn thức ăn nhỏ đã nguội ngắt.
Kỷ Trì đứng ở cửa một lúc rồi mới bước vào. Hạ An Viễn lúc này dường như mới nghe thấy tiếng động, quay đầu nhìn hắn một hồi lâu, rồi đứng dậy cười với hắn: “Kỷ tổng, ngài về rồi.”
Kỷ Trì liếc bàn ăn, món nào cũng chưa động đũa, chỉ có bát cháo là đã hết. Hắn lại nhìn Hạ An Viễn. Dưới ánh đèn sáng trưng, vẻ khác lạ của anh so với thường ngày càng lộ rõ.
Gương mặt hắn hơi lem luốc, mắt hơi sưng, nhìn hắn không mấy tập trung, vẻ mặt ngơ ngác như người vừa mới tỉnh ngủ.
“Ngủ đến ngơ luôn rồi à?” Một lúc sau, Kỷ Trì gõ nhẹ ngón tay lên bàn, giọng hơi thiếu kiên nhẫn, “Cơm cũng không thèm ăn.”
Nói được một nửa, hắn dừng lại, vì lúc này hắn lại nhìn ra được chút yếu đuối từ nụ cười của Hạ An Viễn, đó là cảm xúc mà Hạ An Viễn rất ít khi bộc lộ trước mặt hắn.
Trông anh như vừa mới khóc xong.
Kỷ Trì im lặng một lúc, hỏi anh: “Làm sao vậy?”
Hạ An Viễn không trả lời hắn, đôi mắt kia nhìn hắn chăm chú hồi lâu, rồi mới khẽ nói: “Kỷ tổng, ngài lại uống rượu rồi.”
Quả thật hắn có uống chút rượu. Hôm nay có một vị tổng giám đốc công ty bất động sản từ tỉnh M đến Bắc Kinh, hắn phải đích thân tiếp đãi. Những trường hợp này khó tránh khỏi việc uống rượu, nhưng hôm nay hắn không uống nhiều như tối qua. Thực ra, kể cả uống như tối qua, bình thường hắn cũng không say như vậy. Hắn biết rõ, mình say là vì cảm xúc cá nhân, vì Hạ An Viễn.
Theo bản năng muốn hỏi anh, uống rượu hay không thì liên quan gì đến cậu, nhưng Kỷ Tì lại kìm nén. Tiếp đó, Hạ An Viễn lại nói: “Vẫn là… uống ít thôi. Không tốt cho sức khỏe.”
Kỷ Trì im lặng, hắn muốn dùng ánh mắt lạnh nhạt để thể hiện sự không đồng tình với lời khuyên này, nhưng đôi mắt chớp nhẹ của Hạ An Viễn khiến hắn nhận ra điều bất thường.
Ánh mắt anh rõ ràng đang nhìn hắn, nhưng lại như đang thả hồn nơi nào xa xăm, không thể tập trung. Đây không phải là hiện tượng bình thường.
Kỷ Trì đứng thẳng dậy, giọng lạnh hơn: “Mắt làm sao thế?”
Hạ An Viễn ậm ờ, vẻ ngạc nhiên thoáng qua trên mặt, dường như không ngờ Kỷ Trì lại tinh ý đến vậy. Anh lùi lại một bước, chân vướng vào ghế quầy bar rồi quay mặt đi, không nói gì.
Kỷ Trì bước tới, đứng trước mặt anh. Mùi nước hoa từ phòng thay đồ thoang thoảng trên người Hạ An Viễn, theo làn gió điều hòa phả vào mũi Kỷ Trì đang tê dại vì rượu.
Tiếng tim đập rất lớn, tiếng thở rất khẽ, như một con nai con đang sợ hãi. Sự hoảng loạn và dè dặt được Hạ An Viễn giấu kín, anh lặng lẽ cụp mắt xuống, như muốn ẩn mình vào một khu rừng vô hình. Nhưng chỉ một cơn gió thoảng qua, những sợi lông tơ nhỏ bé vẫn run rẩy, không thể nào che giấu.
