Trò Chơi Sớm Chiều

Chương 66

Hoài Hâm: “…”

Sắc mặt của cô ửng đỏ, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe.

A a a tên lưu! Manh! Xấu xa! đáng ghét, vậy mà lại nói ra loại lời này!

Hoài Hâm xấu hổ giận dữ nhìn chằm chằm vào phong cảnh đang lùi thật nhanh về phía sau, không có ý định tiếp tục để ý đến anh.

Hình như người đàn ông thấp giọng khẽ cười một tiếng, sau đó cũng mở laptop ra, ánh mắt bình tĩnh bắt đầu xem xét các điều khoản trong bản hợp đồng.

Theo lý thuyết khoảng cách từ công ty đến Hershey’s Home không xa lắm, Hoài Hâm mở bản đồ ra, lúc này mới phát hiện đường đi không đúng.

Cô hơi nghi ngờ ngẩng đầu lên: “Chúng ta đang đi…”

Còn chưa nói xong, chuông điện thoại của Úc Thừa đã vang lên.

Cô im lặng, nhìn anh nhận điện thoại, ngắn gọn trả lời hai câu.

Là điện thoại của bên phía Hershey’s Home, cho nên anh mở loa ngoài, không tránh cô, Hoài Hâm nghe được tiếng xin lỗi của tổng giám đốc Hoàng từ bên trong truyền ra: “Thật sự rất xin lỗi tổng giám đốc Úc, chúng tôi nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là ký dự định đầu tư với công ty Hongda…”

Trong lòng Hoài Hâm lập tức hơi hồi hộp một chút, bỗng dưng nhìn về phía Úc Thừa.

Vẻ mặt của người đàn ông bình tĩnh, cũng không có chút gợn sóng nào: “Vậy à, tôi có thể mạo muội hỏi một chút, bên phía Hongda báo giá như thế nào được không?”

Dự án không thỏa thuận thành công, đơn giản là không đạt được giá cả.

Lúc đầu đã thoả thuận xong sau kỳ nghỉ Quốc tế lao động sẽ ký kết, có lẽ trong lòng tổng giám đốc Hoàng cũng cảm thấy hơi áy náy, chần chừ một chút rồi nói ra một mức giá đại khái. Mặc dù khá không thực tế nhưng cũng cho người ta một ý tưởng, 20% giá trần, xem ra lần này Hongda nhất định phải có được.

“Được, tôi biết rồi.” Úc Thừa nhẹ nhàng nói: “Lần này thực sự có chút tiếc nuối, hy vọng lần sau sẽ được hợp tác cùng anh.”

“Ừm, đó là đương nhiên rồi!” Tổng giám đốc Hoàng vội nói: “Năng lực của tổng giám đốc Úc rõ như ban ngày, chúng tôi cũng rất muốn nhận được sự ủng hộ của Bác Nguyên.”

Cúp điện thoại xong, trong xe đột nhiên yên tĩnh.

Hoài Hâm cắn môi, cũng không biết bản thân có phải là nên nói chút gì đó để an ủi anh không.

Việc một dự án bị huỷ vào phút chót là rất bình thường trong ngành cổ phần tư nhân, nhưng trong mắt cô Úc Thừa là người không có chuyện gì không làm được, gần như là chưa từng thất bại, cho nên cô cũng hơi khó chịu một chút.

Dáng vẻ của cô gái nhỏ cứ muốn nói lại thôi, Úc Thừa chăm chú nhìn cô một lát, bỗng nhiên mỉm cười.

“Lo lắng lắm à?” Anh cong môi, hỏi nhỏ.

“Ừm…” Hoài Hâm lo lắng gật đầu.

Hàng mi xinh đẹp của Úc Thừa cong cong, lấy bản hợp đồng trong túi tài liệu ra đưa cho cô: “Nhìn này.”

Hoài Hâm sửng sốt, nhận lấy, ánh mắt rơi vào tờ giấy.


[Thư dự định đầu tư của Công ty công nghệ Phong Thú Bắc Kinh và Bác Nguyên Capital], hoàn toàn không phải là Hershey”s Home!

