Trò Chơi Sinh Tồn Trong Phòng Ngủ Nữ Sinh

Chương 182


Quá trình xâm nhập từ nóc nhà của bốn người cực kì thuận lợi.
Thang dây này được đặt ở một kho hàng nhỏ hẹp tối tăm, người của cứ điểm có lẽ không phát hiện ra chỗ này.

Hé cánh cửa bám bụi dày cộp ra, một kho chứa hàng cực kì to lớn xuất hiện trước mắt bốn người.
Quách Quả hít hà ngạc nhiên.
Số lượng vật tư ở đây phải gom từ hai cái siêu thị là ít!
Đi mòn giày sắt tìm không thấy, bỗng nhiên tìm được chẳng phí công.

Mấy cái siêu thị bị dọn sạch mà Vu Vi từng thấy kia hóa ra đều ở đây.
Bốn người trao đổi ánh mắt đơn giản, lấy một cái khóa chữ U khóa cửa kho chứa đồ từ bên trong.

Đến khi toàn bộ đồ ăn bị bọn cô chuyển từng thùng từng thùng một lên hết trên mái rồi, bọn cô mới mở cửa ra.

Cửa vừa mở, đúng lúc đối mặt với một thành viên cứ điểm đi ngang qua.
Đường Tâm Quyết gật đầu chào hỏi: "Xin chào."
Người kia sửng sốt: "Mấy người là..."
Chữ "Ai" còn chưa ra khỏi miệng đã bị Đường Tâm Quyết giơ tay chặt một phát ngất lịm.
Đường Tâm Quyết tiện tay lột bộ "Đồng phục" trắng sọc đỏ của người đó, lấy bật lửa ra.
"Phựt" một tiếng, ngọn lửa vụt sáng.
Khi phát hiện tầng 3 cháy, người chạy tới nhanh nhất chính là người tổ chức cứ điểm, bọn họ dùng tốc độ nước rút 100m tập trung ở đầu cầu thang.
Nếu đại sảnh tầng 1 cháy thì có lẽ bọn họ chả thèm quan tâm, dù sao những học sinh kia tự biết dập lửa, cùng lắm thì chết cháy vài mạng.
Nhưng tầng 3 thì khác, nơi đó là toàn bộ vật tư của họ!
"Người đâu? Người canh gác ở đây hôm nay đâu?"

Một nam sinh gạt đám người ra, sắc mặt xanh lét gào lên, suýt chút nữa thì bị khói bay ra hun sặc nước miếng.
Liếc mắt nhìn hai căn phòng cuối hành lang đang bốc khói cuồn cuộn, hai mắt tên nam sinh tối sầm: "Nước đâu? Đường ống nước của trường đâu?"
Phòng chứa đồ ăn cháy thì cũng đành thôi, nhưng mà phòng còn lại là...
Sau một hồi hò hét cuối cùng cũng thấy hiệu quả, một nữ sinh mặc đồ tương tự tới gần nói: "Đã cứu được một phần vật tư."
Nữ sinh chỉ về phía cạnh cửa cầu thang, hai thùng thuốc tiêm để chỗ đó, loáng thoáng thấy được ống tiêm đựng chất lỏng màu đen.
Bấy giờ người phụ trách mới thở phào một hơi: "Thế thì cứu hỏa nhanh đi! Lửa cỡ này vẫn chưa là gì, đồ ăn cháy không sao, nửa tiếng nữa đồ cứu trợ sẽ tới, chúng ta cướp nhiều hơn là được."
Nữ sinh kia lại trả lời: "Không có nước."
Người phụ trách: "???"
Hai mắt tên đó lồi ra, gân xanh gồ lên: "Mày đang nói cái chó gì thế, sao lại không có nước được? Hệ thống cung cấp nước trong trường nối trực tiếp tới chỗ chúng ta..."
Tiếng gào thét đột nhiên im bặt, tròng mắt nam sinh chậm rãi đảo một lượt, nhớ ra.
Đúng thế, hai tiếng trước hình như bọn họ đã sai người đem mấy cái đường ống cấp nước đó chuyển tới một cứ điểm học sinh khác.
Cho nên hiện giờ cứ điểm bọn họ thật sự...
"Không có nước."
Một nữ sinh trong đám người tổ chức lặp lại câu này, cô ta cười lạnh: "Tôi đã nói trước rồi mà lại, đừng có đẻ thêm chuyện.