Kỷ Trì nắm lấy cằm anh. So với mấy tháng trước, Hạ An Viễn đã gầy đi nhiều. Kỷ Trì nhìn anh hồi lâu, ngón tay cái lau đi vệt lem nhem trên má anh. Đó là nước mắt, hắn nhận ra.
“Nói.” Giọng Kỷ Trì dịu xuống, ngắn gọn, ôn hòa, ánh mắt nhìn Hạ An Viễn càng thêm sâu.
Làn gió điều hòa thổi nhẹ giữa hai người. Đêm khuya tĩnh mịch khiến thời gian như dài đằng đẵng. Hạ An Viễn không có ý định nói. Kỷ Trì đợi một lúc, rồi đưa tay nâng khuôn mặt đang cố ý quay đi của anh, để anh nhìn thẳng vào mình.
Lòng bàn tay hắn chạm vào má anh, lạnh ngắt.
Hắn nhìn anh.
“Phù…” Một lúc sau, Hạ An Viễn thở dài, ngẩng mặt lên. Mí mắt xinh đẹp vẫn còn hơi sưng. Anh luôn là người đầu hàng trước trong những cuộc đối đầu im lặng như thế này với Kỷ Trì. Hơi thở và nhịp nói đã bình tĩnh lại, chỉ là giọng vẫn còn hơi khàn, nói rất nhỏ nhẹ: “Mắt… tôi hình như không nhìn thấy nữa.”
Ngón tay Kỷ Trì khựng lại, rồi nhẹ nhàng hơn. Hắn kìm nén hơi thở, lắc lắc tay trước mặt Hạ An Viễn, giọng vẫn rất vững, khẽ hỏi: “Bây giờ cậu nhìn thấy rõ đến mức nào?”
Hạ An Viễn mím môi do dự, như đang suy nghĩ điều gì đó, cuối cùng vẫn lắc đầu: “Em không nhìn rõ gì cả.”
Kỷ Trì dừng lại, ánh mắt dán chặt vào mắt Hạ An Viễn. Một lúc sau, hắn buông tay ra, sượt qua người anh.
Hạ An Viễn cụp mắt xuống. Mùi thuốc lá và rượu thoang thoảng trên người Kỷ Trì phảng phất quanh anh. Tiếng nước ào ào chảy từ phòng vệ sinh dành cho khách vang lên.
Anh đứng tại chỗ đợi một lúc, cho đến khi tiếng nước tắt, tiếng bước chân lại vang lên sau lưng, rồi trước mặt anh.
Mặt nóng bừng lên, Hạ An Viễn cảm nhận được sự ẩm ướt của chiếc khăn ấm vừa được vắt khô. Động tác của Kỷ Trì rất nhẹ nhàng. Những chỗ vừa được lau qua, khi có gió điều hòa thổi vào, lại càng lạnh hơn lúc trước.
Anh có thể cảm nhận được ánh mắt Kỷ Trì đang nhìn mình, nhưng không dám ngẩng lên nhìn cảm xúc trong mắt hắn. Kỷ Trì không nói gì nữa, chỉ có những cái lau nhẹ nhàng trên mặt anh, làm xáo trộn nhịp điệu hỗn loạn trong lòng Hạ An Viễn.
Đó là tiếng tim đập, nhưng Hạ An Viễn giả vờ như không nghe thấy.
Mặt chắc là đã được lau sạch, Kỷ Trì lại đi vào phòng vệ sinh. Tiếng nước lại vang lên.
Không hiểu sao, má Hạ An Viễn vừa rồi còn lạnh ngắt, bây giờ dường như mới hấp thụ được hơi ấm của khăn, bắt đầu nóng lên. Anh dùng mu bàn tay áp lên má một lúc cho mát, rồi ngẩng lên. Bộ đồ đen trầm mặc trên người Kỷ Trì lúc nãy đã được thay bằng một bộ đồ thường phục màu trắng. Hình như hắn đã vào phòng ngủ thay đồ.
“Đi được chứ?” Kỷ Trì hỏi, tay cầm chìa khóa xe.
