Trò Chơi Nguy Hiểm Xin Đừng Lún Sâu!

Chương 9


Sáng ngày hôm sau, Triệu Uyển Dư tỉnh dậy, bất giác nhớ lại hành động ngày hôm qua của Hoắc Lãng Triết, cô giận sôi máu, hận không thể đem anh ta chôn sống!
Sao anh ta có thể hành động như vậy!!!! Tên điên xấu xa đó, tại sao lại có thể bắt nạt cô!
"Em ngồi ngây ở đó làm gì? Không lẽ tại vì hôm qua tôi dừng giữa chừng khiến em không vui?"
Hoắc Lãng Triết đùng cái xuất hiện ở cửa! Giọng nói nhàn nhạt của anh khiến cô giật bắn người, anh ta có phải quỷ không vậy? Lại còn trưng ra bộ mặt quân tử đó nữa!
"Mới sáng sớm, anh lại muốn nổi điên cái gì?”
Nói rồi cô lười biếng leo xuống giường, bước về phía anh.

Vẻ mặt đột nhiên tươi cười làm anh hốt hoảng, anh muốn biết lúc này trong đầu cô đang suy tính điều gì?
Quả không ngoài dự đoán của anh, cô có âm mưu!
Triệu Uyển Dư dùng chân, vừa định đá thật mạnh lên chân của anh, thì Hoắc Lãng Triết bất ngờ bước sang một bên.
Trước một màn trả thù trẻ con này của cô, Hoắc Lãng Triết không khỏi bật cười.
Cô không ngờ Hoắc Lãng Triết lại né được đòn tấn công của mình nên đã đồn toàn lực vào chân, thành ra mất đà, đạp hụt vào không khí, cơ thể theo quán tính mà ngã thoài thề phía trước.
Hoắc Lãng Triết sợ cô bị thương, nhanh chóng đỡ cô kéo vào người mình.
Con mèo nhỏ này, gan quá đấy! Hở chút là tấn công anh!
Hoắc Lãng Triết khẽ thì thầm, giọng nói mang đậm ý trêu ghẹo.
"Luật sư Triệu muốn tiếp tục chuyện dang dở tối qua đến vậy cơ à?"
Triệu Uyển Dư tức đến mặt đỏ tía tai, rất muốn tát cho anh ta một cái, thật ngông cuồng mà!
Vô sỉ….Đại vô sỉ!
Biến thái….Đại biến thái!
Hoắc Lãng Triết mà đứng thứ hai, không ai dám tranh vị trí thứ nhất!
Triệu Uyển Dư không muốn đôi co thêm, cô tự mình vọt khỏi người của anh,
"Tôi ra ngoài ăn!”
Hoắc Lãng Triết không hiểu, nhớ lại hôm qua thấy hộp bánh mì của cô, bèn hỏi:
“Tại sao lại ra ngoài, người làm ở đây đâu hết rồi?”

Trời! Anh ta nhắc tới người làm cô mới nhớ ra ở đây ngoài cô ra còn có người ở!
“Làm việc của mình hết rồi, tôi tới đây cũng chẳng khác nào hồn ma bóng quế, bay tới bay lui thôi! Không cần quan tâm tới đâu!”
Triệu Uyển Dư xua tay đáp.
“Họ không chuẩn bị đồ ăn cho em?”
Triệu Uyển Dư thấy anh quan tâm thì có chút bực mình.

Bây giờ mới hỏi han cô ăn uống như thế nào, không phải anh chính là người cầm đầu bắt nạt cô sao!
“Muốn ăn thì tự đi mà kiếm! Cô giúp việc bé bỏng của anh nói đấy!”
Triệu Uyển Dư tuỳ tiện nói rồi quay người bước xuống tầng.

