Trò Chơi Lối Cũ - Vân Thượng Phi Ngư

Chương 73

Kỷ Trì cảm thấy hổ thẹn. Đã suy xét biết bao nhiêu khả năng, vậy mà hắn lại không hề nghĩ đến khả năng hiển nhiên nhất đối với người bình thường.

Khói thuốc bị gió thổi méo mó, trôi nổi khắp nơi, phả vào mặt Kỷ Trì. Mùi khói thuốc ám ảnh, bao trùm lấy hắn, khiến hắn khó thở.

Kỷ Trì rụt tay lại, buông thõng xuống.

Hạ An Viễn lặp lại câu nói ban nãy: “Nhưng Tịch Kiến Hoa và Hạ Lệ từng là vợ chồng hợp pháp đã đăng ký kết hôn.”

Nói xong, anh nhìn nét mặt Kỷ Trì, rồi khẽ cười: “Điều này thật khó chấp nhận. Phải không?”

Kỷ Trì lắc đầu, hắn tiến lên một bước, muốn chạm vào Hạ An Viễn, nhưng người trước mặt lại khéo léo lùi lại, tránh né cái chạm đó.

“Em hiểu mà, vì em cũng không tin.” Hạ An Viễn lùi về phía cửa sổ, đứng cách Kỷ Trì vài bước nhìn hắn, “Một ông chủ lớn giàu có như vậy, sao có thể đăng ký kết hôn với một người phụ nữ như Hạ Lệ? Sao có thể chứ?”

Anh như đang hỏi Kỷ Trì, lại như đang tự hỏi chính mình. Thực tế, không ai có thể trả lời câu hỏi này. Trả lời thế nào đây? Vì tình yêu ư? Nếu vì tình yêu, tại sao mọi thứ lại không có được cái kết mà tình yêu mang lại?

Hạ An Viễn chìm trong làn khói, anh nuốt lấy khói thuốc, khói thuốc cũng như nuốt chửng lấy anh. Vẫn là một đêm, một đêm tối tăm, hoang vắng, âm u.

Anh nhìn chằm chằm vào điểm sáng màu cam đỏ, chậm rãi nói: “Đây là do Tịch Kiến Hoa nói với em.”

“Hồi nhỏ, em cũng không nhớ rõ là lúc nào nữa, em đã từng lật được giấy đăng ký kết hôn của Hạ Lệ. Trên đó bị xé nát gần hết, chỉ còn lại tấm ảnh của hai người là còn nguyên vẹn. Đó là lần đầu tiên và cũng là duy nhất em nhìn thấy diện mạo thời trẻ của Tịch Kiến Hoa trước khi được đón đến Bắc Kinh.”

“Thật ra, ông ấy rất đẹp trai,” Hạ An Viễn vẫn còn tâm trạng để nói đùa, “Chỉ kém anh một chút thôi. Hạ Lệ cười cùng ông ấy, chỉ xét về ngoại hình thì cũng khá xứng đôi.”

“Em đã lén cất nó lại chỗ cũ. Em không có bố, không ai hiểu rõ điều này hơn em. Vì vậy, cuốn sổ đăng ký kết hôn đó đối với em lúc bấy giờ cũng chỉ giống như việc trẻ con vô tình phát hiện ra bí mật nho nhỏ của bố mẹ khi chơi đùa trong nhà. Không biết bí mật này có nguyên nhân và hậu quả nghiêm trọng đến mức nào, chỉ cảm thấy không thể để họ biết chúng ta đã biết bí mật này. So với bản thân bí mật, dường như hậu quả của việc bị phát hiện còn nghiêm trọng hơn.”

Anh lại dừng lại hút thuốc, Kỷ Trì lúc này mới hỏi: “Không tò mò sao?”

“Tò mò? Tất nhiên là có.” Hạ An Viễn nói, “Nhưng tò mò thì sao chứ? Cuộc sống vẫn cứ tiếp diễn như vậy, chẳng mấy chốc chút tò mò đó cũng bị lãng quên. Em không có bố,” anh lặp lại câu nói này, “nên em, hoàn toàn không quan tâm người trong bức ảnh đó tên là gì, ở đâu, tại sao không sống cùng bọn em. Em sẽ tò mò, nhưng em sẽ không quan tâm.”

Hạ An Viễn ngừng lại một chút, anh chưa bao giờ nói nhiều về bản thân mình trước mặt Kỷ Trì như vậy, nhưng sau một thoáng im lặng, anh vẫn tiếp tục nói: “Khi gặp Tịch Kiến Hoa, em đã không nhận ra ông ấy.”