“Vâng.” Hạ An Viễn gật đầu, đi theo sau Kỷ Trì. Con đường đến cửa không có vật cản, không sợ ngã, nhưng khi không nhìn rõ, dù là đường bằng phẳng, anh cũng không bước đi một cách chắc chắn, chỉ có thể chậm rãi tiến về phía trước.
Kỷ Trì kiên nhẫn đợi anh ở cửa. Hạ An Viễn không dám để hắn đợi lâu, nên lúc đi giày hơi vội, chưa kịp xỏ chân vào một bên đã bị Kỷ Trì giữ tay lại.
“Đi nhầm rồi.”
Hạ An Viễn nghe thấy giọng hắn vang lên trên đỉnh đầu. Sau đó Kỷ Trì ngồi xuống, dùng tay vững vàng đỡ lấy cổ chân anh, “Nhấc chân lên.” Giọng hắn lúc này ngắn gọn, rõ ràng, như một mệnh lệnh khiến người ta không dám cãi lời.
Hạ An Viễn khựng người lại, rồi vịn vào tủ giày, khẽ nhấc một chân lên, để Kỷ Trì giúp anh đi giày vào. Xong một bên, hắn lại giúp anh đi nốt bên kia.
“Cảm ơn anh.” Hạ An Viễn khẽ nói.
Lúc Kỷ Trì đứng dậy, ngón tay vô tình chạm vào mu bàn tay Hạ An Viễn. Anh lại nói cảm ơn, nhấc chân định bước ra ngoài. Kỷ Trì đột nhiên kéo anh lại, lòng bàn tay hắn bao lấy cổ tay anh, lực rất mạnh, như nắm lấy cọng rơm cứu mạng không bao giờ muốn buông tay, khiến Hạ An Viễn hơi đau.
“Đi.” Kỷ Trì dẫn anh ra ngoài.
Không cho anh bất kỳ cơ hội nào để từ chối, Hạ An Viễn chỉ có thể đi theo.
Kỷ Trì dắt tay anh, suốt dọc đường không nói gì.
Ra khỏi cửa, qua hành lang, lên thang máy, đến bãi đậu xe. Lại là một chiếc xe hơi màu đen. Lúc Kỷ Trì đưa anh đến ghế phụ ngồi xuống, Hạ An Viễn vẫn đang nghĩ, sao xe của Kỷ Trì lại toàn màu đen thế này.
Xe chạy ra khỏi bãi đậu xe dưới lòng đất. Ánh đèn lờ mờ khiến Hạ An Viễn càng không thể phân biệt phương hướng.
Ra đến đường lớn, có lẽ vì đêm khuya, xe cộ thưa thớt, Kỷ Trì lái xe rất nhanh, suốt dọc đường không dừng lại. Bên ngoài yên tĩnh, cộng thêm cửa kính xe cách âm tuyệt đối, trong xe trừ tiếng thở của hai người, không còn âm thanh nào khác.
Muộn thế này, Kỷ Trì đến chỗ anh, chắc hẳn ban đầu là muốn nghỉ ngơi, vậy mà anh lại gây thêm phiền phức cho hắn. Hạ An Viễn nghĩ, anh không thể để sự im lặng vô lễ này tiếp diễn, ít nhất cũng phải nói vài câu cho bớt ngượng ngùng.
Anh lên tiếng, giọng điệu rất thoải mái, cũng không biết là đang an ủi ai: “Thật ra tôi vẫn nhìn thấy, chỉ là hơi mờ, giống như bị cận thị nặng thôi, không nghiêm trọng lắm, không đi bệnh viện chắc cũng được, biết đâu vài ngày nữa sẽ khỏi.”
Kỷ Trì không nói gì, cũng không nhìn anh.
Hạ An Viễn lại nói thêm: “Tôi nghĩ có thể là do ngủ không ngon.”
Đèn xi nhan bật lên, “Tách, tách, tách, tách.”
Xe rẽ phải. Hạ An Viễn không đề phòng, lúc xe chuyển hướng, người nghiêng sang trái, đầu anh đập vào vai Kỷ Trì.
