Trò Chơi Lối Cũ - Vân Thượng Phi Ngư

Chương 82

Nhậm Nam là người Bắc Kinh, nhưng khu Tây Thành này cậu ít khi lui tới, lại càng không nói đến địa chỉ mà Kỷ Trì gửi cho, một địa điểm chỉ dân văn phòng mới hay lui tới.

Trung tâm khu thương mại Tây Thành, những tòa nhà chọc trời san sát nhau cao vút. Đi ngang qua hai trung tâm thương mại, Nhậm Nam giảm tốc độ. Ven đường đa phần là các chuỗi cửa hàng đồ ăn nhanh và nước uống. Trong lúc tìm chỗ đậu xe, cậu tiện thể liếc nhìn tòa nhà văn phòng trên địa chỉ định vị, nghĩ thầm, giữa giờ nghỉ trưa hẹn mình đến quán cà phê ở nơi như thế này, rất có thể công ty của Kỷ Trì nằm trong tòa nhà này, hoặc thậm chí cả tòa nhà đều là công ty của hắn ta.

Chỗ đậu xe khó tìm, cậu phải vòng qua vòng lại vài lần trong con hẻm nhỏ giữa hai tòa nhà mới thấy có người rời đi một chỗ trống, Nhậm Nam vội vàng lùi xe vào. Đóng cửa xe, cậu liếc nhìn điện thoại, còn mười phút nữa mới đến giờ hẹn, thở phào nhẹ nhõm, rồi cúi đầu kiểm tra lại quần áo xem đã chỉnh tề chưa – bình thường cậu ăn mặc khá thoải mái, nhưng sáng nay sau khi nhận được lời mời của Kỷ Trì, cậu đã đặc biệt mặc bộ vest mà bố mẹ mua cho vẫn chưa từng mặc lần nào, trông trưởng thành và điềm đạm hơn hẳn.

Đang định ngẩng đầu tìm bảng hiệu quán cà phê, thì thấy Kỷ Trì trong bộ vest chỉnh tề đi đến. Hắn ta rõ ràng đã nhìn thấy Nhậm Nam từ xa.

“Cậu Nhậm vừa đến?” Kỷ Trì đưa tay ra.

Nhậm Nam nhẹ nhàng bắt tay hắn, gật đầu: “Vâng, chỗ đậu xe dưới tòa nhà này khó tìm quá.”

Nghe vậy, Kỷ Trì liếc nhìn chiếc xe việt dã màu đen phía sau cậu, mỉm cười nhạt: “Xe Jeep Wrangler? Chiếc xe này rất hợp với cậu Nhậm.”

Hôm nay thời tiết đẹp, lại đúng giữa trưa, nắng gắt. Nhậm Nam nhìn theo ánh mắt Kỷ Trì quay đầu lại nhìn chiếc xe của mình, bị ánh sáng phản chiếu từ lớp sơn làm chói mắt.

“Đi thôi, chúng ta vào trong trước đã.” Không nói thêm gì nữa, Kỷ Trì dẫn đường đi trước.

Quán cà phê đã hẹn tên là “in time”, phong cách trang trí khá tiểu tư sản (1). Vì đang là giờ nghỉ trưa, quán không quá đông khách, lác đác vài người ngồi nhâm nhi cà phê, trò chuyện hoặc ngủ gật, đều là nhân viên văn phòng làm việc gần đây. Thấy hai người đẩy cửa bước vào, mọi người đều vô tình hay cố ý hướng ánh mắt về phía họ, đặc biệt là Kỷ Trì, người trông khác biệt hẳn so với những người khác – người làm chủ thường không lui tới những quán cà phê kiểu này mà giới trẻ ưa thích.

Nhậm Nam bình thường cũng quen được chú ý, nên khi ngồi xuống chiếc ghế sofa nửa kín đáo cạnh cửa sổ cùng Kỷ Trì, hắn không mấy bận tâm đến những ánh mắt đó. Họ gọi cà phê, rồi lặng lẽ ngồi một lúc, đợi cà phê được pha xong mang lên, Kỷ Trì mới lên tiếng: “Dạo này tôi bận quá, chỉ có thể tranh thủ giờ nghỉ trưa để hẹn cậu Nhậm ra trò chuyện, mong cậu Nhậm thông cảm.” Hắn ta nhìn quanh cách bài trí của quán cà phê, “Chỗ này hình như đã mở được một thời gian rồi, tôi cũng là lần đầu tiên đến đây, trợ lý nói ở đây cũng được nên nhờ cậu ấy đặt chỗ, nhìn cũng được thật, khá yên tĩnh.”

