Trò Chơi Nguy Hiểm

Chương 50


Hắn đi lên phía trước, nhìn thoáng qua bộ dáng Lôi Dận chằm chằm đợi Mạch Khê uống sữa, liền cung kính nói: “Lôi tiên sinh, danh sách đã về tay chúng ta!”Lôi Dận vẫn dừng tầm mắt trên người Mạch Khê, nghe thấy vậy thì cười lạnh: “Xem ra con cáo già Áo Kim cũng đã thức thời! Không sai, con mồi giảo hoạt cũng không nể đến quan hệ thân tình!”Bên môi Phí Dạ cũng là vẻ lạnh lùng, không khó nhìn ra hắn đối với Áo Kim có biết bao châm chọc, “Có điều, tuổi già Áo Kim sẽ phải ngồi trên xe lăn!”“Có gì là không thể?”Lôi Dận thấy Mạch Khê uống sữa xong thì cầm chiếc khăn ăn, tự nhiên lau khóe miệng cho cô, thấy cô hơi trốn tránh thì nhíu mày một chút, “Đây chính là báo ứng! Năm đó hắn làm chuyện gì thì trong lòng tự biết rõ.

Những người trong bản danh sách đó, cậu mau đi xử lý đi, còn nữa…đưa tiểu thư đến trường!”Nói xong, hắn liền đứng dậy, rời khỏi phòng ăn.Phí Dạ ngẩn ra, lập tức nhìn theo bóng lưng cao lớn của Lôi Dận, hạ thấp người, “Vâng, Lôi tiên sinh!”…Trên đường đến trường, không khí có chút áp lực.

Mạch Khê trầm mặc ngồi phía sau xe, đôi mắt xinh đẹp mở to không hề chớp nhìn phong cảnh bên ngoài, ánh mắt lại vô cùng trống rỗng.


Trải qua sự khủng hoảng ngày hôm qua, cô cảm thấy cả thể xác và tinh thần đều thực mệt mỏi.Phí Dạ vững vàng lái xe, vẫn luôn nhìn khuôn mặt Mạch Khê qua kính chiếu hậu.

Trên vầng trán cương nghị của hắn hiện lên vẻ đau lòng, sau một hồi, hắn cúi đầu nói: “Thực xin lỗi, cảnh tượng ngày hôm qua dọa đến cô rồi…”Giọng nói trầm thấp của người đàn ông đánh tan bầu không khí yên lặng trong xe, cũng khiến Mạch Khê hoảng hốt.

Cô liếc mắt nhìn Phí Dạ, lại từ kính chiếu hậu chạm phải ánh mắt hắn, trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp, “Mọi chuyện không liên quan đến anh, hôm qua, cha nuôi có gây khó dễ với anh không?”Cô nghĩ đến việc hôm qua hắn muốn dẫn cô về nhà mình, nếu chuyện này bị cha nuôi biết, còn không hiểu sẽ tra hỏi ra sao nữa.Phí Dạ nhìn về phía cô, ánh mắt tràn ngập vẻ bối rối, hắn không nghĩ đến cô sẽ tinh ý như thế, thậm chí còn quan tâm đến an nguy của hắn.

Chuyện này cũng không phải chuyện người con gái mười tám tuổi phải lo lắng.Dừng một chút, hắn hơi cong khóe môi, “Cám ơn tiểu thư Mạch Khê quan tâm, Lôi tiên sinh không hề làm khó tôi.”Mạch Khê dựa thân mình nhỏ bé vào ghế, nhìn bóng lưng ổn trọng của Phí Dạ, một lúc sau như là suy tư mà hỏi:“Phí Dạ, tại sao anh lại muốn thay cha nuôi làm việc?”Phí Dạ đánh tay lái, chiếc xe vòng qua đoạn cua, thản nhiên cười, “Lôi tiên sinh làm việc rất mạnh mẽ, quyết đoán; là ân nhân cứu mạng tôi, lại là thần tượng của tôi, tôi học hỏi được từ Lôi tiên sinh rất nhiều!”Mạch Khê dễ dàng nhìn thấy từ đôi mắt hắn sự trung thành, không khỏi thở dài, “Là con người, nhất định phải tàn nhẫn như vậy sao?”Dường như nghe được sự oán thán trong lời nói của cô, Phí Dạ nói: “Tiểu thư Mạch Khê, Lôi tiên sinh làm chuyện gì cũng có nguyên nhân, có nhiều việc không đơn giản như cô tưởng tượng đâu.”“Thế còn chuyện tối hôm qua? Ông ấy đã nổ súng làm Thánh Trạch và cha anh ấy bị thương!”Mạch Khê không đồng ý mà nói.

