Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật (Dịch)

Chương 215 - Chương 215: Nghệ Thuật Là Nổ Tung (1)

Chương 215: Nghệ thuật là nổ tung (1) Chương 215: Nghệ thuật là nổ tung (1)Chương 215: Nghệ thuật là nổ tung (1)

Lúc này, trong lòng Hùng khẽ động, gọi lại tâm phúc đi theo hắn.

Tên của người đàn ông đó là 'Mã, có khuôn mặt như ngựa, thân cao một mét chín, cao hơn đám người xung quanh, là thập phu trưởng dũng mãnh nhất dưới tay hắn.

Hùng nhìn xuống hắn ta và nói.

- Cậu dẫn bộ hạ đi về phía tây, tập kích lò gạch ven sông, có thể bắt tù binh thì bắt, bắt không được thì chạy về phía nam, chúng ta ở đó chờ cậu hội hợp.

Mã ôm quyền lĩnh mệnh.

- Vâng!

Dứt lời, thập phu trưởng này không chút hàm hồ, lập tức mang theo mười bộ hạ của mình, tăng nhanh bước chân đi về phía tây.

Mười một người.

Thừa dịp bóng đêm đột kích một doanh địa, dư dả.

Sau đó, Hùng tiếp tục nhìn về phía các bộ hạ còn lại, với một nụ cười tàn nhẫn trên khuôn mặt của mình.

- Chúng ta đi về phía nam.

- Đi phía trước chờ bọn họ. ...

Tuyết rơi dày tuy rằng hơi ngừng, nhưng khí lạnh trong rừng rậm lại chưa tan đi, nhất là tiếng gió bắc thổi qua rừng phát ra tiếng lạch cạch, luôn làm cho cho thần kinh người ta căng thẳng.

Đối với mệnh lệnh của thủ lĩnh tự mình đưa ra, Mã không dám có bất kỳ sơ suất nào, một bên nhanh chóng đi về phía dòng sông phía tây, một bên cẩn thận cảnh giác uy hiếp trong rừng rậm.

May mắn thay.

Không có mai phục ở đây.

Có lẽ, như thương nhân kia nói, những người sống sót man rợ kia đang chơi đùa nhảy múa ở trang trại của mình, không nhận thấy rằng cái chết đang đến gần.

Rìa rừng rậm, đã có thể nhìn thấy lửa trại đung đưa.

Một nhóm kẻ cướp đoạt bước nhanh hơn, rất nhanh tiến lên về phía sáng ngời kia.

Chẳng bao lâu, họ nhìn thấy một loạt các nhà kho được xây dựng dọc theo bờ sông ở phía tây nam của dòng sông.

Túp liều được phủ bằng vải nhựa, ngược lại không nhìn thấy người ở bên trong, tuy nhiên cửa lại bày rìu, xẻng các loại dụng cụ khai hoang.

Chính giữa liều là đống lửa ở trong vòng đá, xung quanh còn có một ít xương cốt vừa gặm xong không bị ném ở đó.

Nhìn doanh địa trước mắt, trên mặt Mã dần dần hiện lên một nụ cười tàn nhẫn, lên nòng súng trường ống sắt trong tay, cắm lưỡi lê vào phía dưới nòng súng.

- Lát nữa chúng ta lặng lẽ mò vào, cũng đừng lên tiếng.

- Có thể không dùng súng, tận lực đừng dùng.

- Nếu có người phản kháng, trực tiếp đâm chết.

Được sếp dặn dò, những kẻ cướp đoạt hoặc lắp lưỡi lê cho nòng súng, hoặc rút ra những vũ khí cận chiến như búa đinh, mâu ngắn từ bên hông, chuẩn bị sẵn sàng tàn sát kẻ thù trong giấc ngủ.

Một đám người lặng lẽ lại gân, vô thanh vô tức đi vào doanh trại, chia làm ăn ý hai người một cái lều, một trái một phải khống chế cửa.

Mắt thấy tất cả lều trại đều bị khống chế, Mã giơ tay phải lên, ra hiệu hành động, một đám người cùng nhau ra tay, dùng lưỡi lê vén rèm cửa liều...

Sau đó.

Tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người.

Bên trong không có gì.

Không, cũng không thể nói hoàn toàn không có gì.

Hầu như tất cả các nhà kho đều có một thùng sắt phủ đầy nhựa gõ.

- Mau tản ra. Sắc mặt Mã trở nên điên cuồng, là người đầu tiên phản ứng lại, lớn tiếng quát.

Tuy nhiên, cuối cùng vẫn chậm hơn một bước.

Ước chừng mười ngọn lửa bùng phát, giống như châu chấu bay từ bên kia sông nhỏ, liên tiếp rơi vào doanh trại.

Vải nhựa trên liều bị lửa bốc cháy, trong nháy mắt co lại thành từng giọt dầu đang cháy rơi xuống, sau đó châm lên thùng sắt được bọc bằng nhựa gỗ, cùng với thuốc súng đặt trong thùng sắt.

