Trò Chơi Sinh Tồn Vô Hạn

Chương 107

Tô Hàn vừa sửa soạn xong, chỉ nghe thấy cách đó không xa truyền đến tiếng gào lớn tiếng, “Cứu mạng!!”

Cô quay đầu, phát hiện một nam sinh gầy yếu đang thất tha thất thểu chạy trốn, khuôn mặt toàn là sợ hãi, giống như phía sau có sinh vật đáng sợ đuổi theo anh.

Tô Hàn ngồi không nhúc nhích. Có thể sống đến phó bản thứ 11, người chơi hoặc nhiều hoặc ít đều có bản lĩnh cuối cùng. Chỉ chạy trốn, thoạt nhìn không còn chút sức đánh trả nào, cô cảm thấy cực kì có chuyện.

Cùng lúc đó, nam sinh phát hiện xung quanh có người, lập tức mừng rỡ, không chút do dự chạy tới, trong miệng la hét, “Cứu mạng! Giúp em với!”

Tô Hàn chắn gậy bóng chày để ngang giữa hai người, giọng lạnh lùng, “Chớ tới gần tôi.” cả người thoạt nhìn không dễ thân cận.

Nam sinh thấp, hình thể hơi gầy, thoạt nhìn không khác nào con gái. Lúc này gương mặt nôn nóng, mềm mỏng cầu xin, “Giúp em với! Xin chị đấy!”

“Một phụ nữ như tôi có thể giúp được gì? Có thời gian rảnh nói nhảm ở đây, còn không bằng chạy thêm hai bước, không chừng sẽ trốn thoát.” Tô Hàn không động đậy.

“Người truy đuổi chỉ có một người, chúng ta có hai người!” nam sinh nói vừa vội vừa nhanh, “Đánh bại người truy đuổi, chiến lợi phẩm chia đều được không?”

Mặt Tô Hàn không chút thay đổi, nhủ thầm, ai là “Chúng ta” với cậu hả? Ngoài mặt cô cứng rắn trả lời, “Không cần.”

Nam sinh ngây người. Tiếp theo dùng giọng đứt quãng bàn bạc, “Có thể để em trốn nhờ một lúc không?”

Tô Hàn nheo mắt, nhếch miệng lên, lộ ra biểu cảm cười như không cười, “Cậu nói xem, tại sao cậu cứ thích nhích lại gần tôi thế?”

Biểu cảm Nam sinh khẽ biến, cố gắng giả vờ không sao, phảng phất không nghe hiểu lời Tô Hàn đang nói.

“Trên đường chạy trối chết, còn kéo đông kéo tây với tôi? Đứng trước mặt tôi một lúc, người đuổi theo không thấy tăm hơi. Lấy cớ vô số lần, chính là muốn dựa vào gần…” Tô Hàn cười xì một tiếng, “Đây không phải là để mắt tới tôi, cố ý tìm lý do tiếp cận à?”

Lời còn chưa nói hết, lá gan của nam sinh mập hơn, hiển nhiên định tiên hạ thủ vi cường (ra tay trước sẽ chiếm ưu thế).

Tô Hàn không tránh không né, móc ra từ trong túi phi châm gây tê, trực tiếp cắm vào cổ nam sinh. Sau đó cô bấm pít tông tiêm vào thuốc gây tê.

Trong chốc lát, người nam sinh tê dại, động tác chậm lại.

Tô Hàn nhân cơ hội dùng gậy bóng chày đập vào khớp xương mục tiêu. Nam sinh bị đau, không tự chủ được ngồi bệt xuống đất. Đồng thời, tay phải cầm vũ khí cũng bay ra xa.

Tô Hàn tập trung nhìn, vũ khí lại là dao tam giác! Thân con dao vừa mảnh vừa cứng, mỗi góc cạnh đều lõm vào, chuyên môn dùng để lấy máu, đâm vào người đặc biệt đau.

Sau khi thấy rõ, cô nhất thời giận dữ, “Đối phó với một em gái nũng nịu, cậu dám dùng dao ba mặt? Phát rồ à!” Nói xong, gậy đập như mưa, báo thù cho mình.

Nam sinh, “…”

Em gái nũng nịu? Ai cơ? Là cô hả???

