Trò Chơi Sinh Tồn Vô Hạn

Chương 69

Chung Duệ hắng giọng một cái, nghiêm túc nói, “Không thắng bao nhiêu, chỉ tầm 1 triệu.”

Tô Hàn lộ ra vẻ ngạc nhiên, “Anh không bị bọn họ chém chết tại chỗ à?”

Server tổng cộng có 500 người chơi, trong đó khoảng 60% là người nghèo khó. Tình cảnh những người khác tốt hơn một chút, nhưng lăn lộn rất gian nan. Người này chỉ tốn ít sức lực lời hơn một triệu…

“Nhờ có hệ thống bảo vệ của sòng bạc hoàn thiện, đúng lúc ngăn cản người đó.” Chung Duệ bình tĩnh nói.

Tô Hàn, “…”

Con người này, khả năng hấp dẫn cừu hận quá cao!

“Đi thôi, vừa vặn tôi muốn đi tầng ba.” Nói xong, Tô Hàn bước đi trước.

Chung Duệ nhanh chóng đuổi kịp, đi sóng vai.

Trong nhà hàng buffet ở tầng ba, các món ăn ngon như nước chảy bị đưa lên bàn ăn, tỏa ra mùi thơm nức mũi.

Tô Hàn nhìn lướt qua, phát hiện món ăn không tệ, bánh ga-tô, sushi, kem ly, cái gì cần có đều có. Xa xa có cơm chiên Dương Châu, bánh bao kim sa, mì Ý, còn có vịt quay bắc kinh, sashimi cá hồi, canh sườn vân vân.

Thình lình, Chung Duệ nói ra một câu, “Đột nhiên tôi nghĩ tới sự kiện hạ độc vào nước uống trên du thuyền.”

“Khi đó vào trò chơi không bao lâu, còn là một tay mơ, hiện tại giá trị thể lực đều gấp bội.” Tô Hàn chẳng hề để ý, “Huống hồ trong kho hàng tùy thân có Giải Độc Hoàn. Ngộ nhỡ trong thức ăn thật sự bị hạ độc, ăn một viên sẽ không sao.”

Chung Duệ ngắm nhìn bốn phía, thản nhiên nói, “Cẩn thận mới không gây ra sai lầm lớn. Vẫn là cẩn thận một chút tương đối khá, tôi cứ cảm thấy vòng trò chơi này không đơn giản như thế.”

Đơn giản à? Trong lòng Tô Hàn than nhẹ một tiếng.

Đối với người có tài chính, biết đánh bạc, có thể hoàn thành chỉ tiêu trong nửa phút. Song với đa số quần chúng nghèo khó, tổng tiền đặt cược là 15 triệu, đồng thời không có nợ nần, quả thật còn khó hơn lên trời!

Tuy là không lo ăn uống, đồ rửa mặt miễn phí cung cấp, nhưng áp lực bị loại thủy chung giống như dây thừng treo trên cổ người chơi. Xui xẻo hơn là, ở vòng chơi này, không cần sử dụng đến các thiên phú ngoài thiên phú nhận vàng bạc châu báu!

Ví dụ cô, có hai nghề nghiệp, thu được thức ăn, thức uống, xà phòng thơm làm thủ công không định kỳ, vật tư ở kho hàng tùy thân phong phú. Nhưng mấy thứ này không có trợ giúp đối với việc đánh bạc. Nếu không phải trước kia cô có ít của cải, chưa biết chừng cô đã tèo.

Tâm tư lẫn lộn, nhưng chuyện này không hề gây trở ngại Tô Hàn có một bữa cơm no đủ — chơi mấy vòng chơi, phó bản có thể thoả thích ăn uống không nhiều. Hiếm có cơ hội, cô không muốn bỏ qua.

Hai người không chút hoang mang, thoả thích nhấm nháp mỹ thực, không thèm để ý thời gian trôi qua.

Mà người chơi khác, qua loa nhét vào miệng ít đồ ăn sau đó khẩn cấp đứng dậy, tiếp tục đánh bạc — trước năm giờ chiều, tổng kim ngạch tiền đặt cược phải đạt được một triệu, bọn họ không có nhiều thời gian để lãng phí.

Cuối cùng, hai người ăn uống no nê.

