Trò Chơi Nói Dối

Chương 9

Tôn Chân trở về nhà Hữu Lượng với cơ thể đầy mệt mỏi, trước khi lấy ra chìa khoá, cô chần chừ một hồi, khó khăn lắm mới lấy được can đảm để mở cửa.

Vừa vào cửa cô đã thấy Hữu Lượng im lặng ngồi trên chiếc sô pha trong phòng khách, cô bước qua đó, ngồi xuống bên cạnh Hữu Lượng, nhưng mãi mà anh chẳng mở lời nói chuyện.

Cuối cùng Tôn Chân không thể bình tĩnh nổi nữa, mở miệng định giải thích: "Em và nhà xuất bản có ký hợp đồng giữ bí mật, nếu vi phạm hợp đồng sẽ phải bồi thường rất nhiều tiền, cho nên..."

"Em biết ở công ty có bao nhiêu người đang cười nhạo anh không?" Cuối cùng Hữu Lượng cũng lên tiếng, giọng điệu lại buốt giá như đá.

Lòng Tôn Chân nguội lạnh.

"Cấp trên của anh hỏi anh, cái cô gái hồi trước cùng chúng ta đi chuyến du lịch cơ quan thật sự là X sao?" Hữu Lượng còn chẳng nhìn thẳng vào Tôn Chân lấy một cái, tiếp tục tự lẩm bẩm: "Lúc trước có nói thế nào em cũng chẳng chịu sống chung với anh, là vì sợ anh phát hiện ra sao?"

Tôn Chân nhìn người đàn ông trước mắt, bỗng cảm thấy thật xa lạ.

Hữu Lượng lấy ra một chiếc hộp đựng nhẫn, đặt trước mặt Tôn Chân, nói: "Chiếc nhẫn này anh đã chuẩn bị rất lâu rồi, anh vẫn luôn muốn sống cùng với em, ở bên em cả đời, nhưng anh chẳng tài nào nghĩ rằng em lại giấu giếm anh như vậy, em nghĩ anh là loại tiểu nhân bán đứng bạn gái của mình để lấy một trang tin tức sao?"

Tôn Chân nhìn chiếc nhẫn kia, có nỗi khổ mà chẳng thể nói ra.

Lạ thật đấy, lúc trước cô sợ Hữu Lượng lấy nhẫn ra như thế, nhưng giờ thật sự được thấy rồi, cô lại thấy mâu thuẫn, rất muốn nghe được chính miệng Hữu Lượng cầu hôn cô... Ít ra, như vậy có thể chứng minh, xung quanh cô có những chuyện sẽ không thay đổi.

Sẽ không vì cô bỗng nhiên biến thành X mà thay đổi.

Tôn Chân cảm thấy ánh mắt trở nên mơ hồ, cô nghe thấy Hữu Lượng tức giận gào lên: "Đừng có khóc! Cô khóc cái gì chứ?!"

Cô thấy Hữu Lượng quăng mạnh chiếc nhẫn lên trên sàn, sau đó đứng dậy, chỉ vào cửa chính nói: "Nhà văn X sao lại bằng lòng hạ mình sống ở cái chỗ nhỏ hẹp nghèo kiết của tôi chứ? Mời cô đi cho, dù sao cô vốn đã chẳng muốn sống chung với tôi, không phải ư?"

Hữu Lượng đi vào trong phòng, đóng mạnh cửa lại.

Nước mắt Tôn Chân không ngừng rơi.

Hoá ra đây chính là cảm giác bị cô lập.



Tưởng Cần nhìn Tôn Chân mắt sưng đỏ, tinh thần ủ rũ, không kìm được nhíu mày lại.

Anh suy nghĩ một lúc, đưa ra quyết định: "Chúng ta huỷ bỏ buổi ký tặng sách vậy."

"Tại sao?" Tôn Chân ngẩn người.

"Để cô cứ như này đi gặp người hâm mộ, sẽ chỉ làm ảnh hưởng đến hình tượng. Tôi có trách nhiệm phải bảo vệ tốt hình tượng của cô."

