Trò Chơi Sớm Chiều

Chương 53

Hoài Hâm mơ mơ màng màng bị Úc Thừa ôm vào lòng hôn say đắm, cánh tay vô thức choàng lấy cổ anh.

Cô rất thích được anh hôn, từ bờ môi, gương mặt, đôi mắt và những nơi khác nữa, tất cả đều khao khát những cái chạm khe khẽ đầy dịu dàng của anh.

Chuyện này không hề liên quan đến tình dục, chỉ là khi được anh âu yếm, cô có cảm giác bao chua xót trong lòng mình như được xoa dịu.

Muốn được anh ôm chặt hơn một chút, muốn được anh ôm lâu thêm một chút.

Nội dung bộ phim phát trên màn hình đã không còn quan trọng nữa, bọn họ ôm lấy nhau, san sẻ ấm áp cho đối phương, có thứ gì đó lẳng lặng chảy xuôi theo không gian yên tĩnh.

Một lát sau, Úc Thừa buông Hoài Hâm ra, anh tì lên trán cô, chầm chậm lấy lại nhịp thở.

"Đúng là em bé mít ướt."

Anh lên tiếng, chất giọng khàn khàn mang theo cả ý cười rõ ràng.

Mặt Hoài Hâm đỏ bừng bừng, cô lườm anh một cái, một hồi sau mới phồng má biện hộ cho bản thân, "Em... em mít ướt hồi nào."

Úc Thừa lại cười, lòng bàn tay nhẹ nhàng cọ qua đuôi mắt ươn ướt của cô như muốn an ủi.

Anh hơi dừng lại trong phút chốc, dường như định nói gì đó, nhưng bộ phim trên TV vẫn còn đang tiếp tục xuất hiện những tình tiết mới.

Tiếng còi xe lửa rú lên ầm ĩ, Deborah xách hành lý rời đi. Tâm trạng nhẹ nhàng vừa mới xuất hiện lại biến mất tăm, chỉ để lại một khoảng trống vắng.

Hàng mi Hoài Hâm run rẩy, cô cúi đầu tránh khỏi lòng anh.

Đôi môi khẽ hé toan lên tiếng, nhưng rồi cô lại thấy bây giờ không phải lúc, chỉ đành thôi, tiếp tục theo dõi bộ phim.

Úc Thừa vốn đang ôm lấy Hoài Hâm, nhưng vì động tác vừa nãy của cô nên đã buông lỏng tay, thế nên anh lại khoác tay lên thành sofa.

Chỗ dựa bỗng chốc biến mất khiến Hoài Hâm hơi hụt hẫng, nhưng trong tình huống này nếu mà làm gì cũng sẽ lộ vẻ cố ý, thôi thì cứ thuận theo tự nhiên vậy.

Mạch phim một tiếng sau đó cứ dồn dập lên xuống liên tục, huynh đệ ngày xưa giờ đây đã trở mặt thành thù, biến cố liên tục xảy ra, nhưng tâm tư Hoài Hâm lúc này đã lạc trôi tận đẩu tận đâu -- mùi hương nồng nàn và sâu lắng trên người anh khiến người ta không thể nào ngó lơ được.

Gắng gượng xem đến khi những dòng danh đề màu trắng chạy trên nền đen xuất hiện trên màn hình, Hoài Hâm len lén thở phào nhẹ nhõm, trái tim cũng đã bình tĩnh lại.

Một thoáng im lặng lướt qua, cô hơi nhếch môi, khẽ khàng lên tiếng, "Phim này cũng khá hay, hay hơn em nghĩ nhiều."

"Ừm."

Úc Thừa nhìn sang, sắc mặt không mấy thay đổi, anh gật đầu đáp, "Không hổ danh là tác phẩm kinh điển."

Bình rượu vang chưa vơi được một nửa, Hoài Hâm liếc sang, cười nói, "Chỉ tiếc cho bình rượu ngon thế này."

"Không sao." Úc Thừa rủ mi mắt, từ tốn mỉm cười, "Lần sau uống hết là được."