Cô ngẩng đầu nhìn về phía đường đi ngang dọc bên ngoài cửa sổ, đột nhiên giật mình, đây cũng không phải là đường đến Hershey”s Home.

“Anh đã biết bọn họ không giữ lời từ trước rồi à?” Hoài Hâm khó hiểu hỏi.

“Ừm.” Úc Thừa gật đầu: “Hành động của Hongda gần đây rất ầm ĩ, Quan Sơn Lâm tập trung vào hàng tiêu dùng, Hershey”s Home và những bên khác đã từng tham gia rồi, nhưng không vào được vòng C, cho nên lần này chắc chắn sẽ không bỏ lỡ. Đĩa của bọn họ hơi nhỏ một chút, cần mấy dự án lớn để giữ mặt mũi.”

Hoài Hâm ngơ ngác đáp lại một câu.

“Nhưng đối với chúng ta mà nói, dự án này cũng không quan trọng đến mức như vậy.” Úc Thừa nói rành mạch: “Đầu tư là về tỷ suất lợi nhuận, Hershey”s Home là công ty dẫn đầu về thiết bị tiêu dùng trong nước, nhưng mức trần còn hạn chế.”

“Trong tình hình nguồn cung chip khan hiếm, vẫn cần phải có thời gian để tung ra các sản phẩm tiết kiệm chi phí và đào tạo thị trường, đồng thời các kênh mở rộng ra nước ngoài vẫn chưa rõ ràng. Ngoài ra các kịch bản ứng dụng theo chiều ngang cần được mở rộng, chỉ riêng người tiêu dùng loại C thì không đủ để chèo chống tốc độ tăng trưởng 20% một năm.”

Úc Thừa tổng kết lại: “Hershey”s Home có thể là một dự án có lợi, nhưng lại không đáng để chúng ta bỏ quá nhiều sức lực vào.”

Cho nên anh lựa chọn từ bỏ.

Hoặc nói là, giương đông kích tây.

Để cho Hongda cho rằng bọn họ nhất định sẽ ra tay, từ đó cắn răng báo giá cao hơn, đặt tất cả các nguồn lực ở bên này, ngược lại sẽ không để mắt tới những dự án khác có tiềm năng hơn.

Vốn dĩ thứ Úc Thừa thực sự muốn, là một dự án ngôi sao khác, công ty điện tử tiêu dùng VR Phong Thú.

Hoài Hâm nhìn vẻ mặt bình tĩnh nhẹ nhàng của anh, gần như không biết phải nói cái gì cho phải.

Trái tim của cô đập thình thịch, không biết bị thứ gì lây nhiễm, một hồi lâu cũng không dừng lại được.

Anh luôn luôn là như vậy, hoạch định chiến lược, âm thầm nhưng lại kiểm soát được toàn bộ.

Thâm sâu khó dò, những thứ bản thân muốn chưa từng để lộ ra ngoài mặt, khiến cho người khác không nhìn thấu.

Lồng ngực của Hoài Hâm thắt lại, nhịp tim lại càng ngày càng rõ ràng, chậm lại.

Cô si mê anh chính là điểm này. Anh sâu sắc khó đoán, cảm giác về khoảng cách khiến cho người ta nhìn không rõ sờ không thấy, biến thành một chất xúc tác thu hút cô mãnh liệt, khiến cho cô tò mò, nghiện, càng muốn tìm tòi khám phá đến cùng.

Rời khỏi Phong Thú cũng đã gần đến năm giờ, sau khi ký kết những điều khoản độc quyền, gần như có thể coi là tất cả mọi chuyện đã xong. Vừa mới được trải nghiệm khung cảnh trò chơi thế giới ảo của bọn họ ở trong trụ sở, bây giờ nhìn thấy trời xanh mây trắng, Hoài Hâm còn có cảm giác không chân thật.

Giống như chiến đấu trong một chiến dịch không súng đạn, cuối cùng bọn họ cũng chiến thắng trở về, trong lòng cô có chút xúc động.