Quả thật yên tĩnh, bầu không khí này rất thích hợp để tiến hành một cuộc trò chuyện cởi mở và chi tiết. Nhậm Nam dường như hiểu được ý đồ của Kỷ Trì, cậu cầm thìa cà phê, khuấy nhẹ trong cốc, lặng lẽ quan sát Kỷ Trì đang ngồi đối diện.

Chiều hôm qua gặp Kỷ Trì, cậu không có thời gian suy nghĩ kỹ, về nhà ngẫm lại mới thấy mọi chuyện đều không đúng.

Nhậm Nam đã từng sống chung với Hạ An Viễn một thời gian, đối với anh, cậu coi như cũng có chút hiểu biết. Không cần nói đến hoàn cảnh gia đình, bản thân họ quen nhau ở công trường, là những công nhân làm việc quần quật ở công trường, chẳng mấy ai gia đình dư dả. Nhậm Nam đã từng phỏng vấn không ít người trong số họ, đại khái biết rõ về cuộc sống và các mối quan hệ của những người này, dù có quen biết gián tiếp qua bao nhiêu người cũng không thể dính dáng đến người giàu có ở đẳng cấp này, huống chi là cậu cả nhà họ Kỷ ở Bắc Kinh – cái tên Kỷ Trì vừa được nhắc đến, thân phận của hắn ta không khó mà điều tra ra.

Thực ra với ngoại hình của Hạ An Viễn, nếu muốn dựa vào nhan sắc để kiếm sống thì rất dễ dàng, Nhậm Nam cũng không phải chưa từng khuyên anh, nhưng Hạ An Viễn luôn lảng tránh chủ đề này một cách mập mờ, vì vậy Nhậm Nam biết rằng, anh không muốn dựa vào nhan sắc để kiếm tiền. Nếu đã như vậy, anh càng không có cơ hội tiếp xúc với những người thuộc tầng lớp này, có lẽ là do một vài sự cố bất ngờ nào đó? Nhưng cuộc sống làm sao có thể có nhiều sự cố bất ngờ đến vậy, lại vừa đúng lúc để Hạ An Viễn quen biết và yêu Kỷ Trì?

Nhậm Nam không hiểu nổi nguyên nhân trong đó, không hiểu nổi làm sao Hạ An Viễn trong vòng năm năm ngắn ngủi, từ một công nhân ở công trường thành phố xa xôi, lại trở thành người yêu của cậu cả nhà họ Kỷ?

Từ “người yêu” này hàm chứa ý nghĩa không hề đơn giản.

Nhậm Nam cúi đầu, nhìn xoáy nước đang dần dừng lại trong cốc cà phê.

Cậu lại nghĩ đến dáng vẻ hơi e dè của Hạ An Viễn trước mặt Kỷ Trì. Hai người họ đã từng có những tiếp xúc thân mật là điều chắc chắn, những người đã từng lên giường cùng nhau, chỉ cần một cử chỉ vô ý cũng có thể nói lên tất cả, ngay cả bản thân cậu, người không hay để ý đến chi tiết cũng có thể nhận ra, nhưng dùng từ “người yêu” để định nghĩa mối quan hệ của hai người họ thì chưa chắc đã đúng, đặc biệt là vị trí “người yêu của Kỷ Trì”, không phải ai cũng có thể chiếm giữ được.

Gia cảnh của Nhậm Nam tuy chỉ miễn cưỡng được coi là khá giả, nhưng khi những người trẻ tuổi như bọn họ yêu đương, hẹn hò cũng luôn coi trọng việc môn đăng hộ đối, huống chi là gia tộc của Kỷ Trì, chỉ cần nhắc đến tên là cả giới thượng lưu Bắc Kinh đều phải e dè, làm sao họ có thể chấp nhận một người đàn ông – lại còn là người có thân phận như Hạ An Viễn, làm người yêu của Kỷ Trì?

