Trò Chơi Tận Thế

Chương 111

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Kt quả hình ảnh cho

Lâm Việt không chút do dự xoay người chạy ngược lại, ném cho Phong Mặc một câu: “Giúp tôi canh hai người mới kia chút!”

Tuy tiếng thét có thể là ảo giác do ma quỷ tạo ra, nhưng bất kể chuyện gì cũng đều sợ cái gọi là “lỡ như”.

Lỡ như đó thật sự là Dương Dương thì sao?

Anh không cược nổi. Dù có khả năng mắc lừa, anh cũng muốn đích thân tới xem một lần rồi tính tiếp!

Lâm Việt chạy rất nhanh, nháy mắt đã mất hút cuối con đường nhỏ.

Thấy anh đột nhiên bỏ đi, hai chân Tiểu Cơ run rẩy, nhào vào lòng bạn trai không đi tiếp nữa.

Tiểu Tuyền luống cuống: “Con mẹ nó, có chuyện gì thế? Anh ta chạy rồi? Thế thì ai bảo vệ chúng ta?!”

Nhìn Tiểu Cơ và Tiểu Tuyền vẫn thiếu bình tĩnh như thế, Phong Mặc cảm thấy có chút phiền.

“Quy tắc cũ.”

Phong Mặc cười tươi rói, thình lình tung một cước ngay bụng Tiểu Tuyền.

Tuy sức chiến đấu của hắn đã bị hạ về trình độ ban đầu khi mới vào Thế giới luân hồi, nhưng cái “ban đầu” của hắn cũng đã cao tới 21 điểm!

Tiểu Tuyền vốn gầy yếu, vóc dáng cũng không cao, một cước của Phong Mặc khiến cậu ta bay cả người ra ngoài, ngã phịch xuống nền đất hoang.

Bị hành động bất ngờ của Phong Mặc dọa hoảng sợ, Tiểu Cơ càng run hơn, muốn chỉ trích hắn nhưng lại không dám.

Phong Mặc tựa cột đèn đường bên cạnh: “Đã nói rồi, văng tục một câu thì đánh một lần.”

Mà Tiểu Tuyền ngã nhào ra đất lúc này chỉ còn cảm nhận được cơn đau nhức khắp người, bắt đầu rên rỉ khóc. Cậu ta kêu lên vài tiếng rồi “ụa” một tiếng nôn ói không ngừng.

Một đòn của Phong Mặc nhất định đã làm bị thương nội tạng và xương sườn cậu ta, tạm thời cậu ta không có sức lên tiếng, không ngất xỉu đã là tốt lắm rồi.

Tiểu Cơ nghe âm thanh của Tiểu Tuyền mà đau lòng, phẫn nộ bất bình: “Đấy là Lâm Việt nói chứ không phải anh!”

Phong Mặc ôn hòa mà cứng rắn đáp: “Anh ấy nói thì tôi sẽ làm theo, có vấn đề gì không?”

Không đợi Tiểu Cơ tiếp lời, Phong Mặc không mặn không nhạt bồi thêm một câu: “Trúng cú đá vừa rồi của tôi, bạn trai cô chỉ có thể chịu được ba phút, nếu trong vòng ba phút cô không đưa được cậu ta về nhà ma để người khác chữa trị cho thì cậu ta sẽ chết. Bây giờ cô đã lãng phí nửa phút rồi.”

Tiểu Cơ vừa nghe vậy, trước mắt nhất thời tối đen, nước mắt cũng trào ra như vỡ đê! Cô ta không hiểu vì sao đột nhiên Phong Mặc lại làm vậy, lẽ nào chỉ để khống chế bọn họ dễ hơn?

Khoảng đất hoang vu u ám khiến Tiểu Cơ rất sợ hãi, cô ta muốn bước vào bóng tối cứu bạn trai, nhưng bản năng e sợ những sự vật quỷ quái lại khiến cô ta bất động.

Từng giây từng giây trôi qua, Tiểu Cơ run lên bần bật nhưng vẫn không cách nào chiến thắng được nỗi sợ của mình, không thể nhấc chân bước vào màn đêm.

