Trò Chơi Sinh Tồn Vô Hạn

Chương 122

Trên đường trở về, Tô Hàn đi ngang qua cửa hàng tiện lợi, quẹo vào mua năm bánh xà phòng thơm, cộng thêm mười chai nước khoáng. Lúc đi qua tiệm thuốc, cô lại mua vài loại thuốc thường dùng.

Đợi đến khi cô cầm bao lớn bao nhỏ trở lại công viên, Chung Duệ đã ngồi chờ ở băng ghế dài, trong tay còn cầm năm xiên thịt dê. Anh nghiêm túc nói, “Làm hơi nhiều xiên nướng, không bán hết, em ăn năm xiên này đi.”

Tô Hàn nhủ thầm, với năng lực của anh, sẽ tính toán sai lầm ở việc nhỏ nhặt này á, đó là gặp quỷ! Có lẽ nhìn ra cô muốn ăn, cho nên anh đặc biệt để lại mấy xiên.

Cô không thể hiện trên mặt, bình tĩnh đưa cái túi trong tay cho Chung Duệ, sau đó cầm lấy xiên nướng, vui vẻ ăn.

Một miếng cắn vào, mỡ nạc vừa phải, tươi mới ngon miệng, hương vị tuyệt vời!

Tô Hàn hạnh phúc nheo mắt lại.

Chung Duệ yên lặng đưa qua một lon bia.

Vì thế Tô Hàn ăn một miếng thịt dê, uống một ngụm bia, cảm giác thật sảng khoái.

“Công việc thế nào?” Chung Duệ câu được câu không nói chuyện phiếm.

“Tàm tạm. Mặc dù hơi vội, nhưng tiền lương trả đúng giờ, các đồng nghiệp đều rất tốt.” Dừng một chút, Tô Hàn nói bổ sung, “Quan trọng nhất chính là, tất cả bánh mì bán không hết đều được mang về, miễn phí nha.”

Chung Duệ tán đồng, ngay sau đó nói, “Không hiểu bắt đầu khủng hoảng kinh tế vào ngày thứ mấy. Để an toàn, tích cóp thêm ít của cải cũng tốt.”

“Anh thì sao? Xiên thịt dê bán thế nào?” Tô Hàn dò hỏi.

“Mới bày quán, việc buôn bán xêm xêm nhau. Mỗi ngày lợi nhuận thuần 200 bối, có di động nhiều hoặc ít hơn.”

Tô Hàn không nhịn được líu lưỡi, quả nhiên, mình đi buôn kiếm được nhiều hơn làm thuê cho người ta.

 “Hay là em cũng đi bán hàng?” Chung Duệ ý đồ kéo đồng đội nhỏ cùng nhau làm buôn bán. Nếu dụ dỗ thành công, sáng sớm cùng nhau ra bày quán, buổi tối cùng nhau quay về công viên nghỉ ngơi. Mỗi ngày cùng ra cùng vô, chỉ liên tưởng đã thấy tốt đẹp

“Em thôi vậy.” Tô Hàn không do dự từ chối.

“Lương hàng ngày 80, hơn nữa được mang về bánh mì, thật ra thu hoạch mỗi ngày không thua bán quán.”

“Mặt khác bán quán dễ dàng tạo ra cạnh tranh ác ý. Vạn nhất có người đỏ mắt việc buôn bán của anh tốt, cũng bắt đầu bán xiên thịt dê, giá bán thấp hơn của anh, khi đó làm sao?”

“Một người làm buôn bán, một người tìm công việc, như vậy càng ổn thỏa.”

Người nào đó phân tích nói có sách mách có chứng, còn đặc biệt có sức thuyết phục, Chung Duệ đành dập tắt ý nghĩ.

**

Tô Hàn một lòng muốn tích cóp nhiều tiền trong lúc có thu nhập, để đối phó với tương lai trời đông giá rét khiêu chiến, chỉ là kế hoạch không theo kịp biến hóa.

Ngày thứ 3 của trò chơi, thiên phú kỹ năng chưa kích hoạt, tiệm bánh mì có thêm một nhân viên mới.

Ông chủ Trương giới thiệu, “Vị này chính là Hiểu Hiểu, người học nghề bánh mì mới tới, về sau mọi người ở chung vui vẻ.”

“Chào mọi người.” Hiểu Hiểu thẹn thùng cười một cái, hình như hơi hướng nội.