Xe đã vào đúng làn đường, Hạ An Viễn ngồi thẳng lại. Kỷ Trì cuối cùng cũng lên tiếng: “Bắt đầu từ khi nào?”
Bắt đầu từ khi nào? Mắt bị làm sao ư?
“Chiều nay tôi ngủ một giấc, tỉnh dậy thì đã như vậy rồi.”
Nói xong câu này, Hạ An Viễn mới nhớ ra, hình như lúc xem đi xem lại đoạn video kia, nửa sau anh đã hơi nhìn không rõ rồi.
Nhưng không thể nói điều này, Hạ An Viễn sau đó bị hắn đưa đến bệnh viện, gặp bác sĩ, vẫn giữ nguyên lời nói dối với Kỷ Trì.
Không bị cận thị, không có tiền sử bệnh, không vận động mạnh.
Các bác sĩ trên khắp thế giới dường như đều giống nhau, dù bệnh nặng hay nhẹ, họ đều có giọng điệu bình tĩnh đến lạ.
“Đặt cằm lên đây.” Bác sĩ nói.
Ông ta bật đèn khe, dùng ngón tay giữ mí mắt Hạ An Viễn, nhẹ nhàng yêu cầu anh nhìn lên, nhìn xuống, rồi lại đổi sang mắt bên kia. Mắt Hạ An Viễn bị ánh sáng chiếu vào đau nhức, không nhịn được chớp mắt vài cái, mấy giọt nước mắt liền rơi xuống.
“Bệnh nhẹ thôi, đừng căng thẳng.” Bác sĩ tắt đèn khe, quay người gõ “tạch tạch” trên bàn phím, “Viêm giác mạc, co thắt mạch máu đáy mắt. Tôi kê ít thuốc nhỏ mắt, về nhà nghỉ ngơi vài ngày, đừng sử dụng thiết bị điện tử quá lâu, thị lực thường sẽ hồi phục trong vòng 24 tiếng.”
“Cảm ơn bác sĩ.” Hạ An Viễn gật đầu, cầm đơn thuốc bác sĩ đưa, đứng dậy định ra ngoài.
Kỷ Trì khoanh tay đứng bên cạnh, đột nhiên hỏi: “Nguyên nhân do đâu?”
“Chất lượng giấc ngủ kém, dùng mắt quá độ,” bác sĩ nói rồi lại liếc nhìn Hạ An Viễn, “Cảm xúc quá kích động, khóc nhiều, dụi mắt, cũng có thể. Nếu không yên tâm thì có thể làm thêm xét nghiệm, nhưng bây giờ quá muộn rồi, phải đợi đến mai.”
Hạ An Viễn vội vàng trả lời, ngăn không cho chủ đề này tiếp tục, anh cười: “Vâng, cảm ơn bác sĩ. Vậy chúng tôi về trước. Muộn thế này làm phiền bác sĩ quá.”
Làm thêm xét nghiệm hoàn toàn không cần thiết, chỉ tốn thời gian và công sức của Kỷ Trì, hơn nữa nói ra nguyên nhân này quá mỉa mai, anh không muốn Kỷ Trì biết mình đã lén xem video đó.
Trên đường về, cho đến khi vào nhà, cả hai đều im lặng.
Kỷ Trì vẫn dắt tay anh, trước tiên nhìn anh nhỏ thuốc nhỏ mắt, rồi đưa anh vào phòng ngủ, lấy ra hai bộ đồ ngủ từ tủ quần áo.
Hắn đưa đồ cho anh thay. Sau khi rửa mặt xong, đi ra ngoài nhìn, Hạ An Viễn cũng đã thay xong.
“Đi rửa mặt, cần tôi giúp không?” Kỷ Trì hỏi.
Hạ An Viễn lắc đầu. Anh biết tối nay Kỷ Trì muốn ngủ cùng mình, bèn đi về phía phòng tắm: “Kỷ tổng, anh nghỉ ngơi trước đi.”