Mất hơn mười giây mới vất vả xoa dịu được tâm trạng của bản thân, nhưng khi cô ta vừa vươn nửa bước về phía mảnh đất hoang bên đường, trong bóng tối bỗng vang lên một loạt tiếng răng rắc và tiếng trẻ con nức nở!

Mà thanh âm của Tiểu Tuyền đã hoàn toàn biến mất.

Tiểu Cơ tái nhợt giật lùi hai bước, ngã nhào trên mặt đất.

Cô ta vẫn không dám nhảy vào khoảng đen đó.

Tiểu Cơ sắp bị chính mình bức ép đến phát điên. Cô ta chỉ về phía Tiểu Tuyền gào khóc: “Đó là cái gì?! Đó là tiếng gì chứ! Vương Bằng! Anh nói gì với em đi! Anh còn sống không!”

Phong Mặc đứng bên cô ta, lẳng lặng nở nụ cười nhạt.

Thì ra tên thật của Tiểu Tuyền là Vương Bằng.

Phản ứng của Tiểu Cơ không khác gì so với dự đoán của hắn. Cô ta thật sự sợ ma, là nỗi sợ ăn vào tận xương chứ không phải thứ chỉ dựa vào một đôi lời có thể khắc phục được, cũng tương tự như chứng bệnh của Lâm Việt.

Thế nên hắn nghĩ, cô ta cần chút kích thích.

Trong thời gian ở thành Vân, Phong Mặc từng tìm hiểu vài nội dung liên quan tới tâm lý học trong một Thế giới luân hồi. Hắn vốn muốn xoa dịu phần nào bệnh trạng của Lâm Việt, nhưng hắn lại bất đắc dĩ nhận ra, với vấn đề tâm lý nghiêm trọng như vậy, hoặc phải có sự việc kích thích mạnh mẽ hơn để xóa bỏ trong một lần, hoặc phải dùng thuốc trong thời gian dài để khống chế, ngoài ra những phương pháp thông thường đều không có bao nhiêu hiệu quả.

Khi Lâm Việt vẫn ở trong giới hạn tỉnh táo, Phong Mặc còn có thể trấn an chút ít, lỡ như anh thật sự “nổi cơn” rồi thì hắn cũng đành bó tay. Hắn không có thuốc lại cũng không dám kích thích anh, nếu dùng cách chữa bệnh này mà không điều chỉnh được mức độ, dễ chừng sẽ càng thêm vướng bận tay chân.

Nhưng dùng Tiểu Cơ làm chuột bạch thí nghiệm thì hắn hoàn toàn không e dè. Hắn trái lại còn muốn nhìn xem nếu chịu một sự kích thích khác, liệu cô ta có thể quên nỗi sợ ma quỷ của mình hay không.

Phong Mặc nâng cổ tay phải lên, liếc qua chiếc đồng hồ không tồn tại: “Còn một nửa, xem ra cậu ta không sống được rồi.”

Âm thanh trẻ sơ sinh kêu khóc và những tiếng động kỳ quái vừa rồi chính là do Phong Mặc đã liên lạc khẩn cấp với Lâm Mộ Quang, nhờ anh ta thuận tay tạo ra. Trong bóng tối cũng không có bất kỳ yêu ma quỷ quái gì, thứ mà Tiểu Cơ phải đối mặt chỉ có sự sợ hãi của bản thân mà thôi.

Nghe Phong Mặc nhắc nhở, Tiểu Cơ càng thêm run, bắt đầu la hét như phát cuồng.

Vừa bất lực lại vừa sợ hãi, hơn nữa còn nảy sinh lòng căm thù mãnh liệt với Phong Mặc!

Kêu gào chừng nửa phút, cô ta đột nhiên ngưng bặt.

Tiểu Cơ quay đầu trừng Phong Mặc bằng ánh mắt lạnh băng, cuối cùng dồn hết dũng khí lao vào bóng tối.