Âm cuối với chất giọng trầm ấm nhẹ nhàng lướt qua, Hoài Hâm cuộn chặt mấy đầu ngón tay, lòng chợt ngứa ngáy.

Cô à lên một tiếng gọn lỏn, buộc mình phải đón lấy ánh mắt của anh, ra vẻ điềm nhiên như không, "Dạ."

Úc Thừa nhìn cô chăm chú vài giây, anh cong môi, đứng dậy.

Chiếc áo gile màu than chì giờ đây đã có thêm vài vết nhăn, đó là dấu vết lúc nãy cô đã đè lên, Hoài Hâm đảo mắt thật nhanh, nhìn anh thong thả cầm lấy áo vest đang vắt trên lưng ghế, vắt lên khuỷu tay.

Kim đồng hồ treo tường đã qua mười hai giờ, bây giờ mà giữ anh lại cũng không hay cho lắm.

Chai rượu vang cuối cùng được để lại chỗ cô, không cần nói nhiều nhưng hai người đã ngầm hiểu bước tiếp theo sẽ như thế nào.


Úc Thừa thay giày xong, lúc ra đến cửa bỗng xoay người lại.

Ánh mắt Hoài Hâm dán chặt lên chiếc cà vạt được thắt tỉ mỉ trên cổ áo anh, cô khẽ liếm môi, nhưng không có bất cứ hành động gì.

Úc Thừa cúi xuống nhìn cô, đang định lên tiếng thì Hoài Hâm bất ngờ nhón chân, đầu ngón tay mềm mại dán lên cổ anh, cô nghiêng đầu hôn lên khóe môi anh.

Một cái chạm khẽ khàng, mềm mại, tựa như một sợi lông vũ nhẹ nhàng lướt qua.

Đôi mắt Hoài Hâm cong lên như hai vầng trăng khuyết, đáy mắt đong đầy ý cười lém lỉnh, hệt như một nàng hồ ly phả yêu khí bên tai anh.

"Good night kiss."

Âm cuối ngọt ngào thong thả nâng cao, khiêu khích trắng trợn, "gây án" xong cô vội vàng lui quân, nhanh tay đóng cánh cửa chống trộm lại, đắc ý nháy mắt với anh.

Cách một lớp cửa kính, quai hàm người đàn ông bạnh ra, ngay sau đó anh cúi đầu, nở nụ cười lơ đãng.

Anh nhanh chóng ngẩng đầu lên, nhìn xoáy sâu vào mắt cô, con ngươi đen láy ánh lên một tia sáng, mang theo vẻ hứng thú nhàn nhạt.

Úc Thừa cười tủm tỉm, ra hiệu bằng khẩu hình miệng với cô.

Một câu, bốn chữ, chia làm hai vế.

Vế trước không khó nhận ra, có điều vế sau lại khiến cô bối rối vài giây, nhưng ngay khi cánh cửa nhà khép lại, Hoài Hâm đột nhiên hiểu ra, trong lòng ngọt ngào tựa như vừa đổ một bình mật.

Anh nói là, [Ngủ ngon, em bé.]

...

Kể từ sau khi dọn nhà, chất lượng sinh hoạt của Hoài Hâm được nâng cao hơn hẳn.

Từ khu chung cư cô ở đi bộ đến công ty chưa đầy mười phút, công ty nằm ngày bên đường đối diện, thậm chí chỉ cần băng qua hầm đi bộ là đến nơi. Cô không cần phải đặt báo thức sớm một tiếng vào mỗi sáng, thay vào đó có thể ngủ nướng thêm một lúc.

Tuy chưa từng hẹn trước với nhau, nhưng liên tục mấy sáng liền, mỗi lần đứng chờ thang máy xuống lầu cô đều không chạm mặt anh.

Hai người rõ ràng là hàng xóm, thế mà lúc nào cũng trái "múi giờ" với nhau. Có khi anh đã đi từ sớm, có khi lại đến trễ hơn cô nửa tiếng. Và vì nhà gần nên khi tan tầm cô cũng không cần Úc Thừa lái xe đưa mình về nữa, thế nên hai người vẫn chưa có cơ hội chạm mặt nhau.