Chung Duệ đang suy tư về tiếp tục đánh bạc hay là quan sát tình huống của những người khác, ai biết một giây kế tiếp, anh nghe đồng đội nhỏ lười biếng hỏi, “Anh có muốn đến phòng của tôi không?”

Chung Duệ, “???”

Bởi vì quá mức khiếp sợ, anh thậm chí quên che lấp biểu cảm trên mặt.

Tô Hàn không nhanh không chậm giải thích, “Có mấy lời muốn nói với anh, ở đây không tiện. Không có chủ nhà đồng ý, những người khác không được tự tiện đi vào, cho nên nói chuyện ở trong phòng thích hợp nhất.”

Lời giải thích vô cùng hợp lý.

Chung Duệ khôi phục sự tỉnh táo, thuận miệng đáp lời, “Được.” Biểu cảm bình tĩnh như thể người đáy lòng nổi sóng ban nãy căn bản không phải anh.

Một đường không nói chuyện.

Hai người đi vào phòng, Tô Hàn tiện tay đóng cửa lại, sau đó sắc mặt nghiêm túc bắt đầu thảo luận chuyện chính, “Anh có phát hiện gì?”

“Đã nhận ra một việc. Có điều xem ra, hình như cô cũng biết?” Chung Duệ tùy tiện tìm chỗ ngồi xuống.

“Anh nói một chút xem.” mặt Tô Hàn ngầm mong đợi. Cô đưa người ta về phòng, thực ra để tìm một nơi bí mật trao đổi thông tin hiện tại nắm được.

Sắc mặt Chung Duệ nặng nề, “Trò chơi không có biện pháp ăn gian.”

Anh phát hiện lời của mình hình như có nghĩa khác, vì vậy tiến thêm một bước giải thích, “Tôi không nói đến việc ăn gian một mình trong một ván bài, mà là nói hai người bắt tay, quẹt bừa bãi tổng số tiền đặt cược.”

“Trên thực tế, vừa nghe xong quy tắc trò chơi, trong đầu tôi hiện lên một ý nghĩ – hai người có thể đánh cược với nhau, cố ý lần lượt thua đối phương không?”

“Mỗi ván đặt số tiền tương tự, số lần thắng thua bằng nhau. Cứ như vậy, tài chính của hai bên không có bất kỳ thay đổi nào, thế nhưng số tiền đặt cược không ngừng tăng cao.”

“Nhưng rất tiếc nuối, bất kể là bài hay mạt trượt, đều có người chia bài tham dự, nhà cái, hình thức hai người chơi đánh cược với nhau không có cách nào thực hiện.” Tô Hàn than nhẹ một tiếng.

“Không sai.” Chung Duệ gật đầu, “Cho nên muốn hoàn thành chỉ tiêu, chỉ có thể dựa vào bản lĩnh thật sự.”

“Thế nhưng phải chú ý không thể quá gây chú ý, nếu không chẳng ai tình nguyện làm công tử Bạc Liêu.” Tô Hàn liếc mắt, hiển nhiên có ý riêng.

Chung Duệ mười phần bất đắc dĩ, “Đã có thể tàn sát, chẳng lẽ muốn tôi tiếp tục nhường?”

“Thỉnh thoảng thả một, hai lần! Nếu như mạt trượt không kiếm đủ bốn người, về sau đành đổi trò chơi khác.” Tô Hàn nhắc nhở.

Chung Duệ từ chối cho ý kiến. Anh dừng đề tài, dò hỏi, “Cô thì sao? Chơi xúc xắc có phát hiện gì?”

“Những loại hình đánh bạc khác không biết, nhưng nếu như thời gian chơi xúc xắc dài, tài chính của người chơi chắc chắn càng ngày càng ít.” Tô Hàn một năm một mười kể hết hiểu biết của mình.

“Tổng cộng ba viên xúc xắc, có thể hợp thành 6* 6* 6= 216 cách thức ghép đôi. Nếu như đơn thuần chọn lớn nhỏ, như vậy tỷ lệ thắng 50%.”

“Nhưng bởi vì có ba số đồng nhất, nếu như xuất hiện sáu trường hợp 111, 222, 333, 444, 555, 666, đặt lớn đặt nhỏ đều coi là thua. Cho nên tỷ lệ thắng đổ lớn nhỏ là (216- 6)÷ 2÷ 216= 48. 61%.”

