Trò Chơi Tìm Kiếm Tình Yêu (Con Đường Đến Bên Em)

Chương 16

Mốc dịch

Fei Yang beta

Trở về nhà trọ, Dư Nam nhận được một cuộc điện thoại lạ, còn chưa kịp mở miệng, đối phương đã mắng một tràng như tát nước vào mặt cô, "tiện nhân", "không biết xấu hổ"... tuôn ra ào ạt, nhắc cho Dư Nam biết vị trí của mình.

Không cần nghĩ cũng biết đối phương là ai, tâm trạng Dư Nam rất tồi tệ không có hơi sức quan tâm, nửa câu cũng không muốn nói, trực tiếp tắt điện thoại.

Trong phòng chỉ mở chiếc đèn ngủ đầu giường, u ám lờ mờ, điện thoại trong tay bị cô ném đi rất xa. Một lúc lâu sau, cô cúi đầu, kéo chiếc tất màu đen xuống, từ trên cho đến chân đều không che đậy, làn da bên trong dần dần hiện ra, có chỗ còn hơi sưng đỏ.

Cô cởi quần áo, ném đôi tất bằng tơ vào thùng rác. Chợt nhớ tới đôi mắt ấy trong bóng tối ở những giây phút cuối cùng, thẳng thắn bình lặng, có tính chiếm hữu rất mạnh. Dường như có thể hiểu rõ tất cả, trắng trợn nhìn thấu cô hoàn toàn.

Trên chiến trường ấy, cô đã thua không còn mảnh giáp từ lâu.

Dư Nam nắm chặt tay, ngay lúc này, mỗi động tác mỗi câu nói của anh, kể cả nụ cười nhếch khóe miệng đều được phóng to, càng khiến cô không thể lơ đi được. Giây phút đó, cảm xúc cơ thể cô không còn nghe lời mà cũng không thể che giấu.

Dư Nam run rẩy, chỉ cảm thấy đáng sợ.

Cô móc hộp thuốc lá trong ba lô ra, vẫn là gói Trung Nam Hải mua hai tháng trước ấy, vẫn chưa mở lớp ngoài. Hiện giờ trong hộp ít đi một điếu, cô hút trong buổi tối ở Lệ Giang.

Đây là điếu thứ hai, cô ngậm thuốc vào miệng rồi châm lửa, hít một hơi, mùi vị trong khoang miệng thay đổi, vị cay xè kích thích đầu lưỡi. Cô nhẹ nhàng nhả khói ra, luồng khói vừa ấm áp lại quyến luyến, Dư Nam ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào làn khói mờ, ánh mắt bị che phủ phía sau tỉnh táo nhưng cô độc.

Dư Nam trần trụi ngồi trên giường, lẳng lặng hút xong một điếu thuốc, cô dập đầu thuốc, đứng dậy vào nhà vệ sinh.

* * * * *

Du Tùng tắm rửa trong phòng tắm, Trương Thạc đứng bên ngoài gào thét, đập cửa tới tấp: "Anh Du, nhanh lên, em tắm xong còn có chuyện phải làm."

Du Tùng vẫn thong thả, nước từ vòi sen phun lên người anh, tạo thành lớp sương nóng mờ mịt trên bả vai. Nước da màu lúa mạch, nước nóng chảy xuống lồng ngực, giống như được thoa một lớp dầu, khiến cơ bắp càng thêm cường tráng chắc nịch.

Hai tay Du Tùng vò mái tóc ngắn mấy cái, chà chà người, tắt vòi nước, cầm khăn lông lau người.

Lúc ra ngoài, Trương Thạc đứng ngoài cửa chạy ngay vào trong.

Du Tùng liếc anh ta một cái: "Mấy giờ ra ngoài?"

"Mười một giờ." Tinh thần anh ta phấn khích, bắt đầu cởi quần áo.

Du Tùng rút điếu thuốc ra châm: "Vẫn còn hai tiếng nữa cơ mà."

Trương Thạc cởi quần, chạy vào phòng tắm: "Em hơi căng thẳng, phải chuẩn bị trước."

Du Tùng nhìn bóng lưng anh ta rồi cười một tiếng, trở về giường ngồi tiếp tục hút thuốc. Bên ngoài cửa sổ màn đêm kéo xuống mang theo hơi lạnh, dãy núi hồ nước nơi đây đã ngủ say, mọi âm thanh đều trở thành yên tĩnh.

