Trò Chơi Lối Cũ - Vân Thượng Phi Ngư

Chương 67

Tiếng máy thông gió trong phòng tắm rất nhẹ, ngoài ra còn có tiếng nước va chạm khe khẽ. Hạ An Viễn lặng lẽ ngồi trong bồn tắm, giống như một kẻ tình nghi bị bắt giữ không còn đường trốn chạy.

Ánh mắt anh dừng lại ở phần cổ áo chữ V của áo choàng tắm của Kỷ Trì, nơi lộ ra một phần xương quai xanh và làn da trước ngực, rắn chắc và đẹp mắt.

Hạ An Viễn nhìn thêm một lúc, đột nhiên khẽ cười, giọng rất nhỏ: “Chuyện này cũng không khó đoán.”

Tiếng nước dâng lên, Hạ An Viễn ngước mắt, bò về phía Kỷ Trì, miếng gạc trên chân đã ướt đẫm, bị băng dính dán chặt vào chân, nặng trĩu kéo xuống.

Anh nói: “Kỷ tổng, chuyện này không khó đoán mà.”

Vết thương hình như đã đóng vảy từ lâu, nước pha bọt trong bồn tắm dính vào cũng không khiến Hạ An Viễn cảm thấy đau đớn, lúc này anh chỉ cảm thấy tiếc nuối, tiếc cho sự quan tâm tỉ mỉ của Kỷ Trì lúc nãy đã trở nên vô ích, cuối cùng vẫn bị nước tắm làm trôi sạch sẽ.

Kỷ Trì ngồi vững vàng, không hề động đậy nhìn anh, dường như nhất định phải để Hạ An Viễn tự mình nói ra những lời đó.

Lần giằng co này không kéo dài, Hạ An Viễn thực sự mệt mỏi, anh thở dài: “Tối qua lúc tôi tỉnh dậy đã hơn chín giờ rồi, trợ lý nhỏ mà ngài để lại cùng người của Trương tổng liên lạc không được với hai người, nên đã tìm tôi. Lúc đó tôi đã gọi cho ngài rất nhiều cuộc điện thoại, giống như họ, không liên lạc được, sau khi hỏi rõ ngọn ngành mới biết hai người tạm thời đến huyện Lạc Đình.”

“Chúng tôi đều chưa từng trải qua động đất, hoàn toàn không có khái niệm về động đất, người của Trương tổng nói với tôi rằng, động đất khoảng năm độ Richter không có sức tàn phá quá cao, nhưng nếu ở tâm chấn có kèm theo thiên tai thứ cấp như lũ quét bùn đá thì sẽ rất nguy hiểm.”

“Đến trước thị trấn đó, đường bị đất đá sạt lở chắn ngang, cảnh sát giao thông không cho chúng tôi vào, chỉ có một lối đi tạm thời rất hẹp cho đội cứu hộ như cứu hỏa đi vào, trước đây tôi… đã từng ở trong đội cứu hộ tình nguyện dân sự một năm, có kinh nghiệm, nên đã cùng họ vào trong, hai trợ lý và bác tài xế đã quay lại huyện Lạc Đình chờ tin tức.”

“Muốn tìm ngài thực ra rất đơn giản, chỉ cần hỏi thăm người dân địa phương là được. Mọi người đi cùng ngài chắc chắn đều lái xe tốt, khí chất ăn mặc cũng khác với người dân trên núi, lại còn đi khảo sát, tôi nghĩ, thị trấn này tuy không nhỏ nhưng cũng không lớn, mấy chục năm qua họ hiếm khi gặp chuyện như thế này, mọi người vừa vào thị trấn, có lẽ chưa đến thị trấn, tin tức sẽ lan truyền khắp nơi.” Hạ An Viễn dừng lại một chút, “Biết mọi người đi cụ thể theo hướng nào, đại khái cũng có thể xác định được phạm vi. Tôi cũng không làm được gì nhiều, chỉ là… vừa giúp mọi người cứu người… vừa tìm ngài, vết thương trên chân là do lúc cõng người bị ngã trầy xước, nhưng ngài cũng thấy rồi, không có gì đáng ngại. Kỷ tổng, như vậy đã đủ chi tiết chưa?”