“Song tỷ lệ bồi chỉ có 1:1, cho nên càng chơi lâu càng thua. (tỷ lệ thắng 50%, tỷ lệ bồi 1:1, mới không lời không lỗ)”

“Nghe người ta nói, ở chỗ khác có thể đặt bộ ba. Chính là chỉ cần bộ ba xuất hiện, coi như thắng lợi. Thế nhưng ở đây không có, chỉ có thể đặt ba con 1, ba con 2, ba con 3, ba con 4, ba con 5, ba con 6. Mặc dù tỷ lệ bồi 1:150, thế nhưng xác suất thắng chỉ có 1/216, cũng chính là 4. 63‰. Tương tự càng chơi lâu càng thua.”

“Nói cách khác, các người chơi phải hoàn thành chỉ tiêu tổng kim ngạch tiền đặt cược 15 triệu trước khi bị nhà cái ép khô là xong.” nói đến đây, Chung Duệ có chút buồn bực, “Biết rõ càng chơi càng thua, vậy cô còn chơi?”

Tô Hàn lộ ra vẻ bất đắc dĩ, “Trong các trò cờ bạc, cái này tạm thời xem như là hạng mục tôi hiểu rõ nhất, những cái khác không biết, càng không được chơi.”

Dừng một chút, cô lại nói, “Xác suất thắng 48.61% thật ra rất cao. Hơn nữa tỷ lệ bồi 1 ăn 1, tổn hao tài chính không cao. Nếu như vận may khá một chút, không lời không lỗ không thành vấn đề.” ngược lại mặc kệ thắng hay thua, tổng số tiền đặt cược đều đưa vào tổng tiền cược.

Chung Duệ im lặng trong khoảnh khắc, bỗng nhiên nói, “Cho nên nói, thực ra cô chưa từng nghĩ thắng tiền, chỉ suy tính hoàn thành chỉ tiêu 15 triệu như thế nào?”

“Không sai.” Tô Hàn gật đầu thừa nhận, “Chỉ cần có thể dùng tài chính một triệu thông quan lần phó bản này, mục đích của tôi đã đạt được, cuối cùng có tiền hay không chẳng sao cả. Mặt khác trong kho hàng tùy thân còn có mười viên đá quý, đi cái phó bản khác cũng đủ đồng ý nhu cầu.”

Chung Duệ than nhẹ, mục tiêu của cô gái này thực sự rất rõ ràng. Đáng sợ hơn là, cô tạo ra kế hoạch có liên quan nhằm vào mục tiêu, chấp hành nghiêm ngặt, không hề nghĩ đến khả năng kiếm ra tiền.

“Lúc đầu tôi lo lắng người chia bài ăn gian, bởi vì thao túng xúc xắc điểm số, đưa tới lượng tiền hao hụt tăng, sau đó tôi phát hiện mình cả nghĩ quá. Cho tới bây giờ, tình huống tạm được, chẳng những hoàn thành hai triệu tổng tiền cược, còn có thêm ít tiền bỏ vào tiền vốn.” Tô Hàn nói rõ tiếp, đột nhiên cười, “Xem ra, vận may của tôi không sai.”

Ngón trỏ Chung Duệ nhẹ nhàng gõ mặt bàn, sắc mặt nghiêm túc không diễn tả hết thành lời.

Một lúc lâu sau, anh chậm rãi mở miệng, “Mặc dù cho tới bây giờ mỗi người tiến triển thuận lợi, nhưng từ đầu đến cuối tôi đều cảm thấy vòng trò chơi này không đơn giản giống như bề ngoài. Sau khi tách ra làm việc cẩn thận, chú ý an toàn, phát hiện chỗ không ổn lập tức báo cho đối phương biết.”

“Không thành vấn đề.” Tô Hàn sảng khoái đồng ý.

**

Đối với một số người, phó bản đánh bạc trôi qua ung dung thoải mái, nhưng đối với một số người khác, mỗi một phút đều cực kỳ giày vò, phảng phất địa ngục.

Số lượng người lo nghĩ đến độ sắp phát điên không ít, Phó Hoằng Ngọc chính là một người trong số đó.