Mấy cái chỗ bé bằng con kiến đó đáng để chúng ta làm lớn chuyện đi đối phó sao? Giờ ngược lại còn làm hại đến số mệnh chúng ta."
"Đợi nối lại đường ống nước ít nhất cũng phải mất 20 phút, cháy rụi chỗ chúng ta nghỉ ngơi thì không ổn.

Chẳng phải dưới tầng có nước uống đó sao? Lấy dùng tạm trước đã." Lại một người tổ chức nữa lên tiếng.
"Chỗ nước đó là để dành cho "Người đủ tư cách" uống, thuốc chọn lọc làm bọn chúng càng ngày càng yếu ớt, cần phải bổ sung nước uống liên tục.

Giờ mà không cho ăn uống thì lại chết thêm một đám nữa."
"Chết thì thôi, cùng lắm chúng ta tuyên truyền thêm nữa, kiểu gì chả có người mới tìm đến." Một tên lùn trong đám người tổ chức ồm ồm nói: "Đừng quên rằng chúng ta đã hoàn thành không biết bao nhiêu lần trong các buổi tổng duyệt rồi, tuyệt đối không thất bại được đâu."

Đám người im lặng trao đổi ánh mắt, gật đầu đồng ý.
"Nếu đã thế thì ba người chúng ta xuống lấy nước, còn cô, cô, ba người các cô ra ngoài nối lại đường ống nước."
Tên nam sinh nóng tính chỉ vài người giao nhiệm vụ xong bèn vội vàng lao xuống dưới tầng, dọn sạch nước trong ánh mắt hoảng sợ của những học sinh đó.
"Mấy người đem nước đi thì chúng tôi...!Chúng tôi uống cái gì bây giờ?"
Có một nữ sinh bò lết tới bắt lấy ống quần gã ta, cơ thể cô ấy vẫn còn đang trong trạng thái run rẩy vì tác dụng của thuốc tiêm buổi sáng, làn da khô quắt lại với tốc độ mắt thường cũng thấy được.
Tên nam sinh trợn trừng mắt nhìn cô ấy đầy ghét bỏ, nhấc chân đá văng ra, để lại một dấu giày đen thui trên mặt cô ấy: "Cho chúng mày chỗ trú là tốt lắm rồi, cút!"
Gã ta quay người lên tầng.

Lúc đi lướt qua vài người tổ chức khác, gã ta không chú ý tới một nữ sinh tóc ngắn trong số đó bỗng dưng cứng đờ, tóm lấy quần áo người bên cạnh.
Nữ sinh đeo kính đội mũ bên cạnh lập tức đỡ lấy, nhẹ nhàng bóp vai cô ấy hỏi: "Cậu thấy à?"
"Người tổ chức" tóc ngắn ấn huyệt thái dương gật đầu, tầm mắt dừng ở nữ sinh yếu ớt bị tên vừa rồi đá văng cách đó không xa.
Trong thoáng chốc khi tên nam sinh nóng tính đó đi lướt qua, cô ấy lại "Nhìn thấy" cảnh tượng hiến tế giống hệt như lúc trước đã từng thấy.
Nhưng lần này khung cảnh được phóng to ra giúp cô ấy thấy rõ gương mặt của một vài "Thi thể".
Trong số đó có một nữ sinh gầy trơ xương, trên mặt còn in dấu giày đen thui.
Huyệt thái dương vẫn còn đang nhói lên, cô ấy chỉ có thể dựa lên người nữ sinh bên cạnh hồi tưởng lại ảo giác vừa nhìn thấy.
Đúng lúc này, một giọng nam trầm khàn đột ngột vang lên sau lưng hai người: "Khoan đã, đứng lại!"
Nam sinh nóng tính tay bê thùng nước lập tức ngoái lại, nhìn chằm chằm ba nữ sinh đang hiên ngang đi ra ngoài.
Lúc mới phát hiện cháy, gã ta đã cảm thấy có gì đó không ổn rồi, bây giờ gã ta cuối cùng cũng biết vì sao lại có cảm giác đó.
Trong số những người tổ chức có nhiều nữ sinh vậy sao?
Gã ta nhớ rõ người phụ trách tuần tra buổi sáng là những người khác...!Nhưng sao vừa nãy lại không thấy bóng một ai trong số họ?
Đối mặt với mấy người "Đồng đội" này, gã ta nhíu mày hỏi: "Mấy người từ đâu tới? Tại sao ra ngoài còn phải đem theo rương? Mang lại đây!"
Ba nữ sinh mặc đồ thể dục trắng sọc đỏ hơi khựng lại, sau đó tiếp tục đi thẳng như chưa từng nghe thấy gì.