"Lỡ hẹn ngay sát giờ như thế, có ổn không? Người hâm mộ sẽ không tức giận sao?" Tôn Chân hỏi.

"Cô phải biết, bắt từ khi X mới xuất hiện họ đã không ngừng tưởng tượng xem cô là người như thế nào, để cô ra ngoài đối phó họ với cái bộ dạng này, tôi thà để họ đợi thêm một thời gian nữa, cũng không muốn họ thất vọng ngay lúc này."

Tôn Chân trầm ngâm suy nghĩ.

Vào lúc Tưởng Cần cầm mic lên, chuẩn bị tuyên bố, Tôn Chân bỗng bước dài lên phía trước, đè mic lại.

Tưởng Cần hơi giật mình.

"Đợi chút, đừng huỷ buổi ký tặng sách." Tôn Chân kiên định nói.

Đằng nào cô cũng chẳng còn gì nữa, giờ cô chỉ còn lại cái thân phận "X" này thôi, cô không muốn dễ dàng vứt bỏ.



Khi Tôn Chân xuất hiện ở địa điểm diễn ra buổi ký tặng, người hâm mộ không kìm được gào thét.

Cô xốc lại tinh thần, mới ban đầu chỉ là cố nặn ra nụ cười, nhưng cô mau chóng ảnh hưởng bởi bầu không khí vui vẻ từ những người hâm mộ, càng ký càng quen tay, cả người đều đắm chìm trong thứ thanh danh hư ảo này.

Hết cuốn này tới cuốn khác được đưa tới trước mặt cô, hết món quà này tới món quà khác của người hâm mộ được chất đống bên cạnh cô, vẻ mặt của mỗi một người tới trước mặt cô đều tràn đầy sự sùng bái, Tôn Chân bỗng chốc cảm thấy mình thật sự chính là X.

"Cháu Châu."

Tôn Chân nãy giờ vẫn bận bịu cúi đầu ký tên, cô ngẩng đầu lên, ngạc nhiên phát hiện người đứng trước mặt mình không ngờ lại là bà chủ nhà.

Bà chủ nhà thay cái vẻ mặt mẹ ghẻ lúc trước, không những ăn mặc đẹp, mặt mày còn tươi cười, nâng hai cuốn sách của X như bảo bối.

"Châu à, sao hồi trước cháu lại coi bác như người ngoài thế! Nếu mà cháu sớm nói với bác mình là X, phòng bác cho cháu ở miễn phí cũng chẳng sao cả, bác là người hâm mộ cuồng nhiệt của cháu đấy! Mỗi một cuốn sách của cháu bác đều mua! Giờ cháu sống ở đâu? Hay là xem xét chuyển về ở nhé? Phòng của bác vẫn chưa cho thuê đâu, đồ của cháu cũng đều được giữ lại đầy đủ, còn nữa, thậm chí bác có thể..." Bà chủ nhà nói liên miên, dường như không hề có ý định dừng lại.

Tôn Chân thấy thái độ của bà chủ nhà quay ngoắt 180 độ, tâm trạng rất phức tạp.

An Thế Tiệp vẫn luôn đứng cạnh Tôn Chân để sắp xếp mấy chuyện lặt vặt, anh đứng ra, làm động tác mời bà chủ nhà lắm mồm đi cho. "Đằng sau vẫn còn rất nhiều người đang xếp hàng."

Bà chủ nhà lẩm bẩm trong miệng, trước khi quay người đi, moi ra một chiếc chìa khoá từ trong túi, cố kéo lấy tay Tôn Chân, đặt vào trong lòng bàn tay cô, sốt sắng nói: "Hay là cháu cứ chuyển về đi nhé? Bác đã chuẩn bị chìa khoá cho cháu rồi, tiền thay khoá cứ để bác bỏ ra đi, cháu không cần trả bác."