Cô là thương nhân kinh doanh ngọc thạch có thiên phú cao cấp, từ trước đến nay trong kho hàng tùy thân chất đống rất nhiều ngọc thạch. Nhắc tới cũng khéo, lần trước trong phó bản ốc đảo sa mạc, hiếm khi có thể dùng ngọc thạch trao đổi thức ăn và thức uống, cô trắng trợn trao đổi, thuận tiện thanh lý hàng tồn kho, dành ra đất trống.

Ai ngờ vừa tiêu xài gần hết ngọc thạch, cô đi vào phó bản đánh bạc! Lúc này nhu cầu sử dụng tiền tài lớn, hoàn toàn không sử dụng đến thức ăn nước uống!

Phó Hoằng Ngọc hầu như sắp điên. Cầm đồ toàn bộ số ngọc thạch còn lại không nhiều trong kho hàng, cũng chỉ đổi được 50 chip giá trị mười ngàn. Hết lần này tới lần khác cô không phải người quen đánh bạc, thua nhiều thắng ít, rất nhanh thua sạch chip.

Mắt thấy đã 4 giờ 15 phút, tổng kim ngạch tiền đặt cược của cô chỉ có hơn tám trăm ngàn. Nếu không bổ sung phần còn thiếu, ngày đầu tiên ở trò chơi sẽ chịu khổ bị loại!

Nhưng, cô biết mượn ai đây? Lãi suất của sòng bạc rất cao, cô không muốn đi vay. Song các người chơi ốc còn không mang nổi mình ốc không có khả năng lương thiện đến mức cho người khác mượn.

“Sóng to gió lớn đều đối phó được, cuối cùng té ngã ở việc đánh bạc, thực sự là gặp quỷ.” Phó Hoằng Ngọc cắn móng tay, chân mày nhíu lại, môi mím thành một đường thẳng, vẻ mặt rất nôn nóng.

Thật sự đến tình cảnh bất đắc dĩ, bị buộc rơi vào đường cùng, biết rõ là cho vay nặng lãi, lợi tức cao đến mức thái quá, cô cũng đành kiên trì mượn tiền của sòng bạc.

Tính đi tính lại mọi chuyện, Phó Hoằng Ngọc chỉ cảm thấy trong lòng hốt hoảng — bởi vì ngọc thạch vô dụng trong thời gian dài, cô vô ý thức cảm thấy không cần giữ quá nhiều trong tay, thích hợp cầm đi đổi lấy vật tư hơn. Hơn nữa, ngược lại cô có thiên phú thương nhân kinh doanh ngọc thạch. Chỉ cần ngây người ở phó bản thêm mấy ngày, số lượng ngọc thạch chẳng mấy chốc nhiều lên.

Nhưng mà cô không ngờ không có thời gian dư thừa để cho cô chậm rì rì tích trữ hàng! Vừa vào trò chơi, ngày thứ nhất đã phải lấy ra 1 triệu!

“Mỗi ngày chê nhiều tiền phỏng tay, kết quả nước đã đến chân ngược lại không cầm ra tiền… Quá buồn cười! Quả nhiên người bơi giỏi bị chết đuối, người cưỡi ngựa giỏi bị ngã ngựa (1) à?” khuôn mặt Phó Hoằng Ngọc phờ phạc, nhưng hét cách. Cuối cùng, cô đành bất đắc dĩ thỏa hiệp, cúi đầu vay tiền sòng bạc, dùng cái này vượt qua nguy cơ trước mắt.

(1) Câu châm ngôn cổ ám chỉ mỗi người đều lấy điểm tốt của mình mà tự biến mình thành bất hạnh. Những người giỏi một kỹ năng nào đó thường thất bại vì bất cẩn. Những người biết bơi thường bị chết đuối, còn những người giỏi cưỡi ngựa dễ bị ngã vì cậy sức mình mà tự mang hại cho mình. Nguồn: Kknews

“Nếu như thiên phú xác suất cao hơn thì tốt. Một ngày thu được ngọc thạch cấp bậc trân quý, chẳng những có thể lập tức trả hết nợ nần, còn có thể thuận lợi qua cửa.” thật vất vả tăng tổng kim ngạch tiền đặt cược lên một triệu, Phó Hoằng Ngọc cuối cùng yên lòng, thở ra một hơi thật dài.
Bình Luận (0)
Comment