“Anh biết đấy, ông ấy bị bệnh, người già khi bị bệnh thì ngoại hình rất khác so với lúc còn trẻ. Em không nhận ra ông ấy, Hạ Lệ cũng không nói với em là đến Bắc Kinh để gặp ông ấy. Em chỉ coi ông ấy là một người chú nào đó sống ở xa, nhưng ông ấy lại nói với em, phải đổi tên thành Tịch Viễn, phải gọi ông ấy là bố.” Hạ An Viễn liên tục hút thuốc, hành động lặp đi lặp lại này cho thấy tâm trạng anh lúc này thực sự rất bồn chồn, điếu thuốc nhanh chóng tàn đến tận cùng. “Ông ấy nói người trong ảnh giấy đăng ký kết hôn đó là ông ấy.”

“Kiểu tình tiết này quá nhiều rồi, phim truyền hình, điện ảnh, tiểu thuyết, truyện ngắn, dù kết thúc thế nào thì khán giả cũng đều rõ trong lòng, ngoài đời, hoàng tử và lọ lem không thể có kết cục tốt đẹp. Anh xem, hồi đi học, ai cũng cho rằng em là con riêng của ông ấy, ngay cả những lời đồn đại về tòa nhà dang dở này cũng chỉ liên tục nhắc đến người phụ nữ đó, cô nhân tình đó, không một ai, không một ai nghĩ rằng Hạ An Viễn có phải là con trai của Tịch Kiến Hoa và vợ cũ của ông ấy hay không, người phụ nữ này có phải là vợ của ông ấy, chứ không phải nhân tình. Nếu ở những gia đình bình thường, trong những câu chuyện tình yêu hôn nhân môn đăng hộ đối, suy đoán này thường được đặt lên hàng đầu, nhưng nếu địa vị của hai bên chênh lệch quá lớn, đến mức  không sống cùng một thế giới thì còn ai nghĩ như vậy nữa? Cho dù nói chuyện này ra, có ai tin? Ngạc nhiên chứ? Không thể tin được chứ? Đây chỉ là một trò hề lố bịch.”

“Ngay cả bản thân em, em cũng không tin Tịch Kiến Hoa đã kết hôn với Hạ Lệ, một phòng cho người giúp việc trong biệt thự nhà ông ấy còn sang trọng hơn nhà em gấp vô số lần, làm sao người kết hôn với mẹ em lại là ông ấy được.”

Hạ An Viễn lướt nhẹ qua vai Kỷ Trì, ấn đầu lọc thuốc đang nóng rực vào gạt tàn, rồi anh không cử động nữa, cứ đứng đó, cúi đầu, xương sống sau gáy thẳng tắp, uốn lượn vào trong cơ thể, một đường xương gồ ghề, cứng cỏi.

“Nhưng em không thể chấp nhận được việc em là con trai của Tịch Kiến Hoa, là con hợp pháp được sinh ra trong thời gian hôn nhân của ông ấy và Hạ Lệ.”

“Em không biết lúc trước họ quen biết và kết hôn như thế nào, giữa họ có câu chuyện gì, nhưng rõ ràng là, dù đã đăng ký kết hôn, hai người không nên đến với nhau cuối cùng vẫn sẽ không ở bên nhau. Phân tích từ những chuyện mà mọi người biết được, có lẽ trước khi em sinh ra, họ đã ly hôn rồi.” Hạ An Viễn thở ra một hơi, rất nhẹ, rất sâu, “Sau đó, Tịch Kiến Hoa trở về Bắc Kinh, giống như mọi đứa con cưng của trời, cưới một người vợ xinh đẹp môn đăng hộ đối, sinh ra một người thừa kế được mọi người kỳ vọng, sống một cuộc đời giàu sang, bình an, ổn định, đó mới là hướng phát triển và kết thúc viên mãn mà câu chuyện nên có.”

“Còn tòa nhà dang dở đó, chỉ là một dấu vết cho thấy cuộc đời ông ấy đã từng suýt chút nữa lệch hướng, không đáng kể, không ai biết đến. Kỷ tổng, ngài thấy một nơi như vậy, đối với em, con trai của ông ấy, à không, đối với em, một tạo vật bị lãng quên của cuộc đời lệch hướng của ông ấy, thì nên đưa ra ý kiến gì mới phù hợp đây?”

Kỷ Trì quay người, im lặng nhìn bóng lưng Hạ An Viễn.