Trên người truyền đến đau nhức, làm cho cậu càng cảm thấy hối hận. Trong trò chơi người chơi nữ có hơn mấy chục người, làm sao cậu lại không có mắt, chọn trúng người phụ nữ sát tinh chứ!

Vốn tưởng rằng người chơi nữ phổ biến nhẹ dạ, sẽ ra tay tương trợ với quần thể yếu thế. Chỉ cần thuận lợi tiếp cận, dùng dao tam giác tấn công yếu điểm sau đó đối chiến 1vs1 chắc chắn thắng. Ai ngờ kế hoạch tốt, áp dụng hoàn toàn không như ý.

Từ đầu tới đuôi, đối phương chưa từng buông lỏng cảnh giác. Đừng nói tới gần người, chỉ hận không cách nhau thật xa.

Nam sinh nghĩ tới hai túi bao tử trên người mục tiêu. Trước khi ra tay cậu cảm giác mình vận may tốt, may mắn phát hiện con dê béo. Sau khi ra tay, cậu phát hiện mình rất ngu, thấy hai túi bao tử nên hiểu người này không dễ chọc, nên rời xa. Đáng tiếc, hiện tại nói cái gì đều đã muộn…

Chỉ chốc lát sau, nam sinh hóa thành ánh sáng trắng biến mất.

Tô Hàn lảm nhảm, “Tại sao cứ nhìn tôi chằm chằm? Thật sự cho rằng cô gái trong trò chơi dễ bắt nạt!”

Sau đó, cô nhặt lên túi bao tử thứ ba rơi dưới đất, sắc mặt phiền muộn — đồ đạc quá nhiều, sắp cầm không nổi. Vừa nghĩ tới e rằng không thể không vứt bỏ vật tư, trái tim cô đau âm ỉ.

**

Từ khi đi vào trò chơi, Đới Tuệ hạ quyết tâm, không chõ mõm vào, không tốn sức. Cô muốn bảo tồn đa số thực lực, chạy nước rút lúc thông quan.

Kế hoạch là rất tốt, nhưng dọc đường đi, mặc kệ đi tới chỗ nào đều có người chủ động tấn công cô.

Đới Tuệ tránh rồi tránh, có thể chạy đã bỏ chạy, thực sự không đi nổi thì liều mạng giết ngược. Qua nửa ngày, cô tuyệt vọng phát hiện mình đã trải qua vô số trận đại chiến, cả người mệt lả.

Mặt khác từ nét mặt, cô chẳng hề giống người chơi yêu thích hòa bình, ngược lại rất giống phần tử hiếu chiến.

Đới Tuệ sắp phát điên, trong trò chơi nhiều người chơi như vậy, tại sao nhìn chằm chằm một mình cô hả!

Cô thật vất vả tìm được nơi ẩn núp nghỉ ngơi, thuận tiện chăm chú suy nghĩ. Một lát sau, cô cuối cùng bừng tỉnh – nhặt quả hồng mềm để bóp, những người khác có ý thức ưu tiên tấn công đối thủ nhìn bề ngoài có vẻ yếu đuối. Cô là phụ nữ, thoạt nhìn dễ xử lý hơn người chơi bình thường, cho nên mọi người rất vui lòng ra tay với cô.

Sau khi suy nghĩ cẩn thận, tâm tình Đới Tuệ trở nên càng thêm phiền táo, hận không thể bắt những người khác lại, lần lượt đánh một trận.

Nhưng, trò chơi còn phải tiếp tục.

Đới Tuệ đành tìm một chỗ để làm tổ, cố gắng giảm bớt tần suất chiến đấu.

**

Tô Hàn đeo hai túi bao tử, trong tay cầm một túi bao tử, đang ngồi dưới đất, đờ đẫn hoài nghi nhân sinh.

Đột nhiên, một mũi tên bay thẳng về phía cô.

Tô Hàn nhìn thấy, lập tức giận dữ, một cái tát đánh bay mũi tên — túi bao tử trên tay còn chưa nghĩ ra biện pháp xử lý xong, lại có người hiến dâng vật tư cho cô?!

Cô xem hướng mũi tên bắn ra, ánh mắt cực kỳ lạnh lùng, ý đồ dọa lui kẻ địch.

Nhưng không như mong muốn. Hai người chơi nam tính dửng dưng đi tới, khắp khuôn mặt là vẻ dí dỏm.

