Trò Chơi Tận Thế

Chương 98

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Kt quả hình ảnh cho bề bề rang muối

Tống Kim Dân rất lo lắng.

Không được… Hắn ta không thể cứ thả Trịnh Hạc đi như thế.

Tống Kim Dân lặng yên đứng dậy theo sau Trịnh Hạc, định nhìn xem anh ta rốt cuộc muốn làm gì.

Nhưng Trịnh Hạc cũng không có ý bỏ đi. Anh ta chỉ đi tìm một góc khuất gió, rút ra một điếu thuốc.

Thuốc lá này là do các “chiến hữu” thú biến dị cho anh ta, chúng nói nó được trộn một loại cỏ đặc biệt, mùi nồng đến khiến anh ta nhíu mày. Đi theo người như Tống Kim Dân hơn ba mươi năm, anh ta đã học được đủ thứ tốt thiếu hư nhiều, có vô số chuyện còn xấu xa độc ác hơn hút thuốc trăm nghìn lần, nhưng dù vậy anh ta vẫn không cách nào ưa được mùi khói, chỉ có thể nói cũng không ghét mà thôi.

Trịnh Hạc nhớ lại lần đầu tiên gặp Tống Kim Dân.

Ngày ấy, Tống Kim Dân còn là một người luân hồi mới rất bình thường. Khi hai người gặp nhau ở thế giới đầu tiên, Tống Kim Dân là một tên kiệm lời lại có phần tự ti, khi nói chuyện không dám nhìn thẳng người đối diện, thậm chí nếu có người khác phái xinh đẹp nào ở đó, mặt mày hắn ta sẽ đỏ bừng bừng.

Thế nhưng hắn ta vẫn có một điểm đặc biệt, là cảm giác mà Trịnh Hạc đã xác định được ngay từ lần đầu tiếp xúc – hắn ta không phải người thành thật như bề ngoài.

Quả nhiên.

Tuy Tống Kim Dân rất tự ti ngượng ngùng, nhưng vừa nhận ra trong Thế giới luân hồi không cần tuân thủ pháp luật, hắn ta lập tức phô bày ra bộ mặt u ám mình vẫn luôn che giấu lâu nay.

Trong thế giới dành cho người mới, có một người luân hồi nữ thổ lộ tình cảm với Tống Kim Dân, hắn ta cũng rất thích cô. Hai người cùng nhau vượt qua biết bao cửa ải khó khăn trùng điệp, thậm chí Trịnh Hạc ở bên nhìn họ nắm tay đồng hành đã cho rằng đó chính là tình yêu.

Nhưng Thế giới luân hồi luôn vô cùng khốc liệt.

Ở vòng chơi của Tống Kim Dân, hắn ta phải đối mặt với một thử thách rất tàn nhẫn: linh hồn của người bạn gái và một con quái vật bị đổi cho nhau, còn hắn ta phải chọn lấy một trong hai người.

Rốt cuộc hắn ta sẽ chọn linh hồn bầu bạn đã bị nhốt trong vỏ bọc dị hợm, hay sẽ chọn cô gái thanh tú mang linh hồn quái vật xấu xa?

Nếu hắn ta chọn linh hồn, cô gái kia sẽ tiếp tục sống sót trong hình dạng quái vật, sẽ một lòng chung thủy yêu thương, trọn đời nghe theo lời hắn ta. Còn nếu hắn ta chọn thân thể, cái mà hắn ta có sẽ chỉ là túi da xinh đẹp mang bên trong linh hồn vô cùng tà ác.

Hai chọn một, kẻ bị vứt bỏ sẽ phải chết. Mà vào lúc đó, Tống Kim Dân gần như không có nửa phần do dự mà lập tức giết chết quái vật chứa linh hồn cô gái trẻ.

Hắn ta chỉ nói với NPC một câu, nhưng trong ký ức của Trịnh Hạc, dù biết bao năm trôi qua câu nói đó vẫn còn rõ ràng như mới…

“Tôi chưa bao giờ muốn một người bầu bạn tâm linh với mình.”

Nhưng Tống Kim Dân cũng chẳng chọn người phụ nữ với linh hồn quái vật còn lại. Sau khi thử thách kết thúc, hắn ta liền tìm một cơ hội giết luôn cơ thể ấy.