Cô ta khóc nức mò mẫm tìm cơ thể bạn trai trên nền đất, đỡ cậu ta lên lưng.

Cõng theo Tiểu Tuyền gầy yếu, Tiểu Cơ vững vàng chạy như bay về phía nhà ma, vừa chạy vừa giận dữ rống lên với Phong Mặc: “Anh ấy mà chết thì anh không xong với tôi đâu!”

Phong Mặc đứng dưới ánh đèn đường, mỉm cười nhìn cô ta bỏ đi.

Có gì mà không xong. Thế giới này cũng chẳng cấm giết đồng đội, nếu vừa rồi diễn trò quá tay dẫn đến hậu quả bị hai người họ báo thù, vậy cùng lắm hắn giết luôn cả đôi rồi theo Lâm Việt chơi mười vòng thế giới nữa. Hắn còn đang ngại thời gian nghỉ phép không đủ dài đây, được chơi càng lâu thì càng vui thôi.

Có điều Phong Mặc làm vậy chủ yếu vẫn bởi muốn đẩy hai “cục nợ” này tránh xa một chút. Hiện tại hắn phải giải quyết một việc quan trọng hơn.

Hắn gặp chút vấn đề. Vừa rồi khi kiểm tra sơ qua tình hình của Lâm Dương Dương, hắn phát hiện lá chắn ngăn cách giữa những người luân hồi quả thực đã biến mất, cũng có nghĩa bây giờ Lâm Việt quay về sẽ thật sự nhìn thấy Lâm Dương Dương, có thể trợ giúp cô hoàn thành nhiệm vụ.

Trạng thái này không hề bình thường, chắc hẳn Thế giới luân hồi lại dính BUG rồi.

Trước đó khi Tiểu Cơ còn đang kêu khóc, Phong Mặc kỳ thực đã tranh thủ báo tin cho Lâm Mộ Quang, nhờ anh ta tu chỉnh lại BUG của thế giới này. Chí ít phải biến nhiệm vụ thành nhiệm vụ ngẫu nhiên, tạo thêm vài hạn chế về thời gian, không để trong cùng một thời gian, cùng một địa điểm có hơn một đội ngũ đang thực hiện nhiệm vụ, cố gắng tránh để họ quấy rầy lẫn nhau. Sau đó để đề phòng, lại phải mở chế độ bảo vệ ngăn không cho các đội ngũ công kích đối phương.

Thật may, Lâm Mộ Quang báo lại rằng phía Lâm Dương Dương là nhóm đầu tiên xuất hiện lỗ thủng kia, nhờ có Phong Mặc kịp thời phát hiện, anh ta đã lặng lẽ thay đổi nhiệm vụ của những người luân hồi khác, các đội ngũ trong cùng thế giới sẽ không phát hiện ra vấn đề nhỏ này.

Hai anh em Lâm Việt và Lâm Dương Dương đã gặp mặt, bởi vậy không cần tách họ ra nữa. Nhóm của Lâm Dương Dương cũng chỉ còn hai người mới, Lâm Mộ Quang khá tin tưởng Phong Mặc, hơn nữa anh ta còn có chuyện quan trọng hơn phải xử lý, dứt khoát để hai đội ngũ sáp nhập làm một.

Phong Mặc bắt đầu chậm rì rì mà đi về phía nhà ma, vừa đi vừa bàn bạc chi tiết thêm với Lâm Mộ Quang.

Sau khi dặn dò Phong Mặc tương đối ổn thỏa, Lâm Mộ Quang chủ động ngắt kết nối, chỉ chừa lại cho Phong Mặc một câu: “Được rồi, cậu cứ thoải mái nghỉ phép, mấy vấn đề này để tôi lo. Có điều cậu phải chuẩn bị sẵn sàng, chẳng may thật sự không khống chế được thì tôi sẽ gọi cậu về gấp đấy!”

Phong Mặc thở dài.

Nghỉ phép còn phải tăng ca. Cảm giác này… thật khó chịu.

Một thông báo xuất hiện trước mắt hắn: [Đội ngũ của bạn đã sáp nhập với một đội ngũ khác, tổng số người: 7, người mới: 4.]