“Những thứ cậu trần thuật, chỉ là trần thuật.” Kỷ Trì nhìn chằm chằm vào anh, thực sự giống như đang thẩm vấn tội phạm, “Không có quá trình, không có cảm nhận, thời tiết lạnh hay không, trong núi tối hay không, đường trơn trượt hay không, dư chấn đã xảy ra mấy lần, dọc đường có khát nước mệt mỏi hay không, cậu đều không nói rõ, giống như một con robot đang báo cáo ppt,” hắn hỏi, “cậu nghĩ như vậy là chi tiết sao?”

Theo tiêu chuẩn của ngài, tôi đều có thể viết một bài văn thi đại học rồi, nhưng nói những điều này, rốt cuộc có cần thiết gì?

Hạ An Viễn lập tức phản bác trong lòng, anh mở miệng, muốn nói ra câu này, nhưng cuối cùng vẫn nuốt trở lại.

Muốn nói lại thôi.

Anh không thể không làm như vậy, mặc dù anh biết bản thân mình và Kỷ Trì đều ghét nhất bộ dạng này của anh.

“Cậu nói cậu sợ,” Kỷ Trì thấy anh không muốn trả lời, hắn chỉ hỏi lại một câu, “là sợ cái gì.”

Hạ An Viễn cúi đầu, nhìn chằm chằm mặt nước đang dao động, mắt không chớp, một lúc lâu sau mới khẽ trả lời: “Sợ ngài xảy ra chuyện.”

Trên mặt nước có hình ảnh phản chiếu của Kỷ Trì, cùng với ánh đèn và mặt nước lắc lư, rời rạc, vụn vỡ.

Lượng nước nóng lớn như vậy tự nhiên sẽ không nhanh chóng nguội đi chỉ trong vài câu nói, hơn nữa loại bồn tắm cao cấp này có thể duy trì nhiệt độ không đổi, nhưng dường như Hạ An Viễn đã ngâm trong nước quá lâu, anh cảm thấy hơi nóng đang bốc lên từ phần lưng lộ ra khỏi mặt nước, cơ thể cũng khó cảm nhận được hơi ấm ban đầu.

Luôn luôn như vậy, cảm giác trên cơ thể con người và thất tình lục dục đều giống nhau, nếu cứ luôn luôn ở trong cùng một nhiệt độ, môi trường, tần số mà không thay đổi, ngược lại rất dễ mất đi nhận thức ban đầu nhất.

Trong sự yên tĩnh, anh nghe thấy Kỷ Trì khẽ cười, tiếng cười này gần như chỉ là hơi thở: “Sợ tôi xảy ra chuyện,” hắn nói, chậm rãi nói, giọng nói trầm ổn, “bởi vì trong tay tôi nắm giữ thứ có thể khống chế mạch sống của cậu và mẹ cậu, nếu tôi xảy ra chuyện, cậu sẽ không nhận được một xu nào, thậm chí sẽ vì không có tiền tiếp tục chi trả viện phí mà mất đi mẹ cậu, là như vậy sao?”

Giọng nói của Kỷ Trì hòa lẫn trong màn sương nước, theo hướng di chuyển của chúng, không ngừng vang vọng trong phòng tắm, cuối cùng ngưng tụ trên những viên gạch men lạnh lẽo, lại hóa thành những giọt nước, bị lực hút của trái đất kéo dài, giao nhau, thành dòng, thành suối, tí tách rơi xuống người Hạ An Viễn, lạnh đến mức anh rùng mình.

Hạ An Viễn biết chỉ cần nhịn thêm vài giây nữa, anh sẽ có thể trốn tránh câu hỏi này một cách gian xảo, hoặc sắp xếp lại ngôn từ một cách suôn sẻ, đổi một câu trả lời tương đối lý trí và đàng hoàng.

