Trò Chơi Sinh Tồn Trong Phòng Ngủ Nữ Sinh

Chương 124


Hai phút trước khi hoạt động bắt tinh linh bắt đầu, Cao Oánh cẩn thận núp sau rèm cửa, lôi bốn người bạn cùng phòng còn sống chắn trước mặt, bảo đảm không để mình bị tấn công.
Nguy hiểm gần kề, dù sắc mặt mấy người bạn cùng phòng có chút không muốn nhưng vẫn chẳng nói năng gì, dù sao từ trước tới nay phòng họ đều thế cả.
Huống gì vừa mới màn trước thôi, bọn họ còn thấy tận mắt một người bạn cùng phòng của mình bị giết chết, máu nhuộm đỏ cả khung cửa sổ.
Điều này khiến bọn họ nhận ra rằng họ chỉ có thể dựa vào Cao Oánh.

Dù sao Cao Oánh cũng là người có dị năng duy nhất trong phòng, là hi vọng mà bọn họ đã bỏ ra không biết bao nhiêu tâm huyết bồi dưỡng nên.
Nhìn vẻ mặt giận mà không dám nói gì của bạn cùng phòng, Cao Oánh lén lút cảm thấy sung sướng, giấu diếm khóe miệng hơi nhếch lên, nhưng rồi nhanh chóng bị giọng nói bên ngoài thu hút sự chú ý.
Gã béo vô dụng ở tầng 1 đã bị giết chết, trước khi chết còn kịp kéo theo nam sinh phòng 308 tòa nhà B.
Cao Oánh vui sướng không kìm được, cô ta thoải mái thăm dò, muốn nhìn thử xem người chết ở phòng 308 là ai.
Người khác không biết, nhưng cô ta lại biết: Là một người mang dị năng hệ tinh thần, giây phút bạn cùng phòng bị lời nguyền giết chết thì cô ta cũng biết luôn vị trí của hung thủ, chính là ở phòng 308 tòa nhà B đối diện!
Cô ta thấy rất rõ ràng, thí sinh sử dụng khói đen nguyền rủa đó ra tay cực nhanh, giây trước vừa mới giết chết Tưởng Ưu cùng phòng cô ta, giây sau đã cướp lấy con mồi cô ta đang điều khiển chuẩn bị nhảy lầu, cuối cùng lại bị thí sinh khác ngáng chân, cứu mạng ba nữ sinh phòng kia.
Cũng chính vì vậy nên khi cơn mưa to ở cuối màn trước ập tới, Cao Oánh bị cảm xúc lấn át lí trí đã ra tay với phòng 308.
Cô ta cũng không rõ lúc ấy mình nghĩ gì, có thể là oán hận vì bạn cùng phòng bị giết, có thể là tức giận vì bị người cùng phe coi như con mồi...!Giây phút cô ta làm cho nam sinh đứng ở ngoài cửa phòng 308 khi ấy ngã xuống, cô ta tưởng rằng mình đã trả thù thành công, lại lơ đãng nhìn thấy một bóng dáng khác.

Một nam sinh đeo khẩu trang đen đút tay túi quần đứng bên trong cánh cửa sổ phòng 308, thờ ơ lạnh lùng nhìn bạn cùng phòng mình ngã xuống, thậm chí gã ta còn có tâm trạng vẫy vẫy tay với cô ta.
Đến tận bây giờ Cao Oánh vẫn nhớ rõ cảm giác trong nháy mắt đó, cảm giác nổi da gà như nhìn thẳng vào rắn độc.
Tại sao lại có người thấy bạn cùng phòng mình chết mà vẫn cười được...!Thậm chí, có lẽ gã ta cố ý đẩy bạn cùng phòng mình đến với cái chết ấy chứ?!
Đây rốt cuộc là loại biến thái gì vậy?
Dù thành công bước vào màn tiếp, nhưng nỗi sợ giờ phút ấy vẫn như giòi trong xương, hủy hoại sự tự tin và lòng can đảm của cô ta lần thứ hai, sau cái lần tấn công phòng 606 thất bại ấy, khiến cô ta trốn sâu trong phòng ngủ không dám ló ra.
Nhưng bây giờ nam sinh đeo khẩu trang đó chết rồi, có phải nghĩa là...
Nhìn bóng dáng ngã xuống khỏi ban công phòng 308, niềm vui còn chưa kịp lan tràn trên gương mặt Cao Oánh đã cứng lại.
Đó vốn không phải là nam sinh đeo khẩu trang đen!
Cô ta hiểu ngay, nam sinh khẩu trang lại chơi bài cũ, để cho bạn cùng phòng đi ra làm bia đỡ đạn.