Tôn Chân ngẩn người nhìn chiếc chìa khoá trong lòng bàn tay, mãi tới khi Tiểu An đứng cạnh nhỏ giọng giục cô mau tiếp tục ký, lúc này mới hoàn hồn lại, tiếp tục nở nụ cười, ký tên cho cho những người hâm mộ xếp hàng dài dằng dặc.



Sau khi buổi ký tặng sách kết thúc, Tôn Chân nằm bò trên bàn, đã mệt tới mức nói không nên lời.

"Xem ra tác giả nổi tiếng cũng chẳng dễ làm mà." Cô lẩm bẩm nói, cảm thấy bàn tay ký tên của mình gần như sắp gãy rồi. Giờ đến cả nhấc một đầu ngón tay lên cũng cảm thấy tốn sức.

Tiểu An đi qua, nói với Tôn Chân: "Lúc nãy anh Tưởng gọi điện tới, hỏi cô..."

Tôn Chân chưa đợi anh ta nói xong đã vội vã nói: "Tôi đang viết bản thảo rồi, tiến độ đã tới..."

Tiểu An ngắt lời cô: "Không phải anh Tưởng gọi tới hỏi chuyện bản thảo. Anh ấy nói có người bạn muốn làm quen với cô, muốn để tôi sắp xếp cho các cô tối nay tới "Sương Mù"."

"Sương mù?" Tôn Chân hỏi.

"Trời ơi! Đó là một quán bar vô cùng nổi tiếng, rất nhiều ngôi sao thích tới đó!" Châu Châu ở cạnh vội vàng trả lời.

"Nhưng mà tôi..." Tôn Chân do dự.

Bản thảo của cô vẫn đang trống không đó!

"Tôn Chân, cậu làm ơn dẫn tớ theo được không?" Châu Châu làm điệu bộ đáng yêu năn nỉ.

Tôn Chân nhìn vẻ mặt của Châu Châu, trong lòng nghĩ lúc trước mình luôn làm phiền tới cô bạn thân này, giờ cuối cùng cũng có cơ hội để báo đáp cô ấy rồi.

"Thôi được." Cô nở nụ cười với Tiểu An. "Tối hôm nay, tôi và Châu Châu đành phiền anh để ý cho rồi."



Tôn Chân và Châu Châu được Tiểu An dẫn đi, không cần xếp hàng mà vào thẳng bên trong luôn, Tôn Chân ngạc nhiên hỏi: "Chúng ta không cần xếp hàng sao?" Cô quay đầu nhìn đằng sau, dòng người thành hàng kéo dài tới tận góc đường.

"Bởi vì trước đó anh Tưởng đã thông báo rồi." Tiểu An không quay đầu, dẫn họ vào bên trong "Sương Mù".

Vừa vào trong đã thấy một sàn nhảy lớn, ánh đèn neon rực rỡ sắc màu đang chớp nháy trong sàn nhảy, tiếng nhạc đinh tai nhức óc, mùi nước hoa và bia rượu nồng nặc tràn ngập cả không gian.

Nhóm ba người còn chưa đi vào phòng riêng dành cho khách VIP, một người phụ nữ ăn mặc đẹp đẽ, vô cùng quyến rũ đã lên tiếp đón.

"Ôi trời, đây chẳng phải là Tiểu An sao?" Người phụ nữ gần bốn mươi tuổi cười lên trông rất đẹp, da dẻ trên khuôn mặt được trang điểm kỹ trông gần như là không để lộ tuổi, chỉ trừ vết chân chim nơi khoé mắt và nếp nhăn khi cười hơi để lộ ra dấu vết của thời gian.

Châu Châu hào hứng hô lên: "Đây chẳng phải là Lôi Mẫn sao? Trời ạ! Em thích chương trình của chị lắm! Tập nào chị dẫn em cũng đều xem hết đó!"