Lúc đó Trịnh Hạc còn chưa hợp thành đội với Tống Kim Dân, chỉ là người ngoài thờ ơ lạnh nhạt, vậy mà ngay cả kẻ thờ ơ như anh ta vẫn phải kinh ngạc vì lựa chọn này.

Thì ra… thanh niên kia bề ngoài nhút nhát, lòng dạ lại độc ác vô cùng.

Kể từ giây phút ấy, Trịnh Hạc vốn đang mê mê tỉnh tỉnh giữa thế giới mới đã hoàn toàn bị cuốn hút, không thể rời khỏi sự tàn nhẫn ích kỷ đó.

Là một người thủ hộ, Trịnh Hạc không hề được Thế giới luân hồi dẫn lối bất kỳ tam quan hay tình cảm gì, hình ảnh Tống Kim Dân phản bội người khác cho anh ta cảm giác sảng khoái không gì sánh được, khiến anh ta hoàn toàn bị rung động.

Sau đó Trịnh Hạc bày tỏ ý muốn hợp tác, Tống Kim Dân đồng ý, hai người cùng hoàn thành nhiệm vụ của thế giới đầu tiên.

Khác với Phong Mặc, Trịnh Hạc đã biết thân phận của mình ngay khi tới khu Bạch Cốt, bởi anh ta là một phần thưởng – món quà Thế giới luân hồi trao cho một người may mắn ngẫu nhiên, mà người ấy chính là Tống Kim Dân.

Thế giới luân hồi gửi thông báo cho hai người, họ cũng thuận theo ký khế ước người thủ hộ. Sau đó Tống Kim Dân dần dần mạnh lên, dị năng và thẻ luân hồi của hắn ta không thể chiến đấu, chỉ có thể dựa vào toan tính mà giành thắng lợi. Hơn nữa, để có thể lừa dối được người khác, hắn ta cũng rèn luyện mình ngày càng thêm vô tình lạnh lẽo, cuối cùng đánh mất giới hạn của bản thân.

Bây giờ nghĩ lại, Trịnh Hạc bỗng cảm thấy cái si mê lúc đó của mình có lẽ chỉ bởi anh ta là người thủ hộ của Tống Kim Dân mà thôi.

Mà sau thế giới này, cái chết của anh ta đã định.

Vì Tống Kim Dân mà chết, một người thủ hộ như Trịnh Hạc vẫn luôn biết điều này. Anh ta kỳ thực không hề hận Tống Kim Dân, chỉ là có chút không vui.

Anh ta không muốn bản thân tự sát vô ích. Về phần Tống Kim Dân có đáng để anh ta chịu chết không… chuyện này còn cần cân nhắc.

Hút hết một điếu thuốc, Trịnh Hạc ném tàn thuốc xuống đất, giẫm tắt nó. Anh ta nhìn qua ban công một căn nhà bên cạnh, bình tĩnh mở lời: “Ông chủ, tôi muốn hỏi ông một việc.”

Anh ta sớm đã biết Tống Kim Dân vẫn ở gần đó nhìn mình.

Một bóng người lóe lên, Tống Kim Dân nháy mắt di chuyển từ ban công tới bên Trịnh Hạc, cố gắng điều chỉnh giọng nói sao cho thật bình thản: “Chuyện gì? Hỏi đi.”

Trịnh Hạc im lặng một chút, cười khổ hỏi: “Nếu tôi hy sinh bản thân để cho ông sống sót… Ông có khóc vì tôi không?”

Tống Kim Dân ngẩn ra, vẻ mặt bắt đầu thay đổi, “diễn” vô cùng khôn khéo: “Người anh em… Tôi cũng không muốn nói tới chuyện sến sẩm này… Cậu thấy đấy, hai chúng ta đã sống chừng ấy năm rồi, còn đa sầu đa cảm thế thì hơi rùng mình đúng không? Ai… Tôi… Con mẹ nó tôi chắc chắn sẽ khóc đấy! Cậu ở cạnh tôi hơn ba mươi năm, tuy tôi chẳng có tình cảm gì với ai nhưng với cậu thì khác.”

Không hổ là bậc thầy sử dụng dị năng [Mặt nạ dối trá], kỹ xảo rất tốt. Bảy phần bình tĩnh ba phần chân thành, tỷ lệ tình cảm đong đếm rất vừa vặn, đầy mà không ngấy.