Cao Oánh lập tức muốn nhắc nhở những người khác, nhưng rồi đột nhiên nhận ra rằng dù cô ta có nói cũng không được tích sự gì.
Cô ta cũng chẳng phải miệng vàng lời ngọc, cứ nói là người ta tin ngay à? Nam sinh khẩu trang đó có thể thí cả bạn cùng phòng, nói giết là giết luôn gã béo tầng 1 cùng phe, có khi đây chính là bẫy rập mà gã ta cố ý tạo ra để lừa những người có quen biết chui ra chịu chết đấy!
Với lại cô ta đứng trên lập trường gì để vạch trần người ta? Cao Oánh rét run...!Chính cô ta cũng là chim lợn mà.
Lời nhắc nhở của trò chơi chẳng khác gì lửa cháy đổ thêm dầu.

Tâm lý cầu may của Cao Oánh tan nát hoàn toàn vào giây phút Đường Tâm Quyết thông báo số lượng chim lợn còn lại.
Tuy cô ta không thông minh lắm, nhưng cũng không ngu.
Đường Tâm Quyết tính toán rõ ràng số chim lợn đã chết, trong đó có cả Tưởng Ưu, chứng tỏ Đường Tâm Quyết biết rõ thân phận của phòng cô ta.

Cô biết từ khi nào? Có phải là từ lúc cô ta nghĩ phòng bọn họ là con mồi, ngu ngốc thăm dò công khai bằng tinh thần lực không? Liệu bọn họ có tấn công cô ta trước không? Cô ta sẽ chết ư?
Sắc mặt Cao Oánh tái nhợt, đầu óc hỗn loạn, hai tai ong ong.
Các thí sinh bên ngoài nói gì cô ta đã không còn nghe rõ nữa, chỉ loáng thoáng lùng bùng mấy chữ chết thật chết giả, giả chết lừa sói, phòng 303 gì gì đó...
Khi cô ta bình tĩnh lại, vừa lúc nghe thấy những người khác lên án nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa phòng 606 không có bản lĩnh thì đừng giả vờ, hại bọn họ kích động không công.
"...??"
Ai không có bản lĩnh cơ? Nếu người đó mà không có bản lĩnh thì cô ta là gì chứ?
Người đó không có bản lĩnh, vậy người trải qua bao nhiêu phó bản, lại được cả phòng bồi dưỡng như cô ta chẳng phải là rác rưởi sao?
Sau phút im lặng nghẹt thở ngắn ngủi, một tia hi vọng mong manh mạnh mẽ dồn lên não cô ta: Lỡ những thí sinh kia nói thật, nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa không lợi hại đến thế, chỉ là đang lừa gạt mọi người thôi?
Cao Oánh thở dồn dập khiến những người bạn cùng phòng còn lại nhìn cô ta bằng ánh mắt khó hiểu, cứ tưởng là do cô ta sợ quá, vừa định tới gần an ủi thì lại bị Cao Oánh đẩy ra: "Đừng lại gần tôi! Mấy người muốn tôi chết hay sao? Tôi chết thì mấy người cũng không sống được đâu!"

Người bạn cùng phòng bị cô ta đẩy mạnh ngã đập lưng vào cửa sổ.