Hoàn toàn không để ý tới sắc mặt đang tức giận của anh.
Không phải anh đã gọi về nói phải chuẩn bị đồ ăn cẩn thận cho cô rồi sao? Vậy mà cả gan làm trái ý anh? Lệ Hải, cô ta làm vậy là đang muốn chống lại anh?
—————
Lúc đi ngang qua nhà ăn, Triệu Uyển Dư đã thấy mấy người giúp việc và cái người tên Lệ Hải kia đang bận bịu chuẩn bị một bữa sáng thịnh soạn.
Trời! Đúng là đức vua giá lâm mà!
Mấy ngày anh không ở nhà, cô còn tưởng mấy người kia nhịn đói hết lượt cơ.
Triệu Uyển Dư vừa mới bước ra cửa, đã bị Hoắc Lãng Triết gọi lại: “Em quay lại đây cho tôi!”
Cô bất mãn, nhưng vẫn quay người, đi về phía tên tổng tài hách dịch kia: “Gì nữa, tôi muốn ra ngoài, tôi muốn ăn cơm anh hiểu không!”
Hoắc Lãng Triết không nhiều lời, anh kéo cô vào nhà ăn, ấn người cô ngồi xuống ghế, nhẹ nhàng ra lệnh:
“Ngồi yên đây đi!”
Nói rồi sắc mặt thay đổi 360 độ.
Tính cả Lệ Hải thì còn có hai người giúp việc trung tuổi khác.
“Mấy người giải thích chuyện này như thế nào đây?”
Lời của Hoắc Lãng Triết giáng xuống, hệt như sét đáng giữa trời quang, khiến cả ba người sợ hãi, chỉ biết cúi đầu.
Triệu Uyển Dư nhìn ba người giúp việc kia bị anh doạ tới mức đứng còn run, cô muốn lên tiếng phân bua, lại thấy Lệ Hải hai tay đang bấu vào nhau thì tự nhiên thích thú, yên lặng mà quan sát.

“Lệ Hải!”
“Dạ!” Lệ Hải giật mình đáp.

“Tôi đã gọi về dặn như thế nào, tại sao cô và hai người kia lại làm trái lời tôi?” Hoắc Lãng Triết lạnh lùng lên tiếng.
Lệ Hải sợ tới mức không dám ngẩng mặt lên, một người chưa hiểu dõ ý anh, nói:
“Thiếu gia, không phải ngài nói kệ cô ấy sao?”
Ha! Triệu Uyển Dư khẽ nhếch môi: Hoắc Lãng Triết, anh thật sự đối đãi với tôi ‘rất tốt’! Lệnh ban xuống lại quên, như vậy là không được rồi!
Người bên cạnh cũng nói thêm: “Chúng tôi chỉ nghe theo lệnh của thiếu gia, ngài bảo sao làm vậy.

Nửa ý làm trái cũng không dám!”
“Hoắc Lãng Triết à!” Triệu Uyển Dư im lặng từ đầu tới giờ, cuối cùng cũng lên tiếng.

Dựa vào thái độ của hai người giúp việc kia cho thấy những điều cô vừa nghe hoàn toàn là sự thật.

Cô luôn nghĩ anh bày trò trả thù mình, hiển nhiên không sai!
“Anh không cần phải làm khó bọn họ.

Tôi biết anh không ưa gì tôi, vậy nên không thể trách anh được, Hoắc…”
“LỆ HẢI!”
Triệu Uyển Dư còn chưa nói xong, Hoắc Lãng Triết đã cáu gắt quát lên, tay đập mạnh xuống bàn.

Hại cô lời muốn nói ra nhanh chóng bị nuốt xuống.
Lệ Hải sợ hãi quỳ rạp xuống đất, “Thiếu gia…Lệ Hải biết tội…xin thiếu gia bỏ qua lần này cho Lệ Hải!”

“Tôi gọi về, cô là người nghe, tôi nói phải chuẩn bị đồ ăn cho cô ấy giống như khi có mặt tôi ở nhà.

Những gì tôi nói qua điện thoại, cô không nghe lọt tai câu nào sao?” Hoắc Lãng Triết gằn lên từng chữ.

Thái độ không tin tưởng vừa rồi của Triệu Uyển Dư, cho rằng tất cả là do anh sắp xếp khiến anh vô cùng tức giận.
“Nếu không nể tình bố mẹ cô đã cống hiến làm việc cho Hoắc gia suốt bao năm, tôi đã tống cổ cô ra khỏi đây từ lâu rồi.

Cô là không muốn làm việc tại đây nữa?”
“Thiếu gia…xin thiếu gia bớt giận, là tôi sai…nhưng cũng vì không thích tính cách ương ngạnh của luật sư Triệu nên…nên tôi mới phạm sai lầm lớn.”
“Là Triệu Uyển Dư ương ngạnh hay do gan cô quá lớn?”
“Không…Lệ Hải không dám….” Lệ Hải khóc lóc thảm thiết, vội vàng giải thích.