Tô Hàn không để ở trong lòng, cảm thấy việc này không liên quan đến cô. Ai ngờ tới thời điểm đóng cửa buổi tối, vấn đề tới ——

Hiểu Hiểu lấy hết can đảm dò hỏi, “Em cũng muốn bánh mì, có thể chia cho em một ít không?”

Tô Hàn dừng động tác. Ban đầu hai nhân viên kia không cần nên cô có thể lấy hết toàn bộ bánh mì còn thừa. Hiện giờ có người mới, tỏ ra có ý muốn, cô đương nhiên không thể làm lơ người ta. Cuối cùng số bánh mì này là của ông chủ, không phải cô.

Thầm than từ nghèo thành giàu dễ, từ giàu về nghèo khó, sắc mặt Tô Hàn bình tĩnh, trả lời, “Đương nhiên là được, mỗi người một nửa đi!”

Hiểu Hiểu vui vẻ để lộ hai cái răng khểnh, giọng trong trẻo, “Không cần nhiều đâu ạ, em chỉ muốn lấy một ít làm bữa tối và bữa sáng ngày mai.”

Nhưng việc buôn bán của tiệm bánh mì thật sự tốt, hàng hoá đều bán chạy, cuối cùng chỉ còn lại hai túi bánh mì gối, một gói bánh quy óc chó, một cái sandwich.

“Chị chọn trước đi.” Hiểu Hiểu rất biết điều.

Tô Hàn cũng không khách sáo, cầm túi bánh mì gối và một cái sandwich.

Vì thế cả nhà đều vui, sự việc giải quyết hoà bình.

Chỉ là trên đường tan tầm quay về công viên, Tô Hàn không khỏi than nhẹ, “Xem ra làm công cũng không quá ổn định.”

Lắc lắc đầu, cô chậm rãi rảo bước.

Ngày thứ 4 ở trò chơi, thiên phú kỹ năng chưa kích hoạt, buổi tối Tô Hàn lấy được một cái bánh sừng bò, một cái bánh mì ngũ cốc, một cái bánh tart trứng.

Cô tính toán, một mình là đủ, có điều so sánh với mấy ngày hôm trước có thể bao phần cơm của hai người, vẫn có đồ ăn dư lại, nó có vẻ keo kiệt.

Nhưng việc buôn bán ở tiệm bánh mì quá tốt, đa số hàng hoá đều bán hết, cô cũng không có biện pháp.

Thở dài, Tô Hàn cầm bánh mì về.

Ngày thứ 5 của trò chơi, sau âm thanh máy móc nhắc nhở của hệ thống phát ra, tỷ lệ thiên phú nghề thợ bạc kích hoạt lần nữa.

Tô Hàn không lưu ý đã phát hiện trong túi quần có một cái khóa trường mệnh thuần bạc. Cầm ở trong tay ước lượng, phát hiện rất nặng, khóe miệng cô không khỏi nhẹ nhàng nhếch lên.

Buổi trưa, Tô Hàn chào hỏi, chạy tới cửa hàng đồ bạc.

Hiểu Hiểu cảm thấy kỳ quái, “Chị ấy đi đâu thế ạ? Vì sao không ăn cơm cùng chị em?”

Nhân viên cũ bình tĩnh trả lời, “Có lẽ bởi vì cô ta không muốn làm lâu ở tiệm bánh mì? Nếu có lòng muốn gắn bó, tại sao không chủ động tạo dựng quan hệ tốt với đồng nghiệp? Thôi không cần để ý đến cô ta, ban nãy nói đến đâu nhỉ… À đúng rồi, hôm nay sau khi tan tầm đi cửa hàng thịt nướng liên hoan không? Mọi người vui vẻ ăn một bữa, coi như chào mừng nhân viên mới.”

……

Bên kia, nhân viên làm việc ở tiệm bạc sau khi kiểm tra nói, “Bạc 999, trọng lượng ròng 21g, nếu đồng ý bán cửa hàng đồng ý mua với giá 63 bối.”

Tô Hàn an ủi chính mình, có còn hơn không, sau đó bán cái khóa trường mệnh.

Buổi tối gần đến 7 giờ, một nhân viên cũ chủ động đến bắt chuyện, “Sau khi hết giờ làm em có rảnh không? Cùng đi liên hoan?”