Biểu cảm của Trịnh Hạc không thay đổi gì, thế nhưng đôi mắt rõ ràng tối xuống.

Sự giả tạo của Tống Kim Dân khiến anh ta vô cùng thất vọng.

Nhận ra ánh mắt kỳ lạ của Trịnh Hạc, nét mặt của Tống Kim Dân lại càng thêm chân thành, giọng nói khẩn thiết chỉ sợ anh ta không tin lời mình, vừa vỗ ngực vừa hứa hẹn rõ ràng: “Anh em của tôi, dị năng của cậu là [Đôi mắt chân thực], tôi có nói dối hay không tự cậu cảm nhận được mà! Cậu cứ thử đi rồi sẽ biết, tôi thật lòng đấy!”

“…”

Trịnh Hạc mỉm cười không nói, cũng không dùng dị năng kiểm tra.

Anh ta chăm chú nhìn khuôn mặt của Tống Kim Dân, khuôn mặt thuộc về Phong Mặc.

Khi linh hồn Phong Mặc còn ở đây, gương mặt này luôn luôn tươi cười rạng rỡ, đôi mắt tràn ngập vẻ tò mò thích thú như một đứa trẻ mới sinh. Thế nhưng từ lúc linh hồn Tống Kim Dân dời tới, dù cho bề ngoài vẫn anh tuấn trẻ trung thì ánh mắt cũng chỉ có già nua cằn cỗi.

Phải hình dung thế nào đây…

Nói đơn giản là… “đục”.

Đúng vậy, hoàn toàn đối lập với Phong Mặc trước kia, ánh mắt Tống Kim Dân rất “đục”, trong đó chất chứa dục vọng, ẩn giấu âm mưu, tràn đầy độc ác.

Khoảnh khắc nhận được câu trả lời của người đồng hành bao năm, Trịnh Hạc đã hoàn toàn thất vọng.

Kỳ thực, anh ta rất muốn nghe Tống Kim Dân chân thành nói một câu: “Xin lỗi, tôi thật sự không khóc được.”.

Chỉ cần một câu “xin lỗi” thôi, anh ta dù có phải lên núi đao xuống biển lửa cũng cam lòng. Đối với người ích kỷ lạnh lùng đến tột độ như Tống Kim Dân, “sám hối” mới là thứ quý giá nhất. Trịnh Hạc vốn cho rằng mình có thể nhận được chút cảm tình đặc biệt này…

Đáng tiếc, Tống Kim Dân lại thật sự không hề hổ thẹn.

Trịnh Hạc đã quyết định rồi.

Anh ta xoay mình bước đi: “Tống Kim Dân, tôi sẽ không đi cùng ông nữa. Sau này ông hãy tự đi con đường của mình đi.”

Tống Kim Dân bối rối vươn tay muốn níu lấy cánh tay Trịnh Hạc, nhưng anh ta đã linh hoạt tránh né, chỉ trả lại cho người phía sau một ánh mắt lạnh lẽo.

Cùng với ánh mắt buốt giá ấy, hắn ta còn nghe thấy rất nhiều âm thanh huyên náo văng vẳng khắp xa gần.

Từng con từng con thú biến dị từ bốn phương tám hướng đang tụ lại đây. Bọn chúng càng lúc càng đông, chỉ trong vẻn vẹn nửa phút đã có tới hơn trăm con vây quanh Trịnh Hạc!

Điếu thuốc lá vừa rồi của anh ta chính là để gọi bầy thú đồng bọn này tới.

Nhìn thấy nhiều thú biến dị như vậy, Tống Kim Dân bỗng cảm thấy da đầu tê dại.

Sau đó, hắn ta phẫn nộ, vô cùng phẫn nộ!

Tống Kim Dân chỉ vào Trịnh Hạc mắng: “Trịnh Hạc! Đm mày! Kế hoạch của tao đang yên đang lành, bây giờ mày làm thế là ý gì hả?!”

Chỉ còn thiếu một bước cuối cùng!

