Trò Chơi Sinh Tồn Vô Hạn

Chương 124

Tục ngữ nói rất đúng, nghèo lâu rồi sẽ biến thái. Tô Hàn phát hiện, lời này quả nhiên không giả.

Từ khi giảm biên chế, giảm lương, kéo dài thời gian công tác, ông chủ như gạt mở công tắc kỳ quái, cả ngày nghĩ ra ‘sáng kiến’.

Trong chốc lát ông bảo làm bánh mì nhỏ một chút, giảm giá bán ra; trong chốc lát ông nói nên nghĩ ra sản phẩm mới kích thích dục vọng mua sắm của khách; trong chốc lát nói muốn làm hoạt động, gia tăng doanh số, nâng cao danh tiếng cho tiệm.

Nhưng mà, lưu lượng khách chỉ có vậy, làm đông làm tây cũng không gia tăng lưu lượng khách, ngược lại khiến nhân viên mệt mỏi.

Thấy nghĩ ra sáng kiến không ổn, ông chủ Trương lại bắt đầu nghĩ cách tiết kiệm.

Từ phí tổn nguyên vật liệu, đến đóng gói bánh mì, lại đến định lượng khi làm bánh đều có quy định nghiêm ngặt.

Tô Hàn, “……”

Ông ta cho rằng nhân viên đều là người máy à? Chỉ cần trước đó thiết lập sẵn công thức là có thể hoàn thành không sai một li dựa theo yêu cầu?

Cô nhanh nhẹn cởi quần áo lao động, lạnh nhạt nói, “Tôi không làm nữa.”

Ông chủ Trương sảng khoái đồng ý, “Được.”

Trả lời rất nhanh chóng, khiến Tô Hàn hoài nghi, có phải ông ta cố ý tìm phiền toái, để nhân viên chủ động mở miệng xin nghỉ.

Hai nhân viên khác không nhịn được khuyên nhủ, “Đừng xúc động. Rời đi nơi này, em còn tìm được việc không?”

“Ngày tháng đều như nhau, bóp mũi nhịn một chút đi. Chẳng phải hết cách à?”

Tô Hàn kiên định lắc đầu, “Công việc không tốt, không cần thiết tiếp tục chịu đựng.” Ai biết đằng sau sẽ xảy ra chuyện gì. Có điều may mắn, cô nhẹ nợ, chẳng lo lắng sau khi nghỉ sẽ sống không nổi.

Vẫy vẫy tay, Tô Hàn tiêu sái rời đi.

Mà bây giờ mới là ngày thứ 10 ở trò chơi.

Hiểu Hiểu lẩm bẩm nói, “Tô Hàn rời đi, không lẽ mọi công việc trong tiệm đều do chị em mình làm?”

Hai người liếc nhau, không hẹn mà cùng rùng mình.

**

Cùng thời gian, Kim Thạch sắp phát điên. Trăm triệu không nghĩ tới, thao tác không làm mình phong thần, ngược lại sắp khiến bản thân bị loại trừ.

Lao lực đi làm cu li mấy ngày, thật vất vả tích cóp được ít tiền, lại chỉ đủ trả số nợ của một ngày. Mà số vật tư mua bằng tiền vay nợ bị tiêu hao gần hết trong thời gian mấy ngày ngắn ngủi.

An an tĩnh tĩnh chờ thông quan không tốt sao? Vì sao phải hố chính mình? Kim Thạch cảm thấy phá lệ đau lòng.

Chỉ là, chán nản lúc này đã không kịp nữa.

**

Tô Hàn xin nghỉ việc, tính đi công viên. Ai ngờ ra khỏi cửa tiệm bánh mì, một chiếc siêu xe ngừng ở cửa.

Cửa sổ xe hạ xuống. Chung Duệ đang ngồi ở ghế sau, khóe miệng mỉm cười, hô, “Lên xe.”

Tô Hàn, “???”

Anh làm cái gì vậy?

Cô từng bước một đến gần, mặt không biểu cảm, “Xe của anh à?”

“Thuê.” Chung Duệ thuận miệng trả lời.

“Không có việc gì anh thuê nó làm gì? Ngại tiền nhiều đốt phỏng tay hả?” Tô Hàn không dám tin tưởng.

Chung Duệ hơi hơi mỉm cười, “Kiếm được tiền, xài nổi, em lên xe.”

Tô Hàn vẫn cảm thấy khó hiểu. Có điều nghĩ đến đồng đội nhỏ là người có chủ kiến, cô tạm thời kiềm chế nỗi nghi ngờ trong lòng, ngồi vào siêu xe.