Gầy, quá gầy. Vất vả lắm mới nuôi được thêm chút thịt, nhưng vào lúc này dường như hoàn toàn vô dụng. Hạ An Viễn đứng quay lưng, thờ ơ, như cây trúc mọc trên vách đá cằn cỗi, biết trúc kiên cường, không sợ gió mưa, cũng chẳng cần phân bón tưới tắm, nhưng Kỷ Trì muốn làm mái vòm, muốn làm bức tường, trúc không cần cứng cáp như vậy, trúc cũng có thể yếu đuối một chút, sống thoải mái hơn một chút.

Kỷ Trì đột nhiên bước về phía Hạ An Viễn, khi cử động mới phát hiện mình đang run rẩy.

Câu chuyện của Hạ Lệ và Tịch Kiến Hoa tuyệt đối không đơn giản như vài câu nói của Hạ An Viễn, có rất nhiều chi tiết cần Hạ An Viễn đưa ra câu trả lời. Ví dụ như, nhà họ Tịch tuy là thế lực mới nổi ở Bắc Kinh, nhưng trước khi liên hôn thực lực cũng không thể xem thường, khi ly hôn tại sao Tịch Kiến Hoa lại không để lại cho hai mẹ con đủ tiền sinh hoạt? Ví dụ như, nếu trước khi ly hôn Hạ Lệ đã mang thai, tại sao sau đó lại không đưa Hạ An Viễn về nhà họ Tịch, mà phải đợi hơn mười năm sau mới đón anh về? Ví dụ như tại sao Hạ An Viễn đã đến nhà họ Tịch rồi mà cuộc sống vẫn khó khăn như vậy?

Những điều còn lại thực ra rất dễ suy luận, câu trả lời có lẽ đúng là giống như trên phim truyền hình, có lẽ tính tình của Hạ Lệ còn cứng đầu hơn cả Hạ An Viễn bây giờ, có lẽ người vợ sau của Tịch Kiến Hoa không nhất định muốn chấp nhận Hạ An Viễn.

Hắn lại nghĩ đến một nguyên nhân quan trọng hơn, khi Tịch Kiến Hoa đón Hạ An Viễn về, ông ấy đã được chẩn đoán mắc bệnh ung thư tuyến tụy, là vì hối hận trước khi chết sao? Hay là đến lúc đó, Hạ Lệ mới nói cho ông ấy biết sự tồn tại của Hạ An Viễn?

Những chi tiết này không cần hỏi nữa, việc để Hạ An Viễn chấp nhận thân phận con ruột của Tịch Kiến Hoa chắc chắn còn đau khổ hơn việc để anh chấp nhận thân phận con riêng, việc tìm hiểu những quá trình này, chắc chắn là lật lại vết thương của anh hết lần này đến lần khác.

Không sao, những chuyện này đều không sao cả.

Kỷ Trì đi đến bên cạnh Hạ An Viễn, cùng anh im lặng, hồi lâu sau mới khẽ nói: “Tiểu Viễn, hãy quên đi những thân phận này, chỉ cần là chính em thôi.”

Hạ An Viễn ngẩng đầu nhìn hắn.

Kỷ Trì hỏi anh: “Mọi chuyện khác cứ giao cho tôi, được không?”

Hạ An Viễn nhìn hắn thật lâu, bỗng nhiên mỉm cười, anh đặt tay lên vai Kỷ Trì, nhẹ nhàng đẩy hắn ngồi xuống chiếc ghế sofa mà hắn vừa ngồi lúc nãy.

“Tất nhiên là được.” Hạ An Viễn nói như vậy, rồi anh cúi đầu, âu yếm đặt trán lên trán Kỷ Trì, nhìn hắn, hôn hắn.

Nụ hôn giữa đàn ông luôn không cần giữ lại điều gì, gợi tình, táo bạo, đi thẳng vào vấn đề. Hôn đến khi hơi thở của Kỷ Trì ngày càng nặng nề, bàn tay mạnh mẽ luồn qua vạt áo, nắm chặt lấy eo thon chắc của Hạ An Viễn, anh mới buông nụ hôn này ra.

Hạ An Viễn bắt đầu c** q**n áo, cơ bụng săn chắc hiện rõ theo từng cử động. Sự chủ động hiếm hoi này khiến Hạ An Viễn trông vô cùng phóng khoáng, Kỷ Trì gần như không thể kiểm soát được mà nhìn anh với ánh mắt si mê.

“Em tất nhiên sẽ là chính mình.” Hạ An Viễn dang rộng hai chân, ngồi lên người Kỷ Trì, anh lại muốn hôn Kỷ Trì, trước khi nụ hôn rơi xuống, anh bổ sung nốt câu nói còn dang dở.

“Mọi chuyện khác giao cho anh, em sẽ làm nhân tình của anh.”

Bình Luận (0)
Comment