Hoài Hâm nhắn tin Wechat với người môi giới hỏi thăm chủ nhà của cô là ai. Tuy bọn họ không để lộ thông tin chính xác, nhưng Hoài Hâm nghi ngờ sếp nhà cô chắc chắn là người đứng giữa bắt cầu.

Dựa theo giá sàn ở khu này, cộng với điều kiện như thế thì giá thuê ít nhất phải tầm mười bốn ngàn tệ, nhưng cô lại thuê được giá chỉ có sáu ngàn rưỡi tệ. Cô thực tập ở công ty này cũng phải hơn bốn tháng, thế thì sẽ tiết kiệm được một khoảng kha khá.

Tuy Hoài Hâm không thiếu chút tiền ấy, nhưng sự quan tâm của Úc Thừa dành cho cô cũng đủ khiến người ta cảm thấy ấm lòng. Hoài Hâm dành thời gian đến trung tâm thương mại chọn quà cho anh, ngắm tới ngắm lui, cuối cùng cô chọn một chiếc máy ảnh film Leica giá không hề "hạt dẻ".

Anh rất thích chụp ảnh, Hoài Hâm nghĩ món quà này có lẽ sẽ hợp ý anh, có điều cô vẫn không biết nên tìm cơ hội nào để tặng cho anh.

Dạo này Úc Thừa bận đến tối tăm mặt mày, số lần tìm cô cũng giảm bớt, thỉnh thoảng có mấy tối anh sẽ gửi tin nhắn cho cô, nhưng lại chẳng nói được mấy câu.

Thế nên Hoài Hâm cũng không muốn tỏ ra quá mức chủ động, cô quyết định "bơ" anh vài ngày rồi tính sau, quay về với cuộc sống đơn giản -- thư thả lại rồi cô cũng sẽ dễ dàng làm chủ cuộc chơi hơn.

Sau khi dồn hết tâm trí vào việc thực tập, Hoài Hâm phát hiện ra mình càng ngày càng "tận hưởng" công việc này hơn.

Đồng nghiệp và sếp đều rất thân thiện, giao tiếp cũng rất suôn sẻ, thỉnh thoảng mọi người còn hẹn nhau đi chơi. Vở kịch lần trước không có cơ hội xem, Trương Khả Bân lại rủ Hoài Hâm và mấy bạn thực tập sinh khác tối thứ sáu lập hội "gầy sòng".

Hồ Vi góp ý kiến, "Bé Hâm này, chẳng phải cậu mới dọn nhà sao? Tụi mình đến nhà cậu chơi được không?"

Hai mắt Tần Hiểu Nguyệt sáng bừng, "Đúng đó đúng đó! Nhìn ảnh thôi là mình đã thích rồi, mình thật sự muốn biết trong căn hộ thế này sẽ như thế nào!"


Dừng một lúc, cô nàng nhìn Hoài Hâm bằng ánh mắt đầy mong mỏi, "Được không bé?"

Dĩ nhiên là chẳng có lý do gì để từ chối, mọi người tò mò, Hoài Hâm cũng vui vẻ thỏa mãn mong ước của bọn họ. Cô chỉ lo là chẳng may bọn họ đến chơi lại chạm mặt Úc Thừa thì đến lúc đó chẳng biết phải giải thích thế nào.

Thế nên đầu giờ chiều cô có nói với anh về chuyện này, tầm một tiếng sau anh mới trả lời lại rằng, khi đó có lẽ anh không có ở nhà.

Hoài Hâm đoán chừng anh có "kèo" khác, nhưng dù sao thì kèo "gầy sòng" này đã chốt xong, tối thứ sáu mọi người sẽ kéo đến nhà cô.

Khi tiếng gõ cửa ở bên ngoài vang lên, Hoài Hâm đang viết chương đầu tiên của bộ truyện mới.