Đám mây trắng bị gió thổi chầm chậm bay đi, khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông trong trẻo như một bức tranh, Hoài Hâm bình tĩnh ngắm nhìn, biết rằng mình sẽ rất khó quên được khung cảnh trước mắt này.

Không hiểu sao lại cảm thấy nhẹ nhõm.

Có lẽ tương lai sẽ có rất nhiều khó khăn, trời đất xoay vần, nhưng trong giây phút này, điều cô muốn làm chẳng qua cũng chỉ là muốn nắm lấy tay anh mà thôi.


Ký xong hợp đồng lại quay về công ty, làm việc buổi tối đến khoảng tám chín giờ, Hoài Hâm nhận được tin nhắn Wechat của Úc Thừa: [Về không?]

Những từ này trong nháy mắt khiến cô mỉm cười, trả lời: [Được!]

Lại là một trước một sau đi ra thang máy, cho đến tận khi về đến chung cư, Úc Thừa mới ôm cô vào lòng, thân mật hôn một cái lên trán.

Suốt cả ngày vẫn luôn duy trì cảm giác xa cách, sau khi bước vào thang máy Hoài Hâm có chút không chịu nổi, kiễng chân lên ôm lấy cổ anh.

Úc Thừa thuận theo ôm lấy eo cô, cúi đầu xuống hôn lên đôi môi mềm mại của cô.

Anh cắn vào lưỡi cô, ấn vào răng của cô, xâm chiếm một lát rồi lại rút lui. Hơi không được lịch sự, cơ thể của Hoài Hâm nghiêng về phía sau, chỉ có thắt lưng chống đỡ.

Ting một tiếng, âm thanh của tháng máy vang lên, Hoài Hâm giật mình, vội vàng đẩy anh ra rồi lùi sang một góc trống bên kia. Cô vừa mới đứng vững, liền có một cô gái ăn mặc chỉnh tề bước vào, im lặng đứng giữa hai người.

Hoài Hâm vẫn còn thở hổn hển, cắn môi, đè nén lồng ngực phập phồng, hít thở nhẹ nhàng để thả lỏng cơ thể.

Lơ đãng ngẩng đầu lên, đã thấy ánh mắt của người đàn ông đang chăm chú nhìn cô, yết hầu khẽ nhúc nhích, giơ tay lên, bình tĩnh lau đi vết son cô để lại.

Cô giấu đầu hở đuôi che miệng lại, nghiêng đầu sang chỗ khác không nhìn anh nữa.

Không biết qua bao lâu, cô gái kia cuối cùng cũng đi ra. Cách tầng lầu của bọn họ không còn xa, sẽ không có người đi lên nữa, Hoài Hâm thoáng bình tĩnh lại.

Thang máy dừng lại, cửa hai bên mở ra, Hoài Hâm cầm quai của chiếc túi đeo vai, bước trên đôi giày cao gót đi ra ngoài.

Loại nhà ở đây là bốn căn một tầng, cô và Úc Thừa ở cùng một phía, chưa đi được mấy bước, sau lưng liền truyền đến tiếp cộp cộp của đôi giày da bóng loáng giẫm trên nền đá cẩm thạch, đèn điều khiển bằng âm thanh bỗng nhiên sáng lên.

Sau đó hai cánh tay thon dài từ phía sau ôm chầm lấy cô, Hoài Hâm vừa xoay người, đã bị người đàn ông ép vào tường.

Bọn họ hôn nhau từ hành lang đến tận cửa nhà, hoàn toàn không cần chìa khóa, ngón tay của Úc Thừa đặt lên khoá cửa lập tức mở ra, Hoài Hâm loạng choạng bị đẩy vào trong nhà, túi xách rơi trên mặt đất, Úc Thừa đặt cô lên trên chiếc tủ giày thấp rồi hôn cô.

Tất cả dưỡng khí đều bị cướp đi, Hoài Hâm mềm nhũn trong ngực Úc Thừa, đuôi mắt không kìm được chảy ra vài giọt nước mắt.

Hôm nay cô mặc một chiếc váy công sở bó sát, khi xỏ tất vào phát ra tiếng loạt xoạt, Úc Thừa nghiêng người, tinh tế hôn lên mái tóc của cô.