Cô biết nếu thiếu gia biết cô làm trái lệnh sẽ rất tức giận, nhưng giận đến mức này thì cô hoàn toàn không lường trước được! Thấy không lay chuyển được cơn nóng giận của Hoắc Lãng Triết, Lệ Hải chỉ còn nước quay ra cầu cứu Triệu Uyển Dư: “Luật sư Triệu….là tôi cả gan không ưa cô….làm sai những gì được dặn dò….tôi biết mình đã không phải, xin cô thương xót, nói với thiếu gia một tiếng…tha cho tôi lần này thôi.”
Triệu Uyển Dư không ngờ cô nàng này quay xe nhanh đến như vậy, mặc dù trước giờ cô ta luôn tìm cách kiếm chuyện với cô, nhưng thấy cô ta khóc lóc thảm thương như vậy, nét mặt lại hối lỗi, Triệu Uyển Dư cơ bản đã mềm lòng.
Nhưng vừa rồi Hoắc Lãng Triết quát lên, nếu nói không sợ thì chính là cô đang nói dối.
“Này…” cô dè dặt lên tiếng, “Anh không cần làm căng đâu….dù sao cũng không ảnh hưởng gì tới tôi.”
Hoắc Lãng Triết bất mãn, “Không ảnh hưởng? Không phải vừa rồi luật sư Triệu đã nghi ngờ sao?”
Triệu Uyển Dư im bặt.

Phải rồi, đúng là tôi nghi ngờ anh đó, ai bảo anh chỉ biết bắt nạt tôi!
“Chuyện đó là của khi nãy, giờ tôi tin anh rồi.” Triệu Uyển Dư biết nếu giải thích thêm anh sẽ bắt bẻ, vậy nên vào thẳng vấn đề “Hoắc Lãng Triết, anh tha cho bọn họ đi.”
“Em cao thượng quá!” Hoắc Lãng Triết mỉa mai.
Cô nhún vai, cứ coi là đúng đi.
“Lệ Hải, đây là lần cuối cùng tôi cảnh cáo cô, nếu còn tái phạm nữa tôi sẽ không nể mặt bố mẹ đã mất của cô đâu.”
Hai mắt Lệ Hải đã sưng đỏ, nghe Hoắc Lãng Triết nói vậy liền vội vàng gật đầu.
Bằng mọi giá cô cũng phải ở lại đây, ở bên cạnh thiếu gia.

Dù có phải diễn trò, hay làm bất cứ điều gì đi chăng nữa!

Lệ Hải có bày ra dáng vẻ đáng thương đến đâu thì cũng chẳng đổi lấy được một chút thương hại từ Hoắc Lãng Triết.

Anh quay sang chỉ vào một người giúp việc, “Cô Đường, báo với thím Châu thu xếp nhanh chóng chuyện ở quê rồi lập tức trở về đây cho tôi”
Người họ Đường lập tức đáp: “Vâng thưa thiếu gia!”
“Cả cô nữa cô Lưu, mau hâm lại dồ ăn cho tôi!”
Cô Lưu lập tức làm theo.

Đồ ăn rất nhanh đã được hâm nóng lại.

Lúc này Hoắc Lãng Triết mới cho mọi người lui ra ngoài.
Triệu Uyển Dư cứ tưởng không có bọn họ sợ hãi đứng kia, không khí sẽ dễ thở hơn, nhưng xem ra cô đã nhầm rồi.
Hoắc Lãng Triết đẩy một cái ghế sang ngay cạnh cô, thoạt rồi ngồi xuống đó.
"Từ nay, em phải ăn đủ ngày ba bữa cho tôi, thím Châu sẽ thay tôi giám sát em!”
Nói thì hay lắm, anh có chắc bản thân mình cũng ăn đủ ngày ba bữa không? Công việc của cô đã nhiều, công việc của anh còn nhiều gấp mấy lần cô.
Triệu Uyển Dư coi như không nghe thấy, bắt đầu ăn những món trên bàn.
“Còn nữa, người làm ở đây tuỳ ý em sai bảo, nếu ai cả gan làm trái ý em, em phải nói lại cho tôi biết.

Lần này nếu không phải em ra mặt giúp Lệ Hải, thì tôi đã quyết không tha rồi.”
Triệu Uyển Dư không muốn vừa ăn mà cứ phải nghe anh lải nhải bên cạnh bèn gắp ngay một miếng thịt bò tống vào miệng anh.
“Ăn đi, anh nhiều lời quá.” Triệu Uyển Dư cằn nhằn.
Hành động này của cô khiến Hoắc Lãng Triết không khỏi thích thú, vừa nhai, vừa chỉ tới chiếc đĩa miến xào cạnh cô “Gắp cho tôi cái đó đi”
Cô nhăn mặt, “Anh không có tay à?”
“Không có!” Hoắc Lãng Triết thản nhiên đáp.
Triệu Uyển Dư hết cách, đành miễn cưỡng làm theo.
Hoắc Lãng Triết thấy cô ngoan ngoãn thì tâm tình cũng nhẹ nhõm hẳn.

Dù sao mấy ngày không gặp, anh cũng đã nhớ cô đến phát điên rồi!.

Bình Luận (0)
Comment