Kỷ Trì vào nhà trước. Có lẽ do cả ngày lẫn đêm mệt mỏi, người lại ám mùi lẩu, hắn đi thẳng vào phòng ngủ tắm vòi sen.
Hạ An Viễn ngồi ở phòng khách, bày số trà Kỷ Trì mua cho anh cùng với số trà Trương Châu tặng lên bàn trà, ngẩn ngơ một lúc.
Thời gian trôi qua thong thả, dường như chỉ một lát sau, Kỷ Trì đã thay áo choàng tắm bước ra, tóc được hắn lau qua loa, nửa khô nửa ướt rối bời.
Hắn đến bàn trà lấy hộp thuốc, đương nhiên cũng nhìn thấy túi quà đặt lạc lõng ở đó.
“Chiều hôm qua lúc tôi về phòng đã thấy nó ở đây rồi,” Hạ An Viễn lập tức đứng dậy, “Hình như là Trương tổng gửi tới.”
Kỷ Trì đưa tay, tùy ý lùa ngón tay dọc theo mép túi quà, cúi xuống nhìn vài giây, không nói gì, cầm bật lửa đi ra ban công.
Hạ An Viễn đi theo, thăm dò hỏi: “Kỷ tổng, tôi nên xử lý thế nào?”
Bên ngoài khung cửa sổ rộng lớn là cảnh đêm tuyệt đẹp của Dung Thành. Nhìn ra xa, các tòa nhà đều được bao quanh bởi những dải đèn cao thấp khác nhau, lấp lánh muôn màu tô điểm cho thành phố, dòng xe cộ qua lại, giao nhau, dày đặc dưới chân chúng, cũng giống như những dòng sông rực rỡ sống động. Vì vậy, vào những lúc như thế này, bầu trời thường rất dễ bị bỏ qua. Hạ An Viễn nhìn từ vai Kỷ Trì lên trên, trên bầu trời không thấy sao, chỉ có vài đám mây đen được ánh đèn thành phố hắt sáng.
Mùi xăng dầu kèm theo tiếng bật lửa bị gió thổi tới. Kỷ Trì thở ra làn khói mỏng manh, chỉ cho anh thấy một bên mặt, dường như hoàn toàn không để tâm đến chuyện này: “Nếu thích thì cứ giữ lại mà uống từ từ.”
Hạ An Viễn tiến lên vài bước, đứng sau lưng Kỷ Trì. Gió đêm thổi từ trên cao ốc xuống, lướt qua thân hình Kỷ Trì, lại phả vào mặt Hạ An Viễn, mang đến một cảm giác dễ chịu kỳ lạ.
Nghĩ đến đêm qua khi anh còn đứng một mình ở đây, lúc đó mưa bão dữ dội, rèm cửa cuộn lại lộn xộn, còn bây giờ, Kỷ Trì đang ở bên cạnh anh, bên trong lẫn bên ngoài đều là màn đêm yên tĩnh. Sữa tắm của khách sạn lưu lại trên người Kỷ Trì hương thơm thanh tao cao cấp, gió thổi qua, dường như sắp tan biến trong không khí, khiến người ta ngửi thấy có chút luyến tiếc.
Đây là lúc khiến người ta vô tình thả lỏng, sợi dây căng thẳng trong lòng Hạ An Viễn cũng nới lỏng. Anh lại không nhịn được tiến thêm nửa bước, khẽ nói với Kỷ Trì: “Kỷ tổng, ngài không chỉ thị, tôi nào dám tự ý xử lý?”
Kỷ Trì quay người nhìn anh, phía sau lưng là màn đêm vô tận ngoài cửa sổ, góc hàm sắc nét bị bóng tối nuốt mất một phần, nhưng khuôn mặt lại được ánh đèn chùm màu ấm áp trong phòng khách chiếu sáng. Mái tóc hơi ướt được vuốt ra sau tùy ý, chỉ còn lại vài lọn tóc ngắn hơn rủ xuống trước trán. Đôi lông mày cùng ánh mắt liền hiện ra rõ ràng, quá đỗi cao quý, cũng quá đỗi anh tuấn. So với Kỷ Trì mười mấy tuổi, thật ra như thế này lại càng sắc bén, càng có sức sát thương hơn, cũng càng phù hợp với thân phận của hắn hơn. Chỉ một cái liếc mắt nhẹ nhàng cũng đủ khiến bất cứ ai đứng trước mặt hắn tim đập thình thịch, cúi đầu hổ thẹn.
Hạ An Viễn quá hiểu rõ lý do năm đó khi lần đầu tiên nhìn thấy hắn, anh đã bị mê hoặc, huống chi là bây giờ. Theo lẽ thường, anh cũng nên cúi đầu né tránh, dù sao anh cũng không giỏi nhìn thẳng vào mắt người khác, nhưng lúc này, sau khi trải qua một phen hư kinh, trong đêm hè yên tĩnh thư thái này, anh lại đón nhận ánh mắt của Kỷ Trì, lặng lẽ chờ hắn trả lời câu này.