“Buổi tối ăn cơm có no không?”

Hoài Hâm không rõ chuyện gì, cũng không có tâm trí dư thừa để suy nghĩ, nhắm mắt ngẩng cổ lên ậm ờ đáp lại một tiếng.

Nhưng ngay sau đó lại nghe thấy Úc Thừa cười khàn khàn: “Vậy thì tiêu cơm một chút.”

Ngón tay của Hoài Hâm bám lấy mép tủ giày, khớp xương gần như trắng bệch. Dựa vào cánh cửa quá lạnh lẽo, Úc Thừa ôm cô ngồi xuống chiếc ghế sô pha.

Rèm cửa không kéo xuống, ánh đèn neon ban đêm chiếu vào, phản chiếu một chút hình ảnh mơ hồ lên tấm cửa kính.


Úc Thừa chống cằm, giọng nói vô cùng trầm khàn: “Thích người trẻ tuổi? Hả?”

Hoài Hâm giơ tay lên ôm chặt anh, vừa khóc vừa phủ nhận: “Hu hu, không có.”

Úc Thừa khẽ hừ một tiếng, dường như lúc này mới hài lòng.

“Gọi tên anh.” Anh hôn lên môi cô an ủi.

“A Thừa…” “Chưa đủ.”

“A Thừa?” “Chưa đủ, gọi tiếp.”

“A Thừa, Úc Thừa… Úc Thừa huhu.” Nước mắt Hoài Hâm chảy dài, nghiêng người sang ôm anh thật chặt, cô cảm nhận được hơi thở của người đàn ông phả vào tai mình, ép buộc nói: “Lần sau nhớ cho kỹ, phải có thói quen gọi tên của anh.”

Dưới ánh sáng mờ ảo, chỉ lờ mờ nhìn thấy nửa khuôn mặt đẹp trai góc cạnh của anh.

“Em biết rồi.” Cô nhỏ giọng khóc thút thít.

Trong đôi mắt của Úc Thừa tràn ngập dịu dàng, anh ấn lên sau gáy cô ôm cô vào lòng, khàn giọng nói: “Cuối tuần này cùng anh về gặp mẹ anh nhé?”

Hoài Hâm không nghe rõ lắm, được anh dỗ dành đáp lại “Được” một câu.

Sau đó Hoài Hâm ngủ một giấc, lúc tỉnh lại là gần mười hai giờ. Lúc trước cô đã được ôm vào phòng tắm tắm rửa, bây giờ đã được mặc một chiếc áo choàng tắm màu trắng nằm trên giường.

Sau khi đứng dậy xốc lại cổ áo, Hoài Hâm đẩy cánh cửa ban công ra, nhìn thấy Úc Thừa cũng đang mặc áo choàng tắm giống như vậy, ngồi trên ghế sô pha hút thuốc lá.

Vẻ mặt của anh cực kỳ lạnh lùng, nhắm mắt nhìn vào màn đêm sâu thẳm, khi nghe thấy tiếng động mới lộ ra vẻ thả lỏng, dập điếu thuốc vào chiếc gạt tàn bên cạnh, vươn tay gọi cô: “Lại đây.”

Không có chiếc ghế thừa nào, Hoài Hâm từ từ đi qua, bị anh kéo xuống ngồi trên đùi. Hơi thở bình tĩnh dịu dàng của người đàn ông lướt qua gò má, hàng mi của cô cũng rung động, sau đó nghe thấy anh ghé vào tai thân thiết hỏi: “Vẫn khoẻ chứ, bảo bối.”

Mặt của Hoài Hâm nóng lên.

Cô cắn môi, thật thà gật đầu, Úc Thừa khẽ cười.

Ánh đèn của những tòa nhà cao tầng vẫn sáng, ở góc này, bọn họ tận hưởng sự yên tĩnh hiếm có của thành phố.

Một lát sau Úc Thừa lại nhỏ giọng hỏi: “Câu lúc trước anh hỏi có đồng ý không?”

“Hả?” Hoài Hâm phản ứng lại một chút mới nhớ ra lúc đó đúng thật là anh có hỏi cô điều gì đó.

