Trò Chơi Sớm Chiều

Chương 6


Yên vị trước bàn làm việc, Hoài Hâm bấm mở khung chat với Úc Thừa.
- - Không thể tin được, tin nhắn mới nhất được hiển thị trong lịch sử chat lại chính là lúc cô hỏi anh muốn ăn bánh không, và anh đã từ chối khéo rằng anh sẽ tự mình lấy.
Đôi mắt Hoài Hâm khẽ cong, cô bắt đầu soạn tin, [Anh Thừa, nghe nói anh đến Bắc Kinh ạ? Không biết tối nay anh có thời gian ăn một bữa với em không, em đang lăn tăn một vài vấn đề trong chuyện chọn nghề muốn được xin ý kiến từ anh.]
Muốn phát triển tình cảm từ mối quan hệ sếp - nhân viên là một chuyện vô cùng khó khăn, và con đường thuận lợi duy nhất chính là "xin ý kiến".
Úc Thừa trả lời khá nhanh, nhưng đáp án không mấy khả quan, [Sau năm giờ tôi còn có cuộc họp với khách hàng.]
Hoài Hâm, [Dạ *khóc*]
Úc Thừa, [Nếu 3 giờ rưỡi em rảnh thì chúng ta có thể xuống quán cà phê dưới lầu trò chuyện một lúc.]
"..."
Hừ, đúng là cao thủ ngắt câu.:)
Trò chuyện một lúc còn hơn là tay trắng quay về.
Hoài Hâm, [Dạ được, vậy hẹn anh lát nữa nhé.

*nhe răng*]
Trước giờ hẹn chừng hai mươi phút, Hoài Hâm ngẫm nghĩ vài giây rồi xách túi trang điểm vào nhà vệ sinh dặm lại lớp make up.
Hai ba tuần không gặp, lúc bước vào quán cà phê, không hiểu sao lòng cô lại thấy nôn nao.
Hoài Hâm đến sớm năm phút, có vẻ như anh vẫn chưa đến, cô bèn đi một vòng tìm chỗ ngồi trước.

Không ngờ giờ này mà quán đã kín chỗ, may là có một bàn vừa tính tiền, cô nhanh chân bước tới giành chỗ.
Cô chụp ảnh gửi cho Úc Thừa, [Anh Thừa, em ngồi ở ngay góc quầy thu ngân nhé.]
Anh không trả lời lại, Hoài Hâm ngồi thần ra một lúc, sau đó mở Wechat lên lướt vòng bạn bè.

Chưa kịp bấm vào xem ảnh, cô bỗng nghe thấy có người gọi tên mình.
Giọng nói này đã lâu lắm rồi mới được nghe lại.
Hoài Hâm ngẩng đầu, ánh mắt chợt khựng lại trong tích tắc.
- - Người đàn ông mặc âu phục đi giày da bước đến, áo gile thẳng thớm ôm sát người làm tôn lên vòng eo mạnh mẽ.
Tóc anh ngắn hơn trước, tuy không vuốt kiểu lòe loẹt nhưng cũng đủ khảo nghiệm nhan sắc.


Gương mặt tuấn tú, đường nét rõ ràng, cặp mắt kính vắt ngang sống mũi trông vừa nhã nhặn lại vừa cấm dục.
Đúng là đẹp đến vô thực, chỉ cần dựa vào gương mặt này thôi, dù anh có là tay chơi sành đời thì cô vẫn bất chấp xông lên!
"Chào anh Thừa." Hoài Hâm đứng dậy, nở một nụ cười tiêu chuẩn, "Lâu rồi không gặp."
Úc Thừa nhìn sang, ánh mắt ánh lên ý cười, "Ừm, dạo này thế nào?"
"Tốt lắm ạ."
Hoài Hâm đang lần chần không biết có nên hỏi lại "anh thì sao" không, đối phương đã lên tiếng, "Em muốn uống gì?"
"Dạ." Cô hấp háy đôi mắt, đáp, "Cappuccino ạ."
"Tôi biết rồi."
Anh không ngồi xuống mà xoay người đi về phía quầy order.
Hoài Hâm cứ tưởng anh muốn uống cà phê nên tiện thể mua cho cô luôn, không ngờ anh chỉ cầm một ly Cappuccino quay về.
"Quên hỏi em uống size nào, nhưng nhớ ra đã chiều rồi nên chỉ mua size vừa, được chứ."
Hoài Hâm vội vàng nhận lấy, "Dĩ nhiên là được rồi ạ, em cám ơn anh Thừa."
"Không có gì."
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh mặc âu phục, hiển nhiên đã bị hớp hồn ngay lập tức.