Nam sinh: "Tao bảo bọn mày đứng lại cơ mà!!"
Gã ta nhấc chân định đuổi theo thì bị một lực cực mạnh túm chặt cánh tay.

Vừa quay đầu lại đối diện với một người đội mũ sụp vành xuống che hết khuôn mặt.
Nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa đội mũ sụp vành nhỏ giọng nói: "Chẳng phải cậu đang chuyển nước sao, lửa trên tầng sắp lan đến đây rồi kìa, nước đâu?"
Nam sinh giao chỗ nước trong tay cho nữ sinh này theo bản năng: "Nước đây!"
Nữ sinh đó không nói không rằng, nhận lấy nước chạy vội lên tầng.

Nam sinh dợm bước chạy theo lên xem xét tình huống, vừa chạy được vài bước thì nhớ ra còn chưa giải quyết xong mấy người đằng sau.
Nhưng chờ gã ta xuống lần nữa thì cánh cửa ra vào ở đại sảnh tầng 1 đã mở toang, ánh mặt trời và không khí tươi mát bên ngoài ùa vào, ba "Người tổ chức" ban nãy không thấy bóng dáng đâu nữa.
Chắc chắn ba người đó có vấn đề!
"Cậu đứng đây làm gì?"
Một người tổ chức khác chạy xuống, tóm lấy gã ta lạnh giọng hỏi: "Nước đâu?"
Nam sinh nóng tính bị cả đống vấn đề tấn công đến nỗi sứt đầu mẻ trán, phát cuồng lên: "Có người đem nước lên tầng dập lửa rồi!"
Đám người tổ chức ngơ ngác nhìn nhau: "Ai?"
Bọn họ không hề thấy người nào hết mà?
"..."
Đám người chìm vào yên lặng một cách kì dị, sau đó không hẹn mà cùng xông thẳng lên tầng 3!
Đến tầng 3, chỉ thấy đại sảng trống trơn.

Mấy rương thuốc tiêm vốn dĩ được xếp đầy cửa cầu thang không biết bị người ta đổi thành thùng nước từ bao giờ.
"Cấp cứu...!Có người xông vào kho chứa...!Mẹ nó chứ sao lại cháy thế này...!Mau tới cứu hỏa..."
Một nam sinh đỡ một người khác thất tha thất thểu chạy ra khỏi kho chứa hàng đang cháy, trên người bọn họ chỉ mặc áo ngắn tay, chiếc áo khoác đồng phục đại diện cho thân phận người tổ chức không thấy đâu nữa.
Bốn nữ sinh dọn sạch kho chứa hàng, đánh ngất bốn người canh gác và cướp quần áo đi.
Khi biết sự thật, cả bọn đều cảm thấy máu điên trào lên tận đỉnh đầu, cứ như lửa không phải đang cháy kho hàng tầng 3 mà đang cháy trên đầu bọn họ vậy.
Nam sinh nóng tính nghiến răng kèn kẹt: "Tao phải bắt chúng nó về, chặt đầu chúng nó xuống làm bát hiến tế..."
Bịch, bịch.