Một người tấm tắc cảm thán, “Thật là dữ, tôi chưa từng thấy người chơi nữ dữ dằn như vậy.”

Tên còn lại nắm trường cung, nhìn chòng chọc túi bao tử, trong ánh mắt toát ra vẻ khát vọng.

“Sống không tốt à? Vì sao nhất định muốn chết?” Tô Hàn cảm thán xuất phát từ nội tâm.

Hai người đều sửng sốt, bị khí thế của đối thủ làm giật mình. Nhưng rất nhanh, hai người hoàn hồn.

Một người cười trêu ghẹo, “Tốt nghiệp từ học viện diễn viên à!? Diễn thật giống, suýt chút nữa bị cô lừa.”

Tên còn lại khẽ rên một tiếng, “Đương nhiên là nắm chắc thắng lợi mới quyết định ra tay.”

“Nói cách khác, mắt mờ tâm mù, tìm lộn đối thủ.” Tô Hàn triệt để hết hy vọng, xắn tay áo chuẩn bị đánh lộn.

Hai người chơi nam tính, “…”

Cô gái này làm sao thế? Rõ ràng là bọn họ ở cửa trên, lại không hề để lộ chút sợ hãi, ngược lại biểu cảm đành hết cách.

Đối thủ cực kỳ bình tĩnh, bình tĩnh đến mức trở tay tấn công bằng đòn tâm lý.

Người chơi nam tính nói chuyện trước bỗng nhiên đổi giọng, “Quên đi, ngày hôm nay tâm tình tốt, tha cho cô một mạng.” tiếp theo, anh nửa tha nửa kéo đồng đội đi.

Mặt Tô Hàn không chút thay đổi, nhủ thầm cuối cùng là ai thả ai một con ngựa?

Thế nhưng tên có mắt không tròng chủ động bỏ đi là chuyện tốt, cô lười truy cứu. Tay trái xốc lên cái túi bao tử thứ ba, tay phải cầm gậy bóng chày, tùy tiện tìm một phương hướng rời khỏi.

Bên kia, đồng đội bị kéo đi mắt mở trừng trừng nhìn cục diện thật tốt bị bỏ lỡ, quả thực cảm giác ù ù cạc cạc. Anh không thể tin nổi gầm nhẹ, “Cô ta tùy tiện nói hai câu thì anh sẽ tin? Anh có ngốc không!”

“Không phải tin cô ta, mà là tin giác quan thứ sáu của chính mình.” sắc mặt tên còn lại nghiêm trọng, chậm rãi nói, “Trái tim đập rất nhanh, thần kinh co rút, thật giống như tiếp tục ở lại, sau đó sẽ có chuyện rất không tốt xảy ra.”

“Lần trước trái tim đập như vậy, là thời điểm bị hơn ba mươi con Zombie bao vây. Nói chung, cẩn thận không gây ra sai lầm lớn, chúng ta đổi một mục tiêu!”

Đồng đội nhất thời không nói. Tránh nạn theo giác quan thứ sáu nghe rất mơ hồ, nhưng trong lòng anh rõ ràng, giác quan thứ sáu của đồng đội nhỏ rất hữu dụng. Trước đó có mấy lần suýt nữa lạnh lẽo, nhờ có đồng đội nhỏ nhắc nhở, bọn họ mới đúng lúc lui lại. Vì vậy đồng đội nhỏ nói như vậy, anh lập tức chấp nhận.

Chỉ là…

Đồng đội lộ ra vẻ hiếu kỳ, “Một người chống đỡ hơn ba mươi con Zombie, tên kia cuối cùng là người nào? Hồng hoang cự thú à!”

Hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ, thật lâu không lấy ra được đáp án.

**

Sắc trời dần dần tối đen, người chơi bới móc từng bước giảm bớt. Cũng không biết là vội vàng tìm nơi nghỉ ngơi, hay đã bị loại khỏi cuộc chơi.

Tô Hàn lúc này mới phát hiện, chỉ mải suy nghĩ thực phẩm, vật dụng hàng ngày, dược phẩm, cô lại quên mang đá đánh lửa! Có điều may mắn, cô vừa tìm được 2 cái túi bao tử.

Thế nhưng kiểm tra túi xong, Tô Hàn rơi vào im lặng — hai tên kia cũng không chuẩn bị đá đánh lửa.