Tô Hàn cười xán lạn, lời nói lại là, “Các chị đi đi, em không đi được.”

Nói đùa à, cô thật vất vả tích cóp được ít tiền! Nếu cùng đi liên hoan, đừng nói tiền bán cái khóa trường mệnh thuần bạc, sợ là 80 bối lương một ngày đều không đủ!

Nhân viên cũ bất đắc dĩ quay đầu lại, nhún vai. Ý là, các người xem đi, đã bảo cô ta không đi.

Hiểu Hiểu lại gần khuyên bảo, “Chị đi cùng đi, đông người thêm náo nhiệt.”

Vẻ mặt Tô Hàn lạnh nhạt, nhưng cô ghét nhất náo nhiệt.

Lại một người hát đệm, “Vì sao em không đi? Nếu không có việc gì thì đi cùng cho vui.”

“Nghèo, không có tiền, mỗi tháng em phải trả khoản vay, thiếu nước không có ăn đất.” Tô Hàn bán khởi thảm tới không hề áp lực tâm lý.

Ba người khác, “……”

Đã nói đến nước này, các cô cũng không muốn miễn cưỡng. Nếu cưỡng ép lôi Tô Hàn đi, trừ phi có người chủ động mời khách. Nhưng đồng nghiệp cùng nhau ăn cơm từ trước đến nay AA, ai nhàn rỗi vung tiền như rác chứ?

Vì thế 7 giờ tối, Tô Hàn xách theo túi bánh mì đúng giờ tan tầm.

Nhân viên cũ nhìn bóng lưng cô đi xa lắc đầu, “Đúng là chẳng biết hưởng thụ sinh hoạt.”

**

Cùng thời gian, văn phòng ở tập đoàn Cẩm Giang.

Lý Nhạc tập trung suy nghĩ, cẩn thận quan sát tình hình của 20 nhân viên chơi thử. Anh phát hiện 3 người trong số đó bốn phía xài thẻ tín dụng quá mức, điên cuồng tích trữ đồ ăn, vật dụng hàng ngày, dược phẩm, hình như tính toán sau khủng hoảng kinh tế sẽ tìm một chỗ trốn.

2 người vay tiền gây dựng sự nghiệp. Bởi vì sự nghiệp vừa cất bước, thu chi tạm thời cân bằng, thậm chí có chút lợi nhuận.

6 người dùng tiền vốn làm việc buôn bán nhỏ, tuy rằng vất vả một chút, nhưng ít nhất kiếm nhiều hơn tiền lương làm thuê.

9 người khác tìm được công việc, mỗi ngày cần cù chăm chỉ đi làm. Tiền lương chi trả đủ tiêu hao hằng ngày, có thể còn thừa một ít, toàn bộ mua sắm nhu yếu phẩm sinh hoạt tích trữ.

Nói tóm lại, 20 người sống không tệ.

Lý Nhạc hơi hơi mỉm cười, thấp giọng nói, “The Titanic cũng ra khơi giữa tiếng reo hò, ngày tháng trôi quá thoải mái sẽ làm người ta tự tin mù quáng, lạc quan mù quáng. Chờ xem đi, trò hay ở phía sau.”

**

Ngày thứ 6 của trò chơi, âm thanh máy móc của hệ thống cuối cùng tuyên bố, “Khoản nợ nần của người dân quá nhiều, gánh nặng quá nặng, tiến hành giảm sức mua.”

Giảm sức mua là chỉ, dưới tình cảnh giá trị đồng tiền tương đồng hoặc giảm rất nhỏ, có đồ rẻ thì không mua đắt; với tiền đề không hạ thấp chất lượng sinh hoạt, không đi mua sắm đồ vật giá trị cao không có tính thực dụng.

“Cuối cùng bắt đầu rồi à?” ánh mắt Tô Hàn hơi lóe, vừa làm việc vừa tính toán.

Ngày này, cô cảm thấy việc nhẹ nhàng hơn hẳn những ngày trước.

Số lượng khách hàng ở tiệm bánh mì giảm xuống thấy rõ. Những khách quen hằng ngày điểm danh đều, hôm nay mua sắm ít hơn trước kia rất nhiều. Có khách hiếm khi ăn bánh mì một lần, chẳng thấy bóng dáng.

Không cần vùi đầu trong bếp làm bánh mì, các nhân viên đều ngồi ở trên ghế phun nước đắng với nhau.