“Tôi chưa cho phép à?” Kỷ Trì cuối cùng cũng lên tiếng, làn khói làm mờ đi khuôn mặt trong thoáng chốc, hắn như cười như không.
Không nói rõ cảm giác lúc này là gì, Hạ An Viễn chỉ cảm thấy mình như vẫn còn đang thở hổn hển trong vùng núi hoang vu tối tăm kia, dư chấn, anh phải đi vài bước mới cảm nhận được mặt đất rung chuyển, nghe thấy tiếng ầm ầm đến từ khắp tứ phía. Tâm tư của Kỷ Trì lúc này dường như cũng khó lường như dư chấn trong núi kia, nhưng Hạ An Viễn đoán rằng đây chỉ là một cách nào đó của Kỷ Trì khiến đối thủ bất an lo sợ, là chiêu thức tùy ý của kẻ ở vị trí cao khi đối mặt với đối thủ yếu thế.
Hạ An Viễn đã quen rồi, bởi vì trong những ngày qua, không có ngày nào họ không giao tranh, không đọ sức.
Anh khẽ cười: “Tôi rất thích loại trà này,” Hạ An Viễn nhìn Kỷ Trì, ánh mắt không hề né tránh, “Không phải tôi thấy nó ngon hơn những loại trà trong nhà ngài, mà là tôi thấy nó phù hợp.”
Mùi thuốc lá rất nồng, Kỷ Trì hút thuốc ngon, khi nó len lỏi vào phổi, thậm chí sẽ khiến người ta có một cảm giác lâng lâng choáng váng. Điều này khiến Hạ An Viễn nhớ đến mấy bao Bạch Sa mà Kỷ Trì đã mua ở huyện Lâm khi xưa, không biết hắn có động đến chúng không, lớn đến chừng này, số lần Kỷ Trì tiếp xúc với loại thuốc lá tầm giá này chắc hẳn đếm trên đầu ngón tay.
“Thô, rẻ, vị không đến nỗi tệ lắm, đúng ra nên xuất hiện ở những quán ăn nhỏ ven đường.” Hạ An Viễn giải thích, “Tôi nghĩ đây mới là loại trà tôi nên uống.”
Anh thấy ánh mắt Kỷ Trì sâu hơn, lại chậm rãi nói: “Tuy nhiên, đây không hoàn toàn là sở thích chủ quan cá nhân, mà là một loại thích mang tính lựa chọn. Kỷ tổng, ngài nên hiểu, đôi khi, thích một thứ gì đó, thích một bài hát nào đó, một bài viết nào đó, phần lớn là do ý nghĩa, một đoạn trải nghiệm, hay nói cách khác là một phần tình cảm gắn liền với chúng, chứ không phải bản thân nó. Nhiều người chọn bạn đời cũng vậy, muôn vàn lý do gộp lại, kỳ thực là do cảm thấy phù hợp, cảm thấy phù hợp mới thấy khá thích, thấy khá thích mới có thể lựa chọn chấp nhận.”
Điếu thuốc kẹp giữa ngón tay Kỷ Trì đã cháy được một phần ba, tàn thuốc sắp rơi xuống, Hạ An Viễn đưa tay ra, hứng lấy nó. Kỷ Trì cúi xuống nhìn mẩu tàn thuốc màu xám trên lòng bàn tay anh, một lúc lâu sau mới hỏi: “Vậy thì sao, cậu muốn bày tỏ điều gì?”
Hạ An Viễn cũng cúi đầu, cùng hắn nhìn lòng bàn tay mình, gió thổi khiến nó khẽ rung.
“Cho nên, nếu căn cứ vào câu ‘nếu thích’ mà ngài nói, thì thực ra điều này không đủ để làm lý do để kiểm soát cách tôi xử lý gói trà này.”
Anh khép bàn tay lại, nắm chặt mẩu tàn thuốc, vài giây sau lại xòe tay ra, tàn thuốc tan nát, màu xám biến thành màu đen, làm bẩn lòng bàn tay và đầu ngón tay.
“Nếu để tôi xử lý theo ý mình, tôi có lẽ sẽ không muốn giữ nó lại.” Hạ An Viễn ngẩng đầu, nhìn vào mắt đen của Kỷ Trì, tiếp tục nói, “Bởi vì, lý do tôi nhận món quà này hôm nay là vì ngài, không phải vì bản thân nó. Cho dù món quà này của Trương tổng giống hệt món quà ngài mua cho tôi, thậm chí còn tốt hơn, tôi cũng không nghĩ ra, rốt cuộc tại sao tôi phải giữ lại phần của Trương tổng. Dù là những lý do tốt đẹp như ‘phải biết trân trọng thiện ý của người khác’ hay ‘cần kiệm là đức tính truyền thống’ cũng không được. Dù sao thì tôi cũng chẳng có văn hóa hay giáo dục gì, chỉ là một tên học sinh cấp ba thô lỗ bỏ học.”