Đằng trước bị pha lê ngăn cách, tài xế bình tĩnh lái xe, hai người ngồi nói chuyện ở hàng phía sau.

Tô Hàn dẫn đầu đưa vấn đề, “Anh kiếm tiền ở đâu?”

Chung Duệ nhẹ nhàng phun ra hai chữ, “Đánh bạc.”

Tô Hàn, “……”

Cô hoảng hốt nhớ lại, ở phó bản đánh bạc trong biệt thự lần trước, kỹ năng đánh bạc của đồng đội nhỏ rất giỏi.

Chung Duệ nói tiếp, “Thật vất vả gom đủ tiền vốn, đánh bạc kiếm tiền lại tốn ít thời gian. Thẳng đến hôm nay, trên tay cuối cùng có chút tiền nhàn rỗi.”

“Bao nhiêu?” Tô Hàn hỏi gọn gàng dứt khoát.

“Hai mươi vạn.” Chung Duệ trả lời không chút do dự.

Hai mươi vạn…… Tô Hàn tức khắc nghẹn lời. Bọn họ chỉ cần tiếp tục sinh hoạt ở phó bản mười ngày, hai mươi vạn dùng mãi không hết.

“Thuận tiện nói một câu, kho hàng tùy thân đã bị nhét đầy.” Chung Duệ cười vạn phần đắc ý, nghiễm nhiên đã là nhân sinh người thắng.

Tô Hàn bật cười, sau khi phát tài chuyện thứ nhất là nhét đầy kho hàng tùy thân, phong cách này thật quen thuộc.

“Anh bắt đầu đánh bạc khi nào?” Cô hỏi tiếp.

“Ngày thứ 7.”

“Tại sao anh không nói cho em?”

“Em không biết đánh bạc, không cần thiết nói ra làm em lo lắng. Chờ kiếm được tiền lại tuyên bố tin vui, không tốt à?”

Tô Hàn cảm thấy tốt thì tốt thật. Nhưng chính là kinh hỉ tới quá đột nhiên, thế cho nên trực tiếp đập trúng làm cô hôn mê.

Cô vốn tính toán cẩn thận, cần cù chăm chỉ công tác, lập nghiệp dựa vào chăm chỉ tiết kiệm, ai ngờ đồng đội nhỏ bỗng nhiên nói cho cô, kỳ thật nhà bọn họ bật hack, có thể vô hạn xoát tiền tài……

Nếu không phải biết Chung Duệ không khoác lác, lúc này Tô Hàn rất có thể đã bắt đầu hoài nghi mình bị lừa.

“Trước tiên đi mua quần áo cho em, sau đó xem phim, ăn tối, cuối cùng đi khách sạn, không cần qua đêm ở công viên nữa.” Chung Duệ bình tĩnh sắp xếp hành trình, thần thái tự nhiên.

Tô Hàn chớp chớp mắt, nghĩ thầm, chẳng phải đây là hẹn hò à?

Trong trung tâm thương mại, thưa thớt bóng người. Ngoại trừ vài nhân viên bán hàng, khách hàng ít ỏi không có mấy.

Chung Duệ đưa Tô Hàn đi mua quần áo.

Sau khi mặc thử, Tô Hàn chần chừ giữa cái váy hoa ngắn và váy dài màu đen.

“Lúc nghèo mới yêu cầu đưa ra lựa chọn, có tiền thích thì mua.” Nói xong, Chung Duệ trả tiền, “Lấy cả hai.”

Tô Hàn không khỏi bật cười.

Lúc xem phim lo lắng đông người, hai người cố tình chọn phòng cho khách quý. Nhưng khi đi vào mới phát hiện, ngoại trừ hai người bọn họ, không có những người khác.

“Anh bao hết à?” Tô Hàn hoài nghi.

“Anh định bao, sau đó lại cảm thấy không cần thiết.” Chung Duệ ăn ngay nói thật. Cuối cùng đây là trong trò chơi, nhóm lập trình viên ở bên ngoài xem, làm cái gì cũng không tiện.

“Vậy tại sao……” Nói đến một nửa, Tô Hàn tự động bừng tỉnh. Người dân thiếu nợ quá nhiều, mặc dù muốn xem cũng chọn phòng bình thường, sẽ không cố ý lựa chọn phòng cho khách quý. Chỉ có hai người mua vé của phòng cho khách quý, vì thế biến tướng thành đặt bao hết.

“Làm kẻ có tiền thật tốt.” Tô Hàn lẩm bẩm nói.