Trịnh Hạc đã sớm xây dựng quan hệ với đám động vật này. Trong bầy thú có rất nhiều con không muốn tiếp tục đi theo Tuyết Nhi nữa, nung nấu ý định tách đội bầu thủ lĩnh mới, nếu không phải anh ta nhân đó mượn lực chúng thì Tống Kim Dân cũng không thể lẻn vào giết chết hết “túi” dễ dàng đến vậy.

Đây chính là con bài chưa lật của Tống Kim Dân, nếu kế hoạch giết toàn bộ người luân hồi không thể thành công, vậy hắn ta sẽ đánh tan bầy thú từ bên trong, đi con đường nhiệm vụ chính phức tạp hơn.

Có điều bây giờ rõ ràng Trịnh Hạc đang muốn đoạt mất con át chủ bài của hắn ta, buộc hắn ta phải chọn cách diệt sạch người luân hồi khác!

Nghe Tống Kim Dân quát mắng, ánh mắt Trịnh Hạc lại càng thêm lạnh: “Kế hoạch của ông? Tất cả rõ ràng đều là kế hoạch của tôi.”

Nói rồi anh ta không hề lưu luyến, quay lưng rời khỏi.

Trước khi đi, Trịnh Hạc còn không cam tâm mà cố ý dùng năng lực thẻ luân hồi của mình quan sát Tống Kim Dân một lần, muốn xem xem liệu hắn ta có hối hận chút nào hay không.

Không có hối hận, thế nhưng anh ta lại nhìn thấy trên đầu Tống Kim Dân xuất hiện một hàng chữ khó hiểu…

[Thời gian còn lại: 6 giờ 36 phút 12 giây.]

Thế này… nghĩa là gì?

Tống Kim Dân bị nguyền rủa hay sao? Tại sao lại có thời gian sống sót đếm ngược?!

Không phải, Tống Kim Dân vẫn luôn ở trong tầm mắt anh ta, kẻ nào có thể…

A… Anh ta hiểu rồi.

Có lẽ… cơ thể Phong Mặc vốn đã có vấn đề, nếu không hắn cũng sẽ không chạy đến căn cứ ngầm tự tìm đường chết.

Xem ra trước khi chết hắn còn để lại cho Tống Kim Dân một “phần quà” thật lớn.

Bởi không nhận được câu “xin lỗi” từ miệng người bạn cũ kia, Trịnh Hạc cũng không có ý định nói cho hắn ta biết về “món quà” này.

Cứ để hắn ta bình tĩnh ra đi đi! Nếu như biết trước giờ chết của mình, với tính cách của Tống Kim Dân, đoán rằng chuyện gì hắn ta cũng làm được.

Trịnh Hạc quyết tuyệt bỏ đi, hoàn toàn không có gì không nỡ.

Mà bởi có khế ước cản lối, Tống Kim Dân không thể gây thương tổn cho Trịnh Hạc, cũng không cách nào ngăn được anh ta, chỉ đành trơ mắt nhìn người thủ vệ của mình dần dần mất hút.



Sau khi rời khỏi ổ thú, bốn người Lâm Việt liền tìm một nơi nghỉ ngơi cách đó thật xa.

Chiếu theo tình hình hiện tại, sắp tới chắc chắn sẽ xảy ra một cuộc chiến giữa Tuyết Nhi và Tống Kim Dân. Trận chiến này sẽ tiêu hao sức lực và tài sản của Tống Kim Dân, thậm chí Tuyết Nhi có thể còn khiến hắn ta bị thương nặng, đó chính là thời cơ để những người luân hồi như họ tìm cách diệt hắn ta. Đợi xử lý xong Tống Kim Dân, Lâm Việt nghĩ mình có thể lợi dụng chút quan hệ với Tuyết Nhi để đào sâu thêm bối cảnh thế giới này, cố gắng giải quyết vấn đề thú triều.

Hiện giờ, việc bọn họ có thể làm chính là giữ sức chờ cơ hội.

Để xác nhận đám thú biến dị có thật sự buông tha họ hay không, Lâm Việt dẫn theo ba đồng đội thận trọng tới gần một tiểu đội thú.

Khi cảm giác được có người tới gần, mấy con thú kia đều đầy vẻ cảnh giác, đằng đằng sát khí. Nhưng vừa ngửi được mùi của họ, chúng nó lập tức dừng tư thế tấn công, lạnh nhạt liếc họ vài cái rồi tiếp tục công việc của mình.