Chỗ trống dưới bàn không đủ chỗ cho đôi chân dài của anh, Hoài Hâm chỉ cần nhìn xuống là có thể nhìn thấy đôi giày da bóng mẩy, quần tây đen được cắt may khéo léo ôm trọn bắp chân kéo dài về phía trên...!phần sau đó đã bị mặt bàn che khuất.
Khụ, quả là vẻ đẹp "tay ôm đàn che nửa mặt hoa*".

* Một câu thơ trong Tỳ bà hành - Bạch Cư Dị, dùng để miêu tả vẻ đẹp e ấp của người phụ nữ, hoặc vẻ đẹp mơ màng, như ẩn như hiện.
Anh không có ý quan sát cô, chỉ cười hỏi, "Em có lăn tăn gì trong chuyện chọn nghề thế, có ngại nói với tôi vài câu không?"
Hoài Hâm liếm môi, hoàn hồn.
Cô kể ra những điều lăn tăn mà mình đã sớm chuẩn bị từ trước, mong được "người trong nghề" cho ý kiến.
Úc Thừa kiên nhẫn lắng nghe cô nói, sau đó phân tích ngắn gọn súc tích về ưu khuyết điểm của tất cả các ngành thuộc lĩnh vực tài chính, rồi tổng kết lại, "Quan trọng vẫn phải xem đam mê và tính cách của em thích hợp làm công việc gì."
"Em hiểu rồi ạ."
Hoài Hâm cái hiểu cái không gật đầu, lại "thỉnh giáo" anh, "Thế hồi trước anh làm sao để chọn đường phát triển cho mình ạ? Em nghe nói anh từng khởi nghiệp khi đang học MBA."
Hơn nữa lại còn hợp tác với mấy cô hot girl mạng.


"À, lần khởi nghiệp ấy là mở một công ty MCN (Multi-Channel Net work, mạng đa kênh)."
Úc Thừa nhìn cô, như đã thấu suy nghĩ trong lòng cô, như cười như không, "Đều là con trai với nhau cả, chuyên phát sóng trực tiếp e-sport."
"À, ra là thế." Hoài Hâm cũng cười theo, vờ như sực hiểu ra.
"Cũng ăn nên làm ra lắm, nhưng sau khi tốt nghiệp MBA tôi đã bán công ty đó." Giọng anh cực kỳ dịu dàng, nụ cười vẫn giữ bên môi, "Vì quả thật tôi không thích môi trường làm việc ấy, cảm thấy ngân hàng đầu tư hợp với tôi hơn."
Hoài Hâm nghiêng đầu, "Thế anh vẫn tiếp tục làm việc ở ngân hàng đầu tư hả?"
Úc Thừa bắt chéo chân, ngả người về sau.
"Chuyện năm, mười năm sau thì ai biết trước được." Anh cười bâng quơ, "Đời còn dài mà."
...
Kỳ thực tập hè ở MGS chỉ kéo dài hai tháng.

Đối với Hoài Hâm, tám tuần này là quãng thời gian đặc sắc nhất, khiêu chiến sức chịu đựng nhất trong đời mình...!Đồng thời cũng là tám tuần lễ dài nhất.
Trước khi kết thúc thực tập cô còn phải thuyết trình dự án trước các sếp, còn phải làm mô hình M&A cho công ty mục tiêu.

Tối đó cô thức trắng đêm, nốc hết ba ly cà phê, sáng hôm sau cô đã trình bày bài PPT của mình trong phòng họp với tinh thần tỉnh táo và sảng khoái nhất.
Nhưng khi nhìn thấy số tiền lương thực tập 100 ngàn tệ hiện lên trong tài khoản, cô lại thấy vui đến tung trời.
Cuộc sống vốn bận tối tăm mặt mày bất chợt có một ngày được rảnh rỗi, bỗng dưng lại thấy hụt hẫng.