Chung Duệ mỉm cười, “Cái gọi là khủng hoảng kinh tế, vốn chính là mạt thế của người nghèo.”

Bữa tối tương đương tinh xảo, hương vị cũng rất tuyệt. Chỉ là liếc mắt nhìn xung quanh, sẽ phát hiện khách hàng trong nhà hàng thưa thớt, hình như việc buôn bán không được tốt.

Phòng đơn của khách sạn sạch sẽ chỉnh tề, hoàn cảnh ưu nhã, còn rất thanh tịnh.

Tô Hàn ngồi trên giường mềm như bông, rất có cảm giác quen thuộc như người vợ thuở bần hàn đi theo người chồng phất nhanh hưởng phúc. Lại phảng phất bọn họ là vợ chồng mới cưới, chuyên môn đi du lịch.

Vuốt ve quần áo mới mua, cô cảm thấy có chút không chân thật. Thật sự giống như tất cả đều là đang nằm mơ, sau khi tỉnh mộng lại muốn bắt đầu gian khổ phấn đấu, cố gắng để sinh tồn.

“Chẳng trách nữ sinh đều muốn biến thành cô bé lọ lem.” Tô Hàn lắc lắc đầu, bỏ qua mấy dòng suy nghĩ linh tinh, an tâm đi vào giấc ngủ.

**

Trong văn phòng, quanh người Lý Nhạc tỏa ra áp suất thấp. Nhân viên cấp dưới sôi nổi lảng tránh, kiên quyết không tiếp xúc bằng ánh mắt với anh. Phó bản sinh tồn đang yên đang lành bị chơi thành hưởng tuần trăng mật, lúc này ai lại gần thì đằng ấy xui xẻo.

Lý Nhạc không nói một lời, môi nhấp thành một đường thẳng tắp. Sòng bạc là có, vẫn là bọn họ đặc biệt thêm vào phó bản, để tăng thêm lạc thú của trò chơi.

Thử nghĩ khi người chơi cùng đường, hạn ngạch thẻ tín dụng trống rỗng, họ đi vào sòng bạc xa hoa đánh cược một lần, đó là cảnh tượng kích thích cỡ nào! Thắng lập tức xoay người, thua vạn kiếp bất phục, thiên đường địa ngục chỉ trong nháy mắt.

Cấu tứ tinh xảo cỡ nào, thiết kế hoàn mỹ cỡ nào! Ai ngờ gặp gỡ một người chơi không theo lẽ thường, kỹ xảo đánh bạc tinh vi, trực tiếp phá vỡ sự giằng co, coi sòng bạc như máy ATM……

Lý Nhạc hít sâu một hơi, nỗ lực nói cho chính mình, “Đây không phải bug thiết kế của phó bản, chỉ là gặp gỡ người chơi không theo lẽ thường.”

Nhóm nhân viên làm việc liều mạng gật đầu phụ họa, “Tôi cảm thấy sòng bạc thiết kế vô cùng vi diệu, có giá trị để giữ lại.”

“Chung Duệ dù sao cũng là quán quân thi đấu sinh tồn lần thứ nhất, không thể lấy tiêu chuẩn của anh ấy để cân nhắc trình độ của quần chúng.”

“20 người nhân viên chơi thử, chỉ có anh ta coi sòng bạc như máy ATM, này chỉ là ngoại lệ.”

“Em cảm thấy bất luận nhét Chung Duệ bỏ vào phó bản gì, anh đều có thể nhét đầy kho hàng tùy thân …… Đây là nhiệm vụ bất khả thi, loài người không thể ngăn cản.”

“Hơn nữa mặc dù là Chung Duệ, anh cũng thành thành thật thật tích cóp tài chính khởi đầu nha! Phía trước không phải cũng ngủ vài ngày trong công viên? Ăn ngần ấy khổ mới tích lũy đủ tiền chơi đánh bạc.”

Lý Nhạc cẩn thận suy nghĩ, cảm thấy đúng vậy, tâm tình cuối cùng bình ổn. Chỉ là lo lắng phó bản sinh tồn mình thiết kế ra bị người ta biến thành thắng địa du lịch, cuối cùng trong lòng khó chịu.

**

Ngày thứ 11 ở trò chơi, Tô Hàn mỹ mãn ngủ một giấc, 8 giờ hơn mới dậy. Nghĩ đến khách sạn cung cấp bữa sáng tự phục vụ, cô nhanh nhẹn bò dậy.

Lúc đến nhà hàng, Chung Duệ đang đơn độc ngồi ở một bàn ăn bữa sáng. Thấy thế, Tô Hàn lấy ít một chút ngồi xuống ở đối diện anh.