Mấy tháng rồi không đào hố mới, đối với một tác giả mà nói thì đây chẳng phải là thói quen tốt. Dạo gần đây linh cảm của cô dạt dào như suối, sau khi sắp xếp lại dàn ý về nhân vật, cô bắt đầu chắp bút.

Bộ truyện mới này khác với phong cách trước đây, là một câu chuyện về tranh đấu gia tộc, tiền tài, quyền lực, phụ nữ, ngợp trong vàng son, hào nhoáng xa hoa, nhân tính dần bị dục vọng bào mòn đến chẳng còn gì, chân tình cũng trở nên rẻ mạt.

Cảm hứng này xuất phát từ sau khi cô xem hết bộ Once upon a time in America. Đối với Hoài Hâm, điều thú vị nhất trong việc viết lách chính là, cô có thể mượn phương thức này để thâm nhập và đào sâu vào nơi tối tăm nhất, phức tạp nhất của lòng người

Hôm nay đến chơi bài ngoài nhân viên chính thức là Trương Khả Bân, còn có Đặng Trạch và bốn thực tập sinh khác.

Hoài Hâm chạy ra mở cửa cho bọn họ, ngay lập tức trong nhà trở nên ồn ào hẳn lên.

Cô đã đặt pizza và gà rán từ trước, mọi người vừa vào nhà thì đồ ăn cũng vừa được giao đến, mùi thơm ngào ngạt lan tỏa, Hồ Vi và Tần Hiểu Nguyệt vui sướng reo hò, "Em bé hiểu tụi mình quá! Hạnh phúc quá trời quá đất!"

Hoài Hâm mời mọi người ngồi xuống sofa, sau đó lấy ra thêm vài cái ghế đẩu đặt ở một bên, mọi người ngồi quây quần quanh bàn trà. Đồ ăn thức uống đặt sẵn bên cạnh, cần gì lấy đó.

Trương Khả Bân quan sát bố trí trong nhà, cất giọng khen ngợi, "Căn hộ này decor đẹp thật, rất nghệ thuật."

Hồ Vi khen vào, "Đúng đó đúng đó, mình cũng thích lắm, trông rất cao cấp!"

Mọi người bắt đầu bàn tán, Hoài Hâm cười nói, "Thế thì hoan nghênh mọi người đến chơi thường xuyên nhé."

"À đúng rồi." Đặng Trạch thuận miệng nhắc đến, "Hình như tôi nhớ sếp Thừa cũng ở khu này thì phải. Hồi trước có nghe anh ấy nhắc đến."

"A a a a a, thật hả, thật hả!" Tần Hiểu Nguyệt quay ngoắt sang, "Hoài Hâm, vậy cậu..."

Hoài Hâm khẽ hắng giọng một tiếng, "Mình không hề biết luôn, căn hộ này là mình tìm môi giới trên mạng đấy."

Mọi người không hề nghi ngờ lời cô nói, nhưng là fan ruột của Úc Thừa, Hồ Vi và Tần Hiểu Nguyệt cực kỳ kích động, cô nàng Hồ Vi còn nhỏ giọng đề nghị mời người nọ đến gầy sòng đánh bài cùng cho vui.

Đương nhiên cô nàng cũng chỉ mạnh mồm vậy thôi, dù Úc Thừa thân thiện là thế, nhưng chức vị khác xa bọn họ. Mà sếp thì chỉ có thể nhìn từ xa chứ không trêu được, mọi người đều xem đó là lời nói vui đùa nên cũng bỏ qua luôn.

Hoài Hâm âm thầm thở phào một hơi, kết nối loa bluetooth mở vài bài hát cho sôi động không khí, sau đó bắt đầu chia bài.

Đặng Trạch và Trương Khả Bân chơi rất khá, Hoài Hâm và hai cậu thực tập sinh kia ngang tài ngang sức, còn Hồ Vi và Tần Hiểu Nguyệt thì đúng là hai cô nàng gà mờ, không dám mạo hiểm lại cứ thích nhảy lung tung, ba hồi thì không biết sợ chết là gì, ba hội lại lò mò rị mọ không dám ra bài.