Hạ An Viễn mỉm cười: “Kỷ tổng, ngài thấy cách xử lý của tôi thế nào?”
Từ con phố xa xôi vọng lại tiếng còi xe ngắn ngủi, nhưng rất nhanh lại yên tĩnh trở lại. Gió đã làm khô tóc Kỷ Trì, không ít sợi tóc dần rủ xuống trước trán hắn. Hạ An Viễn không phân biệt được là gió điều hòa mát hay gió tự nhiên bên cửa sổ mát hơn, nhưng đứng ở đây lâu, thực sự rất thoải mái.
Hạ An Viễn vẫn đang chờ Kỷ Trì trả lời anh, mặc dù vòng vo tam muội, anh tin mình đã trả lời đúng câu hỏi này, bởi vì anh thực sự hiểu rõ, đây chính là thứ Kỷ Trì muốn.
Yên lặng. Kỷ Trì không trả lời ngay, dường như hắn đang hồi tưởng lại những lời này, sau đó mới khẽ cười, khóe miệng chỉ nhếch lên một độ cong nhỏ. Hắn giơ tay, đưa điếu thuốc lên miệng, sợi thuốc lá cháy đỏ rực trong tiếng “xèo xèo”, hắn nhìn Hạ An Viễn trong làn khói bốc lên nghi ngút, ánh mắt dường như có chút thích thú và vui vẻ. Sau đó, hắn xoay cổ tay, đưa điếu thuốc đã hút được một nửa đến bên miệng Hạ An Viễn, nhướng mày ra hiệu cho Hạ An Viễn ngậm lấy nó.
Vì động tác hút thuốc, sự chú ý của Hạ An Viễn lúc này đều tập trung vào môi Kỷ Trì. Anh luôn cảm thấy hình dáng môi Kỷ Trì rất giống với các nhân vật chính trong truyện tranh, mỏng, nhưng độ cong lại rất gợi cảm, dù cười hay không cười đều toát lên khí chất phi phàm. Cộng thêm việc sau khi hút thuốc, hắn có thói quen dùng đầu lưỡi l**m môi, lúc này môi hắn hơi bóng nước, Hạ An Viễn nhìn nó, không thể rời mắt.
“Tùy cậu,” Kỷ Trì nói, “muốn xử lý thế nào thì xử lý thế ấy.”
Hạ An Viễn nghe thấy câu này, mỉm cười, anh dùng bàn tay sạch sẽ kia lấy điếu thuốc từ tay Kỷ Trì, ngậm vào miệng, nghĩ thầm nếu mình không đưa ra câu trả lời mà hắn muốn, hắn chắc chắn sẽ chẳng thèm nói nửa lời với mình.
Hút được vài hơi, thuốc sắp tàn, anh muốn quay lại phòng khách vứt tàn thuốc, đang định quay người thì bị Kỷ Trì nắm lấy tay.
Là bàn tay bị tàn thuốc làm bẩn của Hạ An Viễn.
Hạ An Viễn muốn rút tay ra: “Kỷ tổng, bẩn lắm.”
“Ừ.” Kỷ Trì gật đầu, nhưng không buông tay, ngược lại còn kéo anh vào lòng mình.
Hạ An Viễn đứng rất vững, không bị hắn kéo, tàn thuốc cháy đến tận cùng, sức nóng của ngọn lửa làm đầu ngón tay anh đau nhói. Anh giơ bàn tay đang kẹp thuốc lá lên, chỉ vào người mình: “Tôi còn chưa tắm, người toàn mùi lẩu, cẩn thận dính vào ngài.”
Kỷ Trì nghe vậy, nhẹ nhàng buông tay.
Hạ An Viễn nhân cơ hội này định nhanh chóng đi vứt tàn thuốc, chưa kịp lùi lại thì eo đã bị một vòng tay ôm lấy, lực rất mạnh, vừa ôm Hạ An Viễn vào lòng vừa trượt tay lên lưng anh.
Khi bị cảm giác mất trọng tâm làm choáng váng, Hạ An Viễn mới nhận ra mình lại bị Kỷ Trì bế lên bằng tư thế bế con gái nhỏ. Anh không dám dùng hai tay bám vào hắn, chỉ hơi vịn vào vai Kỷ Trì để giữ thăng bằng, tay còn lại cầm tàn thuốc chưa tắt ra xa hắn.
“Vậy thì đi tắm đi.”
Khi nói câu này, dáng vẻ của Kỷ Trì trông rất nghiêm túc. Hắn bế anh ngang qua phòng khách đi về phía phòng ngủ, bước chân dừng lại bên cạnh bàn trà, “Dập thuốc trước đã.”