Nhưng trong đầu anh chợt lóe lên những khuôn mặt người chết, lóe lên những ngọn núi rừng đêm tối, lóe lên sự kinh hoàng và sợ hãi bất lực trước sức mạnh của thiên nhiên, anh dường như phát hiện ra những cảm xúc sinh ra vào một ngày trước, những cảm xúc mà anh không muốn hồi tưởng cũng không muốn để Kỷ Trì cảm nhận được, bị anh siết chặt lại thành một khối đè nén ở nơi sâu nhất, vào khoảnh khắc này, đột nhiên vỡ òa, cũng giống như lũ quét không có gì ngăn cản được mà cuốn trôi anh.

“Vì lo lắng cho anh.”

Vài giọt nước “lách tách” rơi xuống quá nhẹ, không tạo ra gợn sóng nào trên mặt nước.

Hạ An Viễn nhìn vào đó, cố gắng chịu đựng cơn cay mắt, mới ngẩng đầu, thẳng thắn nhìn Kỷ Trì.

Anh lặp lại: “Vì lo lắng cho anh.”

Mềm nắn rắn buông, vòng vo tam quốc, tốn bao nhiêu công sức, cuối cùng cũng nhận được câu trả lời của Hạ An Viễn.

Đây là câu trả lời mà Kỷ Trì muốn.

Nhưng khi hắn thực sự nhận được câu trả lời đó, lại không thể phản ứng gì, hắn dường như đã trở thành một pho tượng rỗng tuếch, linh hồn bị câu nói này chấn động đến mức tách rời, hắn có thể nhìn thấy, có thể nghe thấy, nhưng lại không thể nào điều khiển được cơ thể của mình, vì vậy hắn chỉ có thể đứng nhìn mình bằng vẻ mặt thờ ơ nhìn chằm chằm vào Hạ An Viễn, giống như câu nói này là do Hạ An Viễn nói ra, nhưng bản thân hắn vẫn thờ ơ.

“Kỷ…” Hạ An Viễn dừng lại một chút, sau một lúc lâu mới tiếp tục gọi hắn.

“Kỷ Trì.”

“Tôi đến đó tìm anh, là vì, tôi rất lo lắng cho anh.”

“Thực ra, tôi rất rõ ối qua tại sao tôi nhất định phải cố chấp đi vào vùng thảm họa, không phải vì ở đó có Kỷ tổng là kim chủ của tôi, mà là vì ở đó, có Kỷ Trì là người yêu cũ của tôi.”

“Đi đến bây giờ, tôi không có cách nào, cũng không có mặt mũi nào để nói dù sao chúng ta cũng đã từng yêu nhau. Chuyện yêu đương giống như hai người mỗi người cầm một thanh kiếm, khi tình nồng ý mật thì song kiếm hợp bích, mũi kiếm hướng ra thế giới bên ngoài, nói khoác có thể nói chỉ cần như vậy, hai người đã đủ để bất khả chiến bại. Khi bên nào xảy ra sự cố, mũi kiếm sẽ luôn chĩa vào nhau, dường như nếu không đâm đối phương đến máu me đầm đìa thì sẽ thua trận.”

“Tôi luôn cảm thấy mình không phải là người tốt, nếu không thì năm đó, cũng sẽ không phải là người đầu tiên rút kiếm.”

“Trước đây chúng ta đã tranh luận, người yêu, tình nhân, người lạ, nghe thì có vẻ như những gì tôi nói có vài phần đạo lý, nhưng luận điệu này, thực ra ngay cả bản thân tôi cũng cảm thấy khinh thường, thật giả tạo, nói ra ngoài sẽ khiến người ta cười nhạo. Rõ ràng đã hôn, đã ôm, đã lên giường, đúng rồi, còn ngủ với một người đàn ông cùng giới tính với mình, là người đầu tiên của nhau, đã từng là một phần cơ thể của đối phương, cho dù cả đời không gặp lại, tôi cũng không thể thực sự xếp anh vào loại người lạ. Trước đây nói như vậy, là tôi quá giả tạo, là lỗi của tôi. Cho dù bỏ qua điều kiện tình cảm, tôi cũng không thể không thừa nhận, anh trong cuộc đời tôi là… người rất quan trọng.”

Hạ An Viễn muốn cười một cái, cố gắng hồi lâu, nhưng chỉ lộ ra một biểu cảm kỳ quặc, anh từ bỏ, nhìn Kỷ Trì không nói một lời, nghiêm túc nói: “Giữa chúng ta, cách nhau quá xa.”