Lôi Mẫn nhiệt tình khoác lấy tay Tôn Chân, chẳng để ý gì tới Châu Châu, dẫn Tôn Chân đi về phía phòng riêng. Họ vừa đi vừa chào hỏi hết người này tới người khác, những người kia đều là gương mặt quen thuộc thường thấy trên truyền hình hoặc tạp chí, có ngôi sao cũng có người nổi tiếng, Tôn Chân cảm nhận được thứ kiêu ngạo hư vinh.

Sau khi họ bước vào trong phòng riêng, chồng chưa cưới của Lôi Mẫn là Kiệt Lâm nâng một ly rượu đưa cho Tôn Chân, cô hơi chần chừ nhận lấy, lúc này đột nhiên có hai người đàn ông xuất hiện, cố ngồi kè kè bên cạnh Tôn Chân để mời rượu cô.

"Cô là nhà văn X đúng không?" Một người trong số đó nói.

"Không ngờ ngoài đời cô lại xinh đẹp như này. Nhà văn cũng tới hộp đêm quẩy sao? Nào nào nào, tôi mời cô một ly."

"Thôi, tôi không biết uống rượu cho lắm." Tôn Chân muốn từ chối khéo.

"Không uống là không nể mặt nhau đấy, hay là..."

"Mấy cậu định làm gì? Tránh ra!" Giọng nói của Lôi Mẫn bỗng vang lên.

"Chị Lôi? Chị, chị cũng ở đây ạ?" Cái tên đang định chuốc rượu Tôn Chân bỗng rụt người lại.

"Cút đi cho tôi! Tôn Chân là người chị Lôi đây bảo vệ! Ai dám động vào cô ấy, chính là không nể mặt tôi!" Lôi Mẫn lớn tiếng nói.

Sau khi luôn miệng xin lỗi, hai tên đàn ông kia thất thểu rời khỏi đó.

Tôn Chân cảm kích nói với Lôi Mẫn: "Chị Lôi, cảm ơn chị."

"Đừng khách sáo, ra ngoài phải nhờ cậy bạn bè mà. Sau này em có việc gì không xử lý được, cứ tới tìm chị. Chị quen biết rất nhiều người, không có chuyện gì không xử lý được cả. Nào em, chúng ta ra nhảy thôi."

Tôn Chân bị Lôi Mẫn kéo vào trong sàn nhảy, ban đầu cô còn có chút lúng túng, nhưng thấy Châu Châu đã vui vẻ nhảy nhót trên sàn, cô cũng bắt đầu từ từ lắc lư người theo điệu nhạc.

Lúc này tiếng nhạc trong sàn nhảy bỗng nhỏ đi, giọng nói của Lôi Mẫn vang lên từ loa: "Các bạn, hôm nay sàn nhảy này có một vị khách quý tới, cô ấy chính là nhà văn X đang nổi tiếng dạo gần đây, Tôn Chân!"

Theo đó mọi ánh đèn được chiếu lên người Tôn Chân, phút chốc cô trở thành tiêu điểm của nơi này.

"Tôi phải cảm ơn cô ấy đã viết cuốn "Muse trong nhà vệ sinh", nếu không phải cuốn sách ấy khiến người đàn bà kênh kiệu kia không thể không rút khỏi làng giải trí, tôi cũng chẳng thể có được thành công của ngày hôm nay! Tôn Chân là ân nhân của tôi, chị kính em một ly!" Sau khi Lôi Mẫn nói xong thì cất tiếng hoan hô, đám người trong sàn nhảy cũng hoan hô theo, người nào trong tay có ly rượu cũng hào hứng nâng ly lên.

"X! X! X! X!" Lôi Mẫn hô lên trước mic.

Mọi người bắt đầu hô theo, cùng với tiết tấu của âm nhạc, cứ như là một bài hát ngợi ca khí thế.

Trong sự vây quanh của mọi người, Tôn Chân nhắm mắt lại, say sưa nghe tất cả mọi người đồng thanh hô lên tên cô, hưởng thụ ánh mắt sùng bái trước nay chưa từng có được.

X.

Cô chính là X.
Bình Luận (0)
Comment