Thêm vào đó, nghe Hạ An Viễn nói, người nhà anh đang nằm viện ở một bệnh viện mà người bình thường khó lòng đăng ký khám bệnh, trong lòng Nhậm Nam dần dần có suy đoán, có lẽ “người yêu” là giả, “người tình” mới là thật, mà Kỷ Trì đối với Hạ An Viễn phần lớn là có chút thật lòng yêu thích và chiếm hữu, nên khi thấy hắn ôm Hạ An Viễn mới ghen tuông mà nói ra hai chữ “người yêu”.

Nghĩ thông suốt điểm này, tâm trạng Nhậm Nam càng thêm chán nản, cậu buồn cho hoàn cảnh của Hạ An Viễn, cũng buồn vì khi gặp phải những vấn đề này, anh chưa từng nghĩ đến việc tìm cậu giúp đỡ.

“Cậu Nhậm?”

Nhậm Nam ngẩng đầu lên, Kỷ Trì đang nhìn cậu với ánh mắt lãnh đạm.

“Kỷ tổng, thời gian của ngài quý báu, tôi nghĩ, chúng ta đừng vòng vo tam quốc nữa, nói thẳng vào vấn đề đi.” Nhậm Nam nhẹ nhàng dựa vào lưng ghế.

Kỷ Trì nhướng mày nhẹ, chờ Nhậm Nam nói tiếp.

“Mục đích hôm nay ngài hẹn tôi đến đây, tôi nghĩ không phải để kết bạn đâu phải không?” Nhậm Nam xòe tay, “Kỷ tổng, ngài cũng không cần một người bạn như tôi.”

“Cậu Nhậm nói chuyện rất thẳng thắn.” Kỷ Trì đặt tay lên cốc cà phê.

“Về mối quan hệ giữa tôi và anh Viễn… tôi nghĩ ngài hẳn là không hài lòng với lời giải thích của anh Viễn, hoặc là không tin lắm, nên mới bận rộn trăm công nghìn việc mà vẫn dành thời gian hẹn tôi ra đây, muốn tôi cho ngài một lời giải thích, phải không?” Nói xong, Nhậm Nam lại cười, “Nói giải thích hình như hơi quá lời, vì tôi và anh ấy thật sự chỉ là bạn bè. Năm năm trước, anh ấy đã cứu tôi một mạng, chúng tôi vì vậy mà trở thành bạn bè.”

Nhậm Nam nghiêng người về phía trước, đặt khuỷu tay lên bàn, nhìn thẳng vào mắt Kỷ Trì, nói: “Anh ấy đã đỡ cho tôi một nhát dao, vết thương ở bụng.”

Kỷ Trì cũng nhìn cậu, khi nghe những lời này, nét mặt hắn ta không hề thay đổi, đôi mắt hắn ta rất đẹp, đẹp đến mức anh tuấn bức người, nhưng điều thực sự thu hút sự chú ý của người khác lại chính là sự lạnh lùng trong đôi mắt ấy, giống như trời sinh ra đã vậy, khi nhìn vào đó, dù Kỷ Trì không hề biểu lộ cảm xúc gì, cũng khiến người ta thấy lạnh sống lưng.

Nhậm Nam không giỏi giao tiếp với những người như vậy, cậu đang cố gắng chịu đựng, không để lộ ra chút sợ hãi nào.

“Vậy à.”

Một lúc lâu sau, Kỷ Trì mới nói.

Nhậm Nam quan sát nét mặt hắn ta, lại không tìm thấy chút ngạc nhiên nào, thậm chí không tìm thấy bất kỳ cảm xúc nào khác. Trong lòng cậu đột nhiên dâng lên một ngọn lửa, e rằng suy đoán trước đó của mình đã sai, người đàn ông trước mặt này đối với Hạ An Viễn nào phải có chút thật lòng yêu thích, e rằng chỉ là do bản tính chiếm hữu đối với người bên cạnh mình đang trỗi dậy, nếu thật lòng yêu thích, nghe được những lời này, chẳng lẽ không nên vội vàng hỏi thêm vài câu sao?