Lâm Việt thử thêm vài nhóm thú nữa, càng thử càng yên tâm.

Quả thực tất cả bọn chúng đều phân biệt được mùi của họ, không có ý định công kích.

Nếu đã không lo bị thú biến dị tập kích, vậy cũng chẳng cần phải kết liên minh với những người luân hồi khác nữa. Lâm Việt quyết định duy trì tiểu đội của mình, chờ Tuyết Nhi chính thức tuyên chiến với Tống Kim Dân.

Người chọn tham gia vòng chơi này đều không phải loại hiền lành, anh không muốn hợp tác với bất kỳ ai nữa, độ mạo hiểm quá cao, cảm giác từng giây từng phút phải đề phòng kẻ khác đâm một dao sau lưng mình… Rất khó chịu.

Đêm dần khuya. Đây chính là thời gian mà con người yếu ớt nhất, rất dễ mệt mỏi rã rời.

Lâm Việt và em gái đang cùng gác đêm. Để giữ cho bản thân tỉnh táo, hai người thường câu được câu không nói vài chuyện vặt vãnh.

Chỉ là không hiểu tại sao, kể từ khi Phong Mặc ra đi, Lâm Việt luôn cảm thấy đội ngũ của mình quá yên tĩnh.

Chung Linh ngoan ngoãn, Giang Thủy Hàn là người chẳng ôm chí lớn, tính cách Lâm Dương Dương lại khá giống anh, không thích nói nhiều. Thiếu mất Phong Mặc chạy khắp nơi gây thù chuốc oán, cuộc sống của họ an toàn hơn nhiều, rất bình lặng, cũng rất… nhạt nhẽo.

Dù đang nói đủ chuyện trên trời dưới biển, Lâm Dương Dương vẫn nhận ra vẻ cô độc thường vô ý lộ ra trên gương mặt anh trai. Nhìn một hồi, cô rốt cuộc không nhịn được cất tiếng hỏi: “Anh, anh nhớ Phong Mặc phải không?”

Lâm Việt cười gượng, đảo mắt nhìn xung quanh: “… Có hơi nhớ. Cũng không biết hồn cậu ta giờ ở đâu rồi, có nghe thấy lời anh nói không.”

Nói rồi anh ngẩng đầu đối diện với khoảng không, nghiêm túc nói như thể ở đó thật sự có người: “Anh sẽ tìm cách cướp lại cơ thể Phong Mặc từ tay Tống Kim Dân, cách chiêu hồn thì từ từ đi tìm, hẳn là có thể hồi sinh cậu ta.”

Vừa nói dứt lời, từ tầng dưới bỗng vọng lên một chuỗi tiếng bước chân!

Chẳng lẽ là linh hồn của Phong Mặc?

Suy nghĩ vừa nảy ra khiến chính Lâm Việt cũng cảm thấy nực cười, rõ ràng đây là tiếng bước chân của người luân hồi khác.

Anh ném cho Lâm Dương Dương một ánh mắt ra hiệu. Lâm Dương Dương gật đầu, lập tức đánh thức Giang Thủy Hàn và Chung Linh.

Ba người nhanh chóng vào tư thế cảnh giác cao độ. Cùng lúc đó, Lâm Việt phục sau cánh cửa, sẵn sàng chờ kẻ kia tấn công.

Nhưng tiếng động lại dừng ngay trước cửa phòng họ.

Kế tiếp, một giọng nói đầy từ tính có phần quen thuộc vang lên: “Là tôi, Trịnh Hạc. Tôi không có ý xấu, chỉ muốn xác nhận một việc với anh.”

Trịnh Hạc?

Anh ta tới nơi này làm gì? Có phải Tống Kim Dân cũng ở gần đây không?!

Lâm Việt tức khắc đề phòng, vừa quan sát cửa sổ bốn phía vừa hỏi: “Chuyện gì?”

“… Còn 5 giờ 30 phút nữa.”

Trịnh Hạc chỉ nhàn nhạt nói một câu như vậy.

Trong một chớp mắt, Lâm Việt không hiểu anh ta đang nói gì.

Ngẫm nghĩ vài giây, đôi mày anh chợt nhíu lại. Nếu như Phong Mặc không chết trước thời hạn, hơn 5 tiếng đồng hồ sau hình như chính là thời điểm hắn sẽ bị Thế giới luân hồi tiêu hủy!