Tuy rằng cô biết Phí Dạ là trợ thủ đắc lực nhất bên cạnh cha nuôi, nhưng trước mặt hắn, cô vẫn ít nhiều cảm thấy thoải mái.

Dù sao hắn vẫn còn hơn cha nuôi, có một chút tình người.Phí Dạ nhìn cô, bất thình lình hỏi: “Tiểu thư Mạch Khê thực sự thích Thánh Trạch?”Mạch Khê bị hắn hỏi thì có chút sửng sốt, sau một lúc lâu mới nói: “Anh ấy là bạn trai tôi, tối thiểu cha nuôi cũng không nên dùng phương thức vô đạo đức ấy để bắt Thánh Trạch phải chia tay!”Cô không trả lời trực tiếp là thích hay không thích.Phí Dạ dường như nghe ra độ do dự của cô, ánh mắt trở nên dịu dàng, “Tiểu thư Mạch Khê hiểu lầm Lôi tiên sinh rồi, trên thực tế là cha của Thánh Trạch năm xưa đã làm chuyện có lỗi với Lôi tiên sinh.


Việc Lôi tiên sinh làm tối qua thật sự đã là khoan hồng độ lượng rồi.”Mạch Khê sửng sốt, “Nhưng Thánh Trạch vô tội…”“Tiểu thư Mạch Khê nghĩ thế sao? Nếu Lôi tiên sinh không làm như vậy thì tiểu thư sao biết được Thánh Trạch không yêu đương thật lòng?” Ngữ điệu của Phí Dạ thậm chí không lên cao, chính là thản nhiên hỏi lại.Mạch Khê không nói, tuy rằng việc cha nuôi làm cô khó có thể chấp nhận được, nhưng những gì Phí Dạ nói là thật……“Khê nhi, Khê nhi…”Lúc Mạch Khê từ nhà ăn đi ra thì bóng dáng quen thuộc của Thánh Trạch chặn cô lại.Vào giữa trưa, ánh nắng rực rỡ chiếu lên người Thánh Trạch, hai mắt hắn nhìn qua thực mệt mỏi, thậm chí cánh tay vẫn còn băng bó.Mạch Khê nhìn hắn một cái, không nói gì chỉ xoay người muốn đi.“Khê nhi…”Thánh Trạch dùng tay kia giữ cô lại, giọng điệu thành khẩn nói: “Anh chỉ muốn nói với em mấy câu, nói xong anh sẽ đi.”Mạch Khê hơi giật mình sửng sốt một chút, lại nhạy cảm phát hiện bóng dáng một người con gái đứng cách đó không xa, như là đang chờ đợi.

Cô giật mình hiểu ra, cười lạnh một tiếng, “Anh thật sự phải đi rồi!”Nghĩ đến người kia chính là vị hôn thê hắn nói, nghĩ đến chính mình thật sự là đui mù, ma xui quỷ khiến mới nhận lời hắn, cô lại càng bội phục người con gái kia, có thể đợi vị hôn phu của mình chia tay với một người con gái khác.Thánh Trạch nhìn theo ánh mắt cô, cười khổ nói: “Kỳ thật, cô ấy đã sớm biết quan hệ giữa anh và em.”Mạch Khê run lên, theo bản năng nói: “Thánh Trạch, anh cũng đủ đê tiện đấy!”Đối mặt với sự lên án của Mạch Khê, Thánh Trạch không hề tức giận, vẻ áy náy trên mặt cũng đậm hơn.“Đúng, anh không nên đã có vị hôn thê rồi còn đùa giỡn em.

Khê nhi, anh biết tất cả là anh sai.”Mạch Khê kìm chế cơn tức giận trong lòng, lạnh lùng nói: “Anh nói xong rồi thì đi đi, cô ấy đang chờ anh, chiều nay tôi còn có tiết học.”“Khê nhi…”Thánh Trạch chắn trước mặt, nhìn cô không chớp mắt, “Em hãy tin anh, anh…anh thật sự thích em.


Lúc trước theo đuổi em là bởi thấy em rất đẹp.

Chỉ là sau này anh phát hiện mình thật sự yêu em, anh…”“Thánh Trạch!”Mạch Khê chặn lời hắn, “Cũng xem như tôn trọng tôi đi!”Trên vầng trán cô lộ vẻ xa cách, lạnh lùng, “Anh cũng phải tôn trọng vị hôn thê của mình đi, mong anh sau này không cần nói lại nữa…”“Thực xin lỗi…”“Được rồi, đối tốt với cô ấy đi.

Người phụ nữ có thể khoan dung cho anh đi ‘trêu hoa ghẹo nguyệt’ không có nhiều đâu, chỉ cô ấy là người thích hợp với anh nhất.” Mạch Khê rắn rỏi nói..

Bình Luận (0)
Comment