Cao Oánh cũng biết mình hơi quá khích, thế là vội vàng chuyển chủ đề: "Điện thoại đâu, ai cầm điện thoại, mau nhìn xem còn bao lâu nữa thì hoạt động bắt đầu, nhanh..."
Đùng! Đùng đùng đùng!
Tiếng gì thế? Pháo hoa? Cao Oánh mờ mịt nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó nghe thấy giọng thông báo của trò chơi mà cô ta đang tha thiết ngóng chờ: [Đã bắt đầu hoạt động bắt tinh linh, xin mời tất cả các thí sinh bắt giữ chúng!]
Quả nhiên nữ sinh tóc đuôi ngựa đó chỉ giả vờ thôi!
Hoạt động bắt đầu rồi! Cô ta an toàn rồi!
Trong tích tắc, nỗi vui sướng điên cuồng lấn át toàn bộ suy nghĩ, tâm trạng thay đổi thoăn thoắt chưa kịp bình tĩnh lại thì cô ta đã vội lao ra ngoài.
Phải bắt được những tinh linh đó, nhận nhiệm vụ bí mật cuối cùng của trò chơi, sau đó cô ta có thể...
Nhưng đúng lúc này, giọng nói vội vàng xen lẫn run rẩy của bạn cùng phòng vang lên sau lưng cô ta: "Bây giờ vẫn chưa tới lúc bắt đầu hoạt động! Còn một phút nữa..."
Nhưng sao chưa đến giờ mà đã xuất hiện lời nhắc của trò chơi rồi? Sao tinh linh màu lam lại rơi từ trên trời xuống?
Cao Oánh không có thời gian để suy nghĩ trả lời câu hỏi này.
Mọi chuyện xảy ra chỉ trong một cái chớp mắt.
Quái vật màu lam trước mắt đột nhiên biến thành pháo hoa màu đen, rơi xuống cùng với những tiếng "Đùng đùng" điếc tai, hình ảnh pháo hoa phản chiếu qua đôi mắt Cao Oánh càng lúc càng lớn hơn.
Khi chúng nó tới ngay trước mặt, Cao Oánh đột nhiên "Nhìn thấy" những bông pháo này được bao phủ bởi lực lượng tinh thần lực của một người mang dị năng hệ tinh thần mà cô ta rất quen.
Cô ta lập tức hiểu ra tất cả.

...!Thứ có thể lan tỏa trong phạm vi lớn, trừ đạo cụ và kĩ năng ra còn có tinh thần lực.
Trong các dị năng hệ tinh thần, có một loại có thể gây ảnh hưởng lên giác quan, bao gồm dẫn dụ ý thức, trấn an, khống chế.
Và tạo thành ảo giác với các mục tiêu được chọn.
Thứ dị năng đắt đỏ mà cô ta vẫn luôn lấy làm kiêu hãnh, còn từng có ý định dùng nó với phòng 606, nhưng rồi lại bị tinh thần lực của một người khác phá tan.
Lần trước cô ta không thể qua mặt đối phương, nhưng lần này đối phương đã có thể qua mặt cô ta.
Dòng suy nghĩ của cô ta không ảnh hưởng đến thời gian thực tế, khóe mắt Cao Oánh chỉ còn kịp nhìn thoáng thấy nam sinh đeo khẩu trang đen ở ban công tòa nhà đối diện vừa bước chân ra ngoài đã nhanh chóng lùi lại, muốn trở về phòng.
Sau đó, một mũi tên lóe ánh vàng lao tới từ phòng 606 chiếm trọn toàn bộ tầm nhìn của cô ta.
Tiếng bạn cùng phòng hét lên, tiếng bước chân hỗn loạn, tiếng chất vấn, đủ loại âm thanh bị lấn át bởi tiếng cảnh cáo khi thanh máu đang tuột một cách điên cuồng.
Khi thanh máu tuột về điểm cuối cùng, Cao Oánh ngẩng lên nhìn lại bằng ánh mắt không cam lòng, cô ta muốn nhìn thử vẻ mặt của nữ sinh kia xem, liệu có phải cũng giống cô ta hay không, vặn vẹo, sung sướng, đắc ý, hoặc căm hận.
Nhưng dường như đối phương còn chẳng thấy cô ta.

Nữ sinh đó chỉ thản nhiên liếc qua bên này một cái, tinh thần lực hùng hậu nhanh nhẹn chặn lại cú phản công trước khi chết của cô ta, giống như xua tan đi lớp sương mù ở nơi mà những người bình thường không thể nhìn thấy.
Sau đó, nữ sinh ấy cất nửa bó pháo hoa trông rất bình thường trong tay đi, nhẹ nhàng mở miệng, giọng nói bình thản dịu dàng trước sau như một: "Toàn bộ các thí sinh phe học sinh tốt, hãy sử dụng kĩ năng của mình lên những thí sinh vừa mới phát hiện ra tinh linh giả thì phản ứng đầu tiên là tránh về phòng ngủ, dùng bất cứ cách gì cũng phải giữ những người đó ở lại ban công."
"Bọn họ chính là chim lợn.".

Bình Luận (0)
Comment