Một nhân viên cũ không nhịn được rầu rĩ, “Thẻ tín dụng nợ 1800 bối, cần thiết trả hằng ngày. Lương hàng ngày mới 150, mỗi ngày trả nợ 120, cuộc sống này sống thế nào nữa? Còn thừa 30 bối, đủ làm cái gì? Chẳng đủ ăn uống!”

Một nhân viên cũ khác sắc mặt cực kỳ khó coi, “Như chị còn tốt chán, em nợ khoảng 6000 bối, mỗi ngày trả 400! Tính xem, dùng lương hàng ngày trả còn không đủ, còn phải vận dụng tiền tiết kiệm!”

“Em mua cái gì thế?”

“Ai mà nhớ? Muốn mua thì quẹt thẻ mà, em cũng không nhớ rõ mình mua cái gì, tại sao xài nhiều tiền như thế!”

Một bên, sắc mặt Hiểu Hiểu sầu khổ, “Em quẹt thẻ mua cho mình vài bộ quần áo, hiện giờ vẫn nợ tiền.”

Tô Hàn nói xằng nói bậy, “Em thiếu nợ suốt, đỉnh đầu chưa từng dư dả.”

Một nhân viên cũ lòng còn sợ hãi, “Mỗi đồ vật nhỏ, lúc quẹt thẻ không cảm thấy đắt nhưng cộng toàn bộ với nhau thật dọa người.”

“Trên người gánh nợ nần, cảm giác cả người không ổn, cũng không dám tiêu tiền. May mắn còn có chút tiền tiết kiệm, nếu không đã xong đời.”

“Nhanh chóng trả hết khoản vay, về sau không bao giờ quẹt thẻ tín dụng.”

Tô Hàn rũ xuống mi mắt, sự thật đúng là như thế, người này nói không sai. Con nợ sau khi thiếu nợ cảm thấy áp lực đều nghĩ như vậy. Chỉ là số người thiếu nợ thật sự quá nhiều, nếu mọi người cùng nhau quyết định không tiêu tiền, ý nghĩa kinh tế suy thoái sắp đến.

Buổi tối, tiệm bánh mì còn lại khá nhiều bánh ế: bánh sừng bò, bánh mì chiên trứng sữa kiểu Pháp, bánh mì phô mai, bánh mật ong nhỏ, bánh tart trứng, sandwich đều có đủ, ngay cả cupcake vốn dĩ bán chạy nhất mà còn dư hai cái.

Sắc mặt Ông chủ Trương thật không đẹp, khuôn mặt trầm ngâm không nói lời nào. Nếu ế ít bánh, đưa cho công nhân là tặng, coi như phúc lợi. Nếu số lượng quá nhiều, cho không thì hơi luyến tiếc. Bởi vậy lúc này ông tiến hành đấu tranh tư tưởng kịch liệt, thuận tiện tự hỏi cách giải quyết thích hợp.

Hiểu Hiểu đưa mắt hỏi cho Tô Hàn, ý tứ là, hôm nay còn có thể miễn phí lấy bánh mì không?

Ngay cả hai nhân viên cũ ăn ngán bánh mì cũng có suy nghĩ khác. Nghèo đến mức sắp ăn đất, bánh mì tốt xấu là lương thực chính, các cô muốn lấy một ít về làm bữa tối.

Trầm mặc hồi lâu, cuối cùng ông chủ Trương vẫn buông lỏng, xử lý theo phương thức cũ, “Ai muốn bánh mì còn thừa?”

Các nhân viên không hẹn mà cùng giơ tay. Vì thế cuối cùng, bánh mì do bốn người chia đều.

Trở lại công viên, Tô Hàn dò hỏi đồng đội nhỏ, “Hôm nay ra cửa bày quán, tình hình thế nào?”

Vẻ mặt Chung Duệ hờ hững, “Hệ thống vừa tuyên bố xong người dân giảm bớt sức mua, số lượng khách hàng ghé quán giảm bớt trên diện rộng. Tính toán sơ sơ, có lẽ hôm nay kiếm lời 150 bối, bằng một nửa thu nhập bình thường. Chờ thêm mấy ngày, anh tính nghỉ bán, miễn cho xuất hiện lỗ lã.”

Tô Hàn rõ ràng ý thức được, mùa đông lạnh lẽo đã đến.
Bình Luận (0)
Comment