“Luôn cảm thấy, anh là một ngọn núi, cao đến tận trời, cho dù tôi có ngóng cổ lên trời, cũng chỉ có thể đứng trong thế giới của mình mà ngắm nhìn thôi.”

“Với thân phận như anh, đương nhiên không thiếu sự lo lắng quan tâm của người như tôi, cũng giống như lý do họ khuyên tôi đừng vào trong, tôi biết cho dù mình có đến tâm chấn, cũng có thể chẳng giúp ích được gì, dù sao chuyện cũng đã xảy ra lâu như vậy rồi, những người có thể chạy trốn gần như đều đã chạy trốn, biết đâu tôi lại đi vào, sẽ còn gây thêm phiền phức cho anh,” nói rồi anh liếc nhìn chân mình, lúc này nụ cười rất tự nhiên, “Nhìn xem, quả nhiên vừa gặp mặt đã làm phiền anh phải đích thân băng bó cho tôi.” Vừa cười, nụ cười lại nhanh chóng nhạt đi, anh nói, “nhưng tôi không thể ngồi yên chờ kết quả.”

“Trong lúc như thế này, người ta rất dễ mất bình tĩnh. Tôi sợ, bởi vì tôi quá lo lắng cho anh, tôi lo lắng cho anh, bởi vì đối với tôi, anh thực sự rất quan trọng, và sự quan trọng này không bắt nguồn từ tiền bạc của anh.”

“Kỷ tổng, lo lắng không phân biệt cao thấp sang hèn, vì vậy tôi nghĩ, những lời này của tôi tối nay, cũng không nên coi là mạo phạm ngài chứ?”

Phòng tắm lại yên tĩnh trở lại, lần này ngay cả những âm thanh khác cũng không còn, Hạ An Viễn lặng lẽ ngồi trong bồn tắm, đầu hơi ngẩng lên, nhìn Kỷ Trì, chờ câu trả lời của hắn.

Cuối cùng cũng hoàn hồn, nhưng Kỷ Trì vẫn ngồi đó, ngẩn người rất lâu.

Lồng ngực như bị những lời này của Hạ An Viễn rót đầy rượu mạnh nóng bỏng, hắn hít thở một cách kiềm chế, sợ bất cẩn làm đổ rượu, rơi vào đống than đang “xèo xèo” bốc khói dưới chân, làm tia lửa cháy thành ngọn lửa ngút trời.

Một lúc lâu sau, hắn cử động, tay sờ vào túi áo choàng tắm, lục lọi hồi lâu mới lấy ra thứ hắn muốn lấy.

“Đưa tay đây.” Kỷ Trì không nhìn mặt Hạ An Viễn nữa, hắn cúi xuống, nhìn chằm chằm vào động tác của Hạ An Viễn, chờ anh đưa tay trái ra mới trải thứ đó ra, hỏi anh, “đeo bên trái?”

Hạ An Viễn cúi đầu nhìn, lập tức sững sờ.

Đó lại là một sợi dây đỏ.

Anh im lặng rất lâu.

Hạ An Viễn, người vừa mới nhờ Kỷ Trì đi chùa xin bùa hộ thân tự nhiên hiểu được, dây đỏ cũng có ý nghĩa xua đuổi tà ma, bảo vệ bình an, rõ ràng từ sáng đến giờ, anh và Kỷ Trì luôn ở bên nhau, sợi dây đỏ này từ đâu ra?

“Tay trái phải đeo đồng hồ,” thấy Hạ An Viễn không nói, Kỷ Trì tự quyết định thay anh, nâng tay phải anh lên, “đeo tay phải đi.”

Dường như Kỷ Trì đặc biệt thích đeo thứ gì đó lên người Hạ An Viễn, Hạ An Viễn ngẩn người nhìn động tác cúi đầu của Kỷ Trì, cả mái tóc cũng rũ xuống theo, đuôi tóc lướt qua sống mũi cao thẳng của hắn, tạo thành một vùng bóng râm lớn, che khuất cả biểu cảm của hắn.