Anh muốn đưa cô về gặp bố mẹ nuôi của mình.



Cũng khó trách anh được, biết lúc ấy cô không có năng lực suy nghĩ, đúng là lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn. Nhưng không hiểu sao trong lòng lại có chút mềm mại, hơi nhói lên.

Đối với anh mà nói, mẹ của anh vô cùng quan trọng, anh muốn để cho mẹ yên tâm nên mới đưa cô về sao? Anh sợ cô sẽ từ chối à.

Hoài Hâm không kịp suy nghĩ kỹ, cũng không muốn tìm tòi nghiên cứu hành động trở về cùng anh lần này có ý nghĩa như thế nào, chỉ cúi đầu đáp một câu: “Ừm.”

Úc Thừa nhếch môi thở dài, ôm lấy bờ vai mảnh khảnh của cô, để cho cô tựa vào lồng ngực mình, cụp mắt xuống hôn lên mái tóc đen của cô.

“Cảm ơn bảo bối.” Anh thì thầm.


Vấn đề chuỗi vốn của thành phố điện ảnh và truyền hình đã được giải quyết, tâm trạng của Phan Tấn Nhạc rất tốt, đã giao thêm hai công ty ở Bắc Kinh cho Úc Thừa quản lý, bây giờ là lúc Hứa Tông thiếu cảnh giác nhất, Úc Thừa lựa chọn thời điểm này, để đưa Hoài Hâm về gặp Hầu Tố Hinh.

Lúc trước Hứa Tông nổi lên lòng nghi ngờ với anh, vẫn luôn để người ở bên phía Giang Tô và Chiết Giang nhìn chằm chằm, khoảng thời gian này có lẽ là dần dần yên lòng, cho nên đã thu tay lại.

Khi Úc Thừa đến đã chào hỏi trước với phó viện trưởng Khâu, anh luôn luôn đến đây một mình, đây là lần đầu tiên đưa người khác theo.

Thật ra Hoài Hâm đã dùng thân phận Lisa gọi điện thoại với Úc Thừa nhiều lần như vậy rồi, đều thầm suy đoán trong lòng trước kia rốt cuộc anh đã sống một cuộc sống ra sao, và lớn lên trong một gia đình như thế nào, bây giờ thực sự có thể cùng anh bước đi trên con đường đá xanh dài và ẩm ướt, mới có thể trải nghiệm được hoàn toàn.

Thời gian trôi qua đủ lâu để làm cho thành phố này cảnh còn người mất, nhưng mà vẫn có vài nơi không thay đổi gì.

Mặc dù vợ chồng nhà họ Úc đã rời khỏi con ngõ nhỏ kia, nhưng Hoài Hâm vẫn có thể thông qua cánh cửa cũ nát nhìn thấy dáng vẻ của nó trước đây.

Cửa của một số gia đình mở toang, bọn họ có thói quen phơi quần áo trước cửa, nước sẽ chảy xuống dọc theo khe đá, tụ lại rồi chảy xuống con sông trong vắt ở bên kia. Trong nhà là phòng khách chật chội nhỏ hẹp, tối tăm, chiếc ti vi hộp cũ kỹ chiếm diện tích phát ra chút ánh sáng yếu ớt và ồn ào.

Úc Thừa và Hoài Hâm tay trong tay, yên lặng đi qua con đường lát đá thật dài này. Cô nhớ trước kia anh đã giải thích cho cô, thực ra đến tết thì ở đây cũng rất náo nhiệt, nhà nào cũng giăng đèn kết hoa, trước cửa ra vào treo đèn lồng giấy màu đỏ, dán câu đối, chào tạm biệt năm cũ. Mặc dù không quá sung túc, nhưng cũng khiến cho người ta cảm nhận được chút giản dị và ấm áp.

“Đó là trường tiểu học anh từng học.” Úc Thừa chỉ vào một chỗ hàng rào, bên trong có một sân vận động cỡ nhỏ, đường chạy màu đỏ, các vạch trên mặt đất đều rõ ràng, những cậu nhóc tám chín tuổi đang đá bóng trên mặt đất mọc đầy cỏ dại, chạy nhảy thoải mái.