Tuy bọn họ chỉ ăn chip giả không chơi ăn tiền thật, nhưng hai cô nàng cứ kêu la thảm thiết, "Anh Đặng Trạch với anh Khả Bân nổi máu điên rồi, nổi máu điên rồi!"

"Không được, không được rồi!" Hồ Vi đỡ trán, "Em phá sản mất thôi, em phải ra ngoài hóng gió cho tỉnh táo lại mới được."

Ban công nhà Hoài Hâm rất rộng, mọi người chơi nãy giờ cũng được một, hai tiếng rồi, nên nghỉ xả hơi một chút. Tần Hiểu Nguyệt cũng đẩy cửa đi ra theo, mấy người bọn họ tựa vào lan can ngắm cảnh.

"Cảnh đẹp quá đi!"


Hoài Hâm vừa đặt trà sữa, cô chạy ra ngoài nhận hàng, sau đó phát cho từng người trong nhóm.

Đúng lúc này, cô bỗng nghe tiếng Hồ Vi hốt hoảng la lên, "Ui cha!"

Hoài Hâm vội vàng chạy ra, "Sao thế?"

Hồ Vi chỉ sang ban công kế bên, mặt mày buồn bã, "Hồi nãy gió to lắm, thổi nón mình bay sang nhà người ta rồi!"

Lúc đến đây cô nàng có mang theo một chiếc nón dạ khá xinh xắn, yêu thích không nỡ rời tay, mọi người ai cũng khen xinh. Hoài Hâm nhìn sang -- quả nhiên, nón của Hồ Vi rơi sang... ban công nhà Úc Thừa.

Đúng thật là...

Hoài Hâm biết hai nhà khá gần nhau, nhưng trước giờ cô không nhìn kỹ, không ngờ lại sát nhau như thế, cơ bản là chỉ cần nhảy một bước là qua tới ngay.

Gần một nửa khoảng cách giữa hai ban công đã bị ngăn lại bởi bức tường của công trình, nửa còn lại lộ ra ngoài, cho nên nếu có ai nghiêng người từ góc đứng ấy nhìn sang sẽ thấy toàn bộ tình hình bên kia một cách rõ ràng.

Rèm cửa nhà Úc Thừa kéo kín mít không một tia hở, chẳng biết có ai ở nhà không, thấy Hồ Vi đang định sang đó tìm hiểu, Hoài Hâm vội lên tiếng, "Hay là để mình sang bên đó hỏi thăm, lấy nón về cho cậu nhé."

Hồ Vi cảm kích gật đầu, "Để mình đi với cậu."

"Ầy, không có gì đâu, cậu cứ ở đây xem TV, ăn chút gì đó với mọi người đi, mình đi rồi về liền."

TV nhà Hoài Hâm rất lớn, hơn nữa còn có chế độ VOD, Tần Hiểu Nguyệt đang hào hứng bấm chọn chương trình hẹn hò đang hot dạo gần đây, Hồ Vi cũng bị hấp dẫn, chần chờ vài giây rồi vui vẻ đồng ý, "Cũng được, yêu em bé nhiều!"

"Không có gì, ha ha."

Hoài Hâm khoác một chiếc áo khoác mỏng rồi ra khỏi cửa.

Cô bấm vào khung chat với Úc Thừa, nói sơ qua tình huống, [Anh Thừa ơi, anh có ở nhà không? Em muốn sang lấy chút đồ ạ. *Hưu cao cổ ngoan ngoãn.jpg*]

Chỉ mới mấy giây, người đàn ông đã trả lời lại ngay, [Mật khẩu 910620, em cứ vào tự nhiên.]

Đầu ngón tay Hoài Hâm khựng lại.

Không ngờ anh lại đưa thẳng mật khẩu cho cô, quả thật bất ngờ. Cô mím môi bấm số, "bíp" một tiếng, dòng chảy ngọt ngào dần tràn ngập khắp cõi lòng.