Bên ngoài có tiếng vật nặng rơi xuống liên tục đánh gãy lời nguyền rủa của gã ta.
Cùng lúc đó, tiếng loa phóng thanh vọng từ trên nóc tòa nhà xuống: "Dọn kho cứ điểm học sinh nhà ăn cửa đông để phân phát vật tư đây, mời mọi người ra ngoài cửa tự nhặt lấy, lấy xong lập tức chạy khỏi đây để tránh bị bắt lại lần nữa.

Xin được lặp lại một lần, dọn kho cứ điểm học sinh nhà ăn cửa đông..."
Nam sinh nóng tính há hốc miệng như cá mắc cạn, mất vài giây mới kịp phản ứng lại: "Cửa tầng 1 không đóng!"
Bọn họ chắc chắn đám học sinh đến nương tựa sẽ không chạy được bởi vì cơ thể những học sinh đó hiện giờ cực kì yếu ớt, ra ngoài mà không có đồ ăn thì cũng là đi vào đường chết mà thôi.
Nhưng nếu có đồ ăn thì tình hình khác hẳn.
Đợi đến khi bọn họ chạy xuống tới nơi thì đã quá muộn rồi.

Đại sảnh nhà ăn tầng 1 vốn kín người nay đã trống trơn, khoảnh đất trước cửa nhà ăn cũng chỉ còn lại khoảng tầm mười mấy người chưa kịp cướp xong đồ ăn.
Mấy người bình thường thoi thóp như có thể tắt thở bất kì lúc nào, đến khi cướp đồ ăn với chạy trốn thì người nọ còn nhanh hơn người kia!
Nam sinh nóng tính tức điên đến mức mất hết cả lí trí, nhặt cây côn điện trên đất lên xông tới.

Vừa mới bước được một chân ra khỏi cửa, phần gáy bỗng nhói lên, lảo đảo ngã xuống.
Gã ta hoảng hốt quay đầu lại, cảnh tượng cuối cùng gã ta thấy được là một nữ sinh nhỏ gầy trên mặt có dấu giày đen thui đứng nấp cạnh cửa, tay cầm cây gậy sắt nhìn gã ta ngã xuống.
"Mấy người không cứu hỏa à?"
Một bóng dáng nhẹ nhàng nhảy xuống, tiện tay giúp nữ sinh nhỏ gầy kia nhặt gói đồ ăn dưới đất lên rồi vỗ nhẹ bả vai cô ấy, nữ sinh đó gom hết sức lực quay người chạy mất.
Lúc mấy người tổ chức còn lại chạy ra thì chỉ thấy Đường Tâm Quyết cởi mũ xuống, mỉm cười hỏi.
Nên cướp lại đồ ăn trước hay nên tìm kẻ đầu sỏ báo thù trước, đây là cả một vấn đề cần phải suy nghĩ.
Nhưng những người tổ chức cứ điểm nhà ăn nhanh chóng phát hiện, hình như có chọn vế nào thì cũng không thể hoàn thành được đâu.
Tiếng còi sắc bén chói tai vang lên, trên bầu trời xuất hiện mấy chục bóng đen bung dù từ từ rơi xuống.
Vật tư tới rồi!
Gần như ngay lập tức, những cứ điểm kết đội, những học sinh đơn độc chiến đấu, thậm chí cả zombie nghe tiếng chạy tới...!Toàn bộ khu kí túc xá như được khởi động!
Hai rương vật tư bung dù rơi xuống gần nhà ăn nhất chỉ cách có mấy chục mét, chưa đợi đám người tổ chức cứ điểm cửa đông suy nghĩ xem có nên xông lên cướp lấy hay không thì một đám sinh viên trẻ tuổi vừa vung vẩy chổi và cây lau nhà vừa dùng tốc độ nhanh nhất chạy vọt tới.
Người dẫn đầu đẩy gọng kính gào to: "Chú ý tình hình, đừng dẫm đạp nhau! Chạy đi! Nhất định phải chạy nhanh hơn zombie! Chỉ cần chúng ta chạy nhanh hơn là cứ điểm sẽ có đồ ăn!!!".

Bình Luận (0)
Comment