Phong Mặc đã chết rồi, Trịnh Hạc làm sao biết được khoảng thời gian còn lại chính xác như vậy?

Chẳng lẽ là tên đã cướp cơ thể của Phong Mặc – Tống Kim Dân?

Suy đoán này khiến hai mắt Lâm Việt không khỏi sáng ngời: “Ý anh là… Tống Kim Dân sắp chết?”

Trịnh Hạc hừ lạnh một tiếng: “À, xem ra là thật. Đúng, ông ta sắp chết, đến lúc ấy nhớ xem tin báo tử trên trời. Cám ơn anh chịu nói cho tôi biết, tôi yên lòng rồi. Đổi lại tôi sẽ tặng cho anh một tin tức quan trọng nhé: bọn thú biến dị chuẩn bị tiến hành buổi tưởng niệm tập thể cho đám con đã chết của Tuyết Nhi, trong vòng một ngày tính từ giờ đến 0 giờ ngày mai, bọn nó sẽ không tấn công bất kỳ ai mà chỉ ở trong ổ thú thôi, người luân hồi có thể an tâm ra ngoài.”

Tiếng bước chân của Trịnh Hạc càng lúc càng xa.

Anh ta đã đi, nhưng đêm nay bốn người Lâm Việt chắc chắn sẽ không thể ngủ được nữa.

Lâm Việt hướng mắt về bầu trời bên ngoài cửa sổ, cách vài phút lại xem đồng hồ một lần.

Năm tiếng rưỡi ngắn ngủi bỗng trở nên dài dằng dặc.

Rạng sáng ngày hôm đó, Lâm Việt vẫn luôn nhìn đồng hồ chằm chằm bắt đầu có chút kích động.

Sắp tới lúc rồi!

Còn ba mươi phút… Mười lăm phút… Năm phút…

Trịnh Hạc không nói ra khoảng thời gian cụ thể, nhưng Lâm Việt lại nhớ rõ thời gian còn lại của Phong Mặc, nhớ đến từng giây.

Khoảnh khắc đó, anh nhìn lên khoảng không mờ ảo ngoài kia, nhìn không chớp mắt.

Tin báo tử tới rất đúng hẹn…

[Người luân hồi số 00001 Tống Kim Dân cướp cơ thể của người luân hồi số 04005 Phong Mặc, đồng thời tiếp nhận hình phạt tiêu hủy của người luân hồi số 04005 Phong Mặc, hiện tại, linh hồn của Tống Kim Dân và cơ thể của Phong Mặc đã bị hủy! Tống Kim Dân nhận hình phạt xứng đáng, chết chưa hết tội.]

Tiếp đó, một chuỗi tin tức dài khác nối nhau xuất hiện.

Tổng cộng tám người luân hồi bỏ mạng cùng lúc! Tám người này đều là người từng lợi dụng BUG để mưu lợi cho bản thân, bọn họ cũng đồng thời bị Thế giới luân hồi trừng phạt.

Sau khi những dòng tin kia trôi qua, một thông báo lớn bật ra giữa không trung.

[Tội danh của những người luân hồi trên là “Lợi dụng BUG”. Mong các bạn hãy lấy đó làm gương, không nên chủ quan lợi dụng BUG, nếu không bạn sẽ phải trả giá rất đắt!]

Không ngờ… Tống Kim Dân thật sự chết bằng cách này.

Bởi đã được Trịnh Hạc báo trước, bốn người Lâm Việt không quá kinh ngạc. Thậm chí Lâm Dương Dương, Giang Thủy Hàn và Chung Linh chỉ cảm thấy vô cùng hả hê, dám đoạt thân thể của Phong Mặc, đáng đời!

Lâm Việt trái lại không sao vui mừng nổi.

Anh vô cảm nhìn lên nền trời, im lặng hồi lâu.

“Cơ thể Phong Mặc cũng bị tiêu hủy.”

Hình như cơ hội để hồi sinh hắn lại ít hơn rồi.

Nghĩ tới trong không gian của mình còn có thi thể chưa tìm được đầu của Yulia, Lâm Việt bỗng cảm thấy thật phiền não.