Còn nửa tháng nữa mới tựu trường, cuối cùng Hoài Hâm đã có thời gian ở nhà, ngày ngày trốn trong nhà, vùi đầu gõ chữ bên bậu cửa sổ.
Triệu Triệt và cô bạn gái đã kết thúc chuyến du lịch Châu Âu, nhân ngày ba mẹ đi làm không có ở nhà, cậu chàng kéo Hoài Hâm đến trước máy tính xem ảnh của bọn họ.
"Ồ, xinh đấy." Cô thuận miệng khen một câu, "Ánh mắt khá đó."
Triệu Triệt ưỡn ngực dõng dạc đáp, "Đương nhiên rồi, em là em trai của ai chứ?"
"Ồ." Hoài Hâm nhướng mày, "Đổi sang trò này hồi nào thế?"
Cô ngẫm nghĩ, "Định để chị cậu quên hai chục ngàn tệ kia chứ gì?"
Triệu Triệt, "..."
Cậu chàng ủ rũ lầm bẩm, "Quả nhiên chị "ghẻ" còn hơn cả chị ruột."
Đầu ngón tay Hoài Hâm khựng lại, đảo mắt gọi cậu, "Này."

Triệu Triệt, "Sao?"
"Rốt cuộc là cậu có thi lên đại học nổi không hả?"
"..."
"Không đậu thì cậu định làm gì để trả nợ đây, hay là giờ viết giấy nợ trước nhé?" Hoài Hâm dịu dàng nói, "Chị cậu kiếm tiền cũng cực khổ lắm chứ bộ."
Triệu Triệt nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, không kiềm được cốc cô một cái, "Này! Trong mắt chị, em trai chị chỉ có thế thôi sao???"
Hoài Hâm như cười như không, ẩn ý trong mắt hiện lên rõ rãng, Triệu Triệt vội chìa tay ra, "Được rồi, chị không cần phải trả lời đâu!" Cậu chàng thở dài, "Hè này em tranh thủ đi làm thêm, chắt bóp kiểu gì cũng đủ thôi."
"Thôi được rồi." Hoài Hâm xoa đầu cậu, "Cậu cứ lượng sức mà làm, không trả liền cũng chẳng sao, chị nhớ tiền lãi là được rồi.

Cậu không cần vì trả nợ mà đi làm trai bao đâu."
Triệu Triệt, "..."
...
Triệu Triệt vẫn đậu đại học.
Nhưng cậu chàng không phải kiểu trò giỏi chăm ngoan, nhưng nhờ tư chất thông minh nên đậu được một trường trực thuộc 985* khá ổn, hoàn toàn vượt ngoài mong đợi của Hoài Diệu Khánh và Triệu Viện.

* Đề án 985 hay còn gọi là Đề án các trường đại học hàng đầu thế giới được Đảng Cộng sản Trung Quốc và Quốc Vụ Viện nước Cộng Hoà Nhân Dân Trung Hoa đề ra vào ngày 4 tháng 5 năm 1998.

Theo thông lệ gọi tên các sự kiện quan trọng của Trung Quốc, lấy số năm và tháng ghép lại thành 985.

Gồm các trường Thanh Hoa, Bắc Kinh, Khoa học Kỹ thuật Trung Quốc, đại học Phúc Đán...
Gần đến khai giảng Hoài Hâm cũng nhận được offer của MGS, có thể nói là song hỷ lâm môn.
Chương trình học năm 4 không nhiều, nhưng đợt nghỉ hè vừa rồi quá mệt, cô không định thực tập trong năm học, chỉ muốn chuyên tâm học hành, đồng thời hưởng thụ quãng đời sinh viên trên ghế nhà trường nhiều hơn.
Một cuối tuần rảnh rỗi, mấy chị em chơi thân rủ nhau đến phố Tam Lý Truân uống rượu "dẩy đầm".

Hoài Hâm viết tiểu thuyết được nửa được thì bị "tắc", vừa hay đang định đi tìm linh cảm.
Thật ra cô đã "rửa tay gác kiếm" từ lâu, mỗi lần ở cùng bạn khác phái đều không uống rượu, tiệc tùng của người không thân cũng không đi, cực kỳ cẩn thận, đảm bảo rằng người nhìn thấy gương mặt lem nhem của mình vào sáng hôm sau vẫn luôn là những chị em thân thiết.
Đặt chân trở lại nơi xa hoa trụy lạc quen thuộc, Hoài Hâm có hơi bỡ ngỡ, nhưng cảm giác này cũng nhanh chóng tan biến sau hai điệu nhảy.
Cô vốn mang theo laptop, chỉ cần linh cảm ùa về sẽ ngồi xuống gõ lại ngay, bây giờ lại thấy đúng là vẽ vời thêm chuyện, trái lại càng thêm vướng víu.
Đám chị em của cô vào đến đây tựa như cá con được hòa mình vào biển cả, chớp mắt một cái đã không thấy bóng dáng ai.