“Từ chức?” Chung Duệ dò hỏi.

Ngày hôm qua đánh bạc kiếm được cũng đủ nhiều tiền, đang muốn đi gặp Tô Hàn, nói cho cô không cần vất vả đi làm. Ai ngờ xe vừa chạy đến cửa, đồng đội nhỏ lại trước một bước đi ra khỏi tiệm bánh mì. Anh chỉ lo kêu người lên xe, đã quên hỏi nguyên nhân, lúc này mới nhớ ra.

“Ừm.” Tô Hàn thuận miệng nói, “Tiệm kinh doanh hôm nay kém hơn hôm qua, ông chủ sắp phát điên. Cả ngày nghĩ ra mấy sáng kiến không đáng tin cậy, có ở lại cũng không thú vị.”

Chung Duệ nhấp một ngụm trà, bình tĩnh nói, “Khủng hoảng kinh tế đã đến, nổi điên đâu phải chỉ một, hai người.”

“Dù sao chúng ta có thể an toàn vượt qua là được.” Biểu cảm Tô Hàn lãnh đạm.

9 giờ đúng, âm thanh máy móc của hệ thống vang lên, “Người dân giảm dục vọng tiêu phí, sức mua giảm xuống rõ rệt, đông đảo cửa hàng kinh doanh lỗ vốn, giảm lương, thất nghiệp quy mô lớn xuất hiện.”

Làn sóng giảm lương, làn sóng thất nghiệp à?

Tô Hàn than nhẹ, “Vốn dĩ ăn mặc cần kiệm, nỗ lực tích tiền, chính là để mười ngày cuối cùng vào khách sạn ở để tránh nguy hiểm.”

“Giảm lương, thất nghiệp, thiếu nợ chú định không thể trả hết, thậm chí sinh tồn sẽ xuất hiện vấn đề. Không có công việc thì không có nguồn thu nhập, vạn nhất phía trước không tích trữ được tiền, người một nhà ăn cái gì uống cái gì?”

“Thời điểm sắp đói chết, nhất định sẽ có người bí quá hoá liều, bắt đầu cướp bóc phạm tội.”

Chung Duệ tiếp lời, “Cho nên anh mời em cùng vào khách sạn ở.”

Cửa khách sạn có bảo vệ, an toàn hơn nơi khác nhiều.

Tô Hàn không nói chuyện, yên lặng gặm bánh bao, trong lòng lại cân nhắc. Nếu dựa vào bản thân cô gian khổ mộc mạc phấn đấu, khẳng định cũng có thể thuận lợi thông quan. Chỉ là hiện tại bàn tay vàng của đồng đội nhỏ mở rộng, trên tay có lượng lớn tiền mặt, mức độ khó của phó bản không thể nghi ngờ giảm đến mức thấp nhất. Hai người không những có thể ở trong khách sạn cao cấp, còn có thể tùy hứng mua mua mua, trình độ nhẹ nhàng có thể sánh bằng nghỉ phép.

Tiền tài không phải vạn năng, nhưng ở phó bản khủng hoảng kinh tế, không có tiền là không được. Chỗ khó của vòng chơi này nằm ở chỗ lợi dụng giai đoạn đầu của trò chơi như thế nào, tận dụng hết khả năng kiếm tiền. Có càng nhiều tiền, hậu kỳ trò chơi càng thong dong.

Như vậy xem ra, có đồng đội giỏi giang thật quá tiện.

Thấy đồng đội nhỏ trước sau không nói lời nào, Chung Duệ tự dưng cảm thấy bồn chồn. Anh không dấu vết dò hỏi, “Bởi vì tiêu tiền của anh, cho nên trong lòng để ý?”

Tô Hàn lắc lắc đầu, không chút để ý nói, “Trước kia sẽ, hiện tại thì không.”

Từ trước đến nay cô không thích chiếm tiện nghi của người xa lạ. Nhưng nếu là người thân cận, cô cảm thấy không cần tính toán quá kĩ.

Nghe vậy, Chung Duệ nhẹ nhàng thở ra. Anh nhủ thầm, đúng vậy, ít nhất cho anh một cơ hội để anh nuôi em chứ!

Tác giả có lời muốn nói:

Chung Duệ (nghiêm trọng): Em có yêu anh không?

Tô Hàn (nghiêm túc): Vốn dĩ soái ở mức 9 điểm, có buff tiền thêm vào, lập tức biến thành 12 điểm.

**

Chung Duệ: Mỗi ngày lo lắng cờ rút quá kiệt xuất.
Bình Luận (0)
Comment