Giọng nói nghe quen quen.
Vì thận trọng, Hạ An Viễn không lập tức lên tiếng, mà tiếp tục lướt điện thoại, giả vờ như không nghe thấy gì. Cho đến khi người phía sau không đợi được nữa, chủ động bước nhanh đến trước mặt anh, mừng rỡ gọi: “Anh Viễn, thật sự là anh sao?!”
Hạ An Viễn ngẩng đầu, ngẩn người ra một lúc mới gọi được tên người kia: “…Nhậm Nam?”
“Đúng vậy! Là em! Nhậm Nam!” Vẻ mặt Nhậm Nam tràn đầy niềm vui không kiềm nén được, cậu muốn tiến thêm một bước, nhưng lại nghĩ đến điều gì đó, bèn kìm lại, đứng cách vài bước nhìn Hạ An Viễn, lắc đầu không tin: “Trời ơi, anh Viễn, không ngờ lại là anh thật!”
Gặp Nhậm Nam ở đây đúng là quá bất ngờ. Thấy cậu ngây ngô như vậy, Hạ An Viễn cuối cùng cũng không nhịn được cười, nỗi u uất trong phòng bệnh tạm thời tan biến, anh học theo giọng điệu vừa rồi của cậu: “Đúng vậy! Là tôi! Hạ An Viễn!”
Hai người nhìn nhau, đều không nhịn được cười thành tiếng. Nhậm Nam giang rộng tay: “Lâu ngày gặp lại, phải ôm một cái chứ?”
Hạ An Viễn cũng dang tay: “Ôm! Nhất định phải ôm!”
Vừa dứt lời, Nhậm Nam đã lao vào lòng anh, ôm chặt lấy anh. Hạ An Viễn cảm thấy lòng mình ấm lên bởi cái ôm nồng nhiệt, trẻ trung này. Ôm một lúc, anh vỗ vỗ lưng cậu, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn để mặc cậu ôm như vậy, đợi đến khi Nhậm Nam bình tĩnh lại một chút, mới nhẹ nhàng đẩy cậu ra.
Có lẽ có quá nhiều điều muốn hỏi, nhất thời không biết bắt đầu từ đâu, hai người lại im lặng nhìn nhau một lúc.
Hạ An Viễn cảm khái, không ngờ cậu nhóc mặt mũi còn non choẹt ngày nào, giờ đã trưởng thành thành một chàng trai tuấn tú, đầy nam tính. Anh nhìn đôi mắt và chóp mũi ửng đỏ của Nhậm Nam, thầm nghĩ, chỉ có cái tính khí là không thay đổi chút nào, vẫn cứ như một chú chó con, hễ có chuyện gì là không giấu được, đều hiện rõ trên mặt.
“Cậu…”
“Anh Viễn…”
Hai người đồng thời lên tiếng, Hạ An Viễn mỉm cười: “Cậu nói trước đi.”
Nhậm Nam mím môi, cúi đầu, vài giây sau mới nhìn Hạ An Viễn: “Anh Viễn, sao anh lại ở đây?”
“Người nhà tôi đang nằm viện ở đây.” Hạ An Viễn liếc nhìn vào bệnh viện, hỏi cậu: “Còn cậu?”
“Em đến thăm người họ hàng, anh ấy cũng đang nằm viện ở đây.” Nhậm Nam không biết để tay ở đâu, cuối cùng đút vào túi áo, ngón tay vân vê vải: “Anh Viễn, em thật sự không ngờ lại gặp anh ở đây.”
Hạ An Viễn nhìn cậu một lúc, nhẹ nhàng đấm vào vai cậu, cười nói: “Mấy năm nay, sống thế nào rồi? Không bị ăn đòn nhiều chứ, nhìn cậu chắc nịch ra phết.”
“Không…không bị ăn đòn nữa!” Nhậm Nam cười hề hề: “Em làm toàn việc đứng đắn, người ta dựa vào đâu mà đánh em.”
“Ồ,” Hạ An Viễn nhướn mày, nhắc lại lời cậu: “Việc đứng đắn.”
“Thật mà.” Nhậm Nam lấy điện thoại ra: “Giờ em cộng tác với tạp chí Địa lý, chạy khắp thế giới, không còn chụp mấy thứ như trước nữa. Nghĩ lại thì, anh Viễn, lúc đó anh nói đúng lắm, làm việc gì cũng nhẹ nhàng hơn là làm việc với con người, vẫn là chụp ảnh thiên nhiên, trau dồi tâm hồn.” Cậu lật ra vài tấm ảnh cho Hạ An Viễn xem, quả thực là những bức ảnh phong cảnh tuyệt đẹp, sa mạc, rừng mưa, đại dương, cực quang, cảnh nào cũng hùng vĩ. Hạ An Viễn không hiểu về những thứ này, nhưng trực giác mách bảo Nhậm Nam giờ đây hẳn đã có chút thành tựu trong giới nhiếp ảnh của họ.
“Hơn nữa, trước đây em làm cũng toàn việc đứng đắn mà, anh cũng đã từng nói, là tia sáng soi rọi bóng tối! Thế còn chưa đứng đắn sao?!”
“Chạy khắp thế giới?” Phản ứng đầu tiên của Hạ An Viễn là hỏi về vấn đề an toàn của cậu: “Leo núi lội sông, có nguy hiểm không?”