Cửa sổ chưa đóng, có cơn gió thổi vào, giống như đôi tay im lặng tóm chặt lấy anh, lỗ chân lông co lại, hơi lạnh, trái tim cũng khô hanh.

Hút xong một điếu thuốc, người anh cũng được gió hong khô, Du Tùng bắt đầu mặc quần áo vào, cầm ví tiền ra ngoài.

Bên cạnh, xung quanh thôn Tam Gia không có quán cơm, bên đường có một quán nướng ngoài trời không có biển hiệu, Du Tùng đi vào gọi mấy món nướng, trả tiền, cầm thêm một chai rượu Quang Đương, cho vào túi rồi xách về.

Anh đến gõ cửa phòng Dư Nam.

Một lúc sau, tiếng loẹt quẹt của dép lê bên trong càng lúc càng gần.

Dư Nam lên tiếng: "Ai đấy?"

"Tôi."

Cô ngừng hai giây: "Có chuyện gì?"

Du Tùng chống tay lên cửa: "Mở cửa trước đã."

Cửa chỉ mở một khe hở, để lộ một nửa khuôn mặt Dư Nam: "Làm chi?"

Du Tùng toan đẩy cửa, Dư Nam giữ chặt lại, không kiên nhẫn hỏi: "Rốt cuộc có chuyện gì?"

Anh gõ hai cái lên cánh cửa: "Thái độ gì với chủ thuê thế hả?" Du Tùng lướt mắt, xuống dưới, cô mặc chiếc váy ngủ hai dây không hoa văn màu trắng sữa: "Cùng nhau ăn đi."

"Tôi không đói."

Dư Nam định đóng cửa, nhưng bị Du Tùng chặn lại, đẩy ra: "Tôi đói, ăn một chút với tôi."

Anh khệnh khạng vào phòng, đặt món nướng lên bàn.

Dư Nam vẫn đứng trong hành lang ngoài cửa, cửa phòng bị mở tung.

Du Tùng nói: "Đứng đực ở đấy làm gì? Đóng cửa, qua đây." Vừa nãy qua khe cửa nên anh không nhìn rõ, bên ngoài váy ngủ cô còn khoác một chiếc áo chống nắng màu xanh da trời, là chiếc áo cô mặc ở núi tuyết Ngọc Long.

Dư Nam đứng một lúc, rồi đi tới, nhưng không đóng cửa.

Du Tùng cười giễu cợt, mặc kệ cô.

Cốc ở cửa hàng rượu không sạch sẽ, anh hỏi xin ông chủ quán nướng hai chiếc cốc giấy, anh rót hơn phân nửa cốc, đưa cho cô.

Dư Nam ngồi trên mép giường, kéo phéc-mơ-tua áo chống nắng kín mít, nhưng hai chân để trần, Du Tùng chú ý đến áo phông và quần soóc được treo trên ban công thì hiểu ra.

Tay anh vẫn nâng cốc: "Uống một hớp đi."

Dư Nam nhận lấy, nhưng không uống.

Du Tùng ngồi xuống sô pha, ở giữa cách một chiếc tủ, ngồi bên cạnh Dư Nam.

Anh hếch cằm: "Không ăn một chút à? Gọi cho cô đồ chay đấy."

Dư Nam nhìn lướt qua, hai cái túi màu trắng, mặn chay để riêng, món mặn là một túi to, món chay có mấy miếng.

Dư Nam đáp: "Tôi không đói, mình anh ăn đi."

Du Tùng cũng không ép cô, cầm đùi dê nướng cho vào miệng.

Tốc độ ăn của Du Tùng rất nhanh, hình như anh cực kỳ đói, thêm cho mình hai lần rượu, còn Dư Nam vẫn không động tới một giọt.

Anh vừa ăn vừa nhìn cô, Dư Nam cúi đầu nghịch điện thoại, cô vừa tắm xong, mái tóc khô một nửa buông trên vai, lần đầu tiên Du Tùng được thấy cô xõa tóc, mái tóc đen tuyền che đi khuôn mặt, nhưng thoạt nhìn sợi tóc rất cứng.

Dư Nam cau mày: "Bao lâu nữa anh mới anh xong, tôi muốn đi ngủ."

Du Tùng liếc nhìn mặt tủ: "Cô vẫn chưa ăn."

"Tôi không đói."

Du Tùng nói: "Cô ăn xong thì tôi đi."