Xem ra Thế giới luân hồi sẽ không cho người ta dễ dàng sống lại, nó luôn có cách chặt đứt những suy tính trong đầu đám người luân hồi dưới chân mình.

Nhận ra sự mất mát trong mắt Lâm Việt, Lâm Dương Dương liền nhanh nhạy đổi chủ đề: “Sao tôi cảm thấy cái giọng điệu nhắc nhở của hệ thống lần này… không giống bình thường cho lắm nhỉ?”

Chung Linh bên cạnh cũng đồng ý: “Ừ… Hình như giống người hơn chút.”

Giang Thủy Hàn gật đầu: “Nhắc mới thấy, đúng là thế thật.”

Thường ngày thông báo của Thế giới luân hồi luôn rất lạnh nhạt, nhưng hôm nay rõ ràng có pha chút cảm xúc. Ba người cố gắng dùng đề tài này xua đi tâm trạng mất mát của Lâm Việt, có điều còn chưa kịp nói mấy câu, tin tức xuất hiện tiếp theo đã thu hút sự chú ý của tất cả bọn họ.

[Chúc mừng người luân hồi số 04005 Phong Mặc của đội ngũ số 812 đã thành công tiêu diệt Tống Kim Dân! Toàn đội sẽ nhận được 15% tài sản của Công ty Khoa học kỹ thuật Tống Triều (thành viên đội ngũ: 04004 Lâm Việt, 04006 Lâm Dương Dương, 04007 Giang Thủy Hàn, 04008 Chung Linh). Tài sản còn lại của Công ty Khoa học kỹ thuật Tống Triều sẽ được chia đều cho tất cả người luân hồi hoàn thành nhiệm vụ của Thế giới luân hồi, sau khi thế giới kết thúc xin hãy chú ý kiểm tra và nhận.]

Bốn người lập tức sững sờ!

Hóa ra cái chết của Tống Kim Dân lại được tính cho Phong Mặc?!

Niềm vui bất ngờ này khiến bọn họ quả thật không sao tin nổi, nói không thành lời.



Thành Vân.

Phong Mặc vẫn nằm trong khoang duy tu, chưa từng nghỉ ngơi suốt một đêm dài.

Hắn lục tung những cuộc gặp gỡ, tranh luận, thậm chí cả cảm tình của mấy chục tên người luân hồi và NPC khác nhau, cuối cùng cũng tìm ra cách giải quyết thú triều tốt nhất, hoặc có thể nói là… một khe hở hoàn hảo.

Mỗi Thế giới luân hồi có quy tắc phán đoán của riêng nó, mà quy tắc của thế giới này chính là – chỉ cần khiến bầy thú biến dị ngừng chiến một ngày, nó sẽ thừa nhận thú triều đã được dẹp yên.

Đối với Phong Mặc, điều chỉnh tỷ lệ chịu nguyền rủa của Tống Kim Dân, ám chỉ tâm lý với Trịnh Hạc đều là chút việc vặt râu ria. Sau khi bận rộn cả đêm, hắn liền bắt đầu nghiên cứu phải làm sao để đám thú biến dị “nghỉ ngơi” một ngày.

Tuyết Nhi “đau đớn vì mất con” là một lý do rất tuyệt, hắn có thể nương theo đó mà bớt rất nhiều công sức, nhưng đây lại chỉ là một lý do mang tính tương đối mà thôi, không đủ để cam đoan tất cả thú biến dị sẽ không giết người trong ngày này.

Để ép chúng đình chiến, Phong Mặc đã phải dốc cạn tâm huyết. Một loạt quy trình xử lý phức tạp khiến đầu hắn nhức nhối, tính tình cũng trở nên nóng nảy.

Coi như vấn đề cơ bản đã được giải quyết, kế tiếp chỉ có thể nhìn xem họ có qua được hai mươi tư giờ hay không mà thôi!

Phong Mặc thật sự đã mệt mỏi vô cùng, nhưng hắn không muốn ngủ. Hắn phải tận mắt chứng kiến tất cả diễn ra thuận lợi, dù có vấn đề gì xảy ra cũng nhất định tu chỉnh kịp thời.

Cố mở to đôi mắt mơ hồ, Phong Mặc gắng gượng giữ vững tinh thần, tiếp tục không rời mắt khỏi từng động tĩnh trong thế giới.
Bình Luận (0)
Comment