Nhậm Nam lập tức lắc đầu, cậu nói với vẻ vui mừng: “Giờ em có một studio rồi, bình thường đi làm sẽ thuê hướng dẫn viên chuyên nghiệp và chuyên gia sinh tồn dã ngoại, thiết bị cũng đầy đủ, đảm bảo an toàn!”
“Tốt lắm.” Hạ An Viễn nhìn cậu với vẻ hài lòng, nụ cười trên mặt vẫn không tắt: “Tốt lắm.”
Bị anh nhìn như vậy một lúc lâu, Nhậm Nam cứ có cảm giác như bậc hậu bối đang bị bậc tiền bối nhìn chăm chú, cậu không muốn cảm giác này, đột nhiên nói: “Anh Viễn, cho em số điện thoại và WeChat.”
Hạ An Viễn không nhúc nhích.
“Số anh cho em trước đây tám trăm năm rồi không gọi được, lần này em về nghe chị họ nói anh đã từng làm việc ở chỗ chị ấy một thời gian, em nghe xong liền sốt ruột, chuyện lớn như vậy mà không ai nói cho em biết! Lúc đó em đã muốn liên lạc với anh, kết quả số anh để lại cho họ cũng không còn dùng được nữa.” Nói đến đây, Nhậm Nam dâng lên một cỗ tủi thân: “Em cũng không biết tại sao, anh Viễn, thời đại nào rồi, sao muốn liên lạc với một người lại khó khăn như vậy, sao muốn tìm anh lại khó khăn như vậy?”
Hạ An Viễn lặng lẽ nhìn cậu, đợi cậu bình tĩnh lại mới nói: “Giờ cậu sống rất tốt…”
“Em vẫn luôn sống rất tốt.” Nhậm Nam ngắt lời anh: “Anh Viễn, chúng ta đã năm năm không gặp, còn anh, anh sống tốt chứ?”
Hạ An Viễn cúi đầu: “Tôi… sống rất tốt.”
Nhậm Nam nhìn anh với vẻ nửa tin nửa ngờ, dường như biết Hạ An Viễn sẽ không nói thật với cậu, nhưng nhìn bộ dạng hiện tại của Hạ An Viễn, có lẽ là không còn làm việc ở công trường nữa, chất lượng cuộc sống chắc cũng không tệ, trước đây anh từng nói với cậu rằng muốn mở một cửa hàng nhỏ để sống qua ngày, không biết đã thực hiện được chưa. Nhưng hiện tại Nhậm Nam không muốn hỏi những điều này, một lúc sau, chỉ hỏi: “Anh có biết năm năm qua em đã gọi cho anh bao nhiêu cuộc điện thoại không. Gọi vào một số không tồn tại.”
Cậu không cần Hạ An Viễn trả lời, lại nói tiếp: “Làm bạn, chỉ làm bạn thôi, thỉnh thoảng hỏi han quan tâm một câu cũng không được sao? Anh Viễn, anh không thể cứ mãi sống một mình như vậy, anh định sống một mình cả đời sao? Cả một người bạn cũng không cần sao?”
Hạ An Viễn nghĩ, đúng là tính khí chẳng thay đổi chút nào, mới nói chuyện được vài câu đã thao thao bất tuyệt một tràng. Anh lấy điện thoại ra: “Không phải không cho cậu số điện thoại,” Hạ An Viễn giải thích, “Trước đây đổi số điện thoại, thật sự là có lý do, quá gấp gáp, không kịp báo cho cậu biết, đổi tới đổi lui, cũng sớm làm mất số của cậu rồi. Là tôi sai, tôi xin lỗi.”
Nhậm Nam lưu lại tất cả thông tin liên lạc của anh, nắm chặt điện thoại, lại nhìn anh một lúc, không biết nghĩ đến điều gì, cười chua chát, rồi ủ rũ nói: “Nếu không phải hôm nay may mắn gặp anh ở đây, có phải chúng ta cả đời cũng không có khả năng gặp lại nhau nữa không?”
“Sao lại thế được.” Hạ An Viễn nhìn thấy bộ dạng này của cậu, lại nhớ đến cậu thiếu niên năm năm trước ôm mảnh vỡ máy ảnh khóc nức nở trong bùn đất ở công trường, lòng mềm nhũn, không nhịn được đưa tay xoa đầu cậu, an ủi: “Nếu có duyên, dù hôm nay chúng ta không gặp nhau ở đây, sau này cũng sẽ gặp lại nhau ở nơi khác.”
Vừa dứt lời, điện thoại của Hạ An Viễn rung lên dữ dội, trên màn hình là cuộc gọi đến của Triệu Khâm, anh đang định nghe máy thì đầu dây bên kia vừa reo hai tiếng đã tắt, như đang nhắc nhở anh điều gì đó.
Anh lập tức ngẩng đầu nhìn sang phía bên kia đường, không thấy ai, đảo mắt nhìn xung quanh, lại phát hiện dưới gốc cây ven đường cách đó vài mét, Kỷ Trì và Triệu Khâm đang đứng đó, nhìn chằm chằm vào hai người.
Không biết họ đến từ lúc nào, cũng không biết đã nhìn bao lâu rồi.
Hạ An Viễn vô thức nín thở.