Dư Nam rất muốn mắng anh, nhưng sau khi suy nghĩ cô nhịn lại, nói: "Anh thích ép buộc người khác nhỉ."

Du Tùng nở nụ cười xấu xa: "Tôi ép cô cái gì?"

Dư Nam bị anh khiêu khích đến phát cáu, toan mở miệng, thì bị một tràng âm thanh kỳ quái ngắt lời.

Cô còn chưa kịp phản ứng lại, bên kia bức tường đã liên tiếp vang lên tiếng huỳnh huỵch, âm thanh không lớn, nhưng cũng đủ giật mình.

Vách tường nhà trọ làm bằng gỗ, bên đó là phòng của Chương Khải Tuệ và Thạch Minh.

Trong phòng bỗng nhiên im lặng khác thường, bên kia vách tường thêm một đợt tiếng động mới, âm điệu mềm mại, nhịp nhàng ăn khớp.

Bên tai Dư Nam có gì đó vang lên ong ong, cô ngẩng đầu nhìn Du Tùng, đối phương uể oải bắt chéo chân, dựa người vào lưng ghế.

Trong miệng anh vẫn nhai miếng thịt, từng cái từng cái, giống như miếng thịt ấy là cô, Dư Nam cảm thấy đau.

Du Tùng bỗng nhiên cười thành tiếng, vứt cái que xuống, uống cạn rượu trong cốc, sau đó đứng dậy.

Dư Nam cảnh giác nhìn anh chòng chọc.

Du Tùng đứng trước mặt cô, đưa tay che đỉnh đầu cô.

Cách vách vẫn nồng nhiệt.

Dư Nam muốn đứng dậy, thì bị anh ấn xuống, bàn tay Du Tùng vuốt ve từ mái tóc cô xuống: "Giống hệt như tôi nghĩ."

Dư Nam nghe không hiểu, mở to đôi mắt trong trẻo nhìn anh, anh đứng trước mắt cô, giống như một bức tường.

Du Tùng cuốn một đuôi lọn tóc vào ngón trỏ, "Cứng thật."

Dư Nam ngẩng đầu: "Rốt cuộc anh muốn sao?"

"Muốn ngủ với em."

Toàn bộ máu trong người xông lên não cô, nói quá trắng trợn, trong phút chốc cô bị nghẹn không biết phải trả lời thế nào.

Âm thanh cách vách bỗng nhiên nhanh hơn, sau đó là tiếng kêu chói tai.

Rồi yên tĩnh lại.

Du Tùng càng cười hớn hở hơn, nhéo cằm cô, cúi người nói: "Tôi nhiều kinh nghiệm hơn cậu ta, muốn thử không?"

Dư Nam nghiến răng: "Thử em gái nhà anh..."

Cô định đá xuống dưới, nhưng Du Tùng không cho cô cơ hội, nhẹ nhàng né tránh, cô lại nâng chân đá vào cẳng chân anh, anh phản ứng nhanh nhẹn, lùi về phía sau một bước thoát khỏi cô.

Rõ ràng đánh không lại, Dư Nam đứng dậy chạy ra ngoài, nhưng chưa được mấy bước, sắp đến cửa lại bị ai đó đuổi kịp, chỉ cách cửa phòng một bước.

Cửa đập "sầm" một tiếng, tim Dư Nam cũng thót lại một cái.

Cô bị dồn vào cánh cửa, Du Tùng đứng sát sau lưng cô: "Chạy cái gì?"

Dư Nam cảm thấy có thứ gì đó đang chống vào người mình, giãy dụa một cái: "Không chạy thì chờ anh cưỡng hiếp à?"

Du Tùng xoay người cô lại, áo chống nắng đã bị cởi tung trong lúc hỗn loạn, phéc-mơ-tua kéo xuống giữa ngực. Dư Nam nghiêng bả vai tránh khỏi tay anh, Du Tùng giữ chặt lại: "Bị cưỡng hiếp hay là tự nguyện?"

Dư Nam nhắm mắt, ngẩng đầu nói: "Tôi nghĩ anh tìm nhầm đối tượng rồi."

Ngón tay anh vuốt ve từ chiếc váy ngủ bằng chất liệu nhẵn bóng xuống dưới, bắt đầu công thành đoạt đất: "Hiện giờ mới nói liệu có muộn quá không?"

Cô cứng người, bàn chân cong lại trong chiếc dép lê.