Đóng cửa phòng tắm, Hạ An Viễn tắm rửa sạch sẽ. Bộ đồ ngủ Kỷ Trì đưa cho anh là chất liệu lụa, vì dạo này anh gầy đi nhiều, nên bộ đồ có vẻ hơi rộng, mặc vào đi đi lại lại, vùng eo bụng trống rỗng, cả người mát lạnh mềm mại.
Anh trở lại phòng ngủ. Kỷ Trì để lại cho anh một ngọn đèn ngủ, đang dựa vào đầu giường xem điện thoại. Hạ An Viễn đi vòng qua giường, đến bên kia, đứng vài giây, rồi cẩn thận vén chăn lên, chui vào.
Vì bật điều hòa nên chăn không dày không mỏng, màu trơn trang nhã, có hoa văn mờ nhạt. Vì sự xâm nhập của Hạ An Viễn, chăn phồng lên một khối xám xịt.
Kỷ Trì không ngờ anh sẽ làm vậy, ném điện thoại lên đầu giường, nắm lấy góc chăn vén lên, muốn kéo anh ra, nhưng Hạ An Viễn đã nhanh chóng mò trúng chỗ.
Mái tóc đinh của anh đã dài ra một chút, thành màu nâu hạt dẻ, nhô ra khỏi tấm chăn Kỷ Trì đang đè lên, lộ ra khuôn mặt, khóe mắt cong xuống, cười với hắn.
Nhiệt độ trong phòng như nóng lên. Hạ An Viễn đưa tay vào trong áo ngủ, v**t v* xương hông Kỷ Trì, xuống dưới. Áo ngủ của Kỷ Trì cũng trơn như trên người anh, không cần tốn nhiều sức, liền tuột xuống theo động tác.
Bàn tay đó thuận thế đổi chỗ, Hạ An Viễn nhìn Kỷ Trì một lúc, cụp mắt xuống, thè đầu lưỡi ra.
Đầu lưỡi màu hồng nhạt, lưỡi của đàn ông, không quá mềm mại, hơi thô ráp, lướt qua lớp màng mỏng manh nhất của linh hồn. Lúc này không cần lời nói, tiếng thở đã kiểm soát tất cả. Kỷ Trì lạnh lùng nhìn anh, tay nắm góc chăn chuyển sang giữa, ôm lấy gáy Hạ An Viễn, vùi đầu anh vào, để anh ngẩng lên.
Hạ An Viễn không nhượng bộ.
Có âm thanh nào đó vang lên, không khí yên tĩnh bị khuấy thành vòng xoáy. Chăn, giường, tủ đầu giường, đèn bàn, bàn học, rèm cửa, kính, gạch men, tường, sàn nhà, xi măng, thép, mặt đất, bầu trời, hóa thành chất lỏng xoay tròn, hỗn loạn bị cuốn vào trung tâm, cuốn thành những màu sắc sâu thẳm.
Hơi thở bị chặn lại, Hạ An Viễn quay đầu đi, khẽ ho vài tiếng. Tay Kỷ Trì di chuyển xuống vài phân, luồn vào bờ vai được bao bọc bởi lụa của Hạ An Viễn, men theo đường cong gồ ghề. Những đường nét đó vì tay Hạ An Viễn chống đỡ mà căng lên, tạo nên một cảm giác rất cứng cáp.
Nhưng rất nhanh, bàn tay xinh đẹp đó lại rút lại, từ vành tai Hạ An Viễn, lướt qua má anh dính đầy nước, lướt qua đôi môi nóng bỏng, miết nhẹ ở khóe môi, rồi dừng lại.
“Nhận ra tôi là ai không?”
Hạ An Viễn ngẩng lên, trả lời: “Tôi nhận ra anh, Kỷ tổng.”
Nhiệt độ vẫn chưa rút đi, ngón tay Kỷ Trì dừng lại ở khóe môi Hạ An Viễn có thể cảm nhận rõ ràng được hơi nóng trên mặt anh. Hắn nhìn Hạ An Viễn, một lúc sau, rút tay về.
“Sang bên kia ngủ đi.” Kỷ Trì lạnh nhạt nói.