Đèn phòng khách sáng trưng, nhưng lại không có ai ở nhà. Hoài Hâm rón rén đẩy cửa ra, bước vào nhà.

Bố cục trong nhà Úc Thừa khác với nhà cô, diện tích lớn hơn một chút, nhưng phong cách decor lại rất giống. Trên bàn trà đặt vài món đồ cá nhân của anh, Hoài Hâm chỉ nhìn lướt qua chứ không để ý kỹ.

"Anh Thừa ơi?"

Cô thử gọi anh vài tiếng, nhưng không có ai đáp lại.

Chắc là anh không có ở nhà nhỉ?

Hoài Hâm đi sâu vào hành lang, cô bỗng dừng bước, sau đó xoay người, đi về phía ban công.

Dù thế nào cũng phải đi lấy đồ của Hồ Vi trước đã.

Hoài Hâm vừa đẩy cửa kính ra đã trông thấy chiếc nón của Hồ Vi đang nằm trên sàn nhà.

Cô thở phào nhẹ nhõm, may là chỉ bay đến sát vách, chứ nếu rơi xuống lầu thì tìm chẳng dễ.

Hoài Hâm nhặt nón lên, bên tai vang lên từng trận cười đùa từ bên nhà mình truyền sang.

Cô đi tới lan can nhoài người ra xem -- cửa ban công không khóa, đám người Trương Khả Bân đang xem TV, tiếng nói chuyện loáng thoáng truyền tới, hẳn là đang thảo luận sự tương tác giữa các khách mời trong chương trình kia.

Đương lúc thích thú quan sát bọn họ từ góc độ độc đáo này, một luồng hơi thở ấm áp bất thình lình phả đến, Hoài Hâm trợn tròn mắt, chưa kịp lên tiếng đã bị người nọ ôm trọn vào lòng, dùng nụ hôn khóa chặt lấy cô.

Quá đột ngột, quá vội vàng, cô không kịp chuẩn bị khẽ nấc lên một tiếng nghẹn ngào. Ngay lập tức, người nọ véo nhẹ lên gáy cô, cả người Hoài Hâm run lên bần bật, vừa thất thần đã bị anh cạy mở hàm răng, đánh thẳng vào "đồn".

Anh ở nhà sao!?

Không đúng, anh lại đây khi nào, sao đi mà không có tiếng động gì hết, cũng không thèm lên tiếng luôn!!!


Hoài Hâm giận dữ huơ huơ nắm đấm nhỏ, lại bị Úc Thừa dễ dàng túm lấy. Đuôi mắt anh hơi nhếch lên thành một nụ cười, sau đó lại ấn vào gáy cô, vừa vuốt ve vừa biến nụ hôn này càng thêm sâu.

Hoài Hâm bị đè lên bức tường nằm giữa hai ban công, bị ép buộc phải tiếp nhận hành vi thân mật chẳng mấy phong độ này của anh.

Tuy đã gần một tuần không gặp nhau, nhưng vừa gặp đã mãnh liệt thế này, chân cô sắp nhũn ra tới nơi rồi đây này!

Đầu lưỡi bối rối trốn chạy bị anh quấn lấy, dây dưa, mút mạnh, Úc Thừa tựa như đang thưởng thức một ly rượu ngon, muốn hút cạn hơi thở ngọt ngào từ trong miệng cô.

Anh cướp đoạt ở mọi ngóc ngách, Hoài Hâm đầu váng mắt hoa, đầu lưỡi cũng tê dại, hai tay phải dồn hết sức chống lên ngực anh mới miễn cưỡng dựa vào tường được.

Trong giây phút ấy, cô cứ ngỡ mình đã tắt thở, khóc tu tu đấm anh vài cái, anh mới chịu buông ra.

"Anh, anh..."

Chưa nói hết câu đã nghe thấy tiếng cửa ban công nhà mình được đẩy ra, có người bước đến, "Sao Hâm Hâm sang bên đó lâu thế nhỉ?"

Là giọng của Hồ Vi.