Cậu cảm thấy bất bình thay cho Hạ An Viễn, nhưng cậu biết mình không thể nói ra những cảm xúc này, không phải vì e ngại thân phận của người đàn ông đối diện, mà là vì e ngại cho Hạ An Viễn hiện đang sống cùng hắn ta.

Nhậm Nam hít sâu một hơi, đè nén những suy nghĩ đó xuống, nhìn thẳng vào ánh mắt của Kỷ Trì, cậu tiếp tục nói: “Lúc đó tôi không biết anh ấy bị đâm, trời mưa to, người lại đông, cảnh tượng hỗn loạn, à không, không thể nói là hỗn loạn, dù sao cũng chỉ có mình tôi bị đánh.” Như đang hồi tưởng lại cảnh tượng lúc đó, Nhậm Nam nắm chặt các ngón tay của bàn tay còn lại, nắm rất chặt, “Có rất nhiều người đứng xem, nhưng chỉ có mình anh Viễn xông ra giúp tôi. Tôi phải bảo vệ máy ảnh, không thể đánh trả, anh ấy vừa phải đỡ gậy gộc, vừa phải nói lý với bọn họ – nói lý, với những người đó, đám xã hội đen do chủ thầu công trường thuê đến, có lý lẽ gì để nói chứ, tôi đến đó vốn là để chụp lại những chuyện bẩn thỉu của bọn họ. Lúc đó tôi đã thấy anh ấy ngốc nghếch rồi, đến sau, thấy nói lý không được nữa, anh ấy liền im lặng, che chở tôi bên dưới, những cây gậy đó đều do một mình anh ấy chịu hết, suốt cả quá trình không hề kêu than một tiếng.”

Cậu dừng lại một chút: “Bọn họ thật sự rất tàn nhẫn, ngay cả công nhân của công trường mình cũng đánh, thấy tình hình như vậy, còn ai dám lên can ngăn nữa. Kỷ tổng… tôi đoán ngài chưa từng nghe thấy âm thanh đó, âm thanh… gậy gộc đập loạn xạ vào người phát ra, khiến tôi thực sự cảm thấy bọn họ đang muốn giết người, không biết đã qua bao lâu, nửa tiếng? Một tiếng? Mưa càng lúc càng to, cuối cùng ở đó chỉ còn lại hai chúng tôi, anh Viễn đợi bọn họ đi hết mới buông tay ra, người liền ngã lăn ra một bên, tôi bò dậy mới nhìn rõ mặt anh ấy, cũng mới phát hiện bụng anh ấy không biết từ lúc nào đã bị người ta đâm một nhát… máu đã bị nước mưa cuốn trôi hết rồi.”

Nhậm Nam cúi đầu, chìm vào hồi ức chiều hôm đó, cậu nằm giữa bùn đất, nước mưa và gậy gộc đều bị cơ thể Hạ An Viễn che chắn, bên tai vang lên rất nhiều âm thanh, tiếng mưa rơi tí tách, tiếng chửi rủa của đám người đó, tiếng gậy vung lên xé gió, tiếng rơi xuống người Hạ An Viễn đục ngầu hỗn loạn, rõ ràng nhất, thực ra còn có cả tiếng thở run rẩy của Hạ An Viễn.

Anh thực sự không hề kêu than một tiếng, hơi thở nén đau rơi vào tai Nhậm Nam, nặng nề, nóng rực, như bàn là inằn vào ký ức của Nhậm Nam, dù đã qua nhiều năm như vậy, ngồi ở đây nhớ lại, vẫn có thể cảm nhận được nguyên vẹn hơi ấm đó.

“Kỷ tổng, người này thật sự ngốc quá phải không? Vì một người xa lạ, mà bị thương tích đầy mình, cuối cùng còn mất cả việc.” Nhậm Nam ngẩng đầu, “May mà không bị thương vào chỗ hiểm, chỉ là vết sẹo đó… đến giờ vẫn chưa lành sao?”

Kỷ Trì nhìn Nhậm Nam một lúc với vẻ mặt vô cảm, rồi lấy hộp thuốc lá từ trong túi ra, theo thói quen lấy một điếu, đang định lấy bật lửa, bỗng nhiên như nhớ ra điều gì đó, lại nhét điếu thuốc trở lại.