Sau khi trời tối tầm nhìn giảm bớt, hành động bất tiện, không có ánh lửa sẽ rất phiền phức. Suy nghĩ một chút, cô nhận mệnh đứng lên, mang theo tất cả gia sản, xuất phát tìm kiếm đống lửa trại.

Đi ngược sông cả ngày, Tô Hàn phát hiện cuối cùng mình có vận may! Đi khoảng mười lăm phút, cô đã nhìn thấy xa xa có ánh lửa lóng lánh.

Tô Hàn mừng rỡ, lúc này khẩn cấp chạy tới.

Bên đống lửa ngồi một em gái tuổi còn trẻ, sắc mặt cảnh giác, dao găm đang cầm ở trên tay thưởng thức, tư thế mọi lúc chuẩn bị đánh nhau.

Tô Hàn đứng xa xa, cao giọng hỏi, “Có thể cho mượn hộp quẹt không?”

Em gái trẻ tuổi lập tức đề phòng. Cô xách ngược lấy dao găm, lạnh giọng nói, “Không được.”

“Có thể dùng vật tư làm trao đổi.” Tô Hàn giơ lên cái túi bao tử thứ ba.

“Không làm.” Mặt em gái trẻ tuổi lạnh như băng, không động đậy.

Tô Hàn nghiêm túc tỏ thái độ, “Tôi nhất định phải mượn được lửa. Không giải quyết được bằng phương thức hòa bình, vậy chỉ có thể đánh một trận.” trong lời nói tràn đầy ý uy hiếp.

Em gái trẻ tuổi, “…”

Ngươi là ma quỷ sao?

Em gái trẻ tuổi lại liếc mắt về bai cái túi bao tử trên người Tô Hàn, vẻ mặt hơi buông lỏng, “Xin tý lửa có thể, cầm đi nhanh lên, vật tư không cần.”

Tô Hàn trong lúc vô tình trông thấy trên người đối phương có một cái túi bao tử, bên cạnh có ba cái túi bao tử, nhất thời lộ ra vẻ hiểu rõ, “Gặp phải rất nhiều tên đáng ghét hả?”

“Chẳng phải cô cũng thế?” Em gái trẻ tuổi hỏi ngược lại.

“Đúng vậy, sắp bị phiền chết đi được.” Tô Hàn cầm lấy một mảnh gỗ đặt ở trong đống lửa dẫn hỏa, cũng thuận miệng trả lời, “Tre già măng mọc, nối liền không dứt, chặt chết một người còn có càng nhiều. Nếu không phải là kho hàng tùy thân không được dùng, tôi đã sớm dùng lựu đạn.”

Lời này nói thẳng vào trong tâm khảm em gái trẻ tuổi. Cả ngày, cô bị quấy rầy gần như sắp nổ tung.

Mà lúc này, Tô Hàn đã lấy được mồi lửa. Cô đứng lên, thờ ơ đáp, “Tôi sẽ đốt đống lửa ở cách chỗ này 500m. Nếu như buổi tối gặp phải phiền phức, có thể tìm tôi hỗ trợ. Nói rõ mất lòng trước được lòng sau, nếu như động ý xấu, tôi tuyệt không nương tay.”

Em gái trẻ tuổi bị hãm hại sợ, cứng rắn từ chối, “Không phải giúp, cô rời xa tôi một chút là được.”

Tô Hàn không quá lưu ý, “Thiếu nhân tình luôn cần phải trả. Còn có chấp nhận hay không, tùy cô.” Nói xong, cô thản nhiên rời đi.

Em gái trẻ tuổi, Đới Tuệ, hơi động lòng. Nhưng suy nghĩ tỉ mỉ cuối cùng vẫn lắc đầu một cái.

Cô gái làm sao vậy? Cô gái sẽ không lừa gạt à? Ba cái túi đeo trên người, có một cái lấy từ trên người người chơi nữ! Ngụy trang bên ngoài hòa nhã dễ gần, cô thiếu chút nữa bị mắc lừa.

Đới Tuệ hạ quyết tâm, sẽ không tin tưởng bất luận kẻ nào.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Tô Hàn (thở dài): Luôn có người đi nghìn dặm đến tặng đầu người, đưa vật tư… Các người cũng đặt mình vào hoàn cảnh người khác suy nghĩ cho tôi với, không mang nổi!!
Bình Luận (0)
Comment