Hoài Hâm và Úc Thừa tựa sát vào vách tường bên cạnh. Vì tầm nhìn bị khuất nên chỉ cần đối phương không nhoài người ra thì sẽ không phát hiện ra hai người bọn họ.

Nhưng chỉ cách nhau có một bức tường duy nhất, cả người Hoài Hâm vô thức căng cứng.

Hàng mi cô run rẩy, chưa kịp phản ứng lại, đã thấy Úc Thừa nhướng mày nhìn mình.

Trông vừa ngả ngớn vừa trêu ngươi, xấu tính chết đi được.

Trong lòng bỗng có dự cảm chẳng lành, ngay lập tức, bên eo bỗng bị siết chặt, anh lại sấn đến bắt đầu nụ hôn tiếp theo.

Đợt sóng kỳ này càng mãnh liệt hơn, Hoài Hâm bị kẹt giữa môi lưỡi nóng cháy và bức tường lạnh lẽo, cô như chết chìm trong kỹ thuật hôn cực đỉnh của anh. Cô thật sự không hề biết, chỉ hôn thôi cũng có thể đa dạng đến thế.

Vài tiếng ngâm nga se sẽ bật ra trong cơn đê mê, Hoài Hâm thoáng chốc cảm nhận được tiếng bước chân bên kia bắt đầu chuyển động, giọng Hồ Vi càng lúc càng gần, "Hiểu Nguyệt này, hình như mình vừa nghe thấy tiếng gì đó thì phải?"

Môi lưỡi vẫn còn đang quấn quýt, Hoài Hâm ngửa cổ, vô thức níu chặt phần ngực áo của anh, đốt ngón tay vì dùng hết sức dần trở nên trắng bệch.

Tiếng nức nở chưa kịp phát ra thành tiếng đã bị Úc Thừa nuốt ngược vào, khóe mắt Hoài Hâm rưng rưng ánh nước, trên mặt cô như phủ một lớp phấn hồng, ánh mắt đầy mơ màng.

Kích thích quá đi mất.

Dù đã cố gắng kiềm chế bản thân hết mức có thể, nhưng Hoài Hâm cảm thấy phản ứng cơ thể của mình như đã thoát khỏi sự khống chế, bị cuốn vào cơn xoáy tình dục, để mặc cho người đàn ông trước mặt tùy ý chi phối.

Sau khi công thành cướp đất, Úc Thừa lại trao cho cô niềm vui thích và chút ấm áp, sợi dây cung trong đầu Hoài Hâm càng lúc càng căng chặt theo tiếng bước chân ngày một gần của Hồ Vi.

Thế mà anh vẫn còn tâm trạng ngậm lấy vành tai cô mà tán tỉnh, khẽ hôn dái tai đến khi nó nhuộm sang màu đỏ, anh lại cúi xuống, dùng môi mình vẽ theo đường viền môi của cô.

Ngay khi sợi dây cung kia căng đến cực hạn, Trương Khả Bân ở trong nhà gọi với ra, "Mấy đứa mau vào đây, đồ ăn được giao đến rồi!"

Tiếng bước chân gần trong gang tấc chợt dừng lại, rồi dần dần khuất xa.

Hoài Hâm được thả tự do, dừng một lát, cô thở hổn hển, hai chân run lẩy bẩy, nếu không có Úc Thừa làm điểm tựa, e là cô đã trượt xuống nền nhà rồi.

Cô ngượng chín mặt vì nhận ra mình không nói nên lời, mà tên đầu têu kia lại rủ mi mắt, yết hầu dịch chuyển, khóe mắt, đuôi mày đều ánh lên vẻ khoái chí.

"..."

Úc Thừa nhích lại gần hôn lên khóe môi cô một cái, khàn giọng cười, "Ngọt quá."

Hoài Hâm ngơ ra, toàn thân như muốn bùng cháy.

***

Tác giả:

Không sợ lưu manh xấu, chỉ sợ lưu manh quá đẹp trai!!

Bình Luận (0)
Comment