Nhậm Nam thấy hành động này của hắn ta kỳ lạ, sau đó mới chợt nhận ra, quán cà phê kiểu này đa phần không cho phép hút thuốc.

Có lẽ do cơn nghiện thuốc lá đang hành hạ, khi ánh mắt cậu lại rơi vào tay Kỷ Trì, Kỷ Trì đã bóp méo hộp thuốc lá.

“Phải.” Một lúc sau, Kỷ Trì mới trả lời, giọng nói trầm thấp, “Đến giờ vẫn chưa lành.”

Hai người im lặng nhìn nhau hồi lâu, khách trong quán cà phê dần dần rời đi hết, chắc là sắp đến giờ làm việc rồi, Nhậm Nam lấy hết can đảm, cuối cùng cũng nói ra điều mình muốn nói: “Vì phải chăm sóc anh ấy, sau đó tôi và anh Viễn đã sống chung một thời gian, ngài chắc chắn cũng nhận ra, tôi thích anh ấy, anh Viễn tất nhiên cũng nhận ra, nhưng thực tế là, tôi còn chưa kịp tỏ tình với anh ấy, thậm chí còn chưa kịp xác nhận anh ấy có thích đàn ông hay không, thì đã bị anh ấy im lặng từ chối. Tôi cũng hiểu, anh ấy thích đàn ông, nhưng không thích tôi.” Nụ cười của Nhậm Nam pha chút cay đắng, “Tôi không có ý ép buộc, nếu không thì lúc đó cũng sẽ không nghe lời anh ấy mà rời khỏi nơi đó, chỉ cần anh ấy sống tốt, bình an, vậy là tôi mãn nguyện rồi. Tôi khá hiểu anh ấy, bây giờ anh ấy bằng lòng ở bên ngài, chắc chắn là có tình cảm với ngài, hơn nữa ở bên ngài tất nhiên là tốt, tốt hơn những gì tôi tưởng tượng rất nhiều, ngài chắc cũng rất thích anh ấy, nhưng… tôi muốn hỏi Kỷ tổng một câu, với thân phận như ngài, sự yêu thích này, có thể kéo dài bao lâu? Nếu không còn thích nữa, có thể đảm bảo anh Viễn sẽ không bị tổn thương gì không?”

Kỷ Trì khẽ nhướng mí mắt, hắn ta hỏi: “Sự yêu thích này?”

Đây là một câu hỏi ngược lại, như đang nghi ngờ sự nghi ngờ của Nhậm Nam.

Nhậm Nam mím môi, cầm cốc cà phê lên, chất lỏng bên trong lúc này đã gần nguội: “Nói những lời này có lẽ rất đáng bị đánh, nhưng tôi không nghĩ ra bất kỳ lý do nào, ngoài khuôn mặt, có thể khiến ngài thích anh Viễn đến mức gọi anh ấy là người yêu. Hoặc tôi có thể hỏi thêm ngài một câu nữa không – tại sao ngài lại thích anh Viễn?”

Không khí tĩnh lặng trong giây lát, mùi cà phê thoang thoảng theo nhiệt độ giảm dần, đã biến thành một mùi không mấy dễ ngửi, một lúc sau, Kỷ Trì là người cử động trước, hắn ta đưa tay lấy máy tính từ trong túi xách mang theo, đặt lên bàn mở ra, màn hình dừng lại ở chỗ hắn ta đã xem tối qua, vẫn chưa thoát ra.

Kỷ Trì nở một nụ cười gần như không thể nhận ra: “Vậy tại sao anh lại thích cậu ấy? Vì cậu ấy đã cứu anh sao. Nếu như vậy, đổi thành một người khác, cũng bảo vệ anh như Viễn, anh có phải cũng sẽ thích người đó như vậy không?”

Hắn ta xoay máy tính lại, đưa màn hình về phía Nhậm Nam. Hắn ta không đợi Nhậm Nam trả lời, thực tế là ánh mắt của Nhậm Nam đã theo động tác của Kỷ Trì chuyển sang màn hình máy tính, e rằng lúc này cũng không kịp trả lời.

Kỷ Trì nói nhẹ nhàng: “Mục đích tôi hẹn cậu Nhậm ra đây, thực ra chỉ là vì điều này.”

Bình Luận (0)
Comment