Hắn liếc nhìn thông báo, đi tới nhà ma.

Ba tay lão luyện dẫn theo bốn người mới, thật là dùng dao mổ trâu giết gà.

Khi Phong Mặc tới gần căn nhà ma ám, dây leo phủ kín tường ngoài đã hoàn toàn mất tích, phòng khách đèn đuốc sáng trưng, tất cả mọi người ngoại trừ hắn đều đang tập trung ở đó.

Lâm Việt đã gặp lại em gái cũng không biểu lộ cảm xúc mạnh mẽ gì, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như cũ, Lâm Dương Dương lại có vẻ rất mừng rỡ, vừa cười nói vừa thuật lại tình hình cho anh trai.

Phong Mặc bước vào phòng khách, vừa vặn nghe được hai anh em đang thảo luận chuyện hợp đội, giới thiệu thành viên trong nhóm cho nhau.

Hai người mới phía Lâm Dương Dương là một đôi vợ chồng da trắng tới từ nước Phong Diệp*, cả hai đều đã hơn sáu mươi tuổi. Người ở tuổi này cơ thể đã không còn mạnh khỏe nữa, thế nhưng cũng chưa tới mức là gánh nặng cản trở.

(*Nước Phong Diệp: Canada)

Hai ông bà rất nhanh miệng, đã lập tức dùng tiếng Anh trao đổi một số thông tin chi tiết về nhiệm vụ với Lâm Việt.

Đôi tình nhân Tiểu Tuyền và Tiểu Cơ đang ngồi trong góc phòng. Vết thương của Tiểu Tuyền đã được Lâm Dương Dương chữa trị, nhưng phiền muộn của cậu ta vẫn không thể tiêu tan, hai người ngồi đó không rên một tiếng.

Thấy Phong Mặc tới, Tiểu Tuyền và Tiểu Cơ đều hướng ánh mắt oán hận về phía hắn. Phong Mặc cũng chẳng tỏ chút ngại ngùng nào mà nhìn lại Tiểu Cơ, cười hỏi: “Thế nào? Để cứu tính mạng của bạn trai thì ma quỷ cũng không kinh khủng lắm đúng không?”

Tiểu Cơ giận run người: “Anh… anh có bị điên không?! Chỉ vì thế mà đánh anh ấy sống dở chết dở?”

Phong Mặc hơi nghiêng đầu, khóe miệng treo nụ cười vô tội: “Chứ còn sao nữa? Cô đụng cái là ngất, lần một lần hai thì chúng tôi còn thông cảm, nhưng cứ ngất mãi làm tôi phát phiền.”

“Cái đồ…” Tiểu Tuyền đứng phắt dậy, thế nhưng nghĩ tới một cước vừa rồi, câu văng tục đã sắp phun ra cũng phải ép ngược lại, đổi thành lên án một cách văn minh “Đại ca! Nhiệm vụ của chúng ta là trong vòng hai tiếng phải tìm được bệnh viện đấy! Giờ anh đã lãng phí mười phút rồi! Nếu trong thời gian còn lại mà không tìm ra bệnh viện thì một trong hai chúng tôi sẽ chết! Anh có từng nghĩ đến vấn đề này không?!”

Phong Mặc cười: “Tôi nói, tôi lo được.”

Nói rồi hắn không để ý cũng không đáp lời họ nữa, tiến tới đánh tiếng chào Lâm Dương Dương.

Bởi đã nghe Lâm Việt nói chuyện về “linh hồn” của hắn, Lâm Dương Dương không những không hề kinh ngạc mà còn có phần kích động. Cô cầm lấy tay hắn, hai mắt sáng ngời: “Anh Phong Mặc, em có nghe anh em kể là anh từng hiện hồn về, thế nên em nghĩ nếu tới thế giới này có thể sẽ gặp được anh, hóa ra anh ở đây thật.”

Phong Mặc sửng sốt.

Cô cũng tới thế giới này vì hắn?
Bình Luận (0)
Comment