Nhưng khuôn mặt như vậy lại đặc biệt đẹp trai, đã quen nhìn bộ dạng của Kỷ tổng, lại đột nhiên gần gũi với Kỷ Trì lười biếng và sảng khoái như vậy, chỉ trong vài giây đeo dây, Hạ An Viễn không thể nhìn đủ.

“Được rồi.” Kỷ Trì đứng dậy, khẽ nói, “ngâm thêm một lúc nữa đi.” Hắn quay người chuẩn bị rời đi.

Nhưng Hạ An Viễn lại nắm lấy tay hắn trong khoảnh khắc này, khẽ hỏi hắn: “Kỷ tổng, sợi dây, sợi dây đỏ này, từ đâu ra vậy?”

Kỷ Trì từ trên cao nhìn xuống anh, nhưng viền người lại là ánh sáng dịu dàng màu ấm. Một lúc lâu sau, khi những giọt nước dính trên cánh tay Hạ An Viễn sắp khô, Kỷ Trì cuối cùng cũng chịu trả lời anh.

“Sáng nay khi cậu ngủ trên xe, tôi có đi ngang qua một ngôi chùa.”

Là Kỷ Trì đã đi chùa xin.

“Đặc biệt”… đi ngang qua sao?

Hạ An Viễn phải dùng rất nhiều sức lực mới tiêu hóa được cơn nghẹn ngào dâng lên.

Nhưng anh biết khóe mắt mình nhất định đã đỏ hoe, giống như màu đỏ hoe sau khi thức trắng đêm không biết bao nhiêu đêm.

Im lặng một lúc, anh đứng dậy, tạo ra một loạt tiếng nước ào ào, sau đó, anh bước ra khỏi bồn tắm.

Nhưng vẫn nắm chặt tay Kỷ Trì không buông.

“Kỷ tổng,” Hạ An Viễn toàn thân ướt sũng, anh áp sát vào Kỷ Trì, đột nhiên nói sang chuyện khác, “Ngài thấy táo trong bữa tối có ngon không?”

Kỷ Trì không hề né tránh, nhìn đôi môi đỏ ửng vì hơi nước nóng của Hạ An Viễn, hắn khẽ “ừm” một tiếng, hỏi anh: “Còn muốn ăn nữa không?”

“Tôi chưa ăn được mấy miếng,” Hạ An Viễn gật đầu, “đều cho ngài ăn hết rồi.”

Kỷ Trì như bị anh chọc cười, môi mấp máy: “Lúc về bảo…”

“Không.” Hạ An Viễn cắt ngang lời hắn, từ khi họ gặp lại, thậm chí là từ khi quen biết, đây dường như là lần đầu tiên.

“Bây giờ tôi muốn ăn, được không.”

Họ đứng quá gần nhau, Hạ An Viễn nghiêng người về phía trước, ngẩng đầu lên là có thể chạm mũi vào mũi.

Hơi thở phả vào nhau thật nóng bỏng, họ có thể rõ ràng phân biệt được mùi sữa tắm giống nhau trên người đối phương, cũng có thể cảm nhận được nhịp tim đập ngày càng mạnh trong ánh mắt sâu thẳm khi nhìn nhau.

Những giọt nước trên người Hạ An Viễn làm ướt áo choàng tắm của Kỷ Trì, mỏng manh và trơn trượt dính vào người hắn. Cảm giác mạnh mẽ của cơ thể đàn ông, sự quấn quýt của hormone nam tính, trong đêm khuya vắng lặng và mờ ảo, luôn khiến người ta khó chịu đựng được.

“Kỷ tổng, cho tôi nếm thử được không?”

Ngay cả hơi thở của Hạ An Viễn cũng khàn khàn, anh đợi hai giây, lại thay đổi chủ ý, không đợi Kỷ Trì trả lời, liền ngẩng cằm lên, nhẹ nhàng mổ lên môi hắn.

Anh cười cười: “Vị thuốc lá, vị kem đánh răng, lại thực sự có vị táo… ưm…”

Hạ An Viễn bị đụng phải lùi lại vài bước, suýt chút nữa thì ngã ngồi xuống mép bồn tắm.

Nụ hôn thật đau.

Một nụ hôn thực sự.

Bình Luận (0)
Comment