Âm ầml!

Từng vụ nổ như phản ứng dây chuyền vang lên, liên tiếp tàn phá bừa bãi trong doanh địa, những kẻ cướp đoạt vừa chạy trốn được một nửa, khói dày đặc bọc lấy rất nhiều mảnh sắt và ánh lửa nổ tung đã nuốt bọn họ vào.

Hai tên cướp bóc bị giết chết tại chỗ.

Chín người còn lại không chết cũng mang theo thương tích.

Có một người xui xẻo bị lửa đốt, ngã nhào trên mặt đất điên cuồng lăn lộn, trong miệng phát ra tiếng kêu khóc gào thét thảm thiết.

Tiếng kêu thảm thiết càng ngày càng yếu, chỉ chốc lát sau đã không còn tiếng vang.

Mắt thấy bộ dáng thê thảm của bộ hạ mình, trong nháy mắt lại giảm nhân số, hai mắt Mã trừng to, đầy tơ máu, hận không thể cắn nát răng, giận dữ quát.

- Đám hèn nhát tụi mày! Đánh lén là bản lĩnh gì.

- Nếu là đàn ông thì đi ra đánh một trận với lão tử.

- Khụ——-

Khói sặc yết hầu.

Không để ý một mảnh máu thịt mơ hồ sau lưng, hắn vùi đầu chui ra khói dày đặc cuồn cuộn, súng trường trong tay bắn từng phát hướng đến bên kia sông.

Bang ——I

Ánh lửa lóe lên, tiếng súng loạn xạ.

Những kẻ cướp đoạt còn lại cũng nhao nhao phản kích về phía cung tiễn bắn tới, nhưng bắn hơn mười phát, ngay cả người cũng không thấy một ai, chỉ nhìn thấy mũi tên bay qua đỉnh đầu.

Tinh thần bắt đầu dao động.

Không chỉ có Mã hoảng hốt, thủ hạ của hắn đều hoảng hốt, bắt đầu vừa đánh vừa lui.

Mà người chơi mai phục ở phía tây lúc này lại hưng phấn xoa tay, chỉ chờ thời cơ vừa đến sẽ giết qua.

- Tức giận! Tức giận! Ha ha ha, đám này còn biết tức giận.

- Quái lớn tỉnh anh nha! Tôi nghĩ hắn là thập phu trưởng.

- Mẹ kiếp, thập phu trưởng! Nhanh lên! Các anh em, nhớ bắt sống!

- Xông lên!

- Ngươi chết ta sống!

- DeMarcia muôn năm!

- Vì canh nấm của Nha Nha.

Người chơi vừa la hét, vừa hưng phấn giết ra từ trong bụi cây bên cạnh, từng câu cổ vũ từ ông cha truyền lại vang lên, và không có một câu nào giống nhau.

Cùng lúc đó, người chơi chỉ viện bên kia sông cũng ngừng bắn tên, nhao nhao rút xẻng, rìu và liêm ra, đi qua bãi cạn sâu tới mắt cá chân, phối hợp với đồng bạn phát động vây công về phía bên kia, gia nhập trận cuồng hoan này.

Bốn phương tám hướng đều là người!!

Tiếng súng, tiếng bước chân, tiếng hô giết vang vọng khắp nơi, dưới sự yểm hộ của bóng đêm như thủy triều dâng tới, căn bản không biết có bao nhiêu người, càng không biết người từ đâu tới.

Vừa chui ra từ trong ánh lửa, những kẻ cướp đoạt vọt vào trong rừng rậm, chỉ cảm thấy hai mắt giống như bị bôi một chậu mực, cái gì cũng không nhìn thấy.

Mã phí sức rút bỏ chỗ lắp đạn, lấy ra chỗ vỏ đạn bị kẹt ra, đồng thời quát lớn ra lệnh cho bộ hạ của mình.

- Rút lui! Rút lui vê phía nam. Trong lòng còn một tia lý trí nói cho Mã biết, hiện tại con đường sống duy nhất của bọn họ, chính là hội hợp cùng đại bộ đội phía nam.

Tuy nhiên, ngay cả chuyện hắn có thể nghĩ đến, người nào đó sẽ không nghĩ đến?

Phòng tuyến nghênh đó đại bộ đội ở phía nam, nếu như xuyên qua doanh địa đang cháy chạy trốn về phía bắc, hắn còn có một con đường sống, chạy về phía nam cơ hồ chẳng khác nào dùng mặt xông vào chiến hào.

Ngay khi Mã và một đám bộ hạ bị đánh đến đau đầu, tinh nhuệ của Huyết Thủ thị tộc đang tiến quân về phía căn cứ tiền đồn cũng nghe thấy tiếng nổ truyền đến từ phía tây bắc.

- Tình huống gì?

- Hình như là từ lò gạch bên bờ sông truyền đến...

- Chẳng, chẳng lẽ là đám người Mã xảy ra chuyện?!
Bình Luận (0)
Comment