Đôi môi Du Tùng ập tới, Dư Nam cau mày, nghiêng đầu tránh.

Anh bóp mạnh một cái, cô cắn môi, hàm răng đang run rẩy. Một tay Du Tùng nâng cằm cô lên, hài lòng nhìn nét mặt cô, mấy phút sau, anh hạ tay xuống, chụp lên ngực cô.

Dư Nam dùng lý trí còn sót lại đẩy anh ra: "Không được, thật đấy."

"Đã đến nước này rồi, có gì mà không được?"

Ý chí Dư Nam sắp sụp đổ, cô nắm chặt tay, trong bóng tối, có thể nghe thấy tiếng mở lách cách của thắt lưng da.

Lúc này vang lên tiếng "cộc cộc...", sau cánh cửa có ai đó đang gõ, Trương Thạc đứng bên ngoài la to: "Hướng dẫn viên Du, ngủ rồi à?"

Dư Nam giật mình, sững sờ, cuối cùng thở phào một hơi.

Du Tùng định quát một tiếng "cút". Nhưng Dư Nam đã tranh nói trước: "Chưa."

Anh sầm mặt, nhìn Dư Nam chòng chọc như muốn giết người. Dư Nam không nhìn anh, đẩy anh ra, điều chỉnh lại hơi thở rồi mở cửa.

"Tôi tới đưa máy sấy..." Trương Thạc nói được một nửa, "Anh, anh Du..."

"Anh ấy tới hỏi lịch trình ngày mai." Dư Nam cầm máy sấy tóc: "Kiểu tóc này được lắm, định ra ngoài à?"

Trương Thạc ngẩn người: "À, ừ." Anh ta ngửi thấy mùi bất ổn của bầu không khí, sắc mặt Du Tùng đen xì như đít nồi.

Anh ta ho một tiếng: "Máy sấy tóc phòng chúng ta hỏng rồi, em cần dùng gấp, nên mới hỏi mượn phòng hướng dẫn viên Du." Không ai để ý đến anh ta: "Vậy thì, hai người nói chuyện tiếp nhé, tôi đi đây."

Dư Nam nói: "Chúng tôi cũng nói chuyện xong rồi. Lịch trình ngày mai rất đơn giản, sáng sớm đi ngắm mặt trời mọc, say đó đến cầu Tẩu Hôn, Thảo Hải và đảo Lý Vụ Tỉ, trưa mai sẽ rời khỏi đây, về Đại Lý mất khoảng bảy tám tiếng. Buổi tối mọi người ngủ sớm một chút, muốn ngắm mặt trời mọc phải dậy lúc năm giờ." Hàm ý đuổi khách quá rõ ràng.

Du Tùng lạnh lùng hỏi: "Có đẹp không?"

Trương Thạc thấy bên dưới anh đang căng bạt căng lều, nhanh chóng thu hồi lại ánh mắt, trong lòng ngạc nhiên, kìm nén tới mức này, lại bị mình phá hỏng. Anh ta giả bộ bình tĩnh, nhưng trong lòng đã bắt đầu chửi thề, "Ai da, hình như điện thoại của tôi kêu..."

Trương Thạc chuồn về phòng mình nhanh như một làn khói, trước cửa chỉ còn lại hai người họ, Du Tùng mở cửa, quay đầu lại: "Không muốn làm?"

Dư Nam nhìn anh, lắc đầu.

Anh sải bước về phía trước, ánh mắt sắc bén: "Không muốn làm thật?"

"Không muốn."

Du Tùng nhéo má cô, "Không giống cô gái thích đùa chút nào!" Anh mỉm cười, kề sát môi cô: "Nhát gan."

* * * * *

Du Tùng đá cửa vào phòng, Trương Thạc tự biết mình gây họa, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của mình đến mức thấp nhất: "Này, Anh Du, em ra ngoài đây."

"Vẫn chưa đến giờ mà?"

"Em ra ngoài chờ."

Du Tùng dài mặt: "Cậu khỏi cần đi đâu, ngày mai ngắm mặt trời mọc, phải ngủ sớm."

Trương Thạc: "..."

Anh cởi áo phông và quần đùi, trên người chỉ còn quần lót, phía trước vẫn còn đứng sừng sững, anh lấy tay ấn nó xuống hai lần, nhưng không có tác dụng.

Du Tùng mặc kệ nó, kệ xác nó đi.

Hết chương 16
Bình Luận (0)
Comment