Hoài Hâm ngồi trên quầy bar gọi một ly Dry Martini*, nhâm nhi từng ngụm một.
* Martini là một món cocktail được pha chế từ rượu gin và vermouth, và được trang trí bằng ô liu hoặc vỏ chanh xoắn.


Nhiều người nói thứ này tầm thường, đến giờ cô cũng chẳng thấy nó ngon, nhưng sống ở đời khó tránh được những khuôn phép quy củ.

Có lẽ cái mà bọn họ thích không phải là rượu mà là suy nghĩ của bản thân sau khi uống rượu.
Hoài Hâm đặt túi đựng laptop sang bên cạnh, tạm thời vẫn chưa biết đi đâu.

Cô chán chường đung đưa chân theo điệu nhạc sôi động, phục vụ đi tới thì thầm bên tai cô rồi chỉ về một góc khuất nói rằng, có một anh muốn mời cô một ly cocktail.
Hôm nay cô ăn mặc rất giản dị, áo ngắn tay và quần đùi hết sức bình thường, hoàn toàn không thể so với thời kỳ đỉnh cao trước đây của cô, song cô vẫn bỏ công make up hợp với style đi bar, cộng thêm ngoại hình ưa nhìn nên có người mon men đến bắt chuyện cũng là điều dễ hiểu.
Ánh đèn trên đỉnh đầu không ngừng nhấp nháy, Hoài Hâm nheo mắt nương theo phương hướng phục vụ chỉ, trông thấy một dáng người cao to, ngũ quan sắc sảo, và anh đang đang ngoái đầu nhìn mình.
Nom anh chàng này có vẻ là huấn luyện viên thể hình, ước chừng 25 tuổi đổ lên.
Đây không phải gu Hoài Hâm, nhưng cô cũng không tỏ thái độ ra mặt, nâng ly lên mỉm cười ra hiệu từ xa với anh ta.
Ly cocktail chưa vơi được một nửa thì người đàn ông kia đã bước tới.
Một phần quan trọng trong việc viết lách là thu thập tài liệu sống, đúng lúc đang chán, Hoài Hâm lịch sự tán gẫu với anh ta vài câu.
Không khác mấy với phán đoán ban nãy của cô, người này quả thật là huấn luyện viên thể hình, nhưng tính cách nhạt nhẽo không mấy thú vị, nói chuyện chưa tới mười phút đã bí đề tài, bắt đầu giới thiệu cô đến trung tâm của anh ta làm thẻ tập.
Vì nguyên nhân vòng tròn giao tiếp nên hiếm khi Hoài Hâm gặp phải kiểu người lỗ mãng thế này.
Cô gắng nhịn cười, nói thêm vài câu với đối phương.

Mà có lẽ đã nhận ra cô không mấy mặn mà với mình nên anh ta biết điều rút lui.
Mới rảnh tay được một tí, phục vụ lại đi đến.
Lúc này, phục vụ chỉ về phía lầu hai, là một người đàn ông trung niên đeo kính bụng bia.

Đối phương từ trên tầng nhìn xuống, khi ánh mắt chạm nhau, ông ta nhếch môi nở nụ cười trông ớn óc.
Hoài Hâm vừa nhìn đã nổi cả da gà, chỉ liên tưởng đến một câu, "Cô bé, ảnh đại diện chính là ảnh thật của tôi đấy", cô vội vàng từ chối.
Vì muốn rửa sạch đôi mắt vừa bị ô uế, cô dứt khoát ôm túi đựng laptop xông lên sàn nhảy quẩy vài bài.
Dưới ánh đèn là biển người đang lắc lư trong tiếng nhạc xập xình.
Hoài Hâm mải mê ngắm nhìn bọn họ, ánh mắt cũng dần mê ly theo nhịp điệu lắc lư, cảm nhận cơn sảng khoái của loại rượu mà mọi người đều bảo tầm thường kia mang đến.

Tốt quá, không cần phải bận tâm vì điều gì.
Phải giải quyết khó khăn trước mắt thế nào, bữa cơm tiếp theo ăn ở đâu, ngày mai phải đi đâu...!không cần phải bận tâm nữa.
Trong chớp mắt, bọn họ chỉ còn lại bản thân.
Eo và hông đong đưa theo điệu nhạc, không khí nặc nồng mùi mồ hôi, lúc Hoài Hâm gần như quên đi tất cả, cô lờ mờ trông thấy một gương mặt cực kỳ quen thuộc..

Bình Luận (0)
Comment