Hoài Hâm ôm cánh tay của anh, tò mò nhìn thử. Các thiết bị leo núi trong góc được sơn màu rực rỡ, rõ ràng là mới xây xong, mười mấy năm trước, không biết ở đây có dáng vẻ gì.

Vòng qua khúc cua, lại đến một con phố rất dài, Úc Thừa nói: “Trước kia bố anh mở một cửa hàng tạp hoá trên con phố này, sau đó lại tìm được một chỗ khác có giá thuê rẻ hơn, nên đã chuyển đến đó.”

“Sáng nào anh ra khỏi nhà, cũng sẽ tới đây mua bữa sáng để ăn.”

Hoài Hâm nhìn thấy cửa hàng McDonald mà anh nhắc đến, mười mấy năm trôi qua, mặt tiền của cửa hàng đã đổi đi đổi lại không biết bao nhiêu lần. Úc Thừa chỉ được nếm thử đồ ở đó một lần duy nhất, nhưng lại khiến cho anh nhớ mãi.

Không phải bánh hamburger ngon đến mức nào, mà là anh mãi mãi nhớ rõ, khi ánh sáng chiếu xuyên qua tấm kính, khuôn mặt hiền lành và tươi cười của mẹ anh cũng được chiếu sáng lên.

Ở đây có rất nhiều cửa hàng bán cháo và bánh bao, mùi thơm ngào ngạt bay lên, khiến cho người ta đói hơn, Hoài Hâm ngước mắt nhìn lên, trông thấy trên tấm biển hiệu rất to có mấy chữ viết tay “Bánh bao thịt ba tệ một cái.”

Úc Thừa cũng nhìn thấy, cười nhạt: “Lên giá nhiều ghê, trước kia ba tệ còn nhiều hơn số tiền tiêu vặt một tuần của anh nữa.”

Trong lòng Hoài Hâm thắt lại, trên hàng lông mày rũ xuống hiện lên một tia cảm xúc không thể che giấu.

“Vậy anh có muốn thử lại không?”

“Cái gì cơ?” Úc Thừa liếc mắt.

Đôi mắt của Hoài Hâm trong veo sáng ngời, vẫy tay với anh, muốn anh cúi người xuống.

Trong mắt của Úc Thừa không rõ có ý gì, vẫn nghe lời làm theo, cô gái nhỏ lao tới, hôn chụt một cái lên khuôn mặt của anh, chớp mắt mấy cái với anh.

Cô nói với giọng ngọt ngào: “Thử xem sau khi anh có bạn gái, bánh bao ba tệ có phải càng ngon hơn trước kia hay không?”

...

Sau khi Hoài Hâm thả thính người ta xong, lập tức muốn chạy tới mua bánh bao, ai ngờ bị túm lấy cổ tay kéo lại.

Bên hông bị cánh tay của anh ôm chặt, ngay sau đó đôi mắt đen láy sâu thẳm của anh lập tức sáp tới, ngăn chặn đôi môi của cô, ngậm mút một lát.

Là một nụ hôn vô cùng dịu dàng, vốn dĩ Hoài Hâm đang nắm lấy vạt áo của anh hưởng thụ, vô tình lại cảm giác được mấy ánh mắt sáng rực, ngước mắt lên nhìn, phát hiện ra bác gái của cửa hàng cháo và bánh bao, còn có bác trai ở tiệm giày da bên cạnh đang có vẻ mặt hào hứng mới mẻ nhìn chằm chằm bọn họ.

Ngay lập tức Hoài Hâm xấu hổ vô cùng, quay đầu lại, vùi đầu vào trước ngực Úc Thừa giả làm đà điểu. Nhưng người đàn ông lại hoàn toàn không bị ảnh hưởng, nhấc tay lên ôm lấy cô, giọng điệu lưu luyến, đè thấp giọng khẽ cười bên tai cô: “Bảo bối, sao anh lại cảm thấy hình như ăn em càng ngon